Ngàn Năm Chờ Đợi 2

Chương 13: Chương 13: Âm Mưu? - Đối Đầu Ngô Gia




“Song Nhi “ Ngô Trác Thăng lúc này bước vào.

Nghe tiếng Ngô Trác Thăng , cô quay đầu lại. Hai con người. Hai gương mặt giống nhau đang đối diện với nhau. Còn cô, thì là người đứng giữa.

Cô lúc này khó xử, quay người đi. Còn Ngô Trác Thăng và Hạ Quân Nguyệt cau mày nhìn nhau.

Tại sao hai gương mặt này lại giống nhau đến vậy? - Ngô Trác Thăng và Hạ Quân Nguyệt cùng suy nghĩ.

“. . .”

Cả ba im lặng, đến khi Hạ Quân Nguyệt quay người đi. Cô lúc này mới thở nhẹ ra. Cô không thể... đối diện với Hạ Quân Nguyệt được.. vì anh đang ở đây.

Anh lúc này đi đến bên cô. Đưa tay ôm chặt eo cô nói nhỏ:

”Mình đi thôi em”

Cô bất ngờ. Sao anh lại thản nhiên đến vậy chứ? Anh không có cảm giác hay suy nghĩ gì sao?

Cô gật đầu, bước theo anh.

Kéo ghế cho cô ngồi xuống, bản thân anh về chỗ ngồi, ngồi đối diện nhìn cô.

Cô đang suy nghĩ về tên Hạ Quân Nguyệt kia phải không? Tại sao... tên đó bây giờ lại xuất hiện. Lúc nãy, nhìn cô rất mâu thuẫn.

Cũng phải thôi, đứng giữa với hai người có gương mặt giống nhau như vậy làm cô khó xử luôn mà. Đến thở cô còn không dám nữa là.

Anh vẫn thắc mắc, tại sao anh và Hạ Quân Nguyệt lại giống nhau đến vậy chứ? Người giống người sao? Nếu là vậy thì đã quá trớ trêu anh và cô rồi.

Cô muốn quên tên kia, anh lại có gương mặt giống Hạ Quân Nguyệt còn là chồng cô, đã đủ mâu thuẫn rồi, bây giờ anh ta lại về. Tại sao ông trời lại trêu anh và cô như vậy chứ?

”Anh...”- Hạ Như Song bỗng gọi Ngô Trác Thăng .

Cô đang rất mâu thuẫn, cô đã thầm chấp nhận anh. Vậy mà bây giờ tên khốn đó lại trở về, cô nên làm gì đây? Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy?

Cô biết cô đã làm đau anh, cô muốn chấp nhận anh, muốn có cuộc sống mới, nhưng bây giờ... tên khốn đó lại quay về.

Thật... đời không biết trước được gì mà. Sau này anh và cô có thể đi đến đâu đây?

”Sao vậy em?”- Anh trả lời.

”Anh... ăn gì”- Cô đẩy menu qua cho anh.

Lúc này anh mới nhận ra, nãy giờ anh chỉ lo suy nghĩ mà không đến bữa trưa. Vội hỏi cô ăn gì rồi gọi món. Trước khi phục vụ đi, anh bảo phục vụ mang thêm một li nước cam.

Cô chớp mắt nhìn anh. Anh dưỡng da hay gì sao mà gọi nước cam vậy? Hay... cho cô?

Nhìn biểu hiện trên mặt cô anh cũng đủ hiểu đang thắc mắc gì. Vội nói:

”Nước cam cho em, nó tốt sức khỏe cho em” - Anh nhẹ nhàng nói.

Công nhận bộ dạng của cô bây giờ thật ngốc mà. Giống một đứa trẻ ba tuổi thật.

”Ơ à cảm ơn”- Cô ngượng ngùng.

Hình như dạo này anh và cô đã quá thân thiết hơn, anh cũng hiểu rõ suy nghĩ của cô hơn thì phải. Từ lúc nào cô đã bỏ cái lớp lạnh lùng kia xuống.

Từ lúc nào trở nên thân với anh hơn. Từ lúc nào cô và anh đã dần cư xử như vợ chồng vậy? Từ lúc nào nhỉ?

Anh bỗng nắm lấy bàn tay cô. Nắm lấy bàn tay đang hơi run đan xen khó xử kia.

