Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Chương 17: Chương 17




Tiếng bước chân tiến lại gần, sau đó là vạt áo đen quen thuộc, mùi thuốc lá phảng phất... Nhìn thấy anh, Hứa Hủ bỗng trở nên bình tĩnh. Tâm tình hỗn loạn trong đầu nhanh chóng tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời.

Cô vừa làm gì Diêu Mông? Không ngờ cô lại trút nỗi buồn phiền lên người khác.

Hứa Hủ nhìn chằm chằm đôi giày da của Quý Bạch: “Xin lỗi, em sẽ nhận lỗi với bạn ấy.”

“Ừm, còn gì nữa?” Quý Bạch hỏi.

Hứa Hủ ngẩn người, đôi tay đặt trên đầu gối cuộn chặt thành nắm đấm. Cử chỉ này đương nhiên không lọt qua mắt Quý Bạch, anh không nể tình, thẳng thắn vạch trần: “Tại sao lúc ở hiện trường, em không nói ra chi tiết Diệp Tử Tịch có quan hệ bất chính.”

Hứa Hủ hơi chấn động, cô nói khẽ: “Em không phát hiện ra điều đó. Lẽ nào anh cho rằng em cố ý che giấu?”

Quý Bạch quan sát cô từ trên cao: “Đúng là em không phát hiện. Bởi vì trong tiềm thức của em không tin Diệp Tử Tịch có quan hệ bất chính với người đàn ông có gia đình, do đó em mới bỏ qua những chi tiết vốn rõ rành rành?”

Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, sau đó cô trả lời: “Em xin lỗi, chuyện này sẽ không có lần sau.”

Thật ra, lúc Quý Bạch đưa ra kết luận ‘quan hệ bất chính’ ở hiện trường, Hứa Hủ đã ý thức được sự sơ suất của bản thân, nhưng cô không đào sâu suy nghĩ. Bây giờ bị Quý Bạch bóc trần, cô mới hiểu, chính tâm trạng đã ảnh hưởng đến sự phán đoán của cô.

Lúc nói câu này, Hứa Hủ vẫn cúi thấp đầu. Từ góc độ của Quý Bạch, đôi vai mảnh dẻ của cô hơi co lại, đầu cúi rất thấp, mái tóc ngắn mềm mại rủ xuống trán. Anh lờ mờ có thể nhìn thấy đường nét của gương mặt trắng ngần, cái cổ mảnh mai. Trông cô không giống một người phụ nữ trưởng thành, mà giống một cô thiếu nữ yếu ớt và cố chấp.

Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Hủ có mặt ở hiện trường án mạng, người chết còn là bạn của cô. Thật ra Quý Bạch đã rất hài lòng về biểu hiện của Hứa Hủ rồi.

Tuy nhiên, hài lòng là một chuyện, dạy bảo lại là chuyện khác.

Có điều... Quý Bạch vốn định giáo huấn Hứa Hủ thêm vài câu, nhưng thấy bộ dạng ủ rũ của cô, anh đột nhiên không có tâm trạng tiếp tục.

Anh không lên tiếng, Hứa Hủ tưởng đã xong chuyện, cô đang định đứng dậy về văn phòng, Quý Bạch bất chợt ngồi xổm xuống.

Đôi mắt đen của anh ngang bằng cô, anh nhìn cô với ánh mắt mang hàm ý nào đó.

Gương mặt hai người gần trong gang tấc, Hứa Hủ sững sờ. Thân hình cao lớn của Quý Bạch ngồi trước mặt cô, yên tĩnh như pho tượng, cảm giác này thật... khó diễn tả.

Sau vài giây mắt đối mắt, Quý Bạch nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của Hứa Hủ, cuối cùng anh mở miệng: “Không có lần sau, em đừng khóc nữa.”

Hứa Hủ: “...”

Thật ra ban đầu nước mắt đã dâng tràn lên khóe mi, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế. Có điều đôi mắt cô vẫn không tránh khỏi bị đỏ.

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Hứa Hủ chau mày ngoảnh đầu, né tránh ánh mắt Quý Bạch: “Em không khóc từ lâu rồi.”

Bắt gặp dáng vẻ quẫn bách của cô, Quý Bạch cười cười. Vừa định đứng dậy, ánh mắt anh vô tình liếc xuống dưới.

