Nếu Như Anh Biết

Chương 18: Chương 18: Diệp Nhiên, Bố Mẹ Phải Dẫn Tiểu Sênh Trở Về




Không khí trong xe lập tức thay đổi.

Lái xe Thẩm Hạ: Diên Bắc nói cũng đúng, cũng phải đưa Diệp Sênh đi gặp phụ huynh rồi.

Diệp Nhiên lo lắng, không biết nên nói cái gì, thật lâu sau đó cô mới mở miệng, “Có phải là nhanh quá rồi không?” Cô cảm thấy bất ngờ, giữa bọn họ vẫn chưa ổn định, gặp mẹ anh bây giờ, cô vẫn chưa đủ dũng khí. Diệp Nhiên cúi đầu, không dám nhìn Phó Diên Bắc nữa.

Phó Diên Bắc nhíu mày, “Lo lắng sao?” Anh chuyển đề tài, “Tôi đùa thôi.”

Trò đùa này hoàn toàn không vui chút nào.

Mặt Diệp Nhiên đau khổ, “Phó Diên Bắc, anh đang thử em sao?” Cô không ngốc.

Phó Diên Bắc không phủ nhận, khóe miệng cong lên, “Đến rồi, xuống xe đi.”

Chờ hai người xuống xe, Thẩm Hạ cũng không ồn ào như ngày thường nữa, lập tức quay đầu xe lại rồi chạy đi.

Diệp Nhiên chế giễu, “Anh cảm thấy em tiếp cận anh là vì mục đích khác? Em nói rồi, em chỉ thích anh.”

Phó Diên Bắc nhíu mày, “Cũng không còn sớm nữa, về nhà trước đi.” Có thể là do hôm nay xảy ra một vài chuyện làm lòng anh thấy rung động.

Diệp Nhiên mở cửa, cô rất muốn mời anh vào nhà ngồi một chút, nhưng những lời nói đó cuối cùng vẫn mắc kẹt trong cổ họng. Phó Diên Bắc bế Diệp Sênh đang ngủ say đặt xuống sofa, cũng chẳng biết cô bé đang nằm mơ thấy cái gì, khẽ gọi, “Ba... mẹ...”

Phó Diên Bắc sờ đầu cô bé, đứng dậy muốn rời đi.

Diệp Nhiên đi theo anh đến cửa, tâm trạng cô cực kỳ tệ. “Phó Diên Bắc... làm ơn đừng nghĩ em như vậy. Chúng ta chỉ mới qua lại trong một thời gian ngắn ngủi, anh vẫn còn chưa hiểu nhiều về em. Cho em ba tháng, nếu như sau ba tháng, anh không thích em, em hứa sau này sẽ không bao giờ đến làm phiền anh nữa.”

Những lời này, trước khi gặp lại Phó Diên Bắc, cô đã từng nghĩ qua. Giọng cô run run, cô sợ, sợ anh thực sự sẽ buông tay cô.

Nếu như từ đầu đến cuối anh vẫn không nhớ ra cô, vậy thì cứ tạo ra cho mình một cơ hội đi, cũng là cho anh một cơ hội.

Nếu như cuối cùng anh vẫn không thể yêu cô, cô sẽ sống với kỷ niệm mà hai người đã từng có.

Phó Diên Bắc nhìn cô thăm dò, “Diệp Nhiên, Thời Dật không hề thua kém tôi bất cứ điều gì, tại sao lại là tôi?”

Diệp Nhiên cười đầy bi thương, “Thích một người, có thể nói rõ ràng như vậy sao?” Cuối cùng, nụ cười trên khuôn mặt kia dần dần biến mất.

Phó Diên Bắc về nhà, mơ một cơn ác mộng. Điều kỳ lạ là, tối nay Diệp Nhiên lại ở trong giấc mơ của anh. Còn buồn cười hơn là anh lại nằm mơ anh và Diệp Nhiên cùng đi bơi. Trong giấc mơ, Diệp Nhiên mặc một bộ đồ bơi bảo thủ nhất, đồ bơi liền thân.

