[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ

Chương 16: Chương 16




Trường học sắp nghỉ hè, Từ Táp hỏi Lý Xuất Vân có kế hoạch gì không.

“Em muốn cùng một vài bạn học, còn có giáo sư cùng nhau làm một khóa đề, có thể mỗi ngày em vẫn sẽ vào trường.”

“Như vậy a.”

“Anh có kế hoạch gì sao?”

Từ Táp trả lời: “Không có, tháng này anh vẫn sẽ ở trong đội huấn luyện, Lượng đi rồi, có lẽ Từ Lôi Quân sẽ thay thế vị trí của cậu ta, huấn luyện viên hy vọng bọn anh đá ăn ý.”

Một tiên phong ưu tú nhất vừa đi, con đười đoạt giải quán quân mùa giải sau của đội Minh Châu khó hơn rất nhiều, Từ Táp luôn luôn tại lo lắng phải làm như thế nào mới có thể tốt nhất.

“Anh không nghỉ ngơi sao?” Lý Xuất Vân có chút lo lắng thân thể Từ Táp.

“Không sao, huấn luyện viên sẽ sắp xếp nghỉ ngơi cho bọn anh, huấn luyện viên rất có kế hoạch, đều đã sắp xếp rất khoa học.”

Quả nhiên, cuộc sống sau đó, Từ Táp vẫn huấn luyện rồi lại huấn luyện như cữ, Lý Xuất Vân cũng đến trường như trước.

Nhưng dù sao cũng đang ở kỳ nghỉ, bài vở và bài tập của Lý Xuất Vân cùng lượng huấn luyện của Từ Táp đều tương đối thong thả, cảnh này khiến cặp tình nhân có thời gian bắt đầu suy nghĩ chuyện khác một chút, nói thí dụ như, giới thiệu người nhà của mình cho đối phương một chút.

Thiệu Hiểu* Mạn tới thăm anh trai.

_Mấy chương trước rõ ràng là Thiệu Tiểu Mạn, giờ tác giả lại sửa thành Hiểu Mạn, không biết có phải tg có nhờ nhằm tên hay không? Vì Tiểu và Hiểu không thể đánh sai, đành để y nguyên vậy T^T.

Nhìn đến hai người từng là đôi hoan hỉ oan gia, hiện tại đã thành cho đôi tình nhân ”em dạ anh yêu”, Thiệu Hiểu Mạn cảm thấy thật cao hứng. Một mặt lại khuyên Từ Táp nhanh chóng nói rõ quan hệ hiện tại của Lý Xuất Vân cùng Từ với người nhà.

Lý Xuất Vân quyết định tới Từ gia trước, nhiều Từ mẫu làm quen một chút.

Mang theo lễ vật, Lý Xuất Vân đi Từ gia bái phỏng.

Từ mẫu nhìn thấy Lý Xuất Vân hết sức cao hứng, nhiệt tình tiếp đón cậu.

Lý Xuất Vân tận lực rút thời gian rãnh của mình ngâm mình ở Từ gia.

Ở trước mặt Từ mẫu, Lý Xuất Vân biểu hiện thập phần hảo, nhã nhặn nhu thuận lại nghe lời hiểu chuyện, khiến người thích, cậu đưa cho Từ mẫu lễ vật, bồi Từ mẫu đi dạo phố mua đồ, mang bà đi tới tiệm cơm mới khai trương ăn cơm, cũng sẽ hỗ trợ làm việc nhà.

(TBD: tiểu hùng miêu đang cực lực để lại hình tượng con dâu tốt trong lòng má chồng =]]])

Từ mẫu vừa thấy được Lý Xuất Vân lập tức sẽ vui vẻ ra mặt.

Thiệu Hiểu Mạn thấy rất cao hứng, mà Từ Táp lại có chút bất an, bởi vì hắn chú ý tới ánh mắt của mẹ khi nhìn Lý Xuất Vân cùng mình tựa hồ còn có ý khác.

Ngày này, Lý Xuất Vân bồi Từ mẫu đi siêu thị mua sắm, sau khi mua rất nhiều vật dụng hàng ngày, Lý Xuất Vân lại mời Từ mẫu tới một quán trà uống trà.

Ngồi ở vị trí cửa sổ trong phòng trà, cảm nhận ánh dương quan của mùa hạ, Từ mẫu mỉm cười nhạt.

Lý Xuất Vân chọn bánh ngọt có vị rất ngon, mời Từ mẫu nhấm nháp.

“Tiểu Vân, cám ơn con đi cùng dì.”

“Việc phải làm mà.”

Từ mẫu than nhẹ một tiếng: “A Táp chưa từng bồi dì đi như vậy.”