Đến làn da trên cổ Hứa Hủ cũng vừa trắng vừa mỏng manh, tựa hồ có thể nhìn rõ gân xanh. Cũng có lẽ do ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ và mang tai... Quý Bạch chưa bao giờ gặp làn da của một người lại mỏng manh yếu ớt như vậy, phảng phất chạm vào là có thể rách toang.

Bởi vì Quý Bạch vẫn ngồi xổm bất động, Hứa Hủ lập tức phát giác, cô quay đầu hỏi: “Tại sao anh nhìn em như vậy?”

Quý Bạch liếc cô một cái, thản nhiên như không: “Em thử nói xem nào?” Vừa dứt lời, anh liền đứng dậy bỏ đi.

Hứa Hủ ngẫm nghĩ, có lẽ anh muốn xem xét cô. Thế là cô cũng đứng dậy, đi theo Quý Bạch về văn phòng.

Vừa vào văn phòng, Quý Bạch liền có cảm giác không khí bất bình thường. Triệu Hàn đưa mắt ra hiệu với anh, mấy người cảnh sát nhíu mày. Anh quay đầu, liền bắt gặp Diêu Mông đang ngồi trước máy vi tính ở vị trí của mình, cô chăm chú gõ chữ, nhưng đôi mắt đỏ hoe.

Quý Bạch chẳng bận tâm, đi vào phòng làm việc của mình. Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Hứa Hủ truyền tới: “Diêu Mông, bạn có rảnh không, chúng ta...”

***

Diệp Tử Kiêu được xe cảnh sát đưa về nhà. Ban ngày, ngôi nhà lớn của Diệp gia tràn ngập ánh nắng chói chang, xung quanh rất tĩnh mịch. Anh ta vừa về phòng nằm một lúc, cửa liền bị đẩy ra.

Người đi vào là Diệp Lan Viễn, bố Diệp Tử Kiêu. Nhìn thấy con trai út mặt mày ủ rũ, ông ta ngồi xuống cạnh giường, cười nói: “Ban ngày anh không đi công ty, trốn ở đây làm gì vậy?”

Diệp Tử Kiêu ngồi dậy: “Bố... Tử Tịch chết rồi.”

Vẻ mặt Diệp Lan Viễn cứng đờ trong giây lát.

Diệp Tử Kiêu hít một hơi sâu: “Chị ấy bị giết hại. Có lẽ thủ phạm là đồng bọn của vụ lưỡi dao lần trước...” Nói đến đây, thanh âm của anh ta hơi nghẹn ngào.

Diệp Lan Viễn năm nay sáu mươi lăm tuổi, do chăm sóc tốt nên trông ông ta chỉ tầm năm mươi. Lúc này, có lẽ do quá dùng sức khống chế biểu cảm, mỗi nếp nhăn trên gương mặt ông ta tựa hồ run rẩy.

Diệp Lan Viễn không nói chuyện với Diệp Tử Kiêu, cũng không hỏi han tình hình. Ông ta đứng dậy, đi từng bước chậm chạp ra khỏi phòng. Từ góc độ của Diệp Tử Kiêu, bóng lưng của bố anh ta run run, lờ đờ và già nua hơn bất cứ lúc nào.

Cảnh sát nhanh chóng gọi điện đến Diệp gia, thông báo về cái chết của Diệp Tử Tịch, hơn nữa còn yêu cầu nói chuyện với người thân. Diệp Lan Viễn trực tiếp nghe điện thoại.

Buổi tối, Diệp Lan Viễn không xuống nhà ăn cơm.

Khi Diệp Tử Kiêu đi xuống phòng ăn, những người khác đã tụ tập đầy đủ.

Mặc dù đã tắm rửa thay quần áo, sắc mặt anh ta vẫn rất khó coi. Chị ba Diệp Tiếu liếc anh ta một cái: “Tử Tịch đâu rồi? Sao không về cùng cậu?”

Diệp Tử Kiêu không trả lời, anh ta đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Mọi người đều quen tính của anh ta nên không bận tâm. Vừa chuẩn bị động đũa, mọi người đột nhiên nghe Diệp Tử Kiêu lên tiếng: “Tử Tịch chết rồi.”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều dừng đũa, ngoảnh đầu nhìn Diệp Tử Kiêu.

Phòng ăn yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có Diệp Tử Kiêu cầm đũa, bắt đầu và cơm vào miệng.

Người lên tiếng đầu tiên là anh cả Diệp Tử Cường: “Chú tư, chú đùa cợt kiểu gì vậy?”

