Ngã Ba Tình Yêu

Chương 17: Chương 17: Chương 10.1




Editor: Melodysoyani.

Dương Ấu Tần nói muốn đến xem triển lãm tranh, hoạ sĩ tên là Calvert, là một họa sĩ du lịch nổi tiếng, mà anh cũng có chút ấn tượng với cái tên này, trước đây anh có nhận một Case, ông chủ của dự án vô cùng thích bức họa của người này, yêu cầu treo một bức ở phòng khách, anh phí rất nhiều thời gian, vận dụng không ít mối quan hệ mới có được, một bức họa với giá tiền tới bảy con số.

Anh một mặt suy tư sao cô lại chấp nhất như thế, không thể không tới, một mặt bắt đầu lật xem giới thiệu vắn tắt, mới hậu tri hậu giác lưu ý đến phần thông tin giới thiệu vắn tắt của hoại sĩ kia——Yang. (= Dương)

Ông ấy cũng họ Dương?

Anh không tin đây là trùng hợp, Yang tiên sinh này, có quan hệ gì với Ấu Tần đây?

“Rất đẹp, có đúng hay không?” Ánh mắt cô dừng lại trước một bức họa, tìm kiếm sự tán thành của anh. Giống như đặt mình vào trong non sông tươi đẹp kia, ăn cơm dã ngoại trên thuyền nhỏ xanh hóa, tất cả trong đáy mắt, đều là kính yêu và sùng bái đến nỗi không thể nào dời tầm mắt đi được.

“Thích à, vậy hôm nay chúng ta sẽ dẫn Dữu Dữu đi ăn cơn dã ngoại.” Mặc dù biểu lộ khao khát trong mắt cô, tám phần không phải là vì cái này, mà là vì người vẽ tranh.

“Ăn cơm dã ngoại, ăn cơm dã ngoại!” Tiểu Dữu Dữu hưng phấn vỗ vỗ tay: “Dì à, đi ăn cơm dã ngoại!”

Rốt cuộc cô cũng dời tầm mắt, cúi đầu nhìn gương mặt non mềm đang làm nũng lôi kéo tay của cô, đôi mắt hiện lên một chút ấm áp, ngồi chồm hổm xuống ôm lại, để ôm ấp lấy sự trống rỗng của thân hình nhỏ xinh kia, cũng như lấp đầy sự trống rỗng của trái tim.

Không quan hệ, mặc dù cô vĩnh viễn đều không cách nào trở thành cảnh trí trong bức tranh, nhưng cô vẫn còn có một hạnh phúc nho nhỏ ở trong ngực.

“Tiểu thư thích bức họa này sao?”

Có người đi tới, dừng ở trước mặt cô. Cô vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt bình tĩnh lại.

Người đàn ông trung niên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút hoang mang, nhưng cô thì biết rõ, ông không nhận ra được.

Đối với chuyện này, hình như ông không để ý lắm, chợt cười trừ: “Đây không phải là đồ bán, lúc tôi và vợ kết hôn tròn 10 năm, thì đã vẽ nó ở Scotland, nên nó có rất nhiều ý nghĩa với chúng tôi.”

Cô há miệng, nhiều lần, cũng không phát ra được tiếng nào.

Cuối cùng, dùng hết toàn bộ hơi sức, nặn ra một nụ cười hoàn mĩ nhất nói: “Không có, không sao. Tôi chỉ….nhìn một chút mà thôi.”

Dư Quán Chỉ nhìn, đột nhiên rất muốn vun ra một quả đấm, nhưng lại càng muốn dùng sức ôm cô vào trong ngực hơn, nụ cười thoáng qua này ở trong mắt anh, chua xót đến tận xương.

Người này lại có thể hoàn toàn không phát hiện, mà chỉ biết sống trong thế giới của mình, thẳng bàn luận viễn vông: “Đúng vậy, cảnh trí đẹp như vậy, thật khiến người lưu luyến quên về, đi qua một lần liền không quên được. . . . . .”

Câm miệng!

Anh thật muốn đánh người!

“Vâng, phải không? Tôi. . . . . .”

Cánh môi khẽ run và gương mặt đáng thương kia, khiến Dư Quán Chỉ vừa đau lại thương, một cảm xúc tức giận dâng trào, cố ý lớn tiếng hô: “Ấu Tần, bất kể nơi nào, chỉ cần em muốn anh sẽ đưa em đi.”

Lời vừa nói ra này, Dương Ấu Tần nhìn về anh, vẻ mặt của người đàn ông kia cũng cứng lại.

“Con...con là —— Ấu Tần?”

