Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 113: Chương 113: Chương 15.1: Huyết Hải Luyện Ngục.




Huyết Hải Luyện Ngục, địa phương lưu đày tội ác.

Người ở chỗ này đều là người phạm vào tội lỗi hoặc làm trái với lời thề thậm chí là người mang sát nghiệt quá nặng.

Đã từng, chủ nhân của Huyết Hải Luyện Ngục là Huyết Thần Huyết Tu La, nhưng từ khi Huyết Tu La ngã xuống hai mươi vạn năm trước, Huyết Hải Luyện Ngục liền trở thành một vùng đất tự do. Chỉ cần ngươi đủ mạnh đủ ngoan độc, ngươi liền có thể hùng bá một phương.

Cho nên người ở nơi này đều vô cùng tàn nhẫn, thực lực cao hơn so với ngoại giới. Có thể nói là như vậy, bởi vì mỗi ngày người nơi này đều ở trong vòng chiến, ngay cả ăn cơm và ngủ đều không có ngoại lệ. Bởi vì tùy thời đều có cường giả mới sinh ra, cướp đầu ngươi, đoạt địa bàn, giành tất cả nguồn tài nguyên hữu dụng. Tội ác Lưu Đày Chi Địa, không có thành tín, không có lời thề ràng buộc, tất cả đều dùng vũ lực để nói chuyện.

Mới vừa bước lên Huyết Hải Luyện Ngục, Ngưng Sương đã ngửi thấy một trận mùi máu tanh nồng nặc, hẳn là vừa mới kết thúc một cuộc đại chiến. Ở cửa Luyện Ngục, một đám nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt kiêu căng, vênh váo hả hê mặc đủ các loại quần áo đang ngăn ở lối vào.

Bọn họ vừa nhìn thấy Ngưng Sương ăn mặc hoa mỹ, sắc mặt khuynh thành nhất thời hai mắt tỏa sáng, không hẹn mà cùng kêu lên.”Oa! Người mới này thật là đẹp !”

Tiếng than thở thật thấp lần lượt vang lên, sau khi than thở chính là lôi kéo. Đến gần Ngưng Sương đầu tiên chính là một nam tử mặc trường bào màu đen, có lẽ là thực lực sau lưng hắn hoặc là võ lực của bản thân hắn cường đại có lực uy hiếp, nói tóm lại, sau khi hắn bước chân ra, những người khác không tự chủ lui về phía sau hai bước.

Nam tử áo đen đi tới trước mặt Ngưng Sương, mỉm cười nói: “Cô nương, ta là La Phi đệ tử ngoại môn của Ngạo Nhiên Các, muốn mời cô nương gia nhập Ngạo Nhiên Các với chúng ta, không biết cô nương có hứng thú không?”

Thấy đối phương tìm từ khách khí, trong lòng Ngưng Sương đối với Ngạo Nhiên Các này sinh ra hai phần hảo cảm. Cân nhắc đến tình cảnh trước mắt, tựa hồ trước nàng nên gia nhập một thế lực có thực lực sẽ không sai, sau đó lại từ từ tra xét chuyện về Huyết Hải Luyện Ngục Tháp dường như thỏa đáng hơn.

Cân nhắc một lát, Ngưng Sương hỏi “La phi các hạ, xin hỏi Ngạo Nhiên Các của các ngươi ở địa phương nào?”

La Phi nghe thanh âm của Ngưng Sương hình như có vài phần hứng thú, lúc này mới trả lời: “Ngạo Nhiên Các chúng ta trước mặt là một trong những thế lực lớn nhất ở Huyết Hải Luyện Ngục, tổng bộ nằm ở một nơi gọi là Luyện Ngục Cốc, mà cửa ra ở ngay ngọn núi Tu La cách đó không xa.”

Kỳ thật, Ngưng Sương đối với địa hình Huyết Hải Luyện Ngục một chữ cũng không biết, dù sao bất luận là Phượng Ngâm Đại Lục hay là Thần Vực nàng cũng không nghe nói có người có thể từ Huyết Hải Luyện Ngục trở về. Cho nên ở trong mắt người bên ngoài, Huyết Hải Luyện Ngục giống như một kỳ danh, tồn tại giống như một địa ngục. Cái gì núi đao biển lửa, cái gì uống máu ăn thịt người thậm chí đem người thiêu nướng hầm luộc đều là cuộc sống bình thường nhất ở luyện ngục trong trí tưởng tượng của mọi người.

Chính bởi vì nguyên nhân này, mọi người cảm thấy rơi xuống Huyết Hải Luyện Ngục so với hồn về U Minh càng làm cho người ta sợ hãi hơn, cho nên lúc thề đều dùng lời thề độc vĩnh viễn rơi xuống Huyết Hải làm trừng phạt.