Diệp Tử Kiêu đập bốp đũa xuống bàn: “Tôi nói đùa? Bây giờ anh vui rồi phải không? Anh suốt ngày nghi ngờ Tử Tịch quay về cướp gia sản. Cứt chó, chị ấy chết rồi, anh đã có thể yên lòng.”

Diệp Tử Cường đỏ bừng mặt trong tích tắc: “Chú... chú...”

“Tử Kiêu!” Người quát anh ta là Diệp Tiếu: “Cậu đang nói gì thế? Tử Tịch xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Tử Kiêu lạnh lùng nhìn chị ta: “Chị ba, mấy năm nay chị ngáng chân Tử Tịch bao nhiêu lần trong công việc? Chẳng phải chị cũng nghĩ như anh cả hay sao? Bây giờ chị ấy chết rồi, chị có hổ thẹn với lương tâm?”

Diệp Tiếu biến sắc mặt, ngậm miệng.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, bầu không khí càng căng thẳng hơn ban nãy.

Diệp Tử Kiêu hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, anh ta mở miệng: “Đêm qua Tử Tịch bị giết chết.”

Diệp Tử Kiêu không muốn nhắc đến vụ tin nhắn, càng không muốn nhắc đến cái chết thê thảm của Diệp Tử Tịch. Anh ta chỉ nói: “Tôi bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện, hung thủ chắc có liên quan đến vụ án lưỡi dao lần trước. Cảnh sát đang tiến hành điều tra.”

Mọi người đều trầm tư, không một ai lên tiếng.

Một lúc sau, chồng chị ba Trương Sĩ Ung hỏi: “Đã bắt được hung thủ chưa?” Ngữ khí của anh ta lạnh đi mấy phần: “Cảnh sát làm ăn kiểu gì thế không biết?”

Diệp Tử Kiêu rất kính trọng người anh rể này, anh ta lắc đầu: “Vẫn chưa. Không phải là tên lần trước, vụ đó đã bắt được hung thủ. Vụ này có lẽ là đồng bọn của hắn, đúng là loài cầm thú.”

Mọi người đều im lặng, không khí bữa cơm vô cùng nặng nề. Một lúc sau, chị hai Diệp Cẩn nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên buông đũa: “Tôi ăn no rồi.” Chồng chị ta là Ngô Tạ thấy chị ta không hề đụng đũa, liền ôm vai chị ta: “Em ăn ít quá.” Diệp Cẩn lắc đầu, đứng dậy đi đến bên Diệp Tử Kiêu. Chị ta đặt tay lên vai Diệp Tử Kiêu, viền mắt ngân ngấn nước.

Chị hai là người phụ nữ có tính cách dịu dàng hướng nội. Ngoài Diệp Tử Tịch, Diệp Tử Kiêu có quan hệ tốt nhất với Diệp Cẩn. Anh ta nắm tay Diệp Cẩn: “Chị hai...”

***

Trong lúc Diệp gia chìm trong bầu không khí u ám, tin tức Diệp Tử Tịch qua đời dần dần lan truyền. Toàn thể đội cảnh sát hình sự hủy bỏ hết ngày phép, lao vào điều tra bất kể ngày đêm. Hứa Hủ nhắn tin cho Hứa Tuyển, thông báo gần đây cô rất bận, không có chuyện quan trọng khỏi cần liên lạc. Hứa Tuyển đã quen với tình trạng của em gái, chỉ nhắn lại một từ ‘được’, cũng không quấy rầy em gái nữa.

Sau một ngày điều tra, vào buổi chiều hôm nay, đội cảnh sát hình sự triệu tập cuộc họp báo cáo kết quả.

Người báo cáo đầu tiên là Lão Ngô. Ông cùng Diêu Mông và một cảnh sát phụ trách điều tra quan hệ thường ngày của Diệp Tử Tịch.

“Chúng tôi đã đi hỏi người thân, bạn bè và đồng nghiệp của nạn nhân ở thành phố Lâm. Nạn nhân có nhân duyên rất tốt, chẳng xích mích với ai. Hơn nữa, mọi người đều nói nạn nhân còn độc thân. Không ai nghe nói nạn nhân có bạn trai trong thời gian gần đây.”

Kết quả này ít nhiều khiến mọi người thất vọng.