Lý Xuất Vân vi Từ Táp biện giải: “Anh ấy vì huấn luyện và thi đấu nên rất bận, vừa phải bay tới bay lui, có lẽ thời gian không đủ. Lại nói, hiện tại anh ấy nổi tiếng như vậy, đi tới chỗ nào cũng bị người vây xem, không tiện đi dạo phố.”

Từ mẫu cười nhẹ.”Làm sao nha, a Táp đúng là lo cho gia đình, nhưng ở phương điện này, cho dù là lúc còn ở trường học, khi còn chưa thành danh, hắn cũng không thích theo giúp dì đi dạo phố mua đồ, cũng không thích ăn cơm ở bên ngoài. Dì ngẫu nhiên cũng hy vọng muốn đi nhà hàng mới mở ăn thử, nhưng Táp cùng tiểu Mạn đều không thích. Mấy ngày này, con vẫn mời dì ăn cơm, đồ ăn cũng thật ngon, thật muốn cám ơn con.”

Lý Xuất Vân vội vàng lắc đầu.”Dì quá khách khí.”

Kỳ thật Lý Xuất Vân đối với thức ăn của nhà hàng có nghiên cứu như vậy hoàn toàn là bởi vì cậu tham ăn mấy món ngon, kết quả đánh bậy đánh bạ thành như vậy.

Từ mẫu nhìn Lý Xuất Vân, hỏi: “Tiểu Vân, các ngươi quen nhau đã bao lâu?”

“Gần một năm.”

Từ mẫu nâng chén trà, uống một ngụm trà, sau đó nói: “Đứa bé Táp này, có nhiều lúc khá chu đáo, có chút lúc thần kinh lại thô, tính tình lại quật cường, không hiểu khéo tâm ý người khác, nó không có khi dễ con chứ?”

“Không có, anh ấy tốt lắm, cũng thực biết chiếu cố người khác.”

Từ mẫu lại hỏi: “Tiểu Vân, tình cảm cha mẹ con có tốt không?”

Nghe Từ mẫu hỏi vấn đề này, Lý Xuất Vân có chút kinh ngạc, vẫn là hồi đáp: “Tình cảm bọn họ vẫn tốt lắm.”

“Đều rất thương yêu con đi.”

”Đúng vậy.”

Từ mẫu hơi hơi ngưỡng mặt lên, thở dài một chút, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Vân, có một số việc, con có thể không biết. Táp thoạt nhìn thực kiên cường dũng cảm, một bộ nam tử hán, nhưng là nó cũng có một mặt yếu ớt. Lúc Táp còn rất nhỏ, ba nó đã qua đời, dì mang theo nó, ngày cũng trôi qua không dễ dàng, trong tuổi thơ của Táp, có lẽ chỉ có bóng đá là niềm vui duy nhất. Sau đó, dì lại gặp ba của tiểu Mạn, ông ấy là người tốt, đối hai đứa bé đều tốt lắm, chính là không nghĩ tới, ông ta cũng nhanh chóng rời khỏi chúng ta…”

Về gia sự của Từ Táp, Lý Xuất Vân biết một ít, hôm nay từ trong miệng của Từ mẫu, Lý Xuất Vân lại cảm thấy được trong tâm khan có một phen tư vị khác.

Cha mẹ của Lý Xuất Vân là bạn học từ trung học đến đại học, cảm tình vẫn vô cùng tốt, là một đôi vợ chồng ân ái. Lý Xuất Vân lớn lên trong yêu thương của cả cha lẫn mẹ, không giống Từ Táp lớn lên trong gia đình mồ côi cha, trải qua thống khổ.

Từ mẫu còn nói thêm: “Táp từ nhỏ, cũng rất kiên cường, nghe lời, lúc còn nhỏ, giúp đỡ dì chiếu cố em gái của nó. Sau khi ba tiểu Mạn qua đời, một mình dì mang theo hai đứa nhóc, cuộc sống thực kham khổ, hai anh em bọn họ chưa bao giờ hướng ta xin thứ gì. Sau đó, Táp đi trường học bóng đá, học phí của trường học rất mắc, Táp nói, nó phải đá tốt nhất, tốt đến nỗi trường học phải miễn học phí nó. Táp thật sự thực cố gắng, vì bóng đá hắn cũng ăn không ít khổ, bị thương cả người. Sau đó, đội Minh Châu nhìn trúng Táp, cùng hắn ký hẹn, gánh vác tất cả phí dụng, Táp cũng có thành tích, cuộc sống của chúng ta chậm rãi càng ngày càng tốt. Táp vì ơn tri ngộ, vẫn ở lại đội Minh Châu.”

