Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 10: Chương 10: Người phụ nữ đặc biệt




Mấy ngày sau đó, Tô Mộc Cầm vẫn đi làm bình thường, tuy chuyện đã qua rất lâu, nhưng mấy ngày sau, Nhan Miêu vẫn bám theo cô tra hỏi về người đàn ông đã đón cô lúc tan ca của ngày hôm đó là như thế nào?

Thật sự nháo đến lúc cô đau hết cả đầu!

Đang giờ nghỉ trưa, Nhan Miêu hẹn cô đi ăn ở dưới phòng ăn của công ty. Đang trong lúc ăn cơm, màn hình tivi gần đó đột nhiên chuyển đến một chương trình khác.

Tô Mộc Cầm yên lặng nhìn màn hình, bàn tay đang cầm đũa chợt khựng lại. Trên màn hình là từng bức ảnh các thương hiệu thời trang mà tập đoàn DAF đang điều hành cũng như đã đưa vào hoạt động. Tiếp đến là những hình ảnh người điều hành tập đoàn Thẩm Tư Thanh. Những tấm ảnh này làm hai mắt cô đau nhức. Bất giác nhớ đến chuyện của buổi đêm ở nhà hàng Grand Hyatt Beijing mấy hôm trước.

“Nghĩ gì thế? Cô ngây ngốc giống như sắp hóa thạch đến nơi vậy.” Giọng nói trong veo ở phía đối diện vang lên đồng thời hai bàn tay ở trước mặt cô khua loạn.

Mạch suy nghĩ của Tô Mộc Cầm bị cắt đứt, cô dời sự chú ý ở màn hình lên trên khuôn mặt nghi ngờ của Nhan Miêu, sau đó cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Không có gì!”

Ăn cơm trưa xong, nhân viên lại được nghỉ thêm một tiếng nữa mới vào làm việc, đang trong lúc làm việc, Nhan Miêu đột nhiên quay sang cô.

“Mộc Cầm, trưởng phòng Hạ muốn tôi hỏi cô, hợp đồng với Thẩm Tư Thanh cô đã đọc xong chưa? Nếu xong rồi thì nhanh chóng tìm hắn để nói chuyện, tránh để dài lâu sẽ mất đi cơ hội.”

Tô Mộc Cầm có chút đau đầu, nhưng rõ ràng chuyện này vẫn chạy không khỏi...... Dù gì cũng phải đến gặp, vậy cứ làm một lần cho xong đi, tránh dây dưa lâu ngày chỉ khiến cho cô càng thêm khó chịu.

Chỉ là, cùng Thẩm Tư Thanh gặp mặt, trong tâm lý của Tô Mộc Cầm vẫn còn có một chút chống cự.

“Nhan Miêu, bây giờ chúng ta đi......” Tô Mộc Cầm cầm lấy túi xách và di động để ở trên bàn sau đó đứng dậy.

Nhan Miêu ngước mắt lên ai oán nói, “Ngay bây giờ sao? Tôi còn chưa có chuẩn bị gì hết!”

Công ty DAF nằm ở trên đại lộ của đường Trường An, đối diện với khu mua sắm sầm uất của thành phố Bắc Kinh.

Tô Mộc Cầm đem xe dừng ở trong bãi đỗ xe, xuyên qua tấm kính tầm mắt cô liếc nhìn khung cảnh xung quanh.......... Cô chưa lâm trận nhưng đã thấy sợ rồi.

Có thể tưởng tượng nghĩ đến việc bây giờ hai người bọn họ đều ở Tây Thành của Bắc Kinh, có trốn cũng không thể được, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải qua.

Bước xuống xe, Tô Mộc Cầm nghe thấy thanh âm lầm bầm ai oán của Nhan Miêu vì không kịp trang điểm, khoé miệng hơi nhếch lên...... Dù đã chuẩn bị hay chưa chuẩn bị tâm lý đi chăng nữa, nhưng khi cô đã đứng ở trong công ty, lại cảm thấy tất cả đều vô dụng, cô vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Ờ đây, mỗi tầng đều được bố trí rất tỉ mỉ, do đó tòa đại sảnh được trang trí cực kỳ sang trọng.

Đến tầng hai mươi, Tô Mộc Cầm và Nhan Miêu bước ra khỏi thang máy, trước mặt đột nhiên sáng choang. Ở đây không có những bức tường vàng rực rỡ và ánh đèn huy hoàng, chỉ có màu trắng dịu mát, tinh khôi, thoảng mùi cây hương thảo.Nhan Miêu ngơ ngẩn nhìn mọi thứ xung quang, trầm trồ lên tiếng, “Mộc Cầm, cô chắc chắn không phải chúng ta đang lạc vào tiên cảnh chứ? Mọi thứ ở đây thật sự rất đẹp!”

Tô Mộc Cầm chỉ nhàn nhạt cười, không nói gì, cái cô đang quan tâm bây giờ không phải là những thiết kế này, cái mà cô quan tâm nhất hiện nay là lát nữa phải dùng thái độ gì để đối mặt với hắn.

