Ngạo Kiếm Vô Song

Chương 2: Chương 2: Anh yêu em




-Phong đừng nói nữa, Vân Anh không muốn nghe không muốn nghe, là giả đúng không, đúng khôngggg? hu hu.

- Có biết tại sao bị bỏ không? đồ ngu ngốc. Phong nói là thật đấy, là thật. Tình cảm này, những lời Phong nói ra hoàn toàn không có sự dối trá. Phong ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Vân anh có biết, Phong đã phải dằn vặt thế nào không. Yêu một người mà không thể nói ra thật sự rất là đau đớn. Phong cũng rưng rưng nước mắt.

-Thật lòng lúc này Phong lúc đầu cảm thấy vui. Nếu như hắn ta không bỏ rơi Vân Anh, Thì làm sao mà Phong có cơ hội chứ.Nhưng lúc này phong không thể nào vui nổi. Thấy Vân Anh đau tim Phong cũng nhói lên từng cơn.

- im đi, các người đều như nhau cả thôi. lũ lừa lọc gian dối. tôi không cần ai cả. để tôi chết đi. đừng lại gần tôi.Vân Anh Tay tay bịt tai lắc đầu gào khóc lùi lại phía sau.

- Vân Anh à giá như em chẳng thuộc về ai thì tình cảm của Phong đâu hề sai

Giá như lúc mình vừa gặp nhau và phong mạnh mẽ hơn một chút. Lúc này Phong chỉ biết “”ghét con tim Phong đang thuộc về ai mà sao chẳng khi nào nghe lời Phong”“. Đã nhiều lần tự hứa là sẽ quên nhưng không thể nào quên.

-Đừng nói nữa, Đừng nói nữa. ƯM hức hức...

Vừa nói Vân Anh vừa lùi về sau phía thành cầu và bị xảy chân

- Khônggggg-

Phong la lên, lao nhanh như cắt về phía vân anh, kéo lấy tay nàng kịp hất người nàng vào bên trong lấy thân mình thế chỗ cho Vân Anh.

-Chụp. Một cánh tay nhỏ bé mềm mại chụp lấy tay Phong. Phong đang lơ lửng trên cao sắp rơi xuống.

- Nắm..nắm chặt tay tôi- Vân Anh vừa khóc vừa gào lên. Nàng cố gắng hết sức bình sinh kéo Phong lên, nhưng quá nặng kéo lên được một chút thì nàng như đã kiệt sức. Lúc này thân hình nàng chồm ra thành cầu đã hơn nữa người

- Buông ra đi, cả hai sẽ cùng rơi đó. Nghe phong đi

- Không, đừng mà. Xin Phong. huhu

- Nói không nghe sao. buông ra đi Phong quát to

- khôngggg, tại sao lại thế. ai cứu vớiii. Vân Anh vừa cố nắm tay phong vừa gào khóc tìm kiếm sự giúp đỡ. nhưng không có ai ngoài hai người

- Vân anh! anh yêu em! thật sự rất yêu.

- Đừng nói nữa mà huhu. Nàng khóc càng nhiều hơn

-Em à! Anh muốn nói với em một điều

“”Anh đã rất ao ước một lần đứng trước mặt em mà nói rằng: anh yêu em nhiều lắm. Chỉ muốn trọn đời, bên em như là chiếc bóng để lúc em cô đơn anh được ở kề bên.

Chỉ muốn làm chiếc lá màu thu để được em, ép lên từng tranh vỡ. Chỉ muốn làm một vì sao bé nhỏ dõi theo em, suốt những chặn đường dài.

Chỉ muốn làm sợi tóc trên vai để lúc em đau, anh nhận về tất cả. Chỉ muốn nói rằng: Anh Rất Yêu Em””

Trái tim anh đã thuộc về em, anh muốn nói với em thật nhiều nhưng thời khắc này quá ngắn ngỏi.

- Anh chỉ hối tiếc vì đã không nói ra sớm hơn, anh yêu em. anh yêu em nhiều hơn bản thân anh từng nghĩ.

- Nhưng có lẽ ông trời trừng phạt anh, không để anh ở bên em nữa. Em sống thật tốt nhé! Anh- mãi mãi luôn bên em. Tình yêu của anh.

Dứt lời, phong gỡ từng ngón tay nhỏ bé của vân anh ra khỏi tay mình. Thả người rơi từ trên cao xuống. Ánh mắt đắm đuối nhìn bóng hình nàng trên cầu, hình bóng đó nhỏ dần rồi mờ nhạt dần, nhưng vẫn cứ nhìn mãi.. cho đến khi nước sông làm nhòe đi đôi mắt. Khí bọt nước không đi ra ở đường hô hấp nữa, thần chết đã đến rồi.

“ anh theo em trên mỗi con phố, từng ngõ ngách em qua. lấy ánh mắt em làm niềm tin bất diệt, lấy nụ cười em làm màu vẽ cho cuộc sống của anh..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.