Thấy Lý Xuất Vân còn thật sự lắng nghe, Từ mẫu lại nói: “Táp cùng tiểu Mạn từ nhỏ đều không có ba, ở mặt ngoài thấy bọn nó cùng đứa nhỏ bình thường khác không có gì bất đồng, nhưng dì biết hai đứa trẻ này đều có chuyện thương tâm. Táp ở bên ngoài mặc kệ chịu bao nhiêu ủy khuất, gặp nhiều khó xử, nó cũng sẽ không nói cho dì biết, một mình yên lặng chịu dựng.Nhà này hiện tại cũng là Táp chiếu cố, nếu như không có Táp, dì thật không biết phải làm thế nào mới tốt.”

“Sau khi Táp trưởng thành, cũng có người tới cửa đề cập qua hôn sự của nó, dì tất nhiên là hy vọng nó có thể sớm thành gia lập nghiệp. Bất quá, nếu biết đối phương là đứa nhỏ đến từ gia đình mồ côi cha, dì hơn phân nửa sẽ cự tuyệt. Cũng không phải dì có thành kiến gì, thật sự là… Thật sự là tôi không muốn người bên cạnh Táp cũng có một tuổi thơ giống nó.”

Lý Xuất Vân bắt đầu âm thầm hồi tưởng cuộc sống thơ ấu của mình.

“Tiểu Vân, dì vẫn thực thích con, lần đầu tiên nhìn thấy con liền rất thích, con cũng biết, Táp cùng tiểu Mạn cũng không phải có khiếu học bài, Táp vẫn niệm chính là trường học bóng đá, hoàn toàn không biết bài vở, tiểu Mạn cũng không phải đứa nhỏ có năng khiếu, miễn cưỡng vào được trường sư phạm, dì kỳ thật, vẫn hy vọng con mình sẽ học giỏi, bằng cấp càng cao càng tốt, làm khoa học gia, đáng tiếc, hai đứa con nhà dì đều không được.”

Lý Xuất Vân ngượng ngùng nở nụ cười, đưa tay sát sát chóp mũi.”Dì à, con kỳ thật…”

“Táp đã nói cho dì biết, con công khóa hảo, bằng cấp cao, dì đây cũng biết. Tiểu Vân, nói cho dì biết, con là bạn bè của Táp nhất định biết, chiếc nhẫn trên tay trái của Táp, là chuyện gì?”

Lý Xuất Vân vừa nghe những lời này, ngây dại, lăng lăng không biết phải như thế nào trả lời mới tốt.

”Là con sao?”

Nghe được câu hỏi trực tiếp như thế của Từ mẫu, Lý Xuất Vân luống cuống tay chân, chấp nhận cũng không phải, không tiếp thu cũng không phải.

“Không cần dối dì, dì đã nhìn ra.”

Lý Xuất Vân bán giương miệng.”A?”

“Con của mình. Dì đương nhiên biết. Táp có rất nhiều bạn bè, nó chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn người khác, ánh mắt của nó cùng ba ba nó năm đó giống nhau như đúc.” Ngữ khí của Từ mẫu mang rất nhiều cảm khái.

Lý Xuất Vân cúi đầu cam chịu.

“Tiểu Mạn còn nói với ta là Táp đang theo đuổi mốt, nó cũng không phải là đứa thích làm đẹp. Các con không dám nói cho dì biết, là sợ dì phản đối đi?”

Lý Xuất Vân ngẩng đầu trộm nhìn Từ mẫu, phát hiện biểu tình của nàng rất tốt, cũng không có dấu hiệu tức giận, nuốt xuống một hơi nước miếng, sau đó thành thật gật đầu.

Từ mẫu gật đầu nói: “Dì đã nói mà, bạn bè bên người Táp, đều là đá banh, đột nhiên có một cao tài sinh đại học Hương Đảo như con, theo chân bọn họ đều không giống. Lúc trước Táp thường không trở về nhà, sau đó, con lại thường đến nhà chơi, các bạn bè của Táp cũng sẽ không kiên nhẫn đi cùng lão thái bà này. Mới đầu, dì đích thật có ý muốn giới thiệu con cùng tiểu Mạn của chúng ta làm bạn bè, sau xem tình hình, hai người các ngươi lại không có cái gì, dì đã nghĩ quên đi. Nhưng con cứ ba ngày hai lần đến nhà chúng ta, dì nghĩ, không phải vì tiểu Mạn, liền là bởi vì Táp.”

Lý Xuất Vân không nói gì thừa nhận, trong lòng âm thầm bội phục sự mẫn tuệ của các bà mẹ, cái gì đều lừa không được các nàng.

Từ mẫu ôn nhu cười, vỗ vỗ tay tiểu Vân.”Đứa bé Táp này có điều thô, không quá biết thương người, nó không có khi dễ con đi?”

