Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 265: Q.2 - Chương 265: Đại kết cục (hạ 5)




“Vậy còn nàng ta?” Thủy Ngọc cười đến khổ sở, “Ngươi không phải vì nàng ta cũng như thế. Nàng ta đáng giá đối với ngươi, ngươi đối với ta lại làm sao không đáng giá. Chúng ta, cũng chỉ là một loại người mà thôi.”

Cố Thần Vũ không nhiều lời nữa, cất bước rời đi. Quả thật, chuyện chính hắn cũng không thể làm được, lại có lập trường gì tới khuyên nhủ người khác.

“Thần Vũ.” Ôn Noãn nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền tới từ sau lưng, mỉm cười quay đầu lại gọi.

“Noãn Bảo.” Cố Thần Vũ nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong trước mắt, hận không thể ôm chặt nàng vào trong ngực, cuối cùng lại kiềm chế kích động, bước lên quan sát nàng mấy lần, gật đầu một cái nói, “Khí sắc ngược lại khá hơn nhiều, xem ra nửa năm qua hắn điều dưỡng cho nàng không tệ.” Không biết trong đó, có phần dược liệu do hắn phái người đưa tới hay không.

“Ngày ngày bị coi là ấm sắc thuốc nuôi, nếu không tốt vậy lão trời già kia cũng quá tàn nhẫn với ta.” Mặc dù trong giọng nói của Ôn Noãn có vẻ oán trách, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười.

“Nhìn nàng mạnh khỏe ta liền yên tâm.” Bên môi hắn dâng lên ý cười theo nàng, “Đi dạo vườn hoa một chút?”

“Được.” Hai người cùng nhau đi vườn hoa, hình ảnh cười cười nói nói liên tiếp hài hòa tốt đẹp, giống như một đôi bích nhân.

Thủy Ngọc chán nản quay đầu, đang định rời đi lại thấy Ánh Văn chẳng biết xuất hiện ở sau lưng cách đó không xa từ khi nào, lúc này đang vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người đi xa phía trước, tay buông thõng bên người hung hăng túm quần áo, sóng lớn trong đáy mắt nói rõ cảm xúc không rõ ràng của nàng ta. 

“Có thấy không, cho dù ngươi liều mình bám lấy lão đại, ngươi cũng không bì kịp nàng ta chút nào.” Thủy Ngọc cười lạnh, đáy lòng lại dâng lên sảng khoái.

“Câm miệng!” Con mắt sắc bén của Ánh Văn trừng mắt nhìn về phía nàng ta, “Thứ thuộc về ta, ai cũng đừng mong cướp đi.”

“Vậy cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?” Thủy Ngọc cười lạnh rời đi.

Ý hận dần dần dày trong mắt Ánh Văn, tại sao khi vừa lúc có một chút hy vọng không dễ dàng nhìn thấy thì nàng ta lại xuất hiện ở trước mắt Thần Vũ? Ngọn lửa ầm ầm thiêu đốt trong lòng, phá hủy lý trí cua nàng. Nhưng khoảnh khắc khi ý hận sắp chìm ngập lấy cả người nàng, trong đầu nàng bỗng nhiên giật mình, nghĩ đến tất cả những lời mà Thần Vũ nói với nàng tối hôm qua, sở dĩ hắn dịu dàng với nàng như vậy, là bởi vì nàng nói nàng cần giải cổ cho Ôn Noãn, để cho hắn cho nàng một cơ hội. Đây có phải có ý nghĩa rằng, chỉ cần nàng đối xử tốt với Ôn Noãn, giải cổ vì Ôn Noãn, làm một nử tốt, hắn có thể sẽ yêu thương nàng không? Đúng vậy, nhất định là như vậy, bây giờ Ôn Noãn có Quân Dập Hàn sống rất hạnh phúc, Thần Vũ yêu nàng ta như vậy chắc chắn sẽ không phá hư hạnh phúc của nàng ta. Chỉ cần nàng ta và Quân Dập Hàn thật tốt, không xuất hiện ở trước mặt Thần Vũ nữa, một ngày nào đó Thần Vũ sẽ quên nàng ta mà yêu nàng. Nàng nhớ tới từng có người nói, thật ra thì tình yêu lớn nhất, cho tới bây giờ đều không phải là yêu, mà là làm bạn duy trì trong thời gian rất lâu rất dài. Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, nàng tin tưởng hắn sẽ nhất định yêu nàng. Mặc dù sau khi cứu Ôn Noãn, thời gian rất dài của nàng sẽ trở nên rất ngắn, nhưng chỉ cần có thể cùng với hắn, là đủ rồi. Nàng tốt như vậy, cho dù thời gian ngắn, hắn cũng sẽ yêu nàng chứ?

