Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 54: Q.1 - Chương 54: Trời xa đất rộng, trường ca sông Hồng




Lúc này tiết trời cuối xuân đầu hạ, dọc đường cảnh xuân tươi đẹp phong cảnh thoải mái, bởi vì chủ tử vốn chân không bước ra khỏi nhà, hiếm có cơ hội đi ra ngoài, dọc theo đường đi, tinh thần Minh Nhi dâng cao, rất hưng phấn, thỉnh thoảng nhìn thấy cảnh vật gì mới lạ lại lôi kéo Ôn Noãn ríu rít nói chuyện không ngừng, sau năm lần bảy lượt Ôn Noãn buồn ngủ bị nàng ấy quậy đến không còn sót lại chút gì, bất đắc dĩ nàng đành cùng nàng ấy nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh.

Nhưng cảnh trí đẹp mắt đến mấy mà nhìn hai ba ngày cũng nhàm chán, vì vậy Ôn Noãn cuối cùng khôi phục thanh tĩnh tiếp tục yên ổn ngủ của nàng.

Tối ngày thứ tư, đoàn người tới trấn Xích Thủy, trước tiên tìm khách điếm ở đây, chờ sáng hôm sau tìm nhà đò vượt qua sông Hồng, Giang Hoài với Bắc Quận dùng sông Hồng làm ranh giới, vượt qua sông Hồng chẳng khác nào chính thức tiến vào đất Giang Hoài, mà trước đây Ôn Noãn nhận được tin tức Quân Dập Hàn phái người tới đón nàng, tính toán thời gian nếu trên đường không trì hoãn, sáng mai bọn họ vừa vặn đến bờ bên kia, có thể gặp được.

Tuy trấn Xích Thủy là trấn nhỏ, nhưng bởi vì gần bến tàu sông Hồng, khách buôn bán lui tới và hàng hóa vận chuyển nhiều, bởi vậy trấn nhỏ này ngược lại cực kỳ phồn hoa.

Cửa sổ phòng Ôn Noãn hướng ra sông Hồng, nàng mở cửa sổ ra, vừa vặn nhìn thấy sông Hồng mênh mông, cuối cùng một vòng ráng chiều đỏ rực dần dần nhuộm trọn một sông Hồng thành die,n; da.nlze.qu;ydo/nn màu vàng sáng, nước gợn nhộn nhạo giống như từng con cá vàng óng bơi lội nô đùa, vài chiếc thuyền nhẹ nhàng đi qua trên mặt nước, cẩn thận nhìn lại, giống như mấy cậu ấm trên thuyền uống rượu hát vang.

Trời xa đất rộng, trường ca sông Hồng!

Môi nàng chậm rãi nâng lên, tất cả sự vật đều phù vân * trong đầu đột nhiên hăng hái lên, lần đầu tiên cảm thấy không nên phụ lòng cảnh vật đẹp như vậy.

(*) phù vân: đám mây thoáng nổi lên rồi tan ngay, thường dùng để ví cái không lâu bền, có được rồi lại mất ngay.

Sông Hồng cuồn cuộn, quét ngang trăm trượng, lúc này sắc trời đã muộn, không có nhà đò ra ngoài, đa số trong đó đều là mấy vị công tử trong lúc rảnh rỗi mượn thuyền bơi ngắm cảnh cách bờ khá gần.

Ôn Noãn dưới nét mặt há hốc của Minh Nhi mướn một chiếc thuyền nhỏ từ từ bơi vào giữa dòng, không biết bơi bao lâu, đến khi những thuyền khác đều mơ hồ nàng mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn vị trí trời chiều giống như ngược với nàng, lúc này nàng mới lộ ra nụ cười hài lòng, nụ cười kia không hề hờ hững lười biếng như bình thường, mà là vui vẻ thoải mái chân chính từ đáy lòng.

Nàng để thuyền dừng lại, cầm bầu rượu rót ly rượu, khom gối nghiêng người dựa vào mép thuyền nâng chén về phía trời chiều lớn tiếng nói với sông Hồng cuồn cuộn, “Cạn chén”, dứt lời uống một hơi cạn sạch ly rượu, uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi trong bầu rượu không còn dư thừa một giọt rượu, lúc này nàng mới tiện tay vứt bầu rượu và ly rượu, hơi ngột ngạt bắt đầu ngồi khoanh chân, cầm cây đàn đặt lên đầu gối, đầu ngón tay gảy dây đàn, tiếng đàn phiêu tán theo gió, khuôn mặt bởi vì say rượu nên hơi ửng hồng của nàng đón ánh chiều vàng, môi son khẽ mở tận tình sảng khoái hát.

Hồng trần lắm nực cười

Si tình lắm cô liêu

Tự cao tự đại thế mà tốt

Đời này còn dang dở

Tâm lại chẳng có phiền não gì

Thầm nghĩ chắc cũng đổi được nửa đời tiêu dao

Khi tỉnh cười với người

Vào mộng thì quên tất

Trách trời sao đến đêm quá sớm

Kiếp sau khó mà tiên liệu

Thôi thì yêu hận cứ một đường xóa bỏ

Cùng rượu vang ca

Ta chỉ nguyện vui vẻ đến già

Gió có lạnh cũng chẳng cần phải tránh

Hoa có đẹp cũng chẳng muốn động vào

Cái chính là được một mình phiêu du

Trời càng cao tâm càng nhỏ

Không cần biết có bao nhiêu nhân quả

Mình ta say sướt

Hôm nay khóc ngày mai cười

Chẳng cần ai phải hiểu thấu lòng ta

Một thân kiêu ngạo

Hát thật to, múa thật cuồng

Đêm dài đằng đã bất giác hiểu ra

Mình đang tìm kiếm một niềm vui

(*) Bài hát Tiếu hồng trần (Nụ cười hồng trần) 笑红尘 .

Nàng chìm đắm trong sảng khoái hát vang, lại không chú ý tới cách đó không xa, trên mặt nước, một chiếc thuyền di3n~d@n`l3q21y'd0n nhẹ không ai cầm lái lại đang tự động rẽ nước đi về phía trước, mặt nạ màu bạc của nam tử trên thuyền hiện ra ánh bạc nhạt, dáng người thon dài đứng thẳng, áo trắng nhẹ nhàng bay lên theo gió, trời nước một màu, cảnh đẹp xán lạn trở thành nền cho hắn, giống như từ sâu trong trời nước mang theo tao nhã vô song mà đến.

Thuyền nhẹ dừng lại cách nàng ba trượng, hai mắt sâu thẳm của hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng lộ ra lười biếng của nàng, thêm dáng vẻ tiếng ca lộ ra sảng khoái tiêu sái, càng thấy trong sâu thẳm mơ hồ có ánh sáng kín đáo lưu chuyển, lại khiến người ta đoán không thông nhìn không rõ lắm.

“Các hạ nghe miễn phí lâu như vậy, có thể cho ít thù lao không?” Đầu ngón tay nàng tùy ý múa máy trên dây đàn, không hề để ý mở miệng, cho dù nàng đắm chìm trong thế giới riêng của mình, nhưng khoảng cách gần như thế, sao nàng không cảm nhận được, chỉ có điều trên người người tới không tỏa ra bất kỳ hơi thở nguy hiểm nào, nên nàng cũng lười để ý đến, chỉ có điều đáng tiếc khoảnh khắc yên tĩnh khó có được này lại bị một kẻ không quen biết quấy rầy.

Nàng vừa dứt lời, mũi chân người nọ đã nhẹ nhàng rơi xuống mũi thuyền của nàng, khẽ cúi người làm lễ nói, “Tại hạ nhận nhờ vả của Vương gia, tới đón Vương phi đi Giang Hoài trước, không khéo vừa tới bến tàu lại thấy Vương phi đi thuyền vào sông Hồng, tại hạ lo lắng cho an nguy của Vương phi nên thuê thuyền chạy theo, mong rằng Vương phi chớ nên trách tội.”

Là hắn!

Trước đây lúc hắn đi theo sau lưng trên đò nàng không nhìn thấy, lần này hắn đang đứng trước mặt nàng, nàng đúng là nhìn thấy rõ ràng, bạn của Quân Dập Hàn, hắn... Biến thái không coi là bằng hữu của bằng hữu, không coi là địch nhân của địch nhân, cứu nàng lại hại nàng!

Nàng không biến sắc cười cười, rất khách khí hỏi: “Ngươi nói ngươi chịu nhờ vả của Vương gia mà đến, không biết ngươi có thể có tín vật gì chứng minh thân phận của mình không?”

Tín vật?

Khóe môi hắn khẽ nhếch, thì ra nàng ngày ngày ăn nghỉ nghỉ ăn, sống cuộc sống như heo, đầu óc vẫn không thoái hóa đến não teo, trong lòng hắn dâng lên niềm vui mừng, tiện tay lấy miếng ngọc ra đưa cho nàng, “Đây là ngọc bội Vương gia mang theo người, mời Vương phi xem qua.”

Ôn Noãn nhận lấy ngọc bội kia, nhìn hai lần, chân mày ngọn núi khẽ nhíu nói, “Đây không phải là ngọc bội của Vương gia.”

“Hả?”

“Mặc dù ngọc bội này cực kỳ tương tự ngọc bội của Vương gia, nhưng chất lượng của ngọc này hơi ảm đạm, ngọc bội dieendaanleequuydonn như thế này lại lấy ra giả mạo làm ngọc bội của Vương gia.” Nàng lạnh lùng cười một tiếng, ném trả ngọc bội cho hắn, “Thật sự coi ta là Vương phi không trải việc đời sao?”

Ngay sau đó nàng chắp tay sau lưng cầm mái chèo chậm rãi đứng lên “Cảnh giác” nhìn hắn nói: “Nói, rốt cuộc ngươi do ai phái tới?”

Hắn cầm ngọc bội, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc, ngọc bội kia rõ ràng là thật, sao đến trong mắt nàng lại coi là giả? Xem ra nàng đúng là chưa từng trải việc đời như nàng nói, lần này đón nàng đi Giang Hoài, về sau nên tìm thời gian dạy dỗ nàng cho tốt, phân biệt rõ những thứ này để tránh ngày sau không phân biệt thật giả bị người ta lừa. Chỉ có điều nàng có lòng cảnh giác cao như vậy trái lại khiến cho hắn hài lòng, ít nhất sẽ không tùy tùy tiện tiện bị người lừa gạt.

Hắn thu lại ngọc bội, đối mặt với nàng chất vấn, ung dung mở miệng nói: “Tại hạ đúng là do Vương gia phái tới đón Vương phi, nếu Vương phi không tin, có thể hỏi tại hạ một vấn đề của Vương gia, thử một lần sẽ biết.”

Chân mày Ôn Noãn khẽ nhíu, vẻ mặt hơi hòa hoãn, giống như đón nhận đề nghị của hắn, nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, vẻ mặt rất nghiêm túc nói, “Vương gia thích nam nhân hay thích nữ nhân, hay là nam nhân nữ nhân đều thích hoặc nam nhân nữ nhân đều không thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.