Cẩn thận quan xát vẻ mặt mọi người, trực giác của Ngưng Sương cho biết người gọi La Phi này không nói ngoa, từ trong ánh mắt khi bọn họ nhìn thấy mình hoặc là sáng lên, hoặc đỏ ngầu, Ngưng Sương cơ hồ có thể khẳng định nếu không phải có người tên La Phi này, đoán chừng những người này đã sớm động thủ cướp người rồi.

Lại nhìn La Phi, cử chỉ hợp lý, ánh mắt trong veo, như vậy có thể tưởng tượng sau lưng Ngạo Nhiên Các của hắn hẳn là một thế lực kỷ luật tương đối nghiêm minh. Tổng hợp suy nghĩ một chút, Ngưng Sương hỏi “La Phi các hạ, xin hỏi gia nhập quý các ta cần trả giá như thế nào?”

La Phi tựa hồ không ngờ tới Ngưng Sương sẽ hỏi cái này, giật mình trong chốc hắn mới đáp: “Cô nương, Ngạo Nhiên Các của chúng ta lôi kéo người mới mục đích cũng giống như các thế lực khác đều vì củng cố thế lực của mình. Nhưng Ngạo Nhiên Các chúng ta khác với các thế lực khác ở chỗ các chủ của chúng ta yêu cầu nếu trong người mới tới có nữ tử, bất luận tư chất thực lực thậm chí đẹp hay xấu, đều có thể ưu tiên mời đối phương nhưng không được phép miễn cưỡng.”

Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt, “Vì sao? Hay là Ngạo Nhiên Các của các ngươi kinh doanh thanh lâu?” Lời vừa nói ra, đột nhiên vang lên một trận cười to. Một nam tử áo đen thậm chí còn hướng La Phi đề nghị: “La Phi, ngươi thật nên nói với Các chủ của các ngươi cái đề nghị này, đề nghị Ngạo Nhiên Các các ngươi mở một thanh lâu. Ai bảo Ngạo Nhiên Các của các ngươi chiếm đoạt bốn phần nữ tử ở Huyết Hải Luyện Ngục?”

La Phi bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Ngưng Sương một cái, sắc mặt quẫn bách, tức giận trả lời: “Cô nương, Các chủ của chúng ta chính là lo lắng cho nữ tử mới tới bị người chà đạp cho nên mới muốn lôi kéo người gia nhập dưới cánh chim Ngạo Nhiên Các chúng ta.”

Trải qua hắn giải thích, Ngưng Sương đối với vị các chủ Ngạo Nhiên Các thân ở Tội Ác Chi Địa lại có một trái tim thương xót càng phát ra hiếu kỳ.”Được, La Phi các hạ, ta nguyện ý gia nhập Ngạo Nhiên Các.”

Thấy Ngưng Sương đồng ý, La Phi dường như thở phào một cái thật dài. Cũng may, cô nương này nếu rơi vào trong tay mấy người kia, sợ rằng sẽ bị hành hạ đến mẩu vụn cũng không còn.

“Các vị, đây là một chút bồi thường nhỏ của Ngạo Nhiên Các chúng ta đưa các vị, hôm nay cảm tạ các vị giơ cao đánh khẽ.” La Phi kéo Ngưng Sương ra phía sau, lấy ra mấy chục bình nhỏ nhất đưa cho đám người ở đây, kẻ thấy đều có phần.

Những người đó nhìn thấy bình nhỏ giống như lúc nhìn thấy Ngưng Sương, hai mắt sáng lên, ánh mắt đỏ bừng. Xem ra đồ trong bình đối với bọn họ rất có sức dụ hoặc, Ngạo Nhiên Các ngược lại thật sự là gải quyết rất tốt. Kể từ đó, oán khí trong lòng mọi người đối với chuyện Ngạo Nhiên Các cướp người cũng có thể tiêu trừ không ít.

Trên đường theo La Phi tiến về Ngạo Nhiên Các, Ngưng Sương tò mò hỏi tới đồ vật trong bình, căn cứ vào suy đoán của nàng, đoán chừng là các loại vật phẩm đan dược.

La Phi nghe vậy, hai mắt đột nhiên phát ra thần sắc sùng bái, thần bí nói: “Cô nương, đây chính là thượng cổ thần đan. Ngạo Nhiên Các chúng ta sở dĩ có thể kiêu ngạo ở Huyết Hải Luyện Ngục, chính là bởi vì các chủ của chúng ta là một thượng cổ thần đan sư.”

Cái gì, chỉ một thượng cổ thần đan sư liền có thể ngạo nghễ Huyết Hải Luyện Ngục sao ? vậy có phải nếu nàng cố gắng tu luyện đến thượng cổ thần thánh đan sư liền có thể xưng bá Huyết Hải Luyện Ngục hay không ?