Buổi sáng, Lục Phong đến đón anh, thấy sắc mặt anh không được tốt, hỏi, “Phó tổng, đêm qua ngủ không ngon sao?”

Phó Diên Bắc lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.

Lục Phong lập tức im miệng, bây giờ Tiểu Phó tổng đúng là không phải người mà cậu ta biết.

Lúc rẽ qua hướng khác, Phó Diên Bắc nhìn vào một căn nhà, cửa được đóng chặt lại. Anh từ từ thu lại tầm mắt, anh cần phải suy nghĩ thật kỹ.

Hôm đó sau khi Diệp Sênh rơi xuống nước, buối tối liền bị sốt cao. Dì Chu không có ở đây, Diệp Nhiên cũng không còn cách nào khác, bèn tự đón xe đến bệnh viện.

Ngày thứ hai, Thời Dật gọi điện thoại cho cô, vẫn không gọi được.

Diệp Nhiên lo cho Diệp Sênh xong xuôi rồi đi mua một cái điện thoại, vừa bỏ sim vào đã thấy rất nhiều tin nhắn. Cô vội vàng gọi cho Thời Dật.

”Diệp Nhiên, em đang ở đâu vậy?”

”Bệnh viện.” Giọng nói cô có chút mệt mỏi.

”Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thời Dật lo lắng đứng dậy, mặt như muốn dọa người. Mọi quản lý trong phòng họp ai cũng nhìn anh, đang thuyết trình lại bị giám đốc làm cho sợ, không biết mình đã nói sai cái gì.

”Là Tiểu Sênh, con bé bị sốt.”

”Lát nữa anh sẽ tới.” Thời Dật cúp điện thoại, “Các anh tiếp tục đi.” Anh để cho phó tổng giám đốc điều hành cuộc họp thay mình.

Vội vàng chạy đến bệnh viện.

”Sao rồi?” Thời Dật mang âu phục gọn gàng, đầu tóc cũng vậy.

Giọng Diệp Nhiên khàn khàn, “Chuyển sang viêm phổi rồi.” Cô mệt mỏi đến kiệt sức.

Sau khi Diệp Sênh cùng cô trở về, đây đã là lần thứ hai rồi. Diệp Nhiên tự trách mình, cô cúi đầu.

Thời Dật vỗ vai cô, “Anh đi hỏi bác sĩ xem sao. Diệp Nhiên, sức đề kháng của trẻ con rất yếu, bị bệnh cũng là chuyện bình thường.”

Diệp Nhiên không biết nói gì, chỉ là nhìn Diệp Sênh bằng ánh mắt phờ phạc.

Thời Dật trực tiếp đi tìm bác sĩ chủ trị.

”Cô bé này được sinh non, sức khỏe yếu hơn những đứa trẻ khác. Hôm qua lại rơi xuống sông, bị lạnh cộng thêm bị hoảng sợ, dẫn đến viêm phổi. Ít nhất phải nghỉ ngơi nửa tháng.”

”Sinh non?” Thời Dật thấp giọng hỏi.

”Đúng vậy. Chị cô bé nói, cô bé sinh non khi mới được bảy tháng.”

Thời Dật gật đầu, vẻ mặt khó dò, “Làm phiền bác sĩ rồi.”

Anh trở lại phòng bệnh, Diệp Sênh cũng đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hẳn đi. “Anh Thời Dật, anh đến thăm em à.”

Thời Dật kéo tay cô bé, “Nếu như chị em nói cho anh biết sớm một chút thì tối qua anh đã đến thăm em rồi.”

Diệp Sênh yếu ớt, “Bây giờ anh tới em cũng rất vui.” Chỉ một lát sau, cô bé lại đưa ra yêu cầu, muốn ăn bánh ngọt, muốn uống thật nhiều yaourt.

Diệp Nhiên nhìn cây kim ở trên tay cô bé, đau lòng không chịu được. “Được rồi. Lát nữa chị sẽ đi mua.”

Thời Dật ở bên cô nửa ngày, có vẻ như gần đây anh rất bận, mới một lát thôi mà đã có bốn năm cuộc gọi gọi đến tìm anh.

