Này Chú! Em Yêu Anh

Chương 15: Chương 15: Tình yêu và sự thù hận




        Hôm nay là chủ nhật, cô không phải tới công ty, cũng như không phải đi học. 

        Cô tỉnh dậy, cảm thấy trên bụng mình nặng nặng. Chính là cánh tay của anh, anh vẫn còn ngủ. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh ta của anh sang một bên, định ngồi dậy đã bị anh kéo ngược trở lại giường. Lần này anh ôm cô chặt hơn, vùi đầu vào cổ cô.

- “ Á “ , đau quá.

       Vì cổ áo rộng nên cô lộ rõ cả xương quai xanh, anh nhân cơ hội đó cắn lên mảng thịt thơm ngon ấy. Anh cười nham hiểm.

- Chú quá biến thái. - Cô nói

- Là em khiêu gợi tôi trước.

- Chú bỏ tôi ra đi.

- Còn sớm mà ngủ thêm chút nữa đi.

- Không muốn!!

        Nói rồi, anh buôn cô ra. Bỗng điện thoại của cô đổ chuông, là tin nhắn của tổng giám đốc.

       Hôm nay cô hãy cho tôi xem nội dụng của cuốn tiểu thuyết của tôi. Hẹn cô vào chiều nay, lúc 14h, tôi sẽ gửi địa điểm cho cô.

       Thôi chết rồi, cô chết chắc rồi. Thấy cô lo lắng, anh hỏi :

- Em sao thế, có chuyện gì à. ?

- Tất cả lại tại chú đấy.

- Tại tôi ?

- Hôm nay tôi phải nộp bản thảo nội dung truyện của tôi, nếu ngày hôm qua chú không đưa tôi về đây thì tôi đã có thể hoàn thành xong hết rồi.

         Cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi vào phòng làm việc của anh, dùng tạm máy tính của anh và bắt đầu làm việc.

         Cô làm việc chăm chú quên cả ăn sáng, đến khi anh làm bữa sáng xong xui, kêu cô ra ăn cô mới sực nhớ là mình chưa bỏ gì vào bụng.

     

        Ngồi trên bàn ăn, cô ăn một cách ngấu nghiến, chỉ 5 phút cô đã dẹp sạch đĩa thức ăn của mình. Anh nhìn cô mà cảm thấy xót xa.

- Em ăn từ từ thôi.

- Không được, tôi còn nhiều việc phải làm lắm.

- Tôi sẽ giúp em.

- Giúp tôi ? Chú là quân nhân thì biết gì về những thứ này mà giúp.

- Em đừng quá khinh thường tôi.

        Ăn xong buổi sáng, cô vào phòng tiếp tục làm việc. Anh sau khi dọn dẹp chén bát xong cũng vào phòng làm việc giúp cô. Cứ nghĩ hôm nay là ngày nghỉ, anh có thể cùng cô hưởng hạnh phúc thế mà cô lại có cả đống công việc phải làm.

      Anh thầm cảm thán : Một thiên kim tiểu thư như cô tại sao lại cứ thích lao động chân tay chịu khổ thế này. Nhưng như vậy anh lại yêu cô nhiều hơn.

       Anh bước vào phòng thấy cô vẫn đang châm chú, kéo học tủ ra anh lấy thêm một cái laptop, kéo chiếc ghế ngồi lại gần cô. Công việc của anh bây giờ chính là chỉnh sửa bản thảo cho cô. Cứ như thế hai người cứ làm việc rất có nhịp điệu, “em viết anh sửa” .

       Tới gần 12 giờ trưa, công việc cuối cùng cũng xong. Cô rất cảm ơn anh vì đã giúp mình. Nếu như không có anh thì có lẽ bây giờ cô vẫn đang quay cuồng với đống bản thảo của mình.

- Cảm ơn chú.

- Công việc nhiều như thế này, nếu sau này không có tôi ở bên cạnh em phải làm sao ?

- ............

        Anh đẩy ghế tới gần cô thêm chút nữa, kéo cô để cô ngồi lên đùi mình. Anh ôm cô, rút đầu mình vào hõm vai cô, hôn lên cái cổ trắng nõn nà của cô. Anh cắn nhẹ, đưa lưỡi mơn trớn làm cho cô thêm vài phần bị kích thích.

       Cô không phản kháng, để mặt anh tha hô tung hoành trên cổ mình. Anh xoay người cô lại, để cô ngồi đối diện với anh. Từ cổ anh hôn xuống tới xương quai xanh rồi lại trượt xuống nơi đỉnh đồi của cô nhưng đã bị cô ngăng lại.