Tiếp theo, bên tai nàng lại truyền tới thanh âm sùng bái của La Phi, “Nghe nói tổng bộ Ngạo Nhiên Các chúng ta ở Luyện Ngục Cốc, địa phương sinh trưởng dược liệu quý hiếm nhất trong toàn bộ Huyết Hải Luyện Ngục, vì vậy các chủ chúng ta mới có thể luyện chế ra một lượng lớn ngọc ngưng đan. Phải biết ngọc ngưng đan chính là thượng cổ thần đan không thể thiếu trong cuộc sống ở Huyết Hải Luyện Ngục, trong vòng một năm nếu không dùng Ngọc Ngưng Đan, huyết vụ ở Huyết Hải Luyện Ngục sẽ ăn mòn xâm nhập thần hồn, đem người biến thành cuồng ma khát máu không có chút ý thức tự chủ.”

Tin tức này khiến Ngưng Sương cả kinh, thì ra Huyết Hải Luyện Ngục thật không phải dễ lăn lộn như vậy, cư nhiên lại có khả năng biến thành khát máu cuồng ma. Sau khi hết khiếp sợ, ở trong đầu Ngưng Sương liên tục tìm kiếm tài liệu và phương pháp luyện chế ngọc ngưng đan .

Mặc dù ban đầu có không ít phương thuốc, nhưng đã một thời gian dài nàng không sử dụng tới liền dần dần mơ hồ, nghĩ như thế nàng thật đúng là nhớ tới là có vị đan dược như vậy. Ngoài cần dược liệu tử thiên quỳ gần như cơ hồ đã tuyệt tích ở Thần Vực, lại thêm vào thanh ninh thảo, hộ hồn hoa cùng các loại dược thảo khác luyện chế mà thành, ngoại trừ hộ hồn hoa những dược liệu khác Linh Phượng không gian đều đã được trồng với số lớn lượng lớn.

Trong lòng Ngưng Sương dần dần đã quyết định chủ ý, có lẽ nàng có thể lấy thân phận luyện đan sư ở Huyết Hải Luyện Ngục lăn lộn, sau đó sẽ nghĩ biện pháp tìm được Huyết Hải Luyện Ngục Tháp.

Theo La Phi đi tới một ngọn núi được bao phủ bởi một tầng sương mù màu đỏ nhàn nhạt, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy được một tòa điện vũ hai tầng trên đỉnh núi.”Sở tiểu thư, đó chính là phân các của Ngạo Nhiên Các chúng ta.” Có thể là do nghĩ đến những đồng bạn ở Ngạo Nhiên Các, thanh âm của La Phi vô cùng vui vẻ.

Ở dưới sự chỉ dẫn của La Phi nàng tiến vào Ngạo Nhiên Các, nàng vốn nên đi bái kiến Các chủ phân các trước nhưng lại bị báo cho biết phân Các chủ đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, ngày về chưa định. Ngưng Sương thuận tiện làm khách được người an bài ở phòng khách, điều này cũng cho nàng thấy được đông đảo nữ tử đều được Ngạo Nhiên Các bảo vệ. Trong đó người có chút tu vi thấp, thiên phú cũng không tốt thì giúp một tay giặt quần áo nấu cơm làm chút chuyện đủ khả năng. Những người tu vi cao cường, thiên phú tốt sẽ dựa theo hứng thú và năng lực của các nàng phân đến các tổ nhỏ trong Ngạo Nhiên Các.

Nhìn cuộc sống an nhàn của các nàng, dường như Ngạo Nhiên Các thật đúng là một chốn bồng lai ở Tội Ác Chi Địa. Điều này làm cho Ngưng Sương hết sức tò mò, nhiều mặt nghe ngóng mới biết, thì ra là các chủ phu nhân Ngạo Nhiên Các lúc mới vào Huyết Hải Luyện Ngục liền bởi vì dung mạo tuyệt sắc nhưng tu vi không cao, bị vài phe thế lực tranh đoạt. Ai ngờ vị phu nhân nhu nhược đó tính tình lại vô cùng mạnh mẽ, thời điểm rơi vào tay một tên các chủ khát máu, lo lắng bị chịu nhục liền tự đoạn sức sống.

Các chủ khát máu đó ngược lại cũng là một người tính tình sảng khoái, sau khi thấy các chủ phu nhân tự sát liền áy náy không dứt, lúc này mang theo nàng còn một tia hơi thở đi cầu y tới cầu xin các chủ Huyết Liên Các. Huyết Liên Các Các chủ phái đệ tử giúp một tay chẩn bệnh, mà người đệ tử kia vừa vặn là các chủ Ngạo Nhiên Các hiện tại. Hắn vừa thấy mới biết nữ tử khí tức yếu ớt kia lại chính là phu nhân của mình, nhưng cho dù lập tức đem hết bản lãnh toàn thân, hắn cũng không có cách nào cứu tỉnh phu nhân. Cho dù là sư phụ của hắn, luyện dược sư phẩm cấp cao nhất Huyết Hải Luyện Ngục cũng bó tay hết cách.