Diêu Mông bổ sung thêm: “Chúng tôi đã xin phép được đi sâu điều tra hồ sơ cá nhân của nạn nhân, bao gồm nội dung email, ghi chép cuộc gọi, ghi chép chi tiêu... Nếu người tình bí mật của Diệp Tử Tịch thật sự tồn tại, chắc sẽ để lại dấu vết.”

Quý Bạch gật đầu, Hứa Hủ nhanh chóng ghi chép biên bản cuộc họp.

Bởi vì Diệp Tử Tịch là doanh nhân, Đại Hồ cùng Triệu Hàn điều tra về phương diện kinh tế.

Đại Hồ trịnh trọng báo cáo: “Lúc còn sống, nạn nhân phụ trách công việc đầu tư ra nước ngoài của tập đoàn. Tất nhiên cũng có vụ đầu tư thành công và thất bại nhưng về tổng thể không có gì bất thường...”

Quý Bạch ngắt lời anh ta: “Thế nào gọi là đầu tư thất bại?”

Đại Hồ trả lời: “Có vụ đầu tư bất động sản, cũng có vụ xuất khẩu mậu dịch bị thua lỗ. Vụ đầu tư thất bại lớn nhất của năm ngoái, Diệp thị đã bị lỗ một trăm triệu đô la Mỹ. Đối tác là người quốc tịch Bắc u gốc Hoa. Tên này ôm tiền bỏ trốn nên bị truy nã... Có điều, sự việc đó đối với tập đoàn Long Tây chỉ là hạt cát trong sa mạc.”

Hứa Hủ chăm chú lắng nghe. Đến giờ, các chi tiết tạm thời không xuất hiện điều bất thường.

Lúc này, Triệu Hàn đứng dậy: “Tôi tìm được một tài liệu sớm nhất của tập đoàn Long Tây.” Anh phát bản photo cho tất cả mọi người. Hứa Hủ lướt rất nhanh, cô lập tức phát hiện ra manh mối.

Đại diện pháp nhân đầu tiên của tập đoàn Long Tây không phải là chủ tịch đương nhiệm Diệp Lan Viễn, mà là một người tên Diệp Lan Chí. Hứa Hủ vừa định phát biểu, Quý Bạch đã mở miệng: “Diệp Lan Chí là bố của Diệp Tử Tịch?”

Triệu Hàn gật đầu, giải thích: “Năm Diệp Tử Tịch lên ba tuổi, bố chị ta bệnh nặng qua đời, người chú Diệp Lan Viễn trở thành đại diện pháp nhân. Lúc đó, công ty vẫn chưa có chế độ cổ phần. Sau này tập đoàn lên sàn chứng khoán, Diệp Tử Tịch khi trưởng thành được sở hữu 3% cổ phần.”

Nghe đến đây, mọi người đều phỏng đoán, cái chết của Diệp Tử Tịch liệu có liên quan đến cuộc tranh giành lợi ích kinh tế trong gia tộc?

Quý Bạch trầm ngâm vài giây, quay sang Lão Ngô: “Trong thời gian xảy ra án mạng, người của Diệp gia có bằng chứng ngoại phạm không?”

Lão Ngô giở quyển sổ ghi chép trên tay, trả lời: “Pháp y phán đoán thời gian tắt thở từ 21 giờ tối ngày hôm trước đến 5 giờ sáng ngày hôm sau. Khoảng thời gian tương đối rộng, mọi người đều nói ngủ ở nhà. Muốn xác định bằng chứng ngoại phạm, chúng ta cần tiến hành điều tra thêm một bước.”

Đại Hồ nói: “Tin nhắn gửi lúc 22 giờ 17 phút. Căn cứ vào báo cáo của pháp y, sau khi vùng ngực bị thương nặng, nạn nhân không thể sống quá một tiếng đồng hồ. Liệu chúng ta có thể suy đoán, thời gian nạn nhân tắt thở từ 22 giờ cho đến 23 giờ 30 phút. Chúng ta nên đặt trọng tâm điều tra bằng chứng ngoại phạm vào khoảng thời gian này?”

Triệu Hàn lập tức phản bác: “Có khi nào chính hung thủ gửi tin nhắn, để làm lẫn lộn thời gian.”

“Khả năng không lớn.”

“Có khả năng.”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, là Hứa Hủ và Quý Bạch.