        Có vẻ anh đã quá yêu cô rồi, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Tới phòng bếp, anh đeo chiếc tạp dề lên và bắt đầu làm buổi trưa cho cô.

       Cô cũng rời khỏi đó, tới phòng bếp tìm anh, quả nhiên anh đang làm cơm trưa cho mình. Cô bước tới ôm anh từ phía sau, tựa đầu vào bờ lưng rộng lớn của anh :

- Để tôi giúp chú.

- Được thôi, em đi rửa hoa quả đi.

         Cô vừa rửa rau vừa quan sát anh, kĩ thuật nấu nướng của anh thật sự là rất điêu luyện. Trong phú chốc, anh đã nấu xong những món ăn mà cô thích nhất.

--------------------------------------

         Chiều hôm ấy, đúng như lịch hẹn cô sẽ tới nhà hàng đã được đặt sẵn để trao đổi bản thảo của mình với tổng giám đốc.

        Tới nhà hàng, anh đứng ngoài xe đợi cô, còn dặn cô phải cẩn thận với máy lão già. Anh thật sự không biết rằng giám đốc của cô còn rất trẻ và đẹp trai.

        Cô bước tới bàn ăn đã được đặt sẵn, thấy giám đốc đã ngồi ở đó .

- Xin lỗi tôi tới trễ .

- Không sao, cô ngồi đi, cho tôi xem bản thảo của cô nào.

- Dạ đây ạ.

        Cô đưa bản thảo đến trước mặt Mặc Thần, ngón tay anh tình cờ chạm vào tay cô, cảm giác thật mềm mại, ấm áp không có cảm giác thô cứng, trai sạn như Phong Hàn - một con người từng trải.

         Anh xem bản thảo của cô xong, gật đầu lộ vẽ hài lòng. Cô với anh bàn luận về những vấn đề sắp tới. Khoảng 45 phút trôi qua, cuộc họp của anh và cô kết thúc, anh tiễn cô ra trước cổng nhà hàng còn mở lời sẽ đưa cô về nhà nhưng cô đã từ chối.

- Để tôi đưa cô về nhà.

- Ko cần đâu, cảm ơn tổng giám đốc, chú của tôi đã tới đón tôi rồi.

       Thấy cô đã ra khỏi nhà hàng, anh mừng rỡ, vẫy tay ra hiệu cho cô. Nụ cười tươi tắn lúc đó của anh đã bị dập tắt ngay khi anh thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô là Mặc Thần - kẻ thù không đội trời chung và cũng là bạn học năm cấp 3 của anh.

 

       Thấy Phong Hàn, Mặc Thần cũng có vẻ rất ngạc nhiên.

- Sao cậu lại ở đây ? - PH hỏi

- Tôi là tổng giám đốc của cô ấy. ( MT )

- Biết bao nhiêu người là tiểu thuyết gia nổi tiếng tại sao cậu lại ko mời lại đi mời cô ấy. ( PH )

- Đó là chuyện của công ty chúng tôi, không đến lượt cậu. ( MT )

- Tôi quá biết rõ con người của cậu, Mặc Thần, cậu đã tìm hiểu Miên Sơ trước khi kí hợp đồng với cô ấy, đúng chứ ? Không phải tôi đã nhường Mạc Hề cho cậu rồi sao, hai người đã kết hôn rồi còn gì. Tại sao cậu lại muốn động vào người con gái của tôi ( PH ).

- Cô ấy chết rồi ( MT )

       Chỉ câu nói ấy, Phong Hàn đã không còn giữ được bình tĩnh , anh lao tới, đấm cho Mặc Thần một phát thật mạnh, cả người anh ngả nhào xuống đất, máu cũng từ khóe miệng mà chảy ra. Miên Sơ lao tới đỡ anh.

- Phong Hàn chú quá đáng rồi đấy, có gì thì từ từ giải quyết tại sao lại phải dùng nấm đấm như thế.

- Em tránh ra đi, đây không phải là chuyện của em- PH gầm lên

         Nói rồi, anh kéo Miên Sơ qua một bên. Mặc Thần chóng tay xuống đất từ từ đứng dậy, bỏ lại cho Phong Hàn một lời cảnh cáo :

- Hãy coi chừng Miên Sơ

        Anh cười nửa miệng và leo lên xe của công ty phóng vụt mất.

                                      Tác giả : Hani Vy

        

      

       

       

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.