Có lẽ các chủ khát máu thật sự áy náy, nửa năm sau liền đem Thị Huyết Các do một tay hắn làm ra đưa cho các chủ Ngạo Nhiên Các hiện tại, cùng lúc đó các chủ Huyết Liên Các cũng đem vị trí các chủ truyền cho người đệ tử ưng ý nhất là hắn, từ đó, lấy đan dược làm chỗ đứng Huyết Liên Các cùng với dùng vũ lực xưng danh Thị Huyết Các hợp lại làm một, trở thành Ngạo Nhiên Các hiện nay.

Sau lại, các chủ Ngạo Nhiên Các liền hạ lệnh tất cả tiếp dẫn sứ ở cửa vào Luyện Ngục đều phải ưu tiên tiếp dẫn nữ tử, nhưng lại quy định không thể miễn cưỡng đối phương. Vì vậy, hiện tại một khi có nữ tử đến, những thế lực khác cũng sẽ tự giác để người của Ngạo Nhiên Các lên trước hỏi thăm, nếu đối phương cự tuyệt Ngạo Nhiên Các, những thế lực khác mới có thể bắt đầu tranh đoạt.

Trong thời gian Ngưng Sương sống ở Huyết Hải Luyện Ngục, Tần Phỉ Phỉ cũng lấy được kỳ ngộ ở Ma Giới, sau khi hành tung của nàng bị Ma Tộc phát hiện nàng liền bị nhóm lớn Ma Tộc đuổi giết, vì để tránh né đuổi giết, Tần Phỉ Phỉ hoảng hốt chạy loạn trốn vào một cấm địa của một bộ lạc nhỏ trong Ma Tộc, sau đó cư nhiên trong cửu tử nhất sinh lấy được một phần truyền thừa khác của Thượng Cổ Nữ Thần Hồng Lăng.

Cùng lúc đó, ở Thần Vực Thất Trọng Thiên, Hắc Ám Thánh Nữ Thanh Quỳ cũng lấy được truyền thừa hoàn chỉnh của Huyết Tu La, bởi vì lực lượng của Huyết Tu La quá mức lớn mạnh lại không đồng nhất nên nàng chỉ có thể an tâm lưu lại Hắc Ám Thần Điện tu luyện. Nếu hoàn chỉnh hấp thu xong lực lượng của Huyết Tu La, Thanh Quỳ tất phải tới Huyết Hải Luyện Ngục tiếp nhận thế lực đã từng là của Huyết Tu La.

Trong thời gian Ngưng Sương ở Ngạo Nhiên Các, mỗi ngày nàng đều nhàm chán, ngoại trừ việc tìm người hỏi thăm vị trí và tình huống về Huyết Hải Luyện Ngục Tháp ra, chính là đi phân các đan dược trợ giúp một tay. Chỉ là cả tổ đan dược chỉ có một tổ trưởng và một trợ thủ hoàn toàn không hiểu luyện dược. Mặc dù Ngưng Sương chỉ biểu hiện ra cấp bậc đan sư, nhưng cũng đủ để cho tổ trưởng tổ đan dược mừng rỡ, sau khi phân Các chủ trở lại, tổ trưởng lập tức tự mình hướng các chủ đề nghị Ngưng Sương gia nhập tổ đan dược.

Nhiều mặt nghe ngóng, Ngưng Sương rốt cuộc biết được Huyết Hải Luyện Ngục Tháp lại ở ngay phụ cận tổng bộ Ngạo Nhiên Các, hơn nữa từ trong miệng tổ trưởng tổ đan dược, Ngưng Sương còn lấy được một tin tức kinh người, đó chính là tên của các chủ Ngạo Nhiên Các thế nhưng gọi là Ngạo Thiên. Tổ trưởng tổ đan dược đã từng ở tổng bộ làm việc, về sau các chủ thấy phân các không có Đan Dược Sư liền đem hắn phái tới đây.

Tổ trưởng tôt đan dược tựa hồ ấn tượng đối với các chủ vô cùng khắc sâu, trong một lần Ngưng Sương vùi đầu vào luyện đan đột nhiên lúc ngẩng đầu, tổ trưởng chợt kinh hô một câu: “Các chủ!”

Sau Ngưng Sương hỏi đến nguyên nhân, tổ trưởng nói thời điểm ở tổng các có một lần hắn không cẩn thận xâm nhập phòng luyện đan của các chủ. Thần thái ngước mắt của các chủ lần đó liền giống như Ngưng Sương vừa rồi, nhất là hắn cảm thấy gương mặt của Ngưng Sương cùng Các chủ có đến vài phần giống nhau.