Mọi người đều ngây ra. Ai cũng biết Quý Bạch là quyền uy của đội hình cảnh, mọi người đồng thời cũng quá rõ năng lực của Hứa Hủ, có xu thế ‘Trường Giang sóng sau dồn sóng trước’ (*). Không ngờ ngày hôm nay, hai thầy trò lại đưa ra ý kiến trái ngược tại cuộc họp công khai.

(*) Trường Giang sóng sau dồn sóng trước: Chỉ người mới giỏi hơn người cũ, có khả năng thay thế người cũ.

Quý Bạch liếc Hứa Hủ, ánh mắt anh lộ vẻ thú vị. Hứa Hủ không nhìn anh mà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

Lúc này, Diêu Mông giơ tay: “Tôi cũng cho rằng ‘khả năng không lớn’, tin nhắn do nạn nhân gửi.” Sau đó, cô hướng ánh mắt khích lệ về phía Hứa Hủ. Hứa Hủ hiểu ý Diêu Mông, gật đầu hồi ứng.

Hai cô gái học chuyên ngành tâm lý cùng phản đối ý kiến của đội phó, khiến mọi người đều rất hứng thú. Quý Bạch thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, điểm danh: “Hứa Hủ, em nói trước.”

Hứa Hủ đáp: “Tin nhắn tiết lộ mối quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân. Hung thủ là tội phạm có IQ cao, làm việc tỉ mỉ, hắn cố ý bố trí hiện trường thành vụ lưỡi dao, nên chắc hắn không để lại sơ hở rõ ràng như vậy.”

Diêu Mông tiếp lời: “Quan điểm của tôi cũng tương tự. Dù hung thủ là người gửi tin nhắn, hắn hoàn toàn có thể gửi tin nhắn có nội dung mơ hồ, chỉ cần đạt mục đích làm lẫn lộn thời gian là được.”

Hai cô gái vừa dứt lời, không ít người gật đầu phụ họa. Sau đó toàn đội quay sang Quý Bạch.

Quý Bạch cười cười, cặp lông mày dài đen nhánh của anh hơi nhướng lên, ánh mắt dừng lại ở Hứa Hủ: “Lập luận hai em là tình hình lý tưởng, nhưng quá trình gây án xảy ra như thế nào, chúng ta còn chưa rõ. Không loại trừ khả năng xuất hiện nhân tố ngẫu nhiên nào đó, khiến hung thủ gửi tin nhắn như vậy. Hơn nữa, các vị đừng quên hiện trường có thể tồn tại hung thủ thứ hai.”

Mọi người gật đầu, Quý Bạch chuyển sang đề tài khác: “Tôi đồng ý với ý kiến nên tập trung điều tra bằng chứng ngoại phạm của người nhà họ Diệp trong khoảng thời gian từ 22 giờ đến 23 giờ 30. Các vị hãy xem ghi chép cuộc gọi từ điện thoại di động của Diệp Tử Tịch.”

Hứa Hủ giở tài liệu trong tay, tin nhắn lúc 22 giờ 17 phút nằm trong danh sách, còn hiện cả địa chỉ IP, không có gì bất thường.

Quý Bạch nói tiếp: “IP này thuộc khu vực núi Lâm An, chứng thực tin nhắn đúng là được gửi từ vị trí ngôi biệt thự. Căn cứ theo ghi chép, máy di động mất tín hiệu vào khoảng 23 giờ, chúng ta không tìm thấy điện thoại ở hiện trường.”

Hứa Hủ đột nhiên có cảm giác thông suốt. Như vậy, trong khoảng thời gian này, ít nhất một hung thủ vẫn ở ngôi biệt thự, nếu không tại sao điện thoại di động không cánh mà bay?

Có điều... Quý Bạch vừa nhìn qua đã biết IP thuộc khu vực nào, lẽ nào anh ghi nhớ toàn bộ số IP của thành phố Lâm?

Xem ra nỗ lực của cô vẫn chưa đủ.

Phương hướng điều tra trọng tâm tiếp theo coi như được xác định: Một là tiếp tục tìm kiếm người tình bí mật của Diệp Tử Tịch, hai là tìm bằng chứng ngoại phạm của người nhà họ Diệp. Quý Bạch vừa tuyên bố giải tán cuộc họp, điện thoại di động của anh đổ chuông. Anh nói ngắn gọn vài câu, cúp điện thoại rồi quay sang mọi người: “Là Diệp Tử Kiêu, cậu ta cho biết cậu ta vừa nhớ ra một người.”