”Thời Dật, anh về trước đi.” Cô đưa anh đến cửa thang máy.

”Diệp Nhiên, để anh gọi dì giúp việc đến.”

”Không cần đâu.” Diệp Nhiên lắc đầu, “Chiều nay dì Chu sẽ đến, ngày mai bố mẹ em có thể cũng sẽ về.” Cô cười khổ, “Chắc chắn em bị mắng rồi.”

”Chuyện này không lường trước được.”

”Em tình nguyện bị bố mẹ mắng.” Giọng Diệp Nhiên nghẹn ngào không biết phải làm sao, “Em đi xuống với anh, Tiểu Sênh muốn ăn bánh ngọt.”

Thời Dật nói một câu, “Diệp Nhiên, tương lai em nhất định sẽ rất yêu trẻ con.”

Diệp Nhiên dừng lại, “Có lẽ vậy. Đúng rồi, anh có biết người nào sửa điện thoại không? Điện thoại của em rơi vào nước, vừa mới đi mua cái mới nên có hỏi xem sao, có thể sẽ không sửa được.”

”Anh xem nào.” Thời Dật cầm lấy chiếc điện thoại, “Để anh hỏi giúp em.”

”Được.”

Thời Dật biết cô rất trân trọng chiếc điện thoại này, “Lát nữa sẽ liên lạc với em sau.”

Diệp Nhiên hơi do dự một chút, “Nếu sửa không được cũng không sao.” Có lẽ đều là do ông trời sắp đặt, có những thứ không nên thuộc về cô.

Lúc Thời Dật biết Diệp Nhiên cô cũng dùng chiếc điện thoại này, trước đây anh cảm thấy không có hứng thú điện thoại của cô, bây giờ nghĩ lại chắc hẳn chiếc điện thoại này là cả một câu chuyện. “Yên tâm đi.”

Buối tối, Phó Diên Bắc trở về vẫn thấy nhà bên cạnh không có ánh đèn sáng nào. Anh đứng ở sân thượng lầu hai, bình rượu vang hôm ấy vẫn còn ở đó.

Nhà bên cạnh yên tĩnh.

Anh đứng thẳng ở đằng kia, đợi rất lâu, nhưng đèn ở nhà bên cạnh cũng không hề sáng lên.

Chuông điện thoại reo lên, giống như bị cái gì đó đánh nhẹ một cái, Phó Diên Bắc nhanh chóng đi vào phòng ngủ lấy điện thoại, thấy tên hiện trên màn hình, có lẽ ngay chính anh cũng không phát hiện ra trên mặt mình có vẻ mất mát.

”Anh cả...”

”Diên Bắc, ông nội bảo cậu tối mai về nhà ăn cơm, cậu có thời gian chứ?”

Phó Diên Bắc trả lời, “Đương nhiên là có thời gian.”

Phó Diên Lâm cười cười trong điện thoại, “Nghe nói cậu đã có bạn gái, cũng có thể dẫn tới đây, ông nội mà thấy nhất định sẽ rất vui.”

”Khi nào thích hợp em sẽ dẫn cô ấy về gặp ông nội.” Anh bỗng nhiên nghĩ đến viễn cảnh anh cùng Diệp Nhiên trở về, lúc đó ông nội chắc chắn sẽ rất thích cô. Ông nội rất thích những người làm nghệ thuật. “Anh cả, anh có thời gian hãy chăm sóc chị dâu thật tốt.” Mặc dù đó là những lời thật lòng của Phó Diên Bắc, nhưng cũng làm cho Phó Diên Lâm nghẹn họng.

Dù sao cũng là anh em với nhau, Phó Diên Lâm biết em trai quan tâm đến mình, “Diên Bắc, tôi cho cậu một lời khuyên, người kết hôn trong tương lai phải tự mình lựa chọn, đừng giống như tôi.”

Suy cho cùng chị dâu không phải là người mà anh lựa chọn sao? Phó Diên Bắc tắt điện thoại.

Đêm nay, điện thoại của anh cũng không có cuộc gọi hay tin nhắn nào cả.