Ngày kế sau khi phân Các chủ trở về liền kế triệu kiến Ngưng Sương, cũng bí mật hỏi thăm cấp bậc luyện dược của nàng, cuối cùng quyết định để cho nàng tiến về phía tổng các đảm nhiệm chức Đan Dược Sư ở tổng các. Phân Các chủ cũng không đem cấp bậc luyện dược của Ngưng Sương nói ra, chỉ nói thiên phú luyện đan của nàng không tệ, cần đưa tới tổng các bồi dưỡng một chút. Phân Các chủ phái đường chủ Mê Tung Đường Tần Việt quen thuộc tất cả các thế lực ở Huyết Hải Luyện Ngục đi cùng, đi theo còn có bốn người đệ tử ưu tú đi tới tổng các khảo hạch, chia ra gọi là Dương Minh, Lý Phi, Trương Hào và Thượng Quan Thuần.

Mặc dù trên người bọn hắn mang theo dấu hiệu của Ngạo Nhiên Các nhưng dọc đường đi vẫn có người tới khiêu khích, mấy lần trước đều thuộc về tiểu đả tiểu nháo, căn bản không cho Ngưng Sương có cơ hội ra tay. Nhưng trận chiến hôm nay, Ngưng Sương quan sát trong chốc lát, hình như cộng thêm nàng, bên mình phần thắng có chút mong manh.

Đối phương có chừng mười tám người, cho dù chỉ đứng ở nơi đó nhưng cả người lại tản ra sát khí giống như Tu La lâm thế. Tần Việt vừa thấy bọn họ sắc mặt đột nhiên biến đổi, một lát sau mới tự cố trấn định ôm quyền chào hỏi: “Thì ra là Tu La Thập Bát Sát, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Trên mặt nụ cười hoà thuận vui vẻ nhưng trong lòng của Tần Việt nháy mắt như rơi xuống đáy cốc. Tu La Thập Bát Sát, tiểu đội tinh nhuệ nhất Tu La Các, lệ thuộc trực tiếp Tu La Các Chủ.

Tương truyên La Sát tiểu đội vĩnh viễn đều chỉ có mười tám người, tương truyền mười tám người này bách chiến bách thắng, tương truyền mười tám người này đã sớm không phải là người, mà là xứng với danh Tu La sát tinh. . . Tóm lại, tương truyền về bọn họ đếm không xuể, mà tất cả tương truyền đều đưa ra kết luận bọn họ tu vi sâu không lường được, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, người bị hắn để mắt tới trước mắt còn chưa có một người có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của bọn hắn.

Nghĩ tới những thứ tương truyền này, nụ cười trên mặt Tần Việt nở rộ giống như đóa hoa nhỏ. Đáng tiếc ngay cả ánh mắt đối phương cũng không thèm nhìn một cái, mười tám đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngưng Sương. Kinh ngạc sợ hãi, quan sát, hoài nghi, cuối cùng toàn bộ hóa thành tình thế bắt buộc. Đối mặt với mười tám đôi mắt sói, Ngưng Sương cảm giác mình chính là một khối thịt tươi ngon, chỉ đợi bọn hắn tùy thời đi lên chua cắt.

Quan sát trong chốc lát, một nam nhân trung niên thân hình nhỏ thấp từ trong mười tám người này bước ra, mắt lộ ra sáng loáng, hắn thản nhiên liếc Tần Việt một cái, ngay sau đó kéo ra một vẻ mặt bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, chỉ vào Ngưng Sương nói: “Nha đầu này là người các chủ chúng ta điểm danh muốn, lưu nàng lại, các ngươi có thể bình an rời đi.”

Tần Việt ngẩn ra, tựa như không ngờ tới Luyện Ngục Tu La Thát Bát sát mang danh hung hãn lại sẽ có cử động hào phóng như vậy. Bỗng dưng, nhớ tới trước khi đi các chủ phân phó dặn dò: ‘ mặc kệ trả giá ra sao đều phải bảo đảm Sở cô nương bình an đi tới tổng các ’. Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Việt đã quyết định chủ ý, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, hắn lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tu La Các cùng Ngạo Nhiên Các chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, như vậy lần này cớ gì ? Làm ra loại mánh khóe nửa đường đoạt người là như thế nào?”

Nam nhân nhỏ gầy âm trầm nhìn Tần Việt một cái, tựa như không ngờ tới lại có người dám ở trước mặt Tu La Thất Bát sát bọn họ chất vấn, còn có dũng khí đứng lên . Lập tức nghĩ đến các chủ bí mật để lộ thân phận của nha đầu này, lại cảm thấy phản ứng của đối phương ở trong tình huống này. Thượng Cổ thần thánh Đan sư, một người như vậy bất luận gặp gỡ thế lực phương nào, đều cũng sẽ dẫn phát một cuộc đấu tranh liều chết.

