Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 59: Q.1 - Chương 59: Người đi đường a Tam




Ôn Noãn chủ động đưa tay cầm ống tay áo hắn, nàng cũng không nguyện đi loạn khắp nơi như người mù, Quân Dập Hàn hạ tròng mắt, nhìn ngón tay ngọc trẻ trung cầm lấy ống tay áo, nhịp bước chân thay đổi thành thong thả theo bản năng.

Theo đi về phía trước, luồng nhiệt càng ngày càng đậm, tiếng gõ cũng càng ngày càng rõ ràng, trong lúc đó còn kèm theo nhiều tiếng trách mắng, “Nhanh nhanh, động tác phải nhanh.” Ngay sau đó, “Bốp” một tiếng roi vang lên xẹt qua, “Lằng nhằng muốn ăn đánh phải không!”

Phía trước mơ hồ có tia ánh sáng xuyên qua khe hở truyền vào, Ôn Noãn buông ống tay áo Quân Dập Hàn ra, đi tới chỗ ánh sáng, sáp mắt lại gần khe hở nhìn ra ngoài, chỉ có điều khe hở quá nhỏ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh lửa nhún nhảy và bóng người đung đưa mơ hồ, nàng vẫy vẫy tay về phía Quân Dập Hàn ý bảo hắn tự mình đến nhìn xem, vẫy hồi lâu thấy hắn vốn không rảnh để ý đến nàng, ngược lại lựa xem kỹ những binh khí trước.

“Ngươi không muốn đi nhìn một chút?” Nàng đành phải tiến lên nhỏ giọng hỏi.

“Không cần nhìn cũng biết là cái gì, cần gì phải làm điều thừa.” Ánh lạnh trên binh khí phản chiếu ngược mắt hắn hiện rõ vẻ rét lạnh.

“... Ngươi có tính toán gì không?”

“Đợi.”

“Mấy người đó?”

“Ừ.” Hắn buông đao trong tay xuống, lại nâng thương bên cạnh lên thử lưỡi, giọng điệu chậm rãi mà nặng nè, “Binh khí  đúc xong chắc chắn sẽ bỏ vào trong kho binh khí này, vừa rồi có âm thanh binh khí làm xong truyền đến, chắc hẳn chờ không bao lâu nữa bọn họ sẽ tự mình mở cửa này ra.”

Nội lực thâm hậu thật tốt... Ngay cả thính giác cũng mạnh hơn người thường mấy phần, trong lòng Ôn Noãn hơi không có cảm xúc.

Quả nhiên, sau nửa canh giờ, khi Ôn Noãn dựa vào cánh cửa bằng đồng được hơi nóng tỏa ra ấm áp, đang ngủ mơ mơ màng màng, thì nghe được tiếng khóa đồng bên ngoài mở ra, nàng ngước mắt nhìn về phía Quân Dập Hàn, không biết hắn hắn đi ra xa nhìn binh khí hay núp đi, nàng không thấy hắn!

Cửa theo tiếng mở ra, lúc này đã không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nàng tung người nhảy lên, đôi tay giữ chặt lấy cánh cửa đồng đang chậm rãi mở ra, thu thân thể ẩn mình phía sau cửa, mượn ánh sáng xuyên vào, mắt nhìn về chỗ sâu trong kho binh khí, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Quân Dập Hàn, người này rốt cuộc đã đi đâu?

Chẳng lẽ nằm sấp trên đất giấu mình dưới dưới đống binh khí?

Ý niệm này vừa mới ra tới đã bị nàng hủy bỏ lập tức, xung quanh người nọ có khí chất tao nhã tỏa ra, tuyệt đối không có khả năng uất ức mình như thế, chân mày ngọn núi của nàng hơi nhíu, không ở dưới kệ binh khí cũng không ở phía sau cửa, đập vào mắt cũng không trông thấy người... Nàng vừa ngẩng đầu lên, trái tim rớt xuống... Hắn đang ở trên đầu nàng, hai tay chống đỡ ổn định thân hình, áo bào rũ xuống gần như chạm đến tóc nàng...

Có gì giỏi chứ, nàng cũng có thể làm trò trẻ con này, chỉ có điều hắn đang ở đây, nàng không tiện phát huy sở trường đặc biệt mà thôi, bởi vậy lúc này mới ở trên cửa không lên được trên mặt.

Có thể bởi vì chỗ đúc binh khí dưới đất thật sự vô cùng bí mật, an toàn, người vào cất binh khí không hề cảnh giác, vùi đầu cất binh khí, Ôn Noãn từ trên cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy người giám sát việc đúc binh khí ngoài cửa, người làm việc lặt vặt, mỗi người bận tối mặt tối mày, vốn không có ai để tâm đến chỗ này, lại thêm nơi này nằm ở khúc quanh, ở vào phạm vi tầm nhìn hạn chế, người ở phía ngoài vốn không nhìn rõ bên trong kho binh khí, vừa nhìn xuống dưới, trong lòng nàng lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, cánh tay nàng dùng sức nhấc người ngẩng đầu nở nụ cười sáng sủa với Quân Dập Hàn, đột nhiên há miệng cắn áo bào của hắn, thân thể đột nhiên hạ xuống dưới.

Quân Dập Hàn ra chỉ như gió cắt đứt áo bào, ngón giữa nhanh chóng bắn ra hai cục đá đánh trúng giữa lưng hai người đang cất binh khí, một loạt động tác này hoàn thành chỉ trong chớp mắt.

Ôn Noãn nhìn thân thể hai người mềm oặt ngã xuống, lại nhìn Quân Dập Hàn bên cạnh nàng bình tĩnh nhàn nhã hoàn toàn coi thường hành động của nàng, trong lòng không nhịn được thở dài, nam nhân này thật sự không khiến người ta sinh lòng thất bại cũng khó khăn!

Đợi nàng gặp được Quân Dập Hàn, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho Quân Dập Hàn áp chế chút nhuệ khí của hắn, Ôn Noãn âm thầm nghĩ.

“Thay quần áo này.” Nàng đang hơi mất hồn, một bộ quần áo đã phủ lên đầu nàng, nàng vừa mới đưa tay nhận lại nghe thấy hắn bổ sung, “Không cần thay đổi, mặc thẳng vào là được.”

Quần áo của nam nhân khác, sao có thể để cho nàng mặc sát người!

Ôn Noãn chậm rãi thay quần áo, cặp mắt như có như không nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Quân Dập Hàn, nếu ngụy trang thành người nơi này, hắn không thể tiếp tục mang mặt nạ, khuôn mặt dưới tấm mặt nạ này cuối cùng phải ra ngoài gặp ánh sáng rồi.

Song khi Quân Dập Hàn quay lưng đi gỡ mặt nạ xuống, một lúc lâu sau xoay người lại, nàng đột nhiên có cảm giác trong lòng tắc nghẽn tới cực điểm, lúc nàng ra cửa có thói quen mang theo dạ minh châu, chẳng lẽ nam nhân này ra cửa có thói quen mang theo mặt nạ da người sao? Mặt người qua đường a Tam này nhìn qua cũng biết tuyệt đối không phải dáng vẻ của hắn. Nàng đi lên phía trước giả bộ nhìn mặt của hắn, tỏ vẻ thú vị và quan tâm nói, “Các hạ đúng là người lão luyện, thiên hạ này sợ rằng hiếm có người có tốc độ đổi mặt này.”

“Quá khen.” Hắn giống như hoàn toàn không nghe ra ý chê cười trong lời nói của nàng, chịu đựng vượt qua nàng ném hai người kia vào trong xe để binh khí đẩy ra ngoài, đi hai bước lại dừng lại, chân mày ngọn núi hơi nhíu nhìn nàng.

“Có gì không ổn?” Ôn Noãn cúi đầu nhìn quần áo của mình, không nhìn ra vấn đề gì liền ngẩng đầu hỏi hắn.

“Tóc của ngươi.” Hắn buông xe đẩy trong tay ra, giơ tay sờ lên tóc nàng.

“Ta tự mình làm.” Nàng lui về sau một bước, hai ba cái vén tóc mình lên.

Quân Dập Hàn nhìn cái đầu ngang ngửa chuồng gà... Cảm thấy rất tốt, nhưng ánh mắt trượt xuống gò má trắng nõn mịn màng của nàng, khuôn mặt vừa thả lỏng chân mày lại nhíu lên, tiếp theo hắn không chút do dự cầm một nắm tro trên đất đưa cho nàng, “Bôi lên trên mặt.”

“... Không biết các hạ có dư thừa mặt nạ da người không?”

...

Ống bễ bị kéo vang lên tiếng kêu u u, trong lò lửa đốt đỏ tươi tràn đầy, mấy chục người mồ hôi vã ra như mưa, vung búa sắt liều mạng gõ binh khí hoặc đã thành hình hoặc chưa, người làm việc lặt vặt không ngừng chạy làm việc, động tác của những người này hơi chậm một chút thì người giám sát sẽ hung hăng đánh một roi da xuống khiến cho da người sứt thịt, mà vị trí dựa vào bên tường lại dùng bình phong tỏ vẻ trang nhã ngăn cách khỏi khu vực, bên trong thoáng truyền ra tiếng nam tử và nữ tử trêu chọc.

“Một ngôi mộ thật tốt lại bị khói đen làm chướng khí như thế, không biết người chôn ở chỗ này xui xẻo mất mấy đời?” Ôn Noãn mặt tro đi theo người đi đường a Tam không biến sắc quan sát hoàn cảnh chung quanh, giọng nói thì thầm hơi thở dài.

“Ngươi có thể đi hỏi hắn một chút.” Quân Dập Hàn lạnh lẽo xem xét tất cả, nghiêm trang trả lời nàng lầm bầm lầu bầu.

... Nam nhân này trá hình rủa nàng chết sớm? Ôn Noãn không lộ sắc mặt đá một cước qua.

“Hai người phía trước dừng lại.” Một tiếng quát lớn điếc tai truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.