Nghĩ như thế, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ Thần Vũ thâm tình nhìn nàng mà tỏ tình. Nàng vội vàng chạy vào bếp đuổi mọi người ra ngoài, động tác nhanh chóng làm chút bánh ngọt đồ ăn vặt v.v… mà Ôn Noãn thích.

“Ta thấy nàng tâm sự nặng nề, đã xảy ra chuyện gì?” Cố Thần Vũ nhìn trong mặt mày nàng mơ hồ lộ ra vẻ buồn rầu, dừng bước nhìn về phía nàng hỏi.

“Ánh mắt của ngươi vẫn sắc bén giống như ban đầu, cái gì cũng không thể gạt được ngươi. Ta còn chưa mở miệng, không ngờ đã bị ngươi nhìn ra trước.” Trên môi Ôn Noãn dâng lên nụ cười khổ, tiện tay hái một đóa hoa cầm trong ngón tay vuốt ve, “Đúng là xảy ra chuyện, lần này ta tới thật ra để tìm người, ngươi cũng biết người này.”

“Ai?”

“Trại Chư Cát.”

Ánh Văn mới vừa bưng bánh ngọt đi tới nghe thế lập tức xoay người núp ở sau khóm hoa, Ôn Noãn tìm Trại Chư Cát làm gì? Hay là nàng ta biết cái gì?

“Tìm nàng ấy? Nhưng có chuyện gì?” Trong lòng Cố Thần Vũ cũng suy nghĩ giống như Ánh Văn, không biến sắc hỏi. 

“Dập Hàn… Hắn trúng độc nặng, độc này trong thời gian nhất thời ta cũng không tìm ra được phương pháp hóa giải, nhưng thân thể của hắn lại càng ngày càng sa sút không có thời gian đợi thêm. Bây giờ trong thiên hạ có thể giải được độc này chỉ có Trại Chư Cát, lần này, ta chính là vì cầu thuốc mà đến.” Ôn Noãn khẽ thở dài đi vào trong đình hóng mát ngồi xuống, mỉm cười chua chát, “Không ngờ ta chuyên nghiên cứu độc chế độc hai mươi năm, quay đầu lại ngay cả người mình yêu cũng không cứu được, còn phải cầu thuốc giải chỗ người kia, nghĩ đến đúng là châm chọc đến buồn cười.”

“Nàng là người không phải thần, đừng lấy tiêu chuẩn của thần tới yêu cầu mình.” Cố Thần Vũ ngồi xuống đối diện nàng, chân mày hơi nhíu nói, “Độc nàng không giải được, sao biết được Trại Chư Cát nàng ấy nhất định có thể giải?”

“Nàng ấy có hoa đỉnh, thuốc hoa đỉnh luyện ra có thể giải được độc thiên hạ.” Ôn Noãn vuốt trán nói, “Chuyện này vài ba lời cũng không nói rõ được, tóm lại ngay cả thuốc do hoa đỉnh luyện ra cũng không giải được độc của hắn, vậy hắn…”

“Yên tâm, không có việc gì. Lát nữa ta sẽ dẫn nàng đi gặp Trại Chư Cát.” Cố Thần Vũ cắt đứt lời nàng, an ủi. Cho dù nàng vì một nam nhân khác mặt ủ mày chau đầy bụng lo lắng, trong lòng quặn đau lợi hại, nhưng hắn càng hy vọng nhìn thấy nàng nở nụ cười nhìn thấy nàng hạnh phúc.

Hoa đỉnh? Sao Ôn Noãn biết được hoa đỉnh? Ban đầu khi Mẫn Tư mang theo Quân Dập Hàn đến Hỉ Thiện đường giải độc thì Mẫn Tư từng nói tới hoa đỉnh, chẳng lẽ Quân Dập Hàn nghe được nói cho nàng ta biết? Hoặc nàng ta có quen biết Mẫn Tư, Mẫn Tư nói cho nàng ta biết? Trong đầu Ánh Văn tỉ mỉ suy nghĩ vẫn đề này, đầu ngón tay bưng khay đột nhiên nắm chặt, nghĩ tới lúc đó Mẫn Tư che chở bảo vệ Quân Dập Hàn, chẳng lẽ Ôn Noãn chính là Mẫn Tư? Huyết dịch toàn thân nàng giống như đọng lại trong nháy mắt, nếu nàng thật sự suýt chút nữa lấy mạng Mẫn Tư…Tròng mắt nàng lạnh dần.