Lý Xuất Vân vội vàng lắc đầu phủ nhận.”Không có, anh ấy đối với con tốt lắm.”

“Yên tâm đi, dì sẽ không phản đối chuyện của các con.”

Lý Xuất Vân vừa nghe, mừng rỡ, mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Từ mẫu.

“Con của mình, dì hiểu. Táp là một người rất chấp nhất với tình cảm, nó vì con, ngay cả nhẫn cũng đã đeo, đứa nhỏ này đã nhận định đoạn cảm tình này, dì muốn phản đối cũng không có tác dụng. Hai người các ngươi đều đã lớn, thành thục, có khoan dung, chỉ cần các ngươi hảo hảo đối mặt đoạn cảm tình này, nhận chân kết giao, dì an tâm.”

Lý tranh Xuất Vân vội nói: “Cám ơn dì.”

Từ mẫu lại chòm người duỗi tay sờ tóc Lý Xuất Vân.”Ai, dì thực thích cậu đứa bé này. Vẫn nghĩ có con rể như vậy con không tồi. Vốn tưởng rằng, con có thể cùng tiểu Mạn… Ai biết, lại bị ca ca tiểu Mạn đoạt đi.”

Lý Xuất Vân nghe xong những lời này, cũng có chút dở khóc dở cười.

“Yên tâm, dì sẽ không phản đối chuyện của các con, hai người các con hảo hảo ở chung, nếu Táp khi dễ con, con nói cho dì biết, để dì giáo huấn nó.”

Ngay cả Lý Xuất Vân cũng thật không ngờ, Từ mẫu lại tiếp nhận mình bình thản như thế.

Về đến nhà, Từ mẫu nhìn thấy Từ Táp đã đến, lại nhìn Lý Xuất Vân cúi đầu mặt đỏ, đem Lý Xuất Vân kéo đến bên người Từ Táp, giao đến tay Từ Táp, nói: “Mẹ biết con nhớ cậu ấy, đón trở về đi.”

Về đến nhà, Lý Xuất Vân đem lời của Từ mẫu, nhất nhất nói cho Từ Táp.

Từ Táp kinh hỉ.”Thật sự! Mẹ anh không phản đối?”

“Ân, dì nói dì sẽ không phản đối, muốn chúng ta hảo hảo ở chung.”

“Thật tốt quá!” Từ Táp một bộ biểu tình vui phấp phớt.

Lý Xuất Vân tựa vào bên người Từ Táp, vươn tay ôm lấy hắn, đem đầu của cậu lãm tiến trong lòng.”Táp…”

Nghe được Lý Xuất Vân ôn nhu khẽ gọi, Từ Táp hỏi: “Sao rồi?”

“Hôm nay, dì nói cho em biết rất nhiều chuyện của anhi?”

“Nói nói, bà khen anh như thế nào?”

Lý Xuất Vân đem Từ Táp ôm chặc hơn một ít: “Táp, anh có nhớ ba ba anh không?”

Nụ cười trêu tức trên mặt Từ Táp rút lại, thu liễm biểu tình, dựa vào Lý Xuất Vân “Lúc anh còn rất nhỏ, ba đã qua đời, ông ấy cơ hồ không lưu lại cho anh ấn tượng gì. Mẹ anh nói anh rất giống ông ấy, có đôi khi, anh soi gương, tưởng tượng bộ dáng của ông. Lúc phải quyết định một ít việc, anh cũng sẽ nghĩ, nếu ba anh ở, ông sẽ quyết định như thế nào.”

Nói xong, Từ Táp hút cái mũi một chút, “Bất quá, anh cũng chỉ là tưởng tượng một chút thôi.”

“Lúc nhỏ, có người nào khi dễ anh không?”

Từ Táp hừ hừ.”Anh không sợ.”

“Nhưng anh rất để ý đúng không?”

Từ Táp hút sâu một hơi.”Để ý lại có ích lợi gì? Ông sẽ không trở lại. Nguyên nhân chính là vì như thế, anh càng thêm kiên cường dũng cảm, chiếu cố hảo mẹ anh cùng tiểu Mạn, anh hy vọng nếu ông ở, có thể vì anh mà kiêu Ngạo.”

“Nhất định, bây giờ anh là siêu sao cầu thủ đứng đầu.”

Từ Táp vòm thắt lưng Lý Xuất Vân, ôm cậu ngồi ở trên đùi của mình.”Đứng đầu sao? Anh chỉ là hy vọng làm thật tốt, đừng cho mình và ông thất vọng.”