“Ha ha. . . người sáng không nói lời tối, hôm nay chúng ta nguyện ý thả các ngươi rời khỏi, chính là nể mặt mũi của vị Thượng Cổ thần thánh Đan sư này nhưng nếu bọn ngươi không muốn, vậy đừng trách Tu La Thất Bát Sát chúng ta để cho các ngươi tăng thêm kiến thức.” Hắn ý vị sâu xa thở dài, “Ài! Hộ tống nhân vật trọng yếu như vậy lại cư nhiên chỉ phái vài người thế này, là nên nói phân các chủ của các ngươi tự tin hay là tự đại đây?”

Lời của đối phương khiến Tần Việt cùng bốn người sau lưng trái tim rung mạnh, Tần Việt khiếp sợ là thân phận của Sở cô nương là tuyệt mật ở Ngạo Nhiên Các, thế nào lại bị người của Tu La Các biết? Bốn người kia khiếp sợ là bọn hắn vẫn luôn cho rằng phân các chủ nhìn trúng dung mạo khuynh thành của Sở cô nương, muốn đưa nàng tới tổng các lấy lòng các chủ. Hiện tại cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy lại là thượng cổ thần thánh đan sư hiếm có ở Huyết Hải Luyện Ngục.

Ngưng Sương nhìn vẻ mặt không hiểu của Tần Việt cùng vẻ mặt khiếp sợ của bốn người kia, cười nói: “Tần Việt, không phải bên trong Ngạo Nhiên Các các ngươi có nội gián đấy chứ? Vẫn là nên giải quyết phiền toái trước mắt sau đó lại suy nghĩ đi!”

Ngưng Sương vốn chỉ tùy tiện nói một câu nhưng lại khiến cho Tần Việt giống như trái cà héo nhanh chóng uể oải đi xuống. Trong đầu của hắn thoáng qua vài người biết thân phận của Ngưng Sương nhưng lại một người hắn cũng không nỡ hoài nghi. Hắn hung hăng lắc lắc đầu, tựa như muốn đem những bóng dáng tình như huynh đệ kia ném ra khỏi đầu, hoặc là đem những hoài nghi lắc ra khỏi não, đáng tiếc lại không như hắn mong muốn.

Hồi lâu, Tần Việt đột nhiên lẩm bẩm toát ra một câu: “Hắn tại sao phải làm như vậy? Ngạo Nhiên Các nơi nào đối với hắn không tốt?”

Thấy Tần Việt như vậy, Ngưng Sương biết hắn nhất định đã đoán được thân phận nội gián bên trong, cảm tình trên mặt lại khó có thể tiếp nhận. Ngưng Sương thở dài nói: “Một người nam nhân phản bội, đơn giản là vì tiền, vì vật, vì quyền, hoặc bởi vì nữ nhân mà thôi!” Nhìn vẻ mặt Tu La Thất Bát Sát đã lộ ra vài phần không kiên nhẫn, Ngưng Sương tiến lên an ủi vỗ vỗ bả vai Tần Việt.”Muốn biết tại sao người ta phản bội , vậy liền hảo hảo sống tốt trở về sau đó hỏi rõ.”

Tần Việt trầm mặc một lát, nghĩ tới chính mình còn gánh vác trách nhiệm, hắn gật đầu lia lịa. Chần chờ một chút, hắn vụng trộm đem một phần da dê nhét vào trong tay Ngưng Sương, nhỏ giọng giao phó nói: “Sở cô nương, chờ một chút ngươi nhìn chuẩn cơ hội nhanh chóng rời đi, đây là bản đồ tiến về phía tổng các, chúng ta sẽ tận lực ngăn chặn bọn họ.”

Thấy sắc mặt Tần Việt nặng nề, nàng nhớ tới chính mình đã từng nghe được truyền thuyết về mười tám người này từ trong miệng các đệ tử tại phân các, Ngưng Sương ý thức được có lẽ hôm nay nàng phải lấy ra tất cả con bài chưa lật mới có thể toàn thân mà lui.

Cất xong bản đồ, Ngưng Sương khẽ mỉm cười.”Đừng nói bi quan như vậy, từ trước tới nay truyền thuyết là dùng để phá.” Nói xong nàng gọi ra Phượng Ngâm Kiếm, dẫn đầu làm tốt chuẩn bị chiến đấu.

Nam tử gầy nhỏ của Tu La Các dường như không ngờ một đan dược sư tuổi trẻ như vậy lại còn có một thanh bảo kiếm nhìn qua tựa như thần binh như vậy, chẳng lẽ người này còn có tu vi không tệ?

