Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 97: Q.1 - Chương 97: Chương 82.1: Vương gia, thật sự rất tổn thương dạ dày




“Vương, Vương phi, tội thần, có, có lời muốn nói, tội thần muốn, muốn dùng một bí, mật để đối lấy Chi Lan, bình yên, mong rằng Vương, Vương phi đồng, đồng ý.” Mắt Phó Tấn Hoài hàm chứa khẩn cầu nhìn Ôn Noãn tốn sức nói, trước đây hắn vẫn liều chết giữ bí mật kia, chỉ vì nữ nhi của hắn ở bên ngoài, nếu nói ra chỉ sợ khiến cho những người đó chuyển hận ý lên trên người nữ nhi của hắn, chặn đường sống của con bé, hắn vốn đã một lòng chịu chết, thật sự không nghĩ đến Chi Lan sẽ đến cướp pháp trường, hôm nay chỉ có thể dùng bí mật này để đổi lấy bình an cho con bé.

“Bí mật?” Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, lúc này Phó Tấn Hoài dùng bí mật để trao đổi không cần phải nói cũng biết có liên quan đến vụ án tự tạo binh khí ở Giang Hoài, mặc dù chuyện này Phó Tấn Hoài và Nam Cung Chử hoàn toàn gánh chịu, Quân Dập Hàn cũng không truy cứu nữa, nhưng nàng rõ ràng chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, bây giờ Phó Tấn Hoài với sống chết trước mắt dùng bí mật để đổi lấy an nguy của Phó Chi Lan tất nhiên không phải chuyện đùa, dĩ nhiên có ích cho Quân Dập Hàn.

“Được, bổn Vương phi đồng ý.” Ôn Noãn lên tiếng.

Phó Tấn Hoài thoải mái cười một tiếng,  thở mạnh nói: “Xin Vương, Vương phi kê sát lỗ tai tới, tới đây.”

“Vương phi.” Bạch Ưng lên tiếng ngăn cản.

Ánh mắt Ôn Noãn ý bảo hắn đừng lo, bây giờ Phó Tấn Hoài không bỏ được nhất chính là nữ nhi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lấy sinh mạng của nữ nhi ra đùa giỡn, huống chi, nàng có thừa điểm năng lực tự vệ này, nàng tiến lên mấy bước ngồi xổm xuống, ngân châm ở đầu ngón tay bất động thanh sắc * đâm xuống một huyệt vị trên lưng hắn, Phó Tấn Hoài vốn thoi thóp một hơi sắp tắt thở trong nháy mắt tinh thần chấn động, hắn không thể không đưa mắt nhìn Ôn Noãn, Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Ngươi còn thời gian một nén nhang.”

(*) bất động thanh sắc: thản nhiên, ung dung, bình tĩnh.

“Tạ Vương phi.” Trong lòng Phó Tấn Hoài tràn đầy cảm kích, lập tức lấy bí mật dùng để đổi lấy an nguy của Phó Chi Lan ra nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy cho Ôn Noãn, mà Phó Chi Lan ở bên cạnh chỉ đắm chìm trong đau thương không nghe vào chữ nào.

Ôn Noãn gật gật đầu, dưới ánh mắt mong đợi của Phó Tấn Hoài nói: “Phó đại nhân yên tâm, bổn Vương phi đáp ứng ngươi chuyện này, bổn Vương phi tất nhiên làm được.” Nàng nói xong đứng dậy rời đi, để thời gian còn lại cho Phó Tấn Hoài và Phó Chi Lan.

“Phụ thân.” Phó Chi Lan khóc đến bản thân bất lực.

“Chi Lan, đừng khổ sở, phụ thân luôn sẽ rời xa con, chỉ có điều thời gian này đến sớm một chút, ban đầu khi bắt đầu đi lên con đường này phụ thân đã đoán ra được có ngày hôm nay, chỉ tiếc về sau phụ thân không thể chăm sóc con nữa.” Phó Tấn Hoài bởi vì mất máu nhiều quá mà trên mặt tái nhợt, dâng lên ý cười nói.

“Phụ thân, tại sao người phải làm như vậy, người biết rõ làm như vậy sẽ không có kết quả tốt, nhưng tại sao người còn phải làm như vậy, phụ thân, Chi Lan không muốn người đi, Chi Lan chỉ có mình phụ thân là người thân, nếu phụ thân cũng bỏ Chi Lan mà đi, ở trên đời này Chi Lan chỉ có một mình khổ sở, phụ thân, người đừng đi có được không, người lưu lại cùng Chi Lan.” Phó Chi Lan đưa tay áo lau nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, cố gắng mở to mắt nhìn cho rõ Phó Tấn Hoài ở trong ngực, nhưng nàng càng dùng sức lau, nước mắt kia vẫn rửa hai mắt nàng giống như nước lũ phá đê đập, thu thế nào cũng không thu lại được.