Lý Xuất Vân như là đột nhiên nghĩ tới điều gì cả, hưng phấn nói: “Táp, nếu anh nguyện ý, em tặng cha cho anh.”TBD: nè nè, vì chồng mà ngay cả cha cũng ”bán” thế hả =.=lll

“Nói cái gì, nào có cho ba ba.”

“Ông ấy thực thích anh, là fan bóng của anh đó.”

Từ Táp mị con ngươi, nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân.”Nói tới đây, anh thật muốn hỏi em một chút, người nhà anh cũng đã biết chuyện của chúng ta, chừng nào thì em đem anh về nha đây?”

Lý Xuất Vân vừa nghe, lập tức trở nên chi chi ngô ngô.”Hiện tại, cái kia, thời cơ còn chưa đúng lắm.”

“Kia muốn anh chờ tới khi nào?”

“Chờ chờ một chút nữa, em muốn tìm lúc thích hợp.”

Từ Táp nhíu mi tâm.”Khi nào thì thích hợp? Anh cũng không muốn làm tình nhân ngầm của em.”

“Không phải ngầm, không phải ngầm.”

Đã có cha mẹ một bên chấp nhận mối tình này rồi, điều này làm cho Từ Táp cùng Lý Xuất Vân đều hết sức cao hứng.

Trận đấu cuối năm cũng sắp phải bắt đầu rồi, Từ Táp cùng các đội hữu của hắn gom góp chuẩn bị chiến đấu.

Huấn luyện khẩn trương rất nhiều, Từ Táp vẫn có thời gian làm đồ ăn, đưa đồ ngon cho tiểu hùng miêu.

Cuối tuần Từ Táp huấn luyện xong, trên đường trở về, gọi điện thoại về nhà.

Không ai nghe máy, Lý Xuất Vân nhất định còn ở trong phòng thí nghiệm của trường học, Từ Táp quyết định đi đón cậu cùng về nhà.

Lái xe tới đại học Hương Đảo, Từ Táp mang theo có một chút tâm tình kính sợ, đi vào trường học cao cấp này.

Hỏi vị trí lầu thực nghiệm của nghiên cứu sinh hệ sinh vật hóa chất, Từ Táp ở trong vườn trường chậm rãi tìm kiếm.

Khi Làm Từ Táp tìm được phòng thí nghiệm, Lý Xuất Vân đang cùng vài bạn học, đứng trước bảng đen trong phòng thí nghiệm, thảo luận vấn đề.

Đứng ở ngoài cửa phòng thí nghiệm, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trên cửa, Từ Táp nhìn chăm chú vào Lý Xuất Vân trước bảng đen.

Cậu đang ở cùng vài bạn học nhiệt liệt thảo luận cái gì đó, vừa nói, Lý Xuất Vân một bên dùng phấn viết, lưu loát ở trên bảng đen vẽ liên tiếp các chuỗi công thức phân tử mà Từ Táp căn bản xem không hiểu.

Thoạt nhìn nhìn như có vài người có ý kiến khác, vốn đang thảo luận ồn ào huyên náo, chậm rãi đều biến thành lẳng lặng nghe Lý Xuất Vân thuyết minh.

Một bên viết, Lý Xuất Vân một bên chậm rãi mà nói, giảng thuật quan điểm của cậu.

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý Xuất Vân, nhìn đôi mắt to ánh vẻ kiên cường cùng lông mi đen đày của cậu sau cặp kính, Từ Táp cảm thấy thập phần tâm động.

Lý Xuất Vân lúc này, trên người tràn ngập vẻ đẹp tri thức.

Biểu tình vài người nghe giảng chậm rãi biến hóa, bắt đầu gật đầu. Sau đó, vài người tựa hồ đạt nhận thức chung.

Sau đó, bọn họ tựa hồ lại phát hiện vấn đề mới, Lý Xuất Vân đưa tay chóng cằm mình, cùng cái vài người khác đồng loạt nhìn bảng đen.

Trong lúc lơ đãng khi xoay đầu, Lý Xuất Vân thấy được Từ Táp ngoài cửa, cậu lộ ra biểu tình kinh ngạc, cùng bạn học chào hỏi, liền chạy ra phòng thí nghiệm.

Vừa thấy Từ Táp, Lý Xuất Vân liền hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh tới đón em tan học.”

Nhìn Từ Táp đội mũ lưỡi trai cùng mang kính râm to, Lý Xuất Vân bĩu môi, thấp giọng nói: “Anh không sợ bị người khác nhận ra sao?”

Từ Táp kéo kéo mũ.”Sẽ không.”

“Chờ em một chút, em sửa sang lại chút đồ vật liền đi theo anh.”

Sóng vai đi ở trong sân trường, Từ Táp nhìn Lý Xuất Vân bên người, trong lòng có một loại cảm giác xa lạ lại kỳ dị.

