Ngã Ba Tình Yêu

Chương 11: Chương 11: Chương 6.1




Editor: Melodysoyani

Đọc xong một quyển truyện cho con gái, Dư Quán Chỉ kéo chăn lại, nhẹ nhàng linh hoạt đi xuống giường.

Anhbật đèn bàn trên bàn lên, dọn dẹp phòng giúp con gái, thuận tiện xem một chút mấy ngày nay bé đã vẽ những thứ gì.

Dữu Dữu rấtthích vẽ nguyệch ngoạc,không thể nhìn ra là có thiên phú hay không, đứa bé này vốn bắt chước theo hành động của cha mẹ, thường xuyên nhìn thấy anhvẽ bản thiết kế ở trên bàn, nên cũnghọc theo.

Anh ngồi ở trước bàn, lật xem mấy tờ, gần đây con gái đã tiến bộ không ít trong việc nhận thức về mỹ học, cách phối màu đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Lật qua trang kế tiếp, một cái phòng nhỏ được thiết kế theo phong cách Châu Âu hiện ra trước mắt.

Mấy ngày nay anh thườngvẽnhững bức tranh thông thường để cho con gái tô màu, luyện tập cách sử dùng màu sắc, nhưng tấm này —— không phải anh vẽ.

Nhìn rất quen mắt, anh nhất thời nhớ không rađã gặp qua ở nơi nào.

Bên cạnh còn vẽ một vài đồ vật nhỏ, như là chuông gió, ghế nhỏ, một cái gối ôm, một bông hoa nhỏ và vái thứ khác.

Dư Quán Chỉ đóng bản vẽ lại, nhíu mày suy ngẫm, vừa thu dọn lại bỏ vào trong chiếc túi nhỏ của bé, vừa để ý tới việc cái móc khóaTiểu Bạch hình chú chó móc trên chiếc túi kia đã không còn nữa.

Dữu Dữu rất thích cái móc khóa đó, vẫn luôn muốn nuôi dưỡng một con chó nhỏ đáng yêu như nó, lúc nào bé cũng hỏi: “Papa khi nào con mới trưởng thành ạ? Lúc nào mới nuôiđược Tiểu Bạch ?” , “Ba tuổi?” , “Bốn tuổi?”, “Năm tuổi?” . . . . . .

Cuối cùng anh nói cho bé biết: “Ừm, có lẽ là qua sáu lần ăn bánh sinh nhật nữa,Dữu Dữu mới lớn được.”

Anh tính toán, khi đó có lẽ Dữu Dữu sắp lên tiểu học rồi, nuôi một con chó sẽ không có vấn đề gì.

Cái móc khóa mà bé thích đã không còn thấy nữa, nhưng trong túi lại có thêm vài đồ vật mới.

Một cái chụp tai giữ ấm hình con thỏ nhỏ, còn vài chiếc bút máy trong hộp bút, trải qua sửa đổi khéo léo, biến thành hình dâu tây, hoặc chiếc bút hình đầu của một chú chó nhỏ. . . . . . Anh không nhớ rõ mình đã từng muanhững vật này,đối với những đồ chơi của con gái này, anh nhất định sẽ không mua.

Thu dọn xong chiếc túi xách,khi ra khỏi phòng, người vú đã chuẩn bị trở về.

“Dì à, có một cái chụp tai và vài đồ vật nhỏ trong túi của Dữu Dữa, là do người đã mua cho nó sao?”

“Ách, cái đó . . . . . .” Người vú đang mặc áo khoác dừng lại, suy nghĩ xem phải trả lời thế nào.

“Không thể nói sao?” Con gái của anh, anh biết có lúc Dữu Dữu sẽ có một vài bí mật không muốn nói cho anh biết, anh cũng nói với người vú, có một số chuyện nhỏ, Dữu Dữu không muốn để anh biết, thì bà phải tôn trọng giao ước với đứa nhỏ đó.

Người lớn không thích cảm giác bị nhìn thấu tất cả mọi thứ, nên dĩ nhiên trẻ con cũng sẽ không thích, đây là tôn trọng, mặc dù đứa con của anh mới hai tuổi.