“Hài tử ngốc, cõi đời này rất nhiều việc đều thân bất do kỷ.” Phó Tấn Hoài buồn bã thở dài, giơ tay lên lau nước mắt an ủi Phó Chi Lan, “Chi Lan, về sau Vương phi sẽ chăm sóc con, phụ thân sẽ ở trên bầu trời nhìn con.”

“Không, đừng, Chi Lan muốn phụ thân, phụ thân người phải sống sót, phụ thân...” Phó Chi Lan ôm thật chặt Phó Tấn Hoài không ngừng nói.

“Chi Lan...” Khóe môi Phó Tấn Hoài dâng lên nụ cười nhạt không đành lòng, nhưng tay lau nước mắt cho Phó Chi Lan của hắn cuối cùng buông thõng xuống.

“Phụ thân, phụ thân?” Tay Phó Chi Lan run run lắc lắc khuỷu tay đang ôm Phó Tấn Hoài, lại thấy ông vẫn mỉm cười nhìn mình không hề có chút phản ứng, đôi môi hé ra khép lại khép lại hé ra, d1en d4nl 3q21y d0n sau mấy lần lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng kêu khóc to thành tiếng, “Phụ thân...” Tiếng kêu khóc của nàng cực kỳ bi thương, làm trong lòng Ôn Noãn cũng dâng lên vài phần đau lòng.

“Phu nhân xem như đã giúp xong?” Ôn Noãn vừa mới lên ngồi vào kiệu mà Quân Dập Hàn sắp xếp, bên tai đã truyền đến giọng nói không mặn không nhạt, nghe rất chói tai.

“Lời này không phải để vi thê hỏi Vương gia sao, Vương gia xem như giúp xong?” Ôn Noãn nghiêng người dựa vào bên kiệu, trả lời lại cũng không mặn không nhạt.

“Phu nhân đây là trách cứ vi phu lạnh nhạt phu nhân?” Quân Dập Hàn đưa tay vén một lọn tóc lượn quanh bên cổ nàng vuốt ve cười nhạt hỏi.

“Lời này do chàng hỏi vi thê trước.” Ôn Noãn nhìn dáng vẻ của hắn thanh thản như vậy, trong lòng lại bực mình, đưa tay lên kéo lọn tóc này ra, định thu lọn tóc này lại, nhưng Quân Dập Hàn lai rảnh rỗi kéo, thu lọn tóc này lại.

“Lời này đúng là vi phu hỏi trước, nhưng mà...” Quân Dập Hàn cười như không cười nói, “Vi phu muốn biết trời cực nóng như thế, phu nhân từ trước đến giờ không bước chân ra khỏi nhà sao không đọc sách hóng mát mà chạy tới chỗ pháp trường chật trội đông người làm gì?”

Ôn Noãn bĩu môi, hai ba cái gỡ lọn tóc vòng quanh trên ngón tay của hắn ra, dứt khoát uốn éo người dựa vào trong kiệu nhắm mắt ngủ, nàng thật sự đầu óc nóng lên mới có thể cho rằng may mà mình tới, tên khốn kiếp này!

Quân Dập Hàn thấy nàng sinh khí với hắn, tưởng rằng vừa rồi nói nặng, nên khẽ thở dài, chủ động đi sang ngồi bên cạnh nàng kéo thân thể nàng lại, dịu dàng nói bên tai nàng: “Vi phu không phải trách cứ phu nhân, mà không muốn phu nhân vất vả, nếu phu nhân muốn đến pháp trường xem náo nhiệt, đại khái nói một tiếng cho vi phu, vi phu sẽ tự cho người sắp xếp thỏa đáng, vừa lại không cần chen chúc trong đám người dưới trời nóng.”

Đầu óc nàng ngất đi mới có thể chạy đi pháp trường xem náo nhiệt!

Những lời này nàng không thể nói với Quân Dập Hàn, chẳng lẽ trực tiếp nói cho hắn biết nàng đi pháp trường không phải xem chém đầu máu tanh, mà vì muốn nhìn thấy phong thái của hắn?

Nếu thật sự như vậy, nàng tình nguyện để cho hắn hiểu lầm!