Bây giờ mới nhận ra . . . . . . Không, phải nói không nhận ra được, cô vốn . . . . . . không quan trọng như vậy, thật ra Dư Quán Chỉ không cần phải nói toạc ra như thế, cứ như vậy lướt qua nhau cũng không sao hết.

Cô giương môi, khàn khàn nói: “Cha.”

Dương Hiển Ấu lập tức có chút lúng túng: “Thật xin lỗi, ba nhất thời không . . . . . . Bởi vì quá lâu. . . . .”

Quả nhiên là như anh đoán. Ngay cả con gái của mình mà cũng không nhận ra được, còn gì mà kiếm cớ nữa chứ?

Dư Quán Chỉ cực kỳ khó chịu, càng không ngờ tới cô sẽ dùng nụ cười thản nhiên để cho qua, giống như thật không có gì lớn.

“Con hiểu rõ mà, không sao đâu.”

“Con ——” Cả người Dương Hiển Ấu không được tự nhiên, nhìn người bên cạnh cô một cái: “Con kết hôn rồi à?”

Rốt cuộc hai cha con này mất liên lạc với nhau bao lâu? Thật sự không hề thua kém người xa lạ!

Dư Quán Chỉ một mặt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một mặt nghe đối phương lại cắm đầu cắm cổ nói: “Xem ra con thật sự hạnh phúc, không cần ba lo lắng.”

Ông căn bản —— cũng không chút quan tâm đi!

Dư Quán Chỉ âm thầm châm chọc. Nhưng người phụ nữ ở bên cạnh lại có thể vẫn phối hợp dắt anh đi xuống cầu thang hoa lệ.

“Dạ, con rất ổn, rất hạnh phúc. Chồng con rất thương con, đứa trẻ —— cũng rất ngoan.”

Cảm giác cô duỗi tay đến, không để lại dấu vết mà dùng lực nắm lấy anh, đó là không tiếng động khẩn cầu.

Không nói toạc ra, làm đối phương hợp lý hoá hành động vứt bỏ của mình, yên tâm thoải mái thuyết phục mình, không có bất kỳ thua thiệt nào sao?

Anh cũng không hề muốn phối hợp để người ta có cớ bỏ qua lương tâm của mình như thế, há mồm muốn nói cái gì, chống lại ánh mắt cầu xinh của cô, lại nuốt xuống lời của mình, còn sửa lời nói: “Ấu Tần rất tốt, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy cả đời.”

Dương Hiển Ấu gật đầu một cái: “Vậy thì tốt, ba còn có chuyện gấp, đi trước vậy.”

Đi đến một chút cũng không lưu luyến, cô ở phía sau nhìn theo bóng lưng nọ, há mồm vài lần, dáng vẻ không dám giữ lại kia, làm Dư Quán Chỉ thật sự rất đau lòng.

Cho dù là như vậy, cho dù là người chưa từng thương nhớ cô, thì đối với người cha già thối nát không chịu trách nhiệm kia, cô vẫn có tràn đầy tình cảm quấn quýt, muốn ở bên cạnh ông thêm một lát, nói thêm mấy câu cũng được. . . . . .

Ngay cả người ngoài như anh cũng biết, nhưng tại sao Dương Hiển Ấu lại nhìn không ra? Cô cũng không có trách cứ hoặc yêu cầu cái gì, chỉ là muốn kêu thêm vài tiếng “cha” nữa thôi, nhưng ngay cả cơ hội này cũng không cho cô.

Cô cố gắng giương lên một nụ cười, tư thái ưu nhã, sống lưng thẳng tắp, vừa ra cửa chính, còn chưa kịp thu lại ý cười trên khóe môi, nước mắt đã không kịp khống chế, tí tách rơi xuống.

Anh im lặng không lên tiếng, lẳng lặng ôm cô vào trong ngực.

“Em muốn. . . . . . Về nhà.” Giọng nói cô run rẩy, khẽ phun ra một câu.

“Được, chúng ta về nhà.”

Nữ vương nhỏ của anh bị tổn thương, muốn trốn về tòa thành của mình, khóc thút thít, liếm thương tổn, không để ai nhìn thấy.

Kiêu ngạo của cô, anh hiểu được, cũng thành toàn cho tất cả.

Dư Quán Chỉ dẫn cô trở lại, không phải là chỗ ở của cô, mà là chỗ của anh.

“Em phải về nhà ——” Cô có chút kháng cự.

“Anh biết mà, chính là nơi này.”

“. . . . . . Mới không phải.” Nơi này không phải nhà cô. Nhưng Dư Quán Chỉ rất kiên trì, cô chỉ đành trốn vào trong phòng anh, đóng chặt cửa lại.