Không biết tính tình này đượcdi truyền từ người nào, nhưng nếu như bé biếttâm sự của mình bị người khác phát hiện, bé sẽ thẹn quá thành giận, giận dỗi với anh, còn nhỏ tuổi nhưng lòng tự ái cũng rất mạnh.

Người vú suy nghĩ một chút, Dư Quán Chỉ là ba của Dữu Dữu, mặc dù chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại với bé, nhưng đứa bé tiếp xúc với người nào, người làm ba cũng có quyền được biết.

Vì vậy, đã kể lại thời gian xảy ra sự việc, nói cho anh biết đầu đuôi câu chuyện.

“Dương tiểu thư?”

“Hình như cô ấy có quen biết với vợ chồng cậu, giao tình như thế nào cô ấy chưa nói, chẳng qua tôi nhìnthấy cô ấy tốt với Dữu Dữu như vậy, chắc hẳn giao tình rất tốt mới như thế.”

Anh biết họ Dương , vị tiểu thư có giao tình, nghĩ như thế nào đều có một.

Dương Ấu Tần, là cô ấy sao?

Nhưng dì nói những chuyện kia, xuất hiện trên người Ấu Tần, làm sao anh cũng không cách nào tưởng tượng được.

Sẽ đan áo len, còn khéo tay, kiên nhẫn với trẻ con, dịu dàng lại thích chung đụng. . . . . . Cái loại hình tượng ấm áp lương thiện và thanh tao ấy, được đặt trên người vị nữ vương nhà họ Dương mà ngay cả nút áo cũng chưa từng khâu qua kia. . . . . . Thật sự là khó có thể tin.

Người vú thấy anh vẫn không lên tiếng, cho là anh phản đối, vội vàng lại nói: “Tôi cảm thấy như vậy không có gì không được, Dữu Dữu là một đứa bé nhạy cảm, có rất nhiều cảm xúc giấu trong lòng, hiếm có một người hợp với nó như vậy, cậu nên đi xem một chút tình cảnh của họ khi ở cung với nhau, tôi rất ít khi thấy Dữu Dữu cười ngọt ngào như vậy, cậu không phát hiện ra gần đâynó rất vui vẻsao? Có thể nhìn ra được nó thật sự rất thích Dương tiểu thư. . . . . .”

“Tôi không có nói là không được.” Dư Quán Chỉ thấy buồn cười: “Chẳng qua là cảm thấy quá phiền toái người ta.”

“Cho nên cậu phải tìm thời gian, tự mình đinói cảm ơn với cô ấy. Cô ấy rất thương Dữu Dữu, nếu không làm sao đứa nhỏ này lại thích cô ấy như vậy chứ?”

“Vâng, con biết rồi, cám ơn dì.”

Dì nói không sai, anh nên tìm thời gian, tự mình tới cửa viếng thăm.

Dư Quán Chỉ vẫn nhớ kỹ, phải bỏ thời gian ra để đi tìm Dương Ấu Tần, anhkhông biết cô làm như thế có dụng ý gì, nhưng bất kể như thế nào, ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn với người ta.

Nhưng kì lạ, là dự án mà anh đang phụ trách, người chủ dự án thay đổi ý tưởng liên tục , anh phải đổi bản thiết kế đến sắp nổi điên, cũng quên mất chuyện này.

Thẳng qua gần một tháng, mùa xuân sắp hết rồi, lúc anh dọn dẹp quần áo mùa đông, nhìn thấy cái chụp tai của con gái, đột nhiên mới nhớ lại chuyện này.

Hôm sau, anh thừa dịp lúc nghỉ trưa, mua chút quà liền tiện đường ghé qua.

Lúc ấy trong tiệm không có khách.

Khách trong quán nàyđều là những khách quen ổn định, buôn bán sẽ không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không đến mức phải lỗ vốn, có lẽ thu nhập cũng ổn định. Thật ra anh cũng không hiểu lắm, nếu như ban đầutiệm này đã là của Ấu Tần,thìtại sao cô lại muốn làm như vậy? Đó không phải là phong cách của cô, anh cũng không cho là thiên kim tiểu thư của nhà họ Dương sẽ để cái tiệm nhỏ này vào trong mắt.