Phía đối diện, nhân viên tiếp tân nhìn thấy hai người bọn cô, liền nhẹ nhàng tiến lại, dùng giọng điệu chuyên nghiệp nhẹ nhành hỏi lý do hai người đến đây là gì, sau đó cô ta nhanh chóng bấm số của thư ký giám đốc.

“Xin hỏi hai cô có hẹn trước hay không?”

Nhan Miêu vội vàng hỏi cô, “Mộc Cầm, chúng ta có hẹn trước chưa vậy?”

Tô Mộc Cầm ngập ngừng, sau đó khó xử nói, “Chúng tôi không có hẹn trước, nhưng mà cô có thể nói cho tổng giám đốc của các cô biết có người tên Tô Mộc Cầm muốn gặp hắn được không?”

Nhân viên tiếp tân mỉm cười, lịch sự nói, “Được chứ, xin cô đợi một chút!”

Tô Mộc Cầm hé miệng đáp lại nụ cười lịch sự kia, “Cảm ơn.”

Nhan Miêu đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi, “Thật sự chỉ cần nói như vậy là được sao?”

Tô Mộc Cầm không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói một chút, “Tôi cũng không biết.”, sau đó trầm tư nhìn về phía nhân viên tiếp tân vẫn đang nói chuyện điện thoại, được một lúc sau, nhân viên tiếp tân đã nhanh chóng tiến lại đứng trước mặt cô, lịch sự nói.

“Cô Tô, xin mời vào trong, thư ký của tổng giám đốc đang đứng đợi hai cô ở cửa thang máy.”

“Cảm ơn.” Tô Mộc Cầm lịch sự mỉm cười.

Nhan Miêu há hốc miệng, “Thật sự được sao? Mộc Cầm, có phải cô quen biết với tổng giám đốc của DAF hay không?”

Tô Mộc cầm xoay người, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nhành nhạt nói, “Tôi và anh ta cùng học chung một trường đại học!”

“Thật vậy sao?” Nhan Miêu trừng mắt kinh ngạc, vội vã đi theo Tô Mộc Cầm, “Nhưng học chung trường đại học cũng không thể được Thẩm Tư Thanh nể mặt như vậy được, nhất định cô và anh ta có quen biết với nhau có đúng hay không?”

Tô Mộc Cầm thở dài, “Cô muốn nghĩ như thế nào thì tùy!”

Nhan Miêu đẩy đẩy vai cô sau đó mờ ám nói, “Như vậy thì tôi nói đúng rồi, Tô Mộc Cầm, hóa ra cô là lượng tài lục dụng a!”

Tô Mộc Cầm giật khóe miệng, nhất quyết không nói thêm lời nào nữa, im lặng tiến về phía thang máy. Đến khi đến nơi, cô đã nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đứng ở cửa thang máy.

Người đàn ông đó thấy cô, vội vàng tiến lại, lịch sự hỏi, “Cô là Tô Mộc Cầm?”

“Đúng vậy, anh là thư ký của Thẩm Tư Thanh?” Tô Mộc Cầm mỉm cười đáp lại.

Tịnh Hàm đẩy gọng kính, khẽ nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ ngoài của cô ta vô cùng xinh đẹp, khí chất trầm ổn không giống với những nữ nhân đến đây chỉ vì tiền khác, anh ta trước nay không có thói quen đánh giá phụ nữ, nhưng người phụ nữ trước mặt này lại tự nhiên gọi thẳng tên của tổng giám đốc.

Mà điều khiến anh ta kinh ngạc hơn hết đó chính là lúc anh ta nói với tổng giám đốc có người tên là Tô Mộc Cầm muốn gặp hắn rõ ràng anh thấy cả người tổng giám đốc đột nhiên run rẩy, đáy mắt có một chút vui mừng lướt qua, sau đó không kiềm chế được liền nói anh ta cho người phụ nữ đó vào.

Anh ta đã theo tổng giám đốc được gần ba năm, đến nay vẫn chưa từng thấy tổng giám đốc có biểu hiện như vậy đối với một người phụ nữ.

Tịnh Hàm vội vàng thu lại tầm mắt, sau đó lạnh lùng nói.

“Tôi là thư ký của tổng giám đốc, cứ gọi tôi là Tịnh Hàm. Tổng giám đốc muốn gặp cô, đi theo tôi!” Giọng nói của anh ta có một uy lực khó cưỡng.

Tô Mộc Cầm vẫn cố giữ nụ cười bình thản trên mặt nhưng trong lòng đã bắt đầu hoảng loạn.

Nhan Miêu đi theo sau, cảm nhận thấy không khí có chút quỷ dị, nhưng quỷ dị ở chỗ nào thì cô ta không biết, lại nhìn đến vẻ mặt bình thản của hai người kia, nhíu mày một chút, sau đó nghĩ xem ra có lẽ cô ta quá nhạy cảm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.