“Cô nương, Các chủ của chúng ta có ý tốt muốn mời ngài trở thành thượng khách của Tu La Các chúng ta, tựa hồ không cần thiết dùng binh đao để gặp nhau?” Nam tử gầy nhỏ nghĩ đến yêu cầu của các chủ, ‘ nhất định phải đem vị đan dược sư quốc sắc khuynh thành kia lông tóc vô thương mang trở về ’. Nhưng một khi động thủ, hắn thật sự không thể nắm chắc khiến nàng ‘ lông tóc vô thương ’. Chính là bởi vì như vậy, hắn mới muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình.

“Các hạ, ta cũng không nhìn thấy thành ý mời của các ngươi. Huống chi, ngươi có quyền mời, đồng dạng ta có quyền cự tuyệt.” Hướng về phía thủ hạ nam tử lành lạnh cười một tiếng, Ngưng Sương gằn từng chữ một: “Hiện tại, ta minh xác cự tuyệt các ngươi.”

Lời của nàng vừa dứt, mười bảy người sau lưng nam tử gầy nhỏ nhanh chóng lấy ra binh khí của mình, ánh mắt nam tử gầy nhỏ âm lãnh tựa như một con rắn độc quấn quanh ở trên người Ngưng Sương một hồi lâu. Hỏi “Cô nương thật sự muốn cự tuyệt?”

“Dĩ nhiên, nếu ta nguyện ý ủy khuất cầu toàn, cũng sẽ không đi tới nơi này.” Ngưng Sương cau mày trả lời. Ánh mắt người này quá đáng ghét.

Nam tử gầy nhỏ vung tay lên, mười bảy người sau lưng hắn giống như mũi tên bay ra đem sáu người Ngưng Sương bao vây toàn bộ ba vòng. Nghĩ đến tu vi của bản thân và đám người Xích Viêm trong Linh Phượng không gian, Ngưng Sương cũng không quá lo lắng.

Lục Hạo Nhiên kể từ sau khi biết nàng là nữ nhi của Sở Yên Nhiên liền vẫn luôn đi theo nàng, cho dù lần này tới Huyết Hải Luyện Ngục, hắn cũng mãnh liệt yêu cầu đòi đi theo. Cho nên, coi như bọn họ bị thương nặng hơn, chỉ cần còn một hơi thở vậy hẳn là Lục Hạo Nhiên vẫn có thể cải tử hồi sinh đi.

Mỗi người đều phải lấy một địch ba, mà đối phương cũng ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, Ngưng Sương ỷ vào tu vi thần giai và Phượng Ngâm Kiếm miễn cưỡng có thể chống đở được. Tần Việt dùng một cây trường tiên màu đen, từ uy áp trường tiên này mơ hồ thả ra mà nói, hẳn cũng là món vũ khí phẩm cấp vô cùng cao.

Trong bốn người Dương Minh bọn họ có hai người là võ giả, hai người còn lại có tu vi ước chừng huyền thần đỉnh cấp. Nhưng dường như đối phương có năm người ở cấp bậc thần giai, trong đó có ba người thần giai đối phó với bốn người Dương Minh.

Hiện tại bên trong vòng vây, bốn người Dương Minh rất nhanh vết thương chồng chất, mà đám người Tu La Các nhìn thấy bộ dáng đám người Dương Minh máu thịt be bét tựa hồ vô cùng hưng phấn. Rất nhanh, Ngưng Sương và Tần Việt cũng rơi vào hạ phong, âm thầm so sánh thế cục giữa hai phe địch ta một phen, Ngưng Sương quả quyết triệu hoán đám người Xích Viêm ra.

Nhìn ba nam một nữ bỗng nhiên xuất hiện, tất cả mọi người dại ra trong chốc lát, đám người Xích Viêm vừa vặn lợi dụng cái này trong nháy mắt giết chết sáu người đứng đầu bên ngoài vòng vây. Người Tu La Các nhìn thấy bốn người này vừa ra tay liền diệt sáu huynh đệ của mình, nhất thời để xuống đám người Dương Minh còn thoi thóp một hơi hai mắt đỏ bừng vọt lên.

Ngưng Sương mời Lục Hạo Nhiên ra, để cho hắn giúp một tay trị liệu cho đám người Dương Minh. Mặc dù cuộc chiến vẫn là hai đối một, nhưng cục diện đã hoàn toàn bất đồng . Thủy Lam, Xích Viêm, Thanh Long và Chu Tước đều đã tấn thăng thần giai, từng người đều đã có một kiện huyền khí cao cấp riêng. Giả dụ như, Thủy Lam có Bích Thủy Kiếm, Xích Viêm có Diệt Nhật Thần Cung cùng Linh Tiêu Phục Ma Tháp.

“Sương, dùng băng phong thiên lý của ngươi, ta nghĩ chúng ta có thể đưa cho các chủ Tu La Các một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.” Sau khi vây khốn đám người Tu La Các, Ngưng Sương vốn định dùng Tử Liên Thần Hỏa hủy thi diệt tích, nhưng Xích Viêm lại đột nhiên đưa ra một đề nghị như vậy.