Bị anh nắm bất ngờ, làm cô giật bắn mình. Hình như dạo này cô hơi bất ổn. Mỗi lần anh chạm vào cô là cô giật mình.

”Song Nhi, nếu anh ta làm phiền em, em hãy nói anh, anh sẽ xử đẹp anh ta” - Anh nói, anh quyết!

Anh không cho tên khốn đó cướp lấy cô. Cô là của anh, mãi là của anh.

”Thăng...”cô bất ngờ khi nghe anh nói vậy.

Anh... đang muốn chiếm hữu cô sao? Anh đang dần bá đạo đây sao?

”Nhớ, hãy luôn nhớ lời anh nói, vì anh mãi bên em, em hiểu không?”- Ngô Trác Thăng chắc nịch nói.

”Vâng...”- Cô mỉm cười nói, khoé mi ươn ướt, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Từ lúc nào cô tin tưởng anh, giao cho anh niềm tin, và dần.. dựa vào anh. Như anh là nơi tin cậy để cô dựa vào. Cô dần trở nên yếu đuối trước mặt anh rồi, đáng ghét mà.

Ngô Trác Thăng đưa tay lên lau nước mắt cho cô. Còn mèo nhỏ này đã yếu đuối khi nào vậy? Không giống Hạ Như Song lạnh lùng băng giá của anh trước kia nha.

...

Sau khi ăn trưa xong, anh đưa cô về công ty. Cô bỗng ngồi bên cạnh, nắm chặt tay anh, đỏ mặt ngượng ngạo. Sau này... cô chấp nhận anh, và sẽ sống hạnh phúc phải không?

Cô đã tự hứa với bản thân, Hạ Quân Nguyệt là quá khứ. Anh là tương lai, là chỗ dựa cho cô, là nơi cô tin tưởng gửi gắm sau này. Cô tin... anh sau này là hạnh phúc của cô, còn Quân Nguyệt hãy cho hoà vào bụi cát của quá khứ.

Về công ty, anh và cô nắm chặt tay nhau hạnh phúc bước vào. Nhân viên rất ngạc nhiên, vì nghe tin giám đốc của họ kết hôn với cô, cô rất lạnh lùng với anh, vậy mà bây giờ... xem ra anh có tài lắm nha, chinh phục được vợ yêu rồi.

Chậc... tổng giám đốc của họ thật tuyệt, cần học hỏi nha.

Cô và anh bỗng hạnh phúc, anh tưởng mình đang mơ. Tự nhéo mình một cái. Đau! Rất đau, anh không mơ, không hề mơ.

Cô ngồi bên cạnh thấy anh đang tự nhéo mình, vội hỏi: “Anh... anh sao vậy?”

”Không sao” - Anh vội trả lời, hazz anh vui quá bị lẫn rồi.

Cô bụp miệng cười, hihi anh thật là

”Xem anh kìa” - Cô nhìn anh đầy hạnh phúc nói.

Anh bảo đảm đang tưởng mình đang mơ nè. Cũng phải thôi, ai biểu lúc trước cô lạnh lùng làm gì.

Anh nhìn cô cười. Cô bé ngốc, sau này hai ta sẽ hạnh phúc nhỉ?

Cả hai đang vui vẻ, bị tiếng chuông điện thoại của anh làm phiền. Cầm điện thoại lên xem, là Ám Dạ Thần gọi.

”Alo”- Anh nhấc máy.

'...'

”Được, tớ sẽ đi” Xong, anh cúp máy.

”Có chuyện gì sao?” Cô vội hỏi.

”Bên xây dựng có chút chuyện. Em ở công ty giúp giải quyết công việc nhé. Anh phải qua chỗ Ám Dạ Thần giải quyết một số việc” - Ngô Trác Thăng gấp gáp nói.

Ám Dạ Thần không gọi điện anh thật sự không biết bên công trình có chuyện. Có người gặp tai nạn, đã chết!

”Anh đi đi, để công việc ở đây cho em” Cô nhẹ nhàng nói, lúc nãy cô nghe được giọng của Ám Dạ Thần rất gấp gáp thì phải.

Ai chứ Ám Dạ Thần cô không quên, nghe thoáng biết rõ là giọng anh ta rồi.

Anh vội rời đi. Trước khi đi anh dặn cô, nếu đến chiều anh chưa về công ty, cô hãy về nhà đợi anh.