Vậy, tổn hao nhiều tâm tư như thế, là vì cái gì đây?

Rõ ràng chỉ cần đi thêm vài bước nữa là có được đáp án, thế nhưng anh lại y như đứa ngốc,sững sờ đứng ở bên ngoài cửa tiệm, chậm chạp không thể bước lên một bước.

Coi như là bạn cũ đã lâu không gặp là được rồi, anh bối rối loay hoay làm gì? Lề mề giống như phụ nữ vậy.

Anh nhắm mắt lại, hít sâu vài cái.

Lúc nghĩ đến người nào đó, trong nháy mắt sẽcảm giác được ngực thắt chặt lại, để cho anh hiểu, người này vĩnh viễn sẽ không thể là người qua đường, công việc bận rộn gì chứ, rõ ràng là vô ý thức mà tránh né, tìm cớ trì hoãn giúp bản thân.

Nghĩ như vậy là cực kỳ hẹp hòi, nhưng mà —— thẳng thẳng mà nói, nếu như có thể lựa chọn, anh sẽ hi vọng đời này vĩnh viễn không còn bất cứ quan hệ gì với cô mà nữa, lúc trước cô có duyên gặp gỡ làm bạn với Nghi Hằng thế nào, thì về sau lại gặp gỡ Dữu Dữu cũng như thế.

Anh cũng không hiểu, đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì? Tại sao người phụ nữ không thể tách khỏi cuộc đời của anh,vẫn luôn dính líu đến cô, cắt cũng cắt không hết?

Tự chuẩn bị tâm ký cho mình thật tốt, đang muốn tiến lên,thì phát hiện con gái của anh cũng ở đây. Có phải Dữu Dữuthật sựđã coi nơi này như phòng bếp của mình rồi hay không? Ba ngày hai bữa lại chạy tới nơi này.

Cách xa cửa kiến sáng ngời một chút, anh đứng ở bên ngoài quan sát .

Con gái đi đến ngồi lên chiếc ghế dành cho trẻ em mà bé thường ngồi, hai người ngồi gần nhau, một người cắt giấy bóng dán lên cọc gỗ bằng phẳng, một người khác hết sức chăm chú đang tiến hành lắp ráp lại,để nó dính chặt một bên của chân ghế, ngửa đầu nhìn đối phương một cái, đối phương mỉn cười lại với bé, vì vậy bé cũng cười.

Dì nói đúng, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của con gáni, gương mặt sáng lạn, nụ cười mang theo một chút thành tựu, vừa ngọt ngào lại thõa mãn.

Anh đẩycửa tiệm ra, nghe thấy họ đang thảo luận xem nên đặt cái ghế kia ở nơi nào .

“Bàn ăn, bàn ăn!” Con gái hăng hái phát biểu ý kiến.

“Được rồi, vậy con cứ đặt nó ở đó đi.” Dương Ấu Tần giao cái ghế nhỏ lại cho bé, đứng dậy chuẩn bị chào hỏi khách: “Hoan nghênh đến đây, xin hỏi ——”

Vừa quay người, ngưng lại tất cả vẻ mặt.

“Đã lâu không gặp.” Anh mang theo một nụ cười yếu ớt, cố gắng dùng phương thức tự nhiên nhất để chào hỏi: “Vẻ mặt này của cô —— xem ra giống như là không hoan nghênh?”

“Ách, không, không phải.” Chẳng qua cho là, anh sẽ không tới.

Người vúcủa Dữu Dữu nói đã nói lại cho anh biết, một tháng qua, anh không có bất kỳ động tĩnh nào, cô vốn nghĩ, có lẽ ý tứ của anh chính là ngầm cho phép Dữu Dữu tìm đến cô, sau đó duy trì trạng thái trước mắt.

Cô gái nhỏ thấy anh, lập tức nhảy xuống cái ghế, nhiệt tình nhào tới: “Papa ——”

Dư Quán Chỉ khom người ôm lấy con gái, hônmá mềm một cái: “Có ngoan ngoãn hay không?”

Cô bé quay đầu lại nhìn cô, vì vậy cô rất nhanh gật đầu xác nhận cho cô bé: “Có, Dữu Dữu rất ngoan.”

Anh ngước mắt nhìn cô một chút:“Thời gian qua con gái của tôi đã làm phiền cô rồi, vẫn muốn tới nói cám ơn với cô, nhưng công việc quá bận rộn, không có thời gian, thật ngại quá.”

Dương Ấu Tần Nhất thì có chút mê muội nhìn anh, không có tiếp lời.

Lời nói khách khí của người đàn ông này, khiến cô không biết phải làm sao, dù bạn bè với nhau, cũng không cần khách sáo đến mức này.

Bởi vì con gái phiền toái người ta, cho nên phải tới cửa còn mang theo chút quà để cám ơn, lễ nghĩa chu toàn đến giống như đã xem cô là người ngoài, bọn họ. . . . . . Là người ngoài sao?

Tim cô có chút đập mạnh và loạn nhịp, đột nhiên không biết nên thế nào khithái độcủa anh như vậy , xác định vị trí quan hệ của bọn họ. Cô còn tưởng rằng. . . . . . Ít nhất là bàn bè lâu năm, cô lại tự mình đa tình sao?

“Anh—— có để cho Dữu Dữu tiếp tục ở chỗ của tôi không?”

Dư Quán Chỉ hơi ngạc nhiên: “Những lời này phải là tôi hỏi mới đúng. Dữu Dữu ở chỗ này, có phải phiền cho cô lắm không?”

“Không biết, không có.” Cô vội vã nói: “Đừng cấm nó, nó —— sẽ không vui.”

Cô không phải ngu ngốc, dùng loại khách sáo đến gần như không quen này để kéo khoảng cách với cô ra, tất nhiên không muốn có quá nhiêu dính líu với cô, từ Nghi Hằng đến Dữu Dữu,đều giống nhau, nhưng mà——

Cô nhìn về cô gái nhỏ. Dữu Dữu rất giống cô của trước kia, cô thật không bỏ được. . . . . .

Cô bé khẽ giật óng tay áo của ba, nhỏ giọng nói: “Papa, con muốn đến chỗ dì Ấu Ấu chơi, có thể hay không?”

Hai ánh mắt cầu tình giống nhau như đúc, Ấu Ấu to lớn và Dữu Dữu nhỏ bé. . . . . . Đây là tình hình gì?

Anh ngạcnhiên cười: “Nếu như dì nói có thể, vậy thì có thể.”

“Có thể, có thể, có thể.” Cô lập tức không chút chần chờ, luôn miệng nói.”Dữu Dữu .”

Dangcánh tay ra, con gái bôi bạc không chậm trễ chút nào, vui vẻ nhào qua.

“. . . . . .” Tại sao anh lại có loại ảo giác…..anh mới là người ngoài vậy?

Cô gái nhỏ ở một bên lấy chuỗi hạt làm dây câu để chơi, rất vui vẻ vẻ phát huy tính sáng tạo này về chuỗi hạt, nơi này có rất nhiều thứ có thể để cho bé chơi, không sợ nhàm chán.

Hai người lớn chuyển qua góckhác nói chuyện, nhưng một mặt vẫn để ý tới cô.

“Dữu Dữu muốn uống sữa dâu, chỗ của tôi không có, dì vú vừa tới đã đi mua rồi.” Trước thay người nhà giải thích một chút, người vú không có không thất chức.

“Không phải tôi không tin tưởng dì ấy.” Chắc chắn anh sẽ khônggiao đứa con gái mà mình yêu nhất cho một người anh không tin tưởng.

“Ừm.” Vậy là cô nhiều chuyện rồi.

Hai bên đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Cô thật sự rất không thích loạicảm giáckhông lời nào để nói này, nhưngsau khi chia tay, hình như bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái này.

“Cái đó. . . . . . Chậc. . . . . .”

“Cô muốn hỏi chuyện của Nghi Hằng à?”

“. . . . . . Nếu có thể.”

“Cũng không có gì không thể nói.” Anh nóisơ lượcmột chút, sau khi sinh Dữu Dữu, tình trạng không được tốt như lúc trước nữa, không tới một năm đã qua đời.

Anh hời hợt nói, nhưngcô biết, khi đó áp lực của anh nhất định rất lớn, vừa chú ý công việc, vợ bị bệnh, còn có con gái gào khóc đòi ăn, còn phải gắng gượng để cười với vợ, trông nom chu toàn, khoảng thời gian kia trôi qua với rấtnhiều khổ cực. . . . . .

Những thứ này anh đều không hề đề cập tới, nhưng từ khibắt đầu thuê người vú về chăm sóc Dữu Dữu, ít nhiều gì lúc nói chuyện phiếm cũng có nhắc qua với bà.

“Dữu Dữu. . . . . . Rất giống tôi trước kia.” Cô đột nhiên nói.

Không hiểu vì sao cô đột nhiên nói như vậy, Dư Quán Chỉ khốn hoặc nhìn cô.

“Tôi hiểu biết rõ anh đã làm tốt trách nhiệm của người ba, anh có thểlàm tất cả mọi việc vì Dữu Dữu, nhưng có một số việc, anh thật sự sẽ không hiểu được, đó là anh có làm được nhiều hơn nữa, cũng không thể làm sáng lại một tâm hồn như ngôi sao đã tắt, tôi không muốn nó trở nên giống như tôi, anh có hiểu không?”

Trở nên giống như cô? Có ý tứ gì? Giống như cô. . . . . . Không tốt sao?

Anh há miệng, nhưng vẫnkhông có hỏi, vậy quá riêng tư.

“Tóm lại, xin anh tin tưởng tôi...tôi chỉmuốn khiến Dữu Dữu vui vẻ một chút, chỉ như vậy mà thôi.”

“Ấu Tần. . . . . .” Anh nhìn khóe miệng cô thoáng nở một nụ cười, nhợt nhạt, hòa lẫn một chút cô đơn và buồn bã.

Đó không phải thứ cô nên có. Cô là cô gái tự tin chói mắt như vậy, có gia thế, có dung mạo, còn có rất nhiều người theo đuổi, loại phiền muộn, cô đơn này, làm sao sẽ xuất hiện ở trên người cô? Anh vẫn luôn cho là cô sống rất tốt.

Chẳng lẽ —— không phải như vậy sao?

Dư Quán Chỉ gật đầu, đồng ý để con gái đến tìm cô, nhưng là trừ hôm đó, bọn họ không có gặp lại nữa.

Mỗi lần, đều là người vú cùng đến, trễ nhất đợi đến trước khi anh tan việc phải trở về , sau đó người vú về nhà, để anh đón con gái về chăm sóc, bồi dưỡng tình cảm giữa cha con với nhau.

Có lúc, khách hàng từ nước ngoài trở lại, mang chút quà tặng cho anh, anh sẽ nhờ người vú thuận đường chuyển giao cho Dương Ấu Tần, biểu đạt một chút lòng biết ơn.

Hình thức như vậy làm anh an tâm, từng người vẫn trải qua cuộc như cũ của mình, bình an vô sự.

Nhưngkế hoạch, vĩnh viễn biến hóa khó lường. Khoảng chừng đã qua hơn nửa năm, người vú của Dữu Dữu phải chuyển sang nước ngoài ở vì công việc của chồng, sau khi hai vợ chồng thương lượng, quyết định cùng đi.

Vấn đề đầu tiên phải đối mặt chính là ——Dữu Dữu phải làm sao?

Dì đã chăm sóc cho Dữu Dữu từ lúc nó sinh ra đến bây giờ, giao đứa bé cho bà, anh rất yên tâm, nếu muốn mời người khác —— đã xem rất nhiều tin tức ngoài xã hội, mỗi khi nói về trẻ con đều khiến anh không rét mà run, Dữu Dữu là bảo bối của anh, anh không muốn mạo hiểm như vậy.

Nói anh buồn lo vô cớ cũng được, tóm lại đổi người nào anh đều không yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.