Phó Diên Bắc biết những lời mình nói tối đó đã làm cho Diệp Nhiên bị tổn thương, anh đoán là, có vẻ cô đã về rồi.

Diệp Nhiên chỉ mới mua điện thoại, cô vẫn chưa kịp thích ứng, có quá nhiều chức năng cô không dùng đến. Cô và Phó Diên Bắc đã hai ngày chưa gặp nhau. Mà khoảng thời gian này, cũng không có lấy một cuộc gọi hay một tin nhắn nào.

Vì chuyện của Diệp Sênh, cô hận không có thuật phân thân. Nhưng cũng vì bận rộn nên cô cũng không có thời gian để nghĩ đến Phó Diên Bắc nữa. Là đơn phương tự nguyện, rồi lại tự làm đau mình.

Hai ngày sau, Diệp Nhiên ra sân bay đón bố mẹ trở về. Chuyện Diệp Sênh nằm viện, cô cũng không giấu.

Mẹ Diệp rất giận, cũng trong ngày hôm đó gọi điện mắng cô một trận, “Diệp Nhiên, bố mẹ phải dẫn Tiểu Sênh trở về.”

Cô cũng không còn cách nào khác.

Ở sân bay người đến rồi người đi. Diệp Nhiên đứng ở cửa ra vào, trong lòng đang rất phức tạp. Đợi khoảng nửa tiếng sau, mới biết là máy bay đến trễ. Cô cũng không biết làm gì ngoài tìm một tiệm cà phê để gọi một cốc cà phê.

Lúc trước khi không có chuyện gì làm, cô rất thích lật xem ảnh trong nay chẳng làm gì được với chiếc điện thoại mới này cả. Cô bỏ điện thoại vào trong túi xách. Tiếng nhạc xa lạ vang lên, đến khi nhạc sắp hết thì Diệp Nhiên mới có phản ứng, là điện thoại cô đang reo.

Cứ tưởng rằng bố mẹ gọi điện thoại bảo đã đến rồi, không ngờ lại là điện thoại của Phó Diên Bắc.

”Em đang ở đâu vậy?” Hai ngày nay đột nhiên lại biến mất, người phụ nữ này đang cố tình, cố tình gợi lòng tò mò của anh.

”Sân bay.” Giọng Diệp Nhiên hơi chua.

”Em!” Phó Diên Bắc cứ nghĩ cô phải rời khỏi thành phố Ninh. Người phụ nữ này vừa mới trêu chọc anh đã vội vàng chạy đi mất.

Diệp Nhiên giơ tay vuốt tóc, trước mặt là một người nước ngoài, tầm hai mươi mấy tuổi, hỏi cô ở đối diện có người không.

Diệp Nhiên che ống nghe, trả lời, “Không có ai cả.” Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, trở về với giọng lịch sự, “Anh có chuyện gì không?”

Có chuyện gì? Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi sao.

”Nhà em đang ngập trong nước!” Anh giận dữ nói.

Diệp Nhiên bị dọa, lại hít một hơi thật sâu. Nhưng ngay sau đó lại đoán ra được, nếu như đang ngập trong nước, bên bất động sản nhất định sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho cô. “Aiz, khi nào về em sẽ giải quyết.” Cô chậm rãi trả lời.

Phó Diên Bắc nghe được ở gần cô có người đang nói chuyện, “Bên cạnh em có người?”

”Đúng vậy, là một người nước ngoài, rất đẹp trai, còn có cơ bụng tám múi.” Diệp Nhiên không biết vì sao anh lại gọi điện, nhưng dù sao bây giờ anh cũng khiến lòng cô đau.

Bố mẹ về đây, họ chắc chắn sẽ muốn cô trở về.

Diệp Nhiên nhìn xa xa, giọng trống rỗng, “Phó Diên Bắc, nếu như có một ngày em thật sự rời đi, anh cũng đừng gọi điện thoại cho em nữa.” Cô đang cố ý, cô đang thử đánh cược. Theo sự hiểu biết của cô đối với anh trong quá khứ, anh gọi điện thoại cho cô thì trong lòng anh thật sự đã nghĩ đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.