Anh đi, cô quay về phòng lấy tài liệu, ôm qua phòng anh làm. Bên phòng anh đủ tài liệu và báo cáo cô cần, làm đây cho tiện, không cần chạy qua chay lại.

...

Đến chiều ,Ngô Trác Thăng quay về công ty, anh về công ty lấy một số tài liệu rồi đem về nhà. Bên công trình gặp tai nạn ngoài ý muốn, anh đang thật phiền phức đây.

Vào phòng làm việc, anh thấy cô đã ngủ trên sofa. Cô chưa về nhà sao? Sao còn ngủ ở đây?

Đi lại, nhìn trên bàn, cô do làm việc nên ngủ quên sao? Thật là... dạo này anh và cô quá bận rộn, bây giờ lại gặp thêm vụ tai nạn nữa, điên đầu thật mà. Anh không nên nói cho cô biết hơn, không làm cô lo lắng nữa.

Lấy tài liệu cần thiết, anh gọi tài xế đến. Anh đang mệt, thật không muốn cầm lái. Lại thêm cái con heo con này đang ngủ nữa, thật là...

Tài xế đậu xe dưới công ty, anh bế cô vào lòng rồi xuống đại sãnh. Về nhà.

...

Về đến nhà, anh đặt cô lên giường, xong đi tắm. Aizz, ông nội thương anh và cô quá. Nên để lại cái công ty đủ chuyện này, thật mệt mỏi mà.

Tắm xong, anh qua thư phòng làm việc. Tháng này và tháng sau anh chắc không có thời gian nghỉ ngơi luôn mất.

Hên là có Ám Dạ Thần và cô không toi anh luôn. Một mình anh làm xong chắc như con tép luôn mất. Hazzz lúc nào anh với cô mới có thời gian riêng cho nhau đây.

Trong thư phòng được ba mươi phút, cửa phòng mở ra. Là cô, cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa ở nhà. Chắc cô đã dậy và tắm rồi.

”Thăng ...” Cô bước vào gọi tên anh.

”Sao em không ngủ nữa đi? Em đang mệt mà” Ngô Trác Thăng xoay ghế lại nói.

Cô lắc đầu.

”Em không mệt, anh ăn tối không?” Cô hỏi.

Anh gật đầu.

”Vậy đợi em nấu bữa tối nhé? Được không?” Cô lại hỏi.

”Được” Anh gật đầu.

Cô mỉm cười rồi ra khỏi phòng, vội đi xuống bếp nấu bữa tối cho anh.

Anh ngồi trong phòng mỉm cười, cô và anh thật giống vợ chồng thật sự, không giống như trước kia. Anh vui lắm!

Mở latop, anh xem các bảng báo cáo thì Ám Dạ Thần gọi đến.

'Trác Thăng, gia đình bên người bị tai nạn đòi cậu bồi thường không sẽ kiện chúng ta, ngày mai cậu đến công trình lần nữa được chứ?'

Tiếng Ám Dạ Thần mệt mỏi bên đầu dây. Vì vụ này anh đã không ngủ mấy ngày rồi, bế tắc quá nên anh phải gọi Ngô Trác Thăng , và giờ cả hai lây chung, ai cũng mệt mỏi hết.

”Được. Mà chuyện này cậu đừng cho Song Nhi biết, cô ấy cũng đủ mệt ở công ty rồi” Anh vừa nói vừa xoa huyệt thái dương.

'Biết rồi, thôi tớ ngủ, mấy ngày không được ngủ rồi, xong vụ này cậu nên cho tớ đi nghỉ mát đấy' - Ám Dạ Thần lười biếng nói.

”Rồi. Nghỉ ngơi tốt đấy” Nói xong anh cúp máy.

Haizz không có mình anh mà Ám Dạ Thần cũng mệt lây theo. Thật đủ phiền phức mà.

(@Song : ta là người tội nhất nè, đang phải nhanh chóng thức đến sáng vì hoàn nhanh cho mấy người đấy *đau khổ * )

Dựa đầu vào ghế, xem ra vụ này không đơn giản như vậy. Nhưng trước nay chưa bao giờ có tai nạn hay gì. Sao lần này lại, do ngẫu nhiên sao?

Không... anh thật sự nghĩ đây không phải là ngẫu nhiên, có âm mưu và có người đứng sau.

Nhưng... ai dám đối đầu với Ngô gia anh chứ? Anh thật sự nghĩ không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.