“Băng phong thiên lý!” Ngưng Sương theo lời sử xuất ra băng phong thiên lý, thoáng chốc, băng lả tả bay đầy trời rơi xuống. Đám người Xích Viêm đem Tu La Thập Bát Sát xắp xếp, sau một hồi lâu, một đá khổng lồ hoàn mỹ hiện ra tại trước mắt tất cả mọi người.

Thưởng thức kiệt tác của mình, Ngưng Sương tấm tắc nói.”Có qua có lại mới toại lòng nhau, Tu La Các chủ tốt bụng mời ta, nếu không thể đi vậy hẳn lên tặng một phần phần lễ vật bồi tội.” Dừng một chút, nàng nhìn Tần Việt còn chưa từ trong khiếp sợ to lớn tỉnh hồn lại nói: “Tần Việt, ngươi nói phần lễ vật này đưa cho Tu La Các chủ đã phân lượng đủ chưa?”

Tần Việt hai mắt nhìn trời, hung hăng giật giật khóe miệng, “Đủ, như vậy là đủ rồi!” Thật không biết Tu La Các chủ nhìn đến Tu La Thập Bát Sát từng tung hoành Huyết Hải Luyện Ngục của chính mình cứ như vậy bị đưa đến trước mắt, sẽ có vẻ mặt gì a! Hắn thật. . . Rất chờ mong!

“Tần Việt, ngươi nói làm thế nào mới có thể khiến cho Tu La Các chủ tới lấy lễ vật đây? Ta rất vội vàng, thật sự là không có thời gian giao hàng tận nơi a!” vẻ mặt Ngưng Sương khổ sở nói.

“Đừng lo lắng, mệnh hồn của bọn họ đều ở trong tay Tu La Các chủ, người ta sẽ rất nhanh chạy tới.” Tần Việt thành thật nói.

Ngưng Sương nghe vậy, sắc mặt đột biến, “Tần Việt, ngươi...ngươi thế nào lại không nói sớm?” Nói xong, liếc nhìn đám người Dương Minh đã được Lục Hạo Nhiên nhặt về một cái mạng nói, “Sư phụ, chúng ta phải đi.”

Nàng vừa dứt lời, Lục Hạo Nhiên cùng Thủy Lam ,Thanh Long, Chu Tước nhanh chóng trở lại không gian, Xích Viêm kiên trì ở lại bên ngoài. Tần Việt trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, những người này rốt cuộc ẩn mình ở địa phương nào? Trống rỗng xuất hiện lại hư không biến mất.

Tần Việt là dân bản địa lớn lên ở Huyết Hải Luyện Ngục nên tự nhiên hắn chưa nghe nói qua vòng tay Thất Thải Linh Phượng, cũng không biết trên thế giới này còn có huyền khí có thể tiếp nhận nhân loại sinh sống ở bên trong. Thậm chí, Huyết Hải Luyện Ngục cũng không có huyền thú, bởi vì do nguyên nhân huyết vụ ăn mòn, nơi này chỉ có thú dữ không có linh trí, căn bản không cách nào khế ước với nhân loại.

Nhìn Tần Việt kinh ngạc, Ngưng Sương liền nhắc nhở: “Tần Việt, mặc dù đám người Dương Minh giữ lại được mạng sống, nhưng trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp mang bọn họ đi đi!”

Lời nói của Ngưng Sương khiến Tần Việt hồi thần trở lại, hắn nhìn Ngưng Sương trải qua một cuộc huyết chiến vẫn bạch y phiêu dật, lại nhìn nam tử kim y giống như thần tiên, thật sự không thể mở miệng nhờ bọn họ giúp một tay hỗ trỡ khiêng đám người Dương Minh toàn thân đấy máu.

Do dự một chút, hắn vẫn đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ngưng Sương. Về phần Xích Viêm, Tần Việt nhìn bộ dáng hắn cả người bao phủ kim quang, lòng hắn căn bản không giám khinh nhờn.

Ngưng Sương cau mày nhìn đám người Dương Minh máu thịt be bét, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng lấy ra Băng Hoàng Dực. Kể từ sau khi rời khỏi Phượng Ngâm Đại Lục, bởi vì phẩm cấp Băng Hoàng Dực không còn cao nữa nên nó cũng không còn tác dụng.

Nhìn Ngưng Sương giống như ảo thuật biến ra một món phi hành khí tản ra ánh sáng màu lam, khiếp sợ trong lòng Tần Việt đã không cách nào dùng lời nói để hình dung nữa. Hắn thậm chí có một loại dự cảm, Huyết Hải Luyện Ngục chưa từng có người có thể đi ra, ở trước mặt cô nương có lẽ liền giống như lúc tới trở về thật tự nhiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.