Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 19: Chương 19: Đề nghị của Vương gia ngốc




Chờ đến khi trở lại Vương phủ, Quý Du Nhiên vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Cứ như vậy, tất cả đều kết thúc? Không có? Không có Quý Du Dung khóc sướt mướt, không có Thái hậu nương nương bất đắc dĩ trách cứ, lại không có ai mạnh mẽ ép nàng cúi đầu nhận sai với Thái tử phi, thậm chí nàng cũng chỉ quỳ tượng trưng ở đó, đã bị hắn kéo về! Đã từng là cơn ác mộng không tái diễn, cách đối phó mà nàng suy nghĩ thật lâu đã không có chút công dụng nào.

Tất cả trước mắt, hoàn toàn khác đời trước trong trí nhớ!

“Hừ! Hừ hừ! Hừm hừm hừ!”

Âm thanh gì? Dần hồi hồn, Quý Du Nhiên phát hiện cằm Phượng Dục Minh vểnh cao, cặp mắt trừng trừng, môi mím thật chặt, đang thở phì phò trừng mắt nhìn nàng. Vì vậy trong lòng khó hiểu: “Vương gia, chàng sao vậy?”

“Nàng... Nàng là người xấu!” Nghe nói thế, đầu tiên Phượng Dục Minh sững sờ, sau đó miệng méo xẹo, hai hạt châu dieendaanleequuydonn trong sáng lại đang đang dao động trong hốc mắt, “Bổn Vương khổ sở cứu nàng từ trong Hoàng cung trở về, đói bụng chịu không được, nàng lại còn như vậy, nhìn cũng không nhìn bổn Vương một cái! Nàng xấu lắm xấu lắm!”

Ặc... Thì ra là như vậy.

Nhìn dáng vẻ vừa uất ức vừa buồn bực của hắn, tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy hết sức vui mừng đây?

Quý Du Nhiên vội vàng nói: “Vương gia bớt giận, cận thân biết hôm nay chàng cực khổ, vừa rồi vẫn đang nghĩ nên cảm tạ chàng như thế nào cho phải!”

“Có thật không? Vậy bổn Vương muốn ăn quế hoa cao!”

“Được.” Cũng biết hắn sẽ nói ra yêu cầu này, Quý Du Nhiên cười nói, “Trừ món đó ra, ta lại làm cho chàng một lồng sủi cảo lá liễu hấp, một bàn ngó sen hoa quế gạo nếp, mấy cái đùi gà hấp rượu, còn có một phần bơ cuốn, cộng thêm một chén cháo bát bảo, chàng xem coi thế nào?”

“Được được!” Chỉ nghe thấy tiếng nước miếng của hắn chảy ra rồi, nào có đạo lý không đồng ý? Phượng Dục Minh vội vàng nuốt nước miếng, “Đi mau đi mau, bổn Vương đốt củi nhóm lửa cho nàng!”

Người này... Quả nhiên tính tình trẻ con, một chút ăn ngon là có thể thu mua được hắn. Quý Du Nhiên bật cười, chân không khỏi theo hắn chạy đến phòng bếp.

Thoáng cái một canh giờ trôi qua, khi một chén cháo bát bảo cuối cùng nấu xong, Phượng Dục Minh đã nằm thẳng trên ghế ợ hơi rồi. Trên mặt lúc trước còn viết đầy u oán càng thêm hiện đầy thỏa mãn khó diễn tả bằng lời, ngay cả khóe miệng cũng treo nụ cười cơm nước no nê.

Cẩn thận bưng chén cháo bát bảo đến bên cạnh hắn, Quý Du Nhiên dịu dàng nói: “Vương gia, uống vài hớp cháo chống ngán đi!”

“Oh.” Lẽ đương nhiên nhận lấy chén nhỏ hổn hển uống non nửa chén, Phượng Dục Minh để chén xuống, ngẩng đầu lên cười híp mắt, “Ái phi, bổn Vương ăn sạch rồi, không để phần cho nàng!”

Ăn sạch? Nàng làm phần đủ cho hai người ăn đó! Liếc nhìn khay trên bàn, quả nhiên tất cả đều rỗng tuếch, Quý Du Nhiên die enda anle equu ydonn kinh ngạc không dứt, nhưng vẫn lắc đầu, “Không có việc gì, ta húp cháo là được.” Nhưng trong lòng thầm nói: Xem ra, về sau phải giảm bớt phân lượng mới được. Nếu không kẻ ngốc này ăn hàm hồ, lại thành kẻ ngồi không mà hưởng thì nên làm thế nào cho phải?

“Ha ha, bị lừa bị lừa! Bổn Vương cũng biết nàng sẽ ngây ngốc bị lừa đấy!” Nhưng ngay lúc đó, Phượng Dục Minh vỗ tay cười to không ngừng, nhìn dáng dấp vô cùng vui vẻ.

Quý Du Nhiên không hiểu, “Vương gia?”

Cặp mắt tỏa sáng lấp lánh, bên trong lóe ra chính là ánh sáng hài lòng vì gian kế thực hiện được, khóe miệng Phượng Dục Minh cũng sắp toét đến tận mang tai: “Ái phi đần quá đi, nhiều đồ như vậy, bổn Vương ăn hết được sao?” Nói xong nhảy lên, mở hộp đựng thức ăn bên cạnh ra, “Nhìn xem còn dư lại đều ở đây!”

Quý Du Nhiên thoáng chốc im lặng.

