Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 57: Chương 57: Chương 52.6: Thoát hiểm khỏi miệng hùm




Nhìn thấy khí thế hung hăng giết tới của hắn, tất cả người nơi này đều sững sờ, có người định hành lễ, lại bị Phượng Dục Minh đẩy ra. Tất cả người dọc đường định ngăn cản hắn đều bị đẩy sang một bên, Phượng Dục Minh lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía trước, Bình công công ở phía sau đuổi đến thở hồng hộc, gần như cũng không đuổi kịp.

Đám người Thái tử phi nhìn thấy nam nhân khác, không khỏi hô to gọi nhỏ mấy tiếng, Phượng Dục Minh tiến lên túm được nàng, lại thi triển hành động lúc trước làm với cung nữ: “Thái y đâu? Đều ở đây sao?”

“Vương gia, bọn họ đều ở trong này!” Bình công công thở hổn hển nói.

“A.” Lấy được đáp án, Phượng Dục Minh không chút do dự buông tay, mặc cho Thái tử phi đặt mông té xuống đất, té không hề có hình tượng chút nào. Bản thân thì chạy về phía cửa chính khép hờ, đẩy mạnh nó ra!

Rầm rầm!

Tiếng vang ầm ầm dần kinh động tất cả người trong phòng.

Tất cả mọi người không nhịn được quay đầu lại, Hoàng hậu nương nương không khỏi lạnh mặt: “Dật Vương, ngươi tới đây làm gì?”

Phượng Dục Minh vốn không chú ý tới bà ta, trực tiếp đi tới trước mặt một đám Thái y, lay từng người từng người một: “Người này, không phải... Người này, cũng không phải... Người này... Người này...”

Lay từng người từng người một xong rồi, cũng vẫn không tìm được người hắn muốn tìm. May mà nhìn thấy trước giường bệnh dường như còn ba người, chạy nhanh qua, một tay kéo người cách hắn gần nhất qua nhìn –

“Liễu Thái y, cuối cùng bổn Vương  đã tìm được ngươi! Đi theo bổn Vương nhanh lên một chút!”

“Vương gia...” Liễu Thái y còn không biết gì, đã không tự chủ đi theo hắn ra cửa mấy bước.

Hoàng hậu nương nương vừa thấy nổi giận, lúc này hạ lệnh, “Người đâu, ngăn cản bọn họ lại cho bổn cung!”

Vì vậy, hơn mười người cùng nhau ngăn cản đường đi của bọn họ, cửa phòng cũng bị chen lấn đến tràn đầy.

Phượng Dục Minh bất đắc dĩ dừng bước lại, quay đầu kêu lên: “Mẫu hậu, ngài làm gì vậy? Nhi thần chờ Liễu Thái y về cứu mạng đấy!”

“Ngươi không phân tốt xấu đã kéo Liễu Thái y đi, đây không phải mưu đồ tính mạng của Thái tử?” Ánh mắt Hoàng hậu nương nương âm trầm trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng quát, “Người đâu, bắt Dật Vương lại cho bổn cung!”

“Không được!” Phượng Dục Minh vội vàng kêu to, “Bổn Vương phải cứu ái phi trước! Mẫu hậu, nếu không như vậy đi! Chờ nhi thần mang Liễu Thái y về trước, sau đó ngài hẵng kêu người bắt nhi thần đi?”

“Chỉ nói bậy nói bạ!” Hoàng hậu nương nương giận tái mặt, “Dật Vương, ngươi thật sự muốn hại chết tính mạng của Thái tử sao?”

“Nhi thần không có!” Phượng Dục Minh ngây ngốc lắc đầu, còn cười lấy lòng với bà ta, “Mẫu hậu, ngài cũng đừng nói giỡn với nhi thần, mau kêu bọn họ tránh đường đi! Nhi thần phải trở về cứu ái phi!”

“Bổn cung không biết ngươi đang nói cái gì!” Hoàng hậu nương nương bực tức quát khẽ, “Người đâu, Dật Vương náo loạn cứu trị cho Thái tử, ý đồ mưu hại tính mạng Thái tử, bắt hắn lại cho bổn cung!”

“Các ngươi ai dám!” Mặc dù tâm trí chưa đủ, nhưng đến bây giờ Phượng Dục Minh cũng hiểu Hoàng hậu nương nương động thủ với hắn thật rồi. Lập tức cũng giận tái mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn người chung quanh.