Tiểu hùng miêu trong phòng thí nghiệm, cùng tiểu hùng miêu trong nhà, thật là quá khác biệt.

Đang đi, bỗng phía sau có người kêu: “Tiểu Vân!”

Lý Xuất Vân thầm kêu một tiếng không tốt, chậm rãi quay đầu lại.

Nguyên lai, là vài vị bạn học cùng hệ, nữ có nam có.

Các nữ sinh, là bị Từ Táp hấp dẫn tới.

Tuy rằng không thất mặt, nhưng dáng người cao ngất cùng bóng dáng mê người kia của Từ Táp, đã hấp dẫn các nàng, nhịn không được lên tiếng gọi lại.

“Tiểu Vân, vị này chính là…”

Lý Xuất Vân hàm hồ nói: “Đây là… Bạn tôi…”

“Người nào hệ nha?”

“Vóc dáng thật cao a.”

“Cùng hệ với chúng ta sao?”

“Thoạt nhìn rất tuấn tú a.”

Các nữ sinh bắt đầu bảy mồm tám lưỡi* thảo luận.

_bảy mồm tám lưỡi: ồn ào huyên náo

Lý Xuất Vân ngăn trở tầm mắt của người khác.”Ngại quá, chúng ta còn có việc.”

Thấy Lý Xuất Vân không muốn giới thiệu, những người khác cũng không có cách nào, chỉ dành bọn họ rời đi, lúc xoay người lại đi khỏi, không biết ai nói một câu: “Bộ dáng rất giống Từ Táp nga.”

Trong lòng Lý Xuất Vân “Thùng ” một tiếng, ở mặt ngoài lại làm bộ như không có việc gì, lạnh nhạt nói: “Anh ấy? Chỗ nào a.”

Nói xong, Lý Xuất Vân lôi kéo Từ Táp nhanh chóng bước đi.

Ngồi vào trong xe, lúc này Lý Xuất Vân mới nhìn chằm chằm Từ Táp bất mãn nói: “Đã sớm đã nói với anh đừng tới, bị người phát hiện ra anh thì làm sao bây giờ? Chạy đều chạy không được.”

Từ Táp nghe Lý Xuất Vân nén giận, cũng không có tức giận, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau vệt phấn dính trên cầm Lý Xuất Vân, ngón tay mềm nhẹ làm cho Lý Xuất Vân sửng sốt.

Ngữ khí Từ Táp càng thêm ôn nhu: “Anh nhớ em.”

Tiểu hùng miêu nguyên bản còn giương nanh múa vuốt, lập tức ngậm miệng lại.

Tới gần tám tháng, lượng huấn luyện của Từ Táp càng thêm khẩn trương, tối về nhà, hắn thường thường ở trong thư phòng xem băng ghi hình trận đấu, nghiên cứu chiến thuật, làm một đống sổ tay lớn, còn vẽ một đống biểu đồ mà Lý Xuất Vân xem không hiểu.

Lý Xuất Vân ở trong phòng khách đọc sách một một hồi thư, liền lặng lẽ bước vào phòng như một con mèo, chậm rãi đi đến sau lưng Từ Táp, ôm cổ của hắn.

Từ Táp giơ tay lên, sờ sờ mặt Lý Xuất Vân, sau đó lực ý chú lại quay về đống tài liệu.

Lý Xuất Vân ngồi ở trên đùi Từ Táp, chòm qua xem thứ gì đó trong tay Từ Táp, sau đó chậm rãi ở trong lòng Từ Táp cọ đến cọ đi.

Nhìn thoáng qua tiểu hùng miêu đang làm nũng ngực mình, một bàn tay Từ Táp cầm số liệu, tay kia thì vươn xuống, nắm lấy đầu gối Lý Xuất Vân.

Cảm giác được bộ dáng của mình hiện tại là đang ngồi khóa trên người Từ Táp, cũng cảm giác được Từ Táp tuy rằng ở mặt ngoài giống như không chú ý tới mình, nhưng thực tế thì một bàn tay đã ở trên đùi của mình vòng đến vòng đi, Lý Xuất Vân bất an vặn vẹo.

Từ Táp tài liệu trong tay buông xuống, mị con ngươi, nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân.”Em đừng lộn xộn ảnh hưởng tới anh.”

“Em mới không có, là anh sờ loạn em mới…” Nói đến một nửa Lý Xuất Vân vội vàng ngậm miệng lại.

Từ Táp lộ ra nụ cười xấu xa, ôm chặt thắt lưng Lý Xuất Vân, một bàn tay vói vào trong áo sơ mi, ở phần eo vuốt ve qua lại.