“Cám ơn ngươi, Thần Vũ.” Ôn Noãn thấy hắn cau mày, vội vàng nói, “Ta biết rõ ngươi không thích ta nói cám ơn với ngươi, nhưng ta phải tìm một câu để diễn tả tâm tình của ta mới phải, tìm tới tìm lui vẫn là câu này thực dụng nhất.” Giọng nói hơi ngừng lại, cuối cùng hỏi, “Bây giờ ngươi và Ánh Văn, còn tốt chứ?” dfienddn lieqiudoon

Ánh Văn vừa định xoay người rời đi, nghe Ôn Noãn nhắc tới nàng, bước chân lại không khỏi dừng lại, nàng muốn nghe Thần Vũ nói như thế nào.

“Hoàn hảo.” Chỉ cần nói qua hai chữ, hắn không muốn nói tới quá nhiều.

“Mặc dù Ánh Văn quên ngươi, nhưng nếu như ngươi yêu nàng…”

“Đợi chút, ngươi nói nàng ta…”

“Ôn Noãn. Ta nghe nói ngươi tới, cố ý làm chút bánh ngọt và đồ ăn vặt ngươi thích, ngươi nếm thử một chút.” Ánh Văn lập tức lên tiếng cắt đứt lời Thần Vũ nói, bưng khay cười đi lên trước.

Tuy Ôn Noãn biết rằng tới gặp Thần Vũ vô cùng có khả năng nhìn thấy Ánh Văn, nhưng nàng ta đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng như vậy, vẻ mặt tự nhiên khẽ cười duyên giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nàng nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Là giống như nàng ta làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra? Hay là ngôn từ kịch liệt chất vấn?

Nhưng dù sao nàng ta cũng là bằng hữu nhiều năm của nàng, là người thân của nàng, chuyện ban đầu nàng tin tưởng tuyệt đối không đơn giản như Quân Dập Hàn nói “Cưới nàng ta chỉ vì trả thù nàng”, nhưng có một số việc khi vạch trần khăn lụa che mặt sẽ lộ ra dáng vẻ xấu xí cũng không thể quay về, bây giờ nàng và Quân Dập Hàn sống rất tốt, nàng ta cuối cùng cũng như nguyện. Nếu như vậy, liền để thời gian chôn cất tất cả đi. Chỉ cần, nàng ta không đụng chạm vào ranh giới cuối cùng của nàng nữa.

“Bánh ngọt và đồ ăn vặt ngươi làm không cần nếm cũng biết tất nhiên ăn ngon.” Ôn Noãn nhận lấy bánh ngọt nàng ta đưa tới, cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng ta, mím môi cười nói, “Tay nghề tiến bộ không ít, xem ra nhất định do thường làm cho Thần Vũ.”

Đúng là nàng thường làm cho Thần Vũ, nhưng hắn còn chưa từng ăn. Trong lòng nàng khổ sở nhưng trên mặt lại dâng lên vẻ thẹn thùng: “Trong lúc rảnh rỗi liền làm.” Ngước mắt nhìn Ôn Noãn, hơi có vẻ chần chừ nói, “Ôn Noãn, lần trước là ta nhất thời hồ đồ, ngươi có thể…”

“Quá khứ đã đi qua, nếu bây giờ mọi người đều tự yên bình, quá khứ liền quên đi.” Ôn Noãn ngắt lời nàng ta, nâng tách lên nói, “Ba người chúng ta cùng đến từ một thế giới là người thân nhất của nhau, bây giờ đều đã có hạnh phúc thuộc về mình, cũng coi như ở dị giới lấy được một viên mãn đền bù lại tiếc nuối kiếp trước. Vì hạnh phúc của chúng ta, cụng ly!”

Ba người lấy trà thay rượu, nâng chén mà uống, lại là ba tâm tình rõ ràng khác nhau!

“Trễ như vậy tới tìm ta, có chuyện gì sao?” Ánh Văn rót tách trà tiện tay đưa cho Cố Thần Vũ.

“Chắc hẳn ngươi cũng nghe được không ít đối thoại giữa và Noãn Bảo, tất nhiên biết ta tới tìm ngươi vì chuyện gì?” Sắc mặt Cố Thần Vũ trầm đọng nói thẳng ý đồ mình đến.

“Quả nhiên là vì nàng ta.” Ánh Văn sáng tỏ cười một tiếng, đau đớn trong mi mắt, “Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu hắn.” Giọng nói hơi ngừng lại, “Cổ độc của Ôn Noãn, một tháng sau ta cũng sẽ giải cho nàng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.