Phượng Dục Minh lại cười ha ha mà nói: “Hơn nữa, ái phi bận rộn lâu như vậy, sao bổn Vương lại ăn sạch sẽ mọi thứ? Thế nào cũng phải lưu lại một nửa cho nàng!”

Cái... Cái gì?

Một câu nói này, giống như một giọt nước trong veo, nhỏ vào trong lòng nàng, kích thích từng trận sóng. Hoặc gióng như một viên đá nhỏ, nhẹ nhàng đập trúng vào nơi mềm mại nhất nhẵn nhụi nhất trong lòng nàng, để cho lòng của nàng gần như tan chảy.

“Những thứ này đều là của nàng. Ái phi, nàng ăn đi!” Luống cuống tay chân bày từng chén đĩa lên bàn, Phượng Dục Minh tự mình đưa nàng chiếc đũa.

“Được.” Ngực căng chặt, Quý Du Nhiên yên lặng nhận lấy chiếc đũa. Hắn nói lưu lại một nửa, là chân chân chính chính giữ lại một nửa tất cả các món ăn cho nàng.

Nhìn đầy bàn đồ, Quý Du Nhiên gắp lên một miếng, rồi không nhịn được gọi: “Vương gia.”

“Hả?” Phượng Dục Minh nhìn nàng, mắt còn mở thật to.

“Hôm nay cám ơn chàng vào cung cứu ta ra. Nếu không chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.”

“Không có việc gì! Bổn Vương sớm die end anl eeq uyd onn đã nói sẽ không để cho người bắt nạt nàng!” Phượng Dục Minh lớn tiếng nói, “Hơn nữa, vốn chính là bọn họ bắt nạt người trước! Bổn Vương lại không nói bậy!”

Nói không sai sao? Tim đập rộn lên, “Nói như vậy, Vương gia chàng tin tưởng ta?”

“Tin tưởng!” Phượng Dục Minh gật đầu nói.

Nhịp tim Quý Du Nhiên lại lỡ một nhịp, “Tại sao?”

“Cần tại sao không?” Đôi mắt Phượng Dục Minh chớp chớp, “Nàng tốt như vậy, làm đồ ăn cho bổn Vương, chơi cùng bổn Vương, nói chuyện với bổn Vương, nàng tốt như vậy, sao sẽ bắt nạt người? Dù sao, bổn Vương không tin!”

Không có lý do gì, hắn chính là tin tưởng nàng. Những lời này, còn xuôi tay hơn một trăm lý do, cũng càng uất ức. Hốc mắt Quý Du Nhiên cũng bắt đầu ê ẩm, vội vàng cúi đầu ăn một miếng ngó sen gạo nếp, cũng cầm đũa lên dưa tới: “Vương gia chàng cũng ăn. Ta ăn ít, ăn không hết nhiều như vậy.”

“Có thật không?” Phượng Dục Minh đưa mắt dò xét.

Quý Du Nhiên gật đầu, “Ừ.”

“Được!” Phượng Dục Minh lập tức mặt mày hớn hở, cầm đũa gắp một bơ cuốn lên đút vào miệng.

Nhìn hắn ăn được vô cùng vui vẻ, Quý Du Nhiên cũng theo đó nở nụ cười vui thích.

“Đúng rồi, Vương gia.” Hai người ăn, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Cái gì?” Trong miệng nhét đầy, giọng Phượng Dục Minh hơi mơ hồ không rõ.

“Nếu như, ta nói nếu như, có người die nda nle equ ydo nn trước mặt rất tốt với chàng, vừa nói vừa cười, lại làm đồ ăn cho chàng, sau lưng thường nói xấu chàng, chàng sẽ làm như thế nào?”

“Ăn đồ của hắn, sau đó không để ý đến hắn!”

Hả? Quý Du Nhiên ngây ngẩn cả người.

Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ ngẫm nghĩ, sau đó hắn nói không cần đồ của người ta, không để ý đến người ta! Không ngờ, đáp án của hắn hoàn toàn ra ngoài dự đoán của nàng, hơn nữa dứt khoát quả quyết như thế. “Tại sao?”

“Không tại sao! Nếu có ăn hay không ăn đồ của hắn, hắn cũng vẫn nói xấu, vậy tại sao không ăn? Dù thế nào đi nữa, hắn nói sau lưng, bổn Vương lại không nghe thấy.”

Nói vậy... Không thể không nói có một chút đạo lý. Lại liên tưởng đến đời trước và tình thế bây giờ: Cùng tồn tại dưới một hoàng thành, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, nàng cũng không thể tránh tiếp xúc với Ninh Vương phi, nghĩ hoàn toàn tránh nàng ta càng là đầm rồng hang hổ. Đã như vậy, còn không bằng như hắn nói, ngoài mặt tỏ vẻ như thế nào, về phần bí mật... Chỗ mắt không thấy, ai quản nó làm chi? Nàng cũng coi như không biết là được. Dù sao có kinh nghiệm đời trước làm cơ sở, nàng làm từng việc phải cẩn thận, nếu như có dấu vết nào nàng luôn có thể tìm ra.

Vừa nghĩ như thế, phiền muộn quanh quẩn trong lòng tản đi, nội tâm rối rắm thật lâu của nàng cũng thoải mái rất nhiều. Vội vàng nở nụ cười: “Vương gia, chàng thật thông minh!”

“Hoàng tổ mẫu dạy!” Phượng Dục Minh không chút nghĩ ngợi cười híp mắt trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.