Cảm giác tê ngứa, làm cho Lý Xuất Vân không ngừng vặn vẹo thân thể trên đùi Từ Táp.”A, Táp, đừng…”

Từ Táp ngẩng cằm nhìn Lý Xuất Vân tránh né.”Đây chính là em tự chuốt lấy.”

Cảm giác được tay Từ Táp đã sắp chạm vào nơi tối tư mật, Lý Xuất Vân vặn vẹo càng thêm kịch liệt.”Đừng, không cần…”

“Chạy không được đâu …” Từ Táp cố ý nói.

“Táp, không cần…” Lý Xuất Vân làm nũng xin tha thứ, kéo vạt áo Từ Táp.”Không cần, ở trong này…”

“Không phải tự em vào sao?”

Lý Xuất Vân cúi đầu, sau đó nâng mi mắt lên nhìn chăm chú Từ Táp một chút, lại rũ mi dài xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em lại không biết anh cư nhiên…”

“Vậy em muốn thế nào?”

Lý Xuất Vân ôm lấy vai Từ Táp, ý bảo hắn ôm cậu lên, ở bên tai Từ Táp nói nhỏ nhẹ: “Phòng ngủ, đi phòng ngủ…”

Để Lý Xuất Vân nằm ở trên giường, cở bỏ đồ của mình và cậu, ôm lấy cậu.

Độ ấm cùng sức nặng từ thân thể Từ Táp, làm cho Lý Xuất Vân cảm thấy thực an tâm.

Sau khi triền miên ôm hôn, Lý Xuất Vân phát hiện, không biết khi nào thì, mình biến thành bộ dáng khóa ngồi ở thắt lưng Từ Táp, cậu vội vàng vặn vẹo thân mình muốn xuống dưới.

“Đừng nhúc nhích, cứ như vậy là tốt rồi.” Từ Táp dùng thanh âm mê hoặc lòng người nói, lôi kéo Lý Xuất Vân để cậu nằm ở trong ngực của mình.

“Không cần, không cần như vậy…”

Từ Táp không để ý đến sự chống cự vô nghĩa của Lý Xuất Vân, chỉ chuyên tâm làm việc mình muốn làm.

Lý Xuất Vân cảm giác, mình phảng phất như kẹo ngọt, bị Từ Táp nhấm nháp, toàn thân cao thấp mỗi một chỗ đều không bị quên, mặc kệ vặn vẹo trong lòng Từ Táp ra sao, hắn đều có biện pháp làm được việc hắn muốn.

“Ân… Táp, cầu anh, từ bỏ…”

“Ai kêu, hồi nãy không phải rất tự nguyện sao?”

“Em không cần…” Lý Xuất Vân xấu hổ đến muốn chui vào chỗ nào đó, không biết tại sao, nếu như là chỗ khác, khóa ngồi trên đùi Từ Táp như vậy, cậu đều cảm thấy được không có gì, nhưng vừa đến trên giường, liền xấu hổ đến không biết làm sao.

Thanh âm Từ Táp đầy ôn nhu hấp dẫn.”Ngoan… tiểu hùng miêu, ngồi lên trên.”

Lý Xuất Vân cắn răng kiên trì nửa ngày, vẫn là ngoan ngoãn làm theo lời Từ Táp.

Từ khi hai người ở chung, Lý Xuất Vân chậm rãi phát hiện, mình tuy rằng ở mặt ngoài chiếm thượng phong, Từ Táp luôn luôn không cùng mình tranh cái gì, nhưng đây cũng là bởi vì thứ nhất tính tình anh rất bao dung, vả lại anh cũng không muốn cùng mình tranh cái gì, lúc mới quen biết thì cãi cọ rất nhiều.

Chính là, ở mỗi phương diện này, mình là hoàn toàn bị Từ Táp quản chế.

Chỉ cần bị thanh âm ngọt ngào của Từ Táp hấp dẫn, chỉ cần bị anh ôn nhu âu yếm, bất luận anh đối với mình làm cái gì, yêu cầu cái gì, mình cũng phi thường thuận theo.

Vừa đến loại thời điểm tối thân mật, Từ Táp hoặc ôn nhu hoặc nhiệt tình hoặc cuồng dã, thế công khi thì nhu tình như nước khi thì cực nóng như lửa làm cho Lý Xuất Vân hoàn toàn không có sức chống cự, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.

Khóa ngồi ở trên người Từ Táp, cảm giác được Từ Táp chậm rãi tiến vào thân thể của mình, sau đó thong thả co rúm, nhập khẩu bị ma xát như vậy, Lý Xuất Vân liền lập tức chịu không nổi, cậu dùng lực bắt lấy bả vai Từ Táp. Từ Táp lấy ngón cái chà xát phân thân đang bán đứng thẳng ở phía trước của Lý Xuất Vân, cậu liền phát ra tiếng rên rĩ.