Một là Hoàng hậu cao cao tại thượng, một là Dật Vương được Thái hậu thương yêu, cả hai đều không dễ chọc, bọn họ không dám đắc tội với bất kỳ ai!

Cung nữ thái giám bốn phía hơi do dự. Chỉ có điều, có thể xuất hiện ở đây đều là thân tín của Hoàng hậu, bọn họ đương nhiên cũng hướng về Hoàng hậu nhiều hơn.

Chỉ do dự một chút, đã có mấy người đi tới định trói Phượng Dục Minh lại.

Vừa thấy như thế, Phượng Dục Minh giận dữ, dùng cả tay chân đá văng bọn họ ra, vừa đạp vừa mắng: “Các ngươi thật to gan! Các ngươi chờ đó! Bổn Vương nhớ các ngươi, quay đầu bổn Vương nhất định sẽ khiến tất cả các ngươi chết không được tử tế!”

Hoàng hậu nương nương vừa nghe, mắt cũng trợn tròn: “Ngươi được đấy Dật Vương, dám gây chuyện ở đây, ngươi cố ý muốn hại chết Thái tử sao?” Lại trừng mắt về một đám cung nữ thái giám, “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo hắn ra ngoài!”

“Oa!”

Song quyền nan địch tứ thủ *, mắt thấy càng nhiều người tiến về phía hắn, trng lòng Phượng Dục Minh biết rõ mình chạy trốn vô vọng, dứt khoát ngước cổ lên, hắng giọng khóc lớn.

(*) Song quyền nan địch tứ thủ: Hai tay không thể đánh lại bốn tay, ý chỉ một người không thể đánh lại đám đông.

Lần này thật không hay.

Tiếng khóc to rõ quá đáng thoáng chốc vang dội cả phòng, gần như ném cả nóc nhà đi. Người cả phòng cũng không chịu được che lỗ tai, ngay cả người chờ ở bên ngoài cũng khó chịu tránh đi ra nơi xa chút. Người bệnh bên cạnh càng khó chịu, vốn lúc nóng lúc lạnh rất khó chịu, trên người còn nhiều chỗ có vết thương, bây giờ lại bị âm thanh ma quỷ xuyên thủng não, Thái tử khó chịu đến cau chặt chân mày, người ở trên giường quay cuồng không xong.

Hoàng hậu nương nương nhìn thấy, trong lòng vừa tức vừa lo lắng, liên tục không ngừng hắng giọng kêu to: “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, kéo tên gieo họa này ra ngoài!”

Vì vậy, một đường kêu khóc, Phượng Dục Minh bị kéo ra khỏi tẩm điện của Thái tử, cũng kéo thẳng ra ngoài.

Chỉ có điều, cũng coi như hắn có bản lĩnh.

Tiếng gào thét này quá vang dội, hắn gào thét suốt dọc đường đã làm kinh động người đi trên đường, cuối cùng ngay cả bên Hoàng đế Thái hậu cũng bị kinh động.

Thái hậu vừa nghe, lập tức nhận ra là giọng của Phượng Dục Minh, vội vàng bãi giá chạy tới, vừa lúc đụng vào Phượng Dục Minh bị ném ra khỏi Đông cung.

Mắt thấy đứa bé mặc dù bị ném ra vẫn còn kêu khóc muốn xông vào trong, Thái hậu chua xót trong lòng không dứt, vội vàng quát bảo thị vệ định nhấc hắn lên ném ra xa ngưng lại.

“Hoàng tổ mẫu!” Vừa quay đầu lại, phát hiện cứu tinh tới, miệng Phượng Dục Minh méo xẹo, nước mắt lập tức như nước suối nóng phun trào, người cũng cắm đầu đụng tới, ôm lão nhân gia ngài khóc lớn một trận.

Thái hậu cũng bị cảm xúc đau lòng của hắn lây đến, không nhịn được ôm hắn khóc một lúc, rồi mới lau nước mắt nước mũi cho hắn hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con chạy tới Đông cung làm cái gì?”

“Oa!”

Không đề cập đến còn may, vừa nhắc tới chuyện đau lòng, Phượng Dục Minh lần nữa không ức chế được oa oa khóc lớn.