Ôn Noãn vốn không phải thật sự sinh khí với hắn, lúc này thấy hắn mềm giọng lấy lòng, nên cũng ỡm ờ rúc vào trong ngực hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái, ngửi mùi hương nhạt y hệt mùi trúc sau mưa sau cơn mưa làm người ta ấm lòng quen thuộc trên người hắn, lúc này mới khép hờ tròng mắt, giọng nói mang theo ba phần lười biếng mở miệng nói: “Nhất thời vui mừng thôi, sau này sẽ không có.”

“Ừ, không hổ là Vương phi của bổn Vương, trẻ nhỏ dễ dạy.” Trong giọng Quân Dập Hàn tràn ngập vui mừng.

“...” Ôn Noãn luồn tay tới hông hắn, sau đó hai ngón tay nhéo một cái.

Thân thể Quân Dập Hàn vốn ôm Ôn Noãn dựa vào trong kiệu rất buông lỏng trở nên căng thẳng, tròng mắt sắc trở nên sâu trong nháy mắt, Ôn Noãn vốn dựa vào trên ngực Quân Dập Hàn cảm thấy rất thoải mái buồn ngủ, lại đột nhiên cảm thấy hình như phía dưới trở nên khác thường, nàng mơ mơ màng màng đưa tay nhéo ngang hông hắn, lại chỉ cảm giác còn có thể nhéo đến lớp da thịt, sau khi bóp mấy cái sau, thậm chí  ngay cả một lớp da thịt cũng không nhéo được, da thịt trực tiếp cứng rắn như đá, nhéo cái liền trượt, nàng nhíu nhíu mày đưa tay dờ lên lồng ngực hắn, nhéo cũng như thế, mà lồng ngực hắn dường như phập phồng cũng tăng nhanh một chút, tiếng hít thở trên đỉnh đầu có vẻ hơi dồn dập, nàng đang định dời đi hướng khác thử một lần nữa, tay cứng đờ, đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo lại ngước nhìn lên trên, mà vừa trùng hợp chạm vào đáy mắt sâu như hồ thu lấy tâm hồn người của Quân Dập Hàn.

Trong nháy mắt Ôn Noãn hiểu được xảy ra chuyện gì, nàng đang định nhắm bắt giả bộ như tiếp tục ngủ để tránh qua thời khắc lúng túng này, nhưng một tay khác lại nhanh hơn một bước nâng cằm nàng lên, môi hơi lạnh theo đó trằn trọc hôn mút, cường thế đòi lấy, mang theo thiết tha trước nay chưa từng có như muốn hủy nàng đi nuốt vào trong bụng, mà tay của hắn cũng không biết từ lúc nào luồn vào trong vạt áo của nàng, đi tới đi lui trên da thịt mịn màng của nàng, êm ái vuốt ve kích thích nàng run rẩy từng trận không quen.

Ôn Noãn bị hắn hôn đến thở hổn hển đầu óc choáng váng, tay theo bản năng chộp lấy móng vuốt đang làm loạn trên người nàng, nhưng rõ ràng thân thể của nàng mảnh khảnh, diện tích hoạt động nửa người trên không lớn, nên nàng không bắt được móng vuốt đang không ngừng quạt gió thổi lửa làm loạn chung quanh kia, làm lòng nàng thật sự phát cáu.

Giống như biết được nàng không tập trung, Quân Dập Hàn nặng nề khẽ cắn lên môi nàng, Ôn Noãn bị đau không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, lại càng chọc thêm cho tính sói của hắn phát ra mạnh hơn, hung mãnh công thành chiếm đất.

Trong nháy mắt cả người Ôn Noãn tê liệt, chống lại tay Quân Dập Hàn ở trên ngực không có nửa phần hơi sức càng giống như muốn từ chối lại ra ve mời chào, trước khi ý thức của nàng hoàn toàn chạy mất hơi hỗn loạn nghĩ, Quân Dập Hàn đầu sói đói này đã đói bụng bao lâu không được ăn thịt mới có thể mất đi khống chế như vậy?

Cỗ kiệu đã dừng lại nửa khắc thời gian, người ở bên trong vẫn không có động tĩnh, Minh Nhi sớm che miệng chạy ra; các kiệu phu cũng đã bị Bạch Ưng đuổi kia, lúc này còn sót lại một mình hắn ở bên cạnh kiệu chờ, lại thêm thỉnh thoảng trôi dạt ra vài tiếng thở thấp và tiếng rên rỉ tinh tế, trong lòng hắn vừa nhột lại hơi hâm mộ, đây mới là thời gian nam nhân nên trôi qua, đáng thương hắn phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có thể hưởng thụ được tư vị này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.