Nội vách tường thấp nóng bao gặt lấy, Từ Táp nhắm mắt lại, ôm lấy tấm lưng đầy mồ hôi của Lý Xuất Vân.

Đầu vú mẫn cảm bị Từ Táp cắn, Lý Xuất Vân theo bản năng cong lưng, ngẩng cổ, ngón tay nắm chặt đầu vai Từ Táp.

Từ Táp đỡ eo Lý Xuất Vân, làm cho hắn có thể dễ đong đưa thân thể, đạt được khoái cảm hắn muốn.

“A… Táp…”

“Tiểu hùng miêu…”

“A… Ân… Táp, thật thoải mái…”

“Lại đến… Tiếp tục…”

“Táp, em nóng quá… Nóng quá… A… Táp, em không được…”

“Anh cũng vậy, sắp tan rồi…”

Sau màn kích tình vừa kịch liệt vừa ngọt ngào, Từ Táp ôm Lý Xuất Vân vào phòng tắm.

Đầu tựa vào trên vai Từ Táp, Lý Xuất Vân đã muốn động cũng động không được, mặc cho Từ Táp thay mình tẩy trừ thân thể.

Từ Táp lấy tay múc nước, nhẹ nhàng rót trên lưng Lý Xuất Vân, sau đó vuốt ve tấm lưng bóng loáng của hắn.

Lý Xuất Vân ngoan ngoãn giống như một con tiểu hùng miêu được chủ nhân sủng ái, khép hờ đôi mắt.

Gối lên trên cánh tay Từ Táp, khi sắp tiến vào mộng đẹp, Lý Xuất Vân thì thào hỏi: “Táp?”

“Chuyện gì?”

“Sau khi tiến vào trận đấu, anh sẽ… Cấm dục sao?”

Cánh tay ôm đang lưng Lý Xuất Vân của Từ Táp căng thẳng: “Làm sao có thể.”

Lý Xuất Vân an tâm hô một hơi, sau đó lại hỏi: “Em còn tưởng rằng anh…”

Từ Táp nhẹ giọng hừ cười.”Cuộc sống phải quy luật, tiểu hùng miêu cũng muốn yêu thương. Yên tâm, anh sao để mình em tịch mịch.”

Trận đấu đầu tiên của mùa giải sau, chính là sân khách của đội Thượng Hải khiêu chiến đội Minh Châu của Hương Đảo.

Vé xem bóng hết sạch trong vòng nửa giờ.

Trận đấu này, cũng là trận đấu đầu tiên sau khi Lý Thiên Lượng đổi đội, cũng là trận đối đầu với đội cũ.

Lúc ở nhà ăn tối xong xem Tv, Lý Xuất Vân hỏi Từ Táp: “Anh sẽ thủ hạ lưu tình sao?”

Lý Xuất Vân hỏi y như một người phóng viên: “Anh có tthể cản được câu ta sao? Cậu ấy chính là tiên phong hàng đầu.”

Từ Táp mỉm cười.”Chúng ta đều hiểu biết đường bóng của đối phương.”

“Sẽ không nhường?”

“A Lượng kiêu ngạo như vậy, nhường cậu ta, cậu ta sẽ giận ta, chúng ta đều có thể toàn lực úng phó.”

Ngày bắt đầu thi đấu, Lý Xuất Vân có khóa, cậu không thể đi xem, cuối cùng là xem trên TV trong phòng ăn của trường học.

Từ trên TV có thể thấy được, khi bắt đầu thi đấu, trong sân thể dục Tân Minh Châu ngồi đầy người xem.

May cameras đang quay mặt của Từ Táp, Lý Xuất Vân hiện tại ở trên TV nhìn thấy Từ Táp, còn có thể cảm thấy được có chút mất tự nhiên. Người này mỗi ngày đều bầu bạn với mình, nhưng mội khi hiên ra trong TV, vẫn làm cho Lý Xuất Vân cảm giác không hề chân thật.

Nhìn đến nhóm fan bóng khua chiêng gõ trống cỗ vũ đội Minh Châu, Lý Xuất Vân cảm thấy được thực bất khả tư nghị, thanh âm do dùng kèn thật như chiến trường làm cậu cảm thấy ồn đủ rồi, như thế nào cũng không nghĩ ra còn có người không sợ vất vả mà mang đến nguyên cái trống to.

Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu rồi.

Đây là hai cường đội trong trận thi đấu Trung Siêu, gặp nhau cũng không phải một lần hai lần, đều quen thuộc đối phương, một công một phòng, muốn đột phá cũng rất khó.

Đây là một trận đấu có thế lực ngang nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.