***

Diệp Tử Kiêu không phải kẻ ngốc nghếch. Sau hai ngày, tâm trạng của anh ta dần dần hồi phục, anh ta bắt đầu suy nghĩ một số vấn đề: Tại sao Diệp Tử Tịch lại sống một mình ở ngôi biệt thự trong vùng núi sâu? Tại sao khi Quý Bạch thẩm vấn anh ta, lại hỏi tới quan hệ nam nữ của Diệp Tử Tịch?

Lẽ nào Diệp Tử Tịch thật sự có người tình?

Diệp Tử Kiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện. Khoảng hai năm trước, anh ta và một người bạn gái chia tay. Nguyên nhân giống Hứa Hủ từng phân tích, đối phương cũng là ‘con ông trời’, không chịu nổi tính cách gia trưởng của anh ta. Lúc đó anh hơi sa sút tinh thần nên tìm Diệp Tử Tịch uống rượu.

Dù nửa say nửa tỉnh, anh ta vẫn nhớ Diệp Tử Tịch mặc bộ váy dài tựa người vào lan can. Chị ngẩng đầu ngắm sao trên trời, đáy mắt đầy ý cười tự giễu.

Diệp Tử Tịch còn nói: “Tử Kiêu à, cậu vẫn chưa gặp được đối tượng, nỗi buồn của cậu bây giờ chẳng là gì cả. Đau buồn thật sự là hận đến mức không thể chết đi.”

***

Diệp Tử Kiêu nhanh chóng đến Cục Cảnh sát. Quý Bạch và Hứa Hủ trò chuyện cùng anh ta. Lúc lặp lại câu nói của Diệp Tử Tịch, anh ta vô thức nhìn Hứa Hủ. Hứa Hủ vốn chăm chú quan sát Diệp Tử Kiêu, đột nhiên chạm mắt anh ta, cô hơi hiểu ra vấn đề nên bình thản cúi đầu.

Bên tai hai người vang lên giọng nói trầm ổn của Quý Bạch: “Diệp tiên sinh, cậu còn manh mối khác không? Điều cậu vừa tiết lộ chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể.”

Diệp Tử Kiêu nói, anh ta không rõ người đó là ai. Nhưng anh ta đoán, chắc là người đàn ông Diệp Tử Tịch quen biết trong thời gian học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Bởi vì kể từ lúc về thành phố Lâm, chị không có người bạn trai nào.

Sau khi Diệp Tử Kiêu ra về, Quý Bạch vào phòng làm việc, gọi Triệu Hàn thông báo: “Tôi sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, chú giúp tôi đặt vé máy bay ngày hôm nay, ngày mai quay về.” Anh đã có ý định, vận dụng các mối quan hệ để điều tra, nếu thật sự tồn tại người đàn ông này, chắc sẽ tìm ra manh mối.

Triệu Hàn gật đầu: “Anh định đi cùng ai?” Trước đây mỗi lần đi công tác, Quý Bạch đều dẫn theo một cảnh sát trẻ tuổi trong đội.

Quý Bạch đưa mắt ra ngoài văn phòng, Hứa Hủ đang ngồi ở vị trí của cô. Cô đang di chuyển con chuột, chăm chú lướt qua tài liệu liên quan đến tập đoàn Diệp thị. Trông cô giống một động cơ nhỏ đã được lên dây cót.

***

Buổi chiều ra sân bay, Quý Bạch ngồi ở phòng chờ một lúc liền nhìn thấy Hứa Hủ một tay xách túi hành lý, cánh tay nhỏ nhắn còn lại xách túi đựng laptop nặng nề, cô vừa đi vừa gọi điện thoại: “Không cần bảo bạn anh đi đón em. Em đến rồi... Hứa Tuyển, em rất bận, tạm biệt.”

Hứa Hủ cúp điện thoại rồi đi nhanh đến bên Quý Bạch. Lúc này, loa phát thanh thông báo đã có thể làm thủ tục lên máy bay, Quý Bạch cầm hai túi xách trong tay cô: “Đi thôi.”

Hứa Hủ bỗng trở thành đi tay không, trong khi Quý Bạch xách ba túi hành lý của hai người. Mặc dù vậy, trông anh vẫn rất thoải mái, thân hình cao lớn nổi bật giữa đám đông.

Ở cơ quan vô cùng nghiêm khắc, ra ngoài lại rất có phong độ, người thầy này quả thực không tồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.