Thái hậu nương nương cũng bị khóc đến mơ màng rồi, vẫn là Bình công công lau nước mắt tiến lên nói: “Bẩm Thái hậu nương nương, chuyện là như vậy. Bởi vì Vương phi bị gió rét nên sốt cao, các nô tài muốn đi Thái y viện mời Thái y kiểm tra cho Vương phi, ai ngờ Thái y theo tới đều bị Hoàng hậu nương nương cho gọi tới Đông cung. Nên Vương gia tới đây định mượn dùng một người đi xem cho Vương phi một chút, ai ngờ Hoàng hậu nương nương không cho, còn nói Vương gia có ý đồ mưu hại Thái tử, còn lỗ mãng để cho người kéo Vương gia ra. Vương gia đau lòng, cho nên khóc lớn không thôi.”

“Thì ra lại là như vậy?” Thái hậu vừa nghe, trong nháy mắt nổi giận, “Tốt cho một Hoàng hậu, chẳng lẽ Thái tử là người, cháu dâu của ai gia không phải là người rồi hả? Một Thái tử mà thôi, phải để cho toàn bộ người của Thái y viện xoay quanh một mình hắn sao? Người đâu, đi mời Hoàng thượng đến đây. Dật Vương con đừng khóc, bây giờ con đi vào cùng ai gia, ai gia làm chủ cho con!”

“Hu hu hu, Hoàng tổ mẫu, ngài nhất định phải, nhất định phải cứu cứu ái phi! Nàng ấy sắp, cũng sắp nóng chín rồi! Hu hu hu...” Ngẩng đầu lên, Phượng Dục Minh khóc đến giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ vậy.

Vốn tích một bụng tức giận. Nhưng vừa nghe lời của hắn, Thái hậu nương nương thiếu chút nữa phá nát. Vội vàng kéo hắn lên: “Đừng nói, chúng ta nhanh chóng đi vào mới đứng đắn.”

“Vâng!” Phượng Dục Minh vội vàng  gật đầu, tổ tôn hai người tay cầm tay khí thế hung hăng trở lại chiến trường.

Lần này, có Thái hậu nương nương tòa Thái Sơn ở đây, bọn họ một đường thuận lợi.

Thậm chí Hoàng hậu nương nương cũng nghe đến vội ra nghênh đón, “Mẫu hậu sao ngài lại tới? Thái tử vẫn còn đang hôn mê, lúc nào hắn tỉnh, nhi thần sẽ tự để cho người đi thông báo với ngài -”

“Ai gia mặc kệ hắn khi nào tỉnh lại!” Thái hậu nương nương tức giận đùng đùng cắt đứt lời lẽ dài dòng của nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến Hoàng hậu nương nương không rét mà run, “Hoàng hậu, ai gia hỏi ngươi, vì sao ngươi phải gọi tất cả Thái y trong Thái y viện tới đây, không chừa một mống?”

“Đó là bởi vì bệnh tình của Thái tử nặng thêm, nhi thần e sợ một hai người bọn họ không trị hết, cho nên...”

“Chẳng lẽ tất cả mọi người tới đây thì hắn có thể lập tức tốt lên?” Thái hậu hừ lạnh, “Người Thái y viện, mỗi người có một chuyên môn nghề nghiệp riêng, tối hôm qua ngươi đã chọn mấy người tốt nhất đi, lại vẫn chưa đủ, hôm nay còn đoạt tất cả mọi người, ngươi không muốn chừa đường sống cho người khác sao?”

“Nhi thần không dám!” Hoàng hậu nương nương vội vàng phịch một tiếng quỳ xuống, “Nhi thần chỉ lo lắng cho Thái tử! Dù sao hắn bệnh cũng quá nặng! Hơn nữa dù sao hắn cũng là Thái tử một nước, một khi hắn có mệnh hệ gì...”

“Người đã làm Thái tử, nên tự mình cố gắng tự lập. Một chút đau bệnh nho nhỏ tính là gì? Nếu như hắn thật sự có phúc phận này, vậy chắc chắn sẽ sống tốt được. Nếu như không có, đó cũng là do ông trời an bài. Cha mẹ yêu con, là sách lược sâu sắc, nhưng không sâu xa giống như ngươi vậy! Hoàng hậu, ngươi hôm nay thật sự quá đáng!”

“Dạ, nhi thần biết sai rồi!” Ngay cả trong lòng không phục, nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn một mực cung kính quỳ trên mặt dất không dám phản kháng một chữ.

Lúc này Thái hậu mới thở phào nhẹ nhõm: