Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 267: Q.2 - Chương 267: Đại kết cục (hạ 7)




Trong lòng núi Thương Nham Tịch Nguyệt, binh sĩ giám sát không ngừng đi tới đi lui dò xét, động tác của người nào hơi chậm chút, lập tức một cây roi quất trên người đánh cho da nứt thịt bong. Như thường ngày làm việc tay chân suốt cả ngày, cuối cùng đã tới lúc ăn cơm lấy hơi, mỗi người một chén nước hai bánh màn thầu khô cứng.

Sở Hoan tóc rối bời dính vào mặt bưng nước sạch rúc ở trong góc ăn như hổ đói gặm bánh màn thầu, vẻ ngông cuồng tuổi trẻ giữa hai chân mày đã không còn tồn tại nữa, mà mang vẻ kiên nghị ẩn nhẫn, gương mặt nõn nà ngọt ngào bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài mà trở nên gày gò lộ ra cằm hơi nhọn, thêm với dính không ít dơ bẩn, dáng vẻ lúc này của nàng cực kỳ giống tên ăn xin bên đường.

Nhìn giám sát đi xa, Sở Hoan dừng động tác gặm màn thầu, giơ tay nhẹ vén tóc loạn, ánh mắt giống như lơ đãng liếc nhìn những người đang gặm màn thầu khác, vài người hơi nhếch khóe mắt, giống như thoáng nhìn nơi nào đó. Ngay sau đó mấy người ngầm hiểu lẫn nhau di chuyển về phía tên giám sát kia.

“Không xong, có người chạy trốn, mau đuổi theo.” Xa xa, âm thanh truyền lên trên mặt đất.

Sở Hoan theo mấy người ra sức bò sát trong lối đi tối, nàng phải đi gặp Mạnh đại ca, nàng tuyệt đối không thể chết ở đây, nàng nhất định phải chạy khỏi nơi quỷ quái này. Nàng ra sức không ngừng bò ra ngoài, cho đến khi thấy ánh trăng loang lổ chiếu xuyên qua cành lá, nàng mới vui vẻ trong lòng, cuối cùng biết mình trốn ra được từ nơi xây dựng lăng mộ đó.

“Các vị đại ca, truy bình chắc sẽ nhanh chóng tới, vì để tránh cho mục tiêu quá lớn, chúng ta liền chia ra trốn đi, các đại ca bảo trọng nhiều hơn, không hẹn gặp lại.” Sở Hoan ôm quyền nói với mấy người lục tục đi ra.

“Tiểu huynh đệ, may mắn gặp được ngươi nhiều cơ trí chỉ huy, chúng ta mới có thể trốn ra được. Ngươi cũng phải cẩn thận bảo trọng, chúng ta từ biệt như vậy.” Mấy người ôm quyền đáp lễ Sở Hoan nói.

Tiếng la đuổi theo dần tiến tới gần, mấy người nói bảo trọng nhau xong liền chạy trối chết theo các hướng khác nhau.

Thân thể gầy nhỏ của Sở Hoan liều mạng chạy như điên trên núi Thương Nham, có vài lần chân nàng giẫm hụt hoặc đạp trượt, té đến xương cốt giống như tán loạn, nhưng nàng vẫn lập tức bò dậy cắn răng tiếp tục chạy. Nàng biết nàng tuyệt  đối không thể bị những người đó bắt được, nếu không, nàng chỉ có một con đường chết, nàng không sợ chết, nhưng nàng sợ nàng không gặp được Mạnh đại ca, sợ vĩnh viễn không cách nào chứng thực được vấn đề kia.

Nàng không thể mang theo nghi vấn chết đi.

“Ở trước mặt, nhanh, bắt lấy nàng ta.” Tiếng kêu của truy binh phía sau dần tiến tới gần.

Sở Hoan dinh dưỡng lâu dài không đầy đủ cộng thêm với công việc dùng thể lực quá nặng nghiền ép thân thể nàng cực kỳ yếu ớt, thêm với trên người nàng nhiều chỗ té bị thương, cho dù ý chí của nàng kiên định, nhưng thân thể dần dần không theo kịp tiết tấu, hai chân giống như đổ chì, bước chạy dần dần chậm lại.

Liền lăn một vòng, nàng cuối cùng ra khỏi núi Thương Nham. Nhưng sau khi ra khỏi núi Thương Nham không có cỏ cây chống đỡ, nàng thành mục tiêu lập tức rõ ràng, khoảng cách với các truy binh càng lúc càng gần.

Phía trước có một con sông lớn chảy nhanh ngăn cản đường đi, Sở Hoan nhìn truy binh cười gằn tiến lên ở phía sau, cắn răng, tung người nhảy vào trong nước sông chảy cuồn cuộn. Lọt vào trong tay bọn họ chỉ có một con đường chết, nhưng nhảy vào trong con sông này, lại có thể có một đường sống.

Nàng đánh cuộc, đánh cuộc vận mệnh nàng chưa đến đường cùng!

Nàng bị nước cuốn lăn lộn chìm nổi, có vài lần muốn ngất đi, nhưng nàng cắn chặt môi ép buộc mình giữ vững tỉnh táo. Cũng may trôi không xa, trên mặt nước có bè gỗ không lớn không nhỏ, nàng liều mạng bơi lên, ôm chặt lấy bè gỗ, lúc này mới thả lỏng mình, theo nước chảy đi.

Thể xác và tinh thần căng thẳng dần thả lỏng, mệt mỏi cũng thuận thế đột kích, nàng đột nhiên rất muốn cứ ngủ đi như vậy, cái gì cũng không quản, ngủ đến lâu như trời đất. Ý thức đang sắp rơi vào hỗn độn thì trước mắt nàng đôt nhiên hiện lên một bóng dáng đỏ tươi, ngoảnh đầu lại cười một tiếng với nàng, câu hồn đoạt phách người ta, hắn giơ tay lên khẽ vẫy nàng, nói: “Hoàng muội, tới đây.”

Sở Hoan đột nhiên mở to mắt hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy ngực đau đến sắp không thở nổi, tất cả buồn ngủ biến mất, trên mặt chưa tỉnh hồn. Trên thế giới này làm người ta tuyệt vọng nhất chính là cái gì, không phải người ngươi yêu không yêu ngươi, mà là người ngươi yêu và ngươi là huynh muội ruột. Nếu hắn không yêu ngươi, ngươi còn có thể đi tranh thủ, nhưng nếu là huynh muội ruột, cho dù yêu nhau, cũng là khoảng cách vĩnh viễn không đi tới, cuộc đời này không có khả năng. 

Nàng đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán,  sắc mặt còn tái nhợt hơn người chết ba phần.

Không biết trôi bao lâu, nàng mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bãi sông, vội vàng dùng cả tay chân liều mạng bơi qua. Khoảnh khắc khi mũi chân tiếp xúc được với mặt đất, thân thể nàng mềm nhũn, trực tiếp ngã trên đất.

Trong bầu trời đêm lấm tấm đốm nhỏ, có một ngôi sao đặc biệt lớn mà sáng chói, nàng cố sức đưa tay về phía chấm nhỏ kia, đầu ngón tay giật giật, như muốn lấy xuống, nhưng cuối cùng, khoảng cách rất xa, sao nàng có thể lấy xuống được. Mạnh đại ca đối với nàng, nếu như hắn thật sự là… Sợ khoảng cách giữa họ cũng sẽ như vậy đi, vượt qua trời đất, xa không thể chạm. Nàng chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng, toàn thân cũng đau. Nàng co ro thân thể thật chặt, như dáng vẻ đứa bé trong bụng mẹ, cả người vô dụng mà cô độc đau đớn. Mệt mỏi trùng trùng đánh tới, nàng mệt mỏi cả người cuối cùng không kiên trì nổi nữa, ngủ say sưa.

Ôn Noãn ra roi thúc ngựa chạy đến Yến thành chỗ Quân Dập Hàn ở, đường nhanh nhất đi đến Yến thành phải đi qua Đào đô Hoàng thành nước Kim. Nhưng nàng không đi theo tuyến đường này, mà đi đường vòng qua Vân thành tiến về Yến thành, mặc dù đi như vậy tốn thêm hai ngày đi đường, nhưng so sánh với Đào đô nguy cơ ẩn chứa, đi đường vòng Vân thành này mới là tuyến đường tốt nhất.

Dù sao Đào đô quyền thế đan xen, mặc dù nàng đến nước Kim cố hết sức che giấu hành tung, nhưng khó tránh để lộ tin tức hoặc bị người có lòng do thám biết được, vì vậy vẫn đề phòng chuyện chưa xảy ra thì tốt hơn.

Không bởi vì nhỏ mà mất lớn, là cái lý như vậy.

Lúc chập tối, Ôn Noãn dừng chân trong một khách điếm nhỏ tầm thường, ngủ tới sau nửa đêm lại nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, nàng đứng dậy đang định xem rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, gian phòng đang ở lại giống như nụ hoa khé lại đột nhiên nở rộ trực tiếp tản ra bốn phía, ngay cả nóc nhà cũng bị kéo ra, mà chung quanh tầng tầng lớp lớp cung thủ nhắm thẳng vào nàng. Tầm mắt trống trải như thế, nàng tự nhiên thấy rõ người đánh nhau, là ám vệ do Quân Hạo Thiên phái tới bảo vệ nàng và thị vệ tầng tầng lớp lớp giao thủ, lúc này đã chết hơn phân nửa, còn dư lại phần lớn bị thương nặng chống đỡ không được bao lâu. 

“Quả nhiên là Hàn Vương phi, ban đầu khi bản Thái tử nhận được tin tức còn không quá tin tưởng, bây giờ nhìn thấy người thật, ngược lại tin.” Một nam tử mặc áo gấm khóe môi chứa đựng nụ cười nhạt nhìn bức họa trong tay lại nhìn Ôn Noãn lần nữa rất hài lòng mở miệng.

Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn về phía nam tử ở ngoài vòng vây có mặt mày tương tự Mộ Dung Thành mấy phần, nhưng dung mạo ngược lại càng xuất sắc hơn còn tự xưng Thái tử, trong lòng lập tức sáng tỏ hắn là ai – nhị Hoàng tử nước Kim hiện đã được phong làm Thái tử Mộ Dung Chiêu. Nàng lạnh nhạt nói: “Đường đường Thái tử nước Kim điều động binh lực lớn như vậy để đối phó với ta một nữ tử yếu đuối, truyền đi cũng không sợ làm chuyện cười cho người trong thiên hạ.”

“Nữ tử yếu đuối?” Mộ Dung Chiêu rất tức cười, “Ngươi nữ tử yếu đuối bản Thái tử cũng không dám phớt lờ, mặc dù bản Thái tử không ngu xuẩn bằng Mộ Dung Thành, nhưng Mộ Dung Thành bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng còn mất mạng, bản Thái tử có hắn làm gương, vẫn cẩn thận chút thì tốt hơn. Về phần người trong thiên hạ…” Trên khuôn mặt hắn dâng lên vẻ khinh thường, “Bọn họ nói như thế nào, có liên quan gì đến bản Thái tử đâu.”

“Thái tử ngược lại rộng rãi, nhưng Thái tử cứ tự tin có thể bắt được ta như vậy?” Ôn Noãn đi tới trước bàn rót tách trà, rảnh rỗi mà uống như vậy.

“Có thể bắt lại hay không, Vương phi không ngại thử nhìn một chút.” Mộ Dung Chiêu nhìn nàng ở trong vòng vây trùng trùng vẫn có thái độ lạnh nhạt không đổi sắc mặt, trong mắt không khỏi dâng lên vẻ tán thưởng.

“Vậy bản Vương phi liền thử một chút.” Giọng nói còn chưa dứt, nàng đã lấy viêm đỉnh trong ống tay áo ra, thân thể bỗng nhiên hạ xuống ngồi trong viêm đỉnh, trên tay nhân viện cầm mặt bàn che miệng viêm đỉnh, đỉnh cao năm tấc, thân mình nàng mảnh khảnh ngồi vào trong đó vừa vặn. Sau khi nàng vào đỉnh lập tức móc viên dạ minh châu trong lòng ra chiếu sáng, cắn ngón tay trỏ nhanh chóng vẽ ra một bàn cờ đơn giản trên thân đỉnh, lấy máu điểm bày trận trên bàn cờ.

Nàng ở trong đỉnh giành giật từng giây, mà người bên ngoài đỉnh rối rít bị hành động của nàng làm cho cứng ngắc. Thị vệ xung quanh sửng sốt, Mộ Dung Chiêu đang thản nhiên uống trà sửng sốt, đều không biết rốt cuộc nàng diễn tuồng gì? Bàn tính không ra đỉnh kia rốt cuộc tòi ra như thế nào, chỉ có điều hành vi nhốt mình trong đỉnh này, nếu nói vì lấy đỉnh ngăn cản tên bốn phía, vậy bịt tai trộm chuông có khác nhau chỗ nào? Giam mình ở trong đó, vậy chạy trốn ra làm sao?

“Thái tử, bọn thuộc hạ đây phải khiêng cả đỉnh này và Vương phi vê?” Thống lĩnh thị vệ sững sờ đi qua, tiến lên xin chỉ thị của Mộ Dung Chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.