“Dì sao vậy ạ?” Dữu Dữu nhìn cửa phòng đóng chặt, mặt lộ vẻ lo lắng.

“Yên tâm, papa sẽ xử lý.” Dặn dò Dữu Dữu tự đi chơi, sau đó anh suy tính thật lâu, cầm điện thoại lên gọi điện cho Dương Bá Hàn.

Có lẽ đối phương đang bận, không có nghe.

Vì vậy anh đổi lại gọi đến nhà họ Dương, thử vận khí một chút xem có thể gặp được một người nào vừa lúc rảnh rỗi hay không.

Cố tình người bắt máy lại là người không cùng thế hệ, không ai khác là Dương Hiển Quý.

Anh đang do dự, có nên hỏi thăm trưởng bối loại chuyện như vậy hay không, đối phương đã nhận ra anh, hỏi: “Dư Quán Chỉ à?”

“Vâng, bác Dương.”

“Cậu và Ấu Tần nhà chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?” Cuộc sống vẫn ngày ngày trôi qua, người già cả như ông đã nhìn không thấu nữa rồi: “Quan niệm của nhà họ Dương chúng tôi rất truyền thống, không ngại chuyện tái giá, nhưng ít ra cũng phải danh chánh ngôn thuận, đến tuổi, thì phải Thành gia.”

Đối phương nói rất thẳng thắng, nếu anh lại trả lời vòng vo như lúc trước, thì có vẻ thiếu thành ý. Vì vậy thuận thế tỏ thái độ: “Con rất nghiêm túc với Ấu Tần, không phải vui đùa một chút, kết hôn chỉ là một trong số đó, con còn phải chăm lo cho mọi thứ, chịu trách nhiệm với cả thể xác và tinh thần của cô ấy, nếu người đã nhắc rồi, con cũng vừa lúc có một chuyện muốn hỏi thăm bác Dương đây ạ.”

Anh muốn hiểu rõ về cô hơn, không phải thăm dò riêng tư, mà là thật sự quan tâm. Phải rõ ràng nội tình, mới biết nên ứng đối như thế nào.

Quá khứ, bọn họ chỉ yêu nhau, lại chưa từng hiểu nhau. Sau anh lại suy tư, phát hiện mình đã bỏ sót một chuyện rất quan trọng, đó là vì hai người sinh sống ở hoàn cảnh khác biệt, cho nên tính khí tự nhiên cũng không giống nhau, quan điểm đối với sự việc nào đó cũng khác nhau, lúc đó anh cho rằng phải gắn kết để lấy được nhận thức chung, nhưng bây giờ cảm thấy, hiểu rõ còn quan trọng hơn gắn kết.

Nếu như ngay cả tại sao cô lại như thế cũng không hiểu được, thì làm sao có thể gắn kết với nhau được?

Cho nên, tình yêu của họ cũng sẽ thất bại.

Anh không muốn lại giẫm vào vết xe đổ nữa.

Anh hàm súc bày tỏ, hôm nay đi xem triển lãm tranh với cô, gặp phải cha cô , xem ra cô rất khổ sở, anh muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Ấu này!” Dương Hiển Quý thở dài một cái, rất là bất đắc dĩ, chậm rãi nói ra đầu đuôi với anh.

Thế nên anh mới biết, chuyện “Cha mẹ ly dị, và đều đã tái hôn” mà Ấu Tần từng hờ hợt nói qua, thì ra là đả thương người như vậy.

Đứa con út của nhà họ Dương, có lẽ bởi vì đứng hàng thứ út, từ nhỏ đã có bốn người anh ở trên, lại được cưng chiều nên cá tính có chút ngang ngược, trước đó đã yêu đương một lần, lúc đầu cực kỳ yêu thương bạn gái, nhưng sau lại bởi vì giận dỗi mà chia tay, trong nhà an bài mai mối, cưới một cô gái có gia thế tương đương, mà chuyện này cũng không ai ép buộc ông, tất cả đều là quyết định của bản thân ông.

Sau khi cưới rất nhanh có Ấu Tần, nhưng ông không hề thương vợ, ông là loại người theo chủ nghĩa lãng mạn, đặt tình yêu lên trên tất cả, về sau gặp lại bạn gái trước kia, kết quả là khỏi cần nghĩ cũng biết.

Bất chấp tất cả ly hôn, vứt bỏ con gái năm tuổi, kiên quyết muốn ở bên tình yêu đích thực của ông.

Ông cho rằng, để lại tất cả tài sản cho con gái, là đã chịu trách nhiệm với cô, không để ý phản đối của tất cả mọi người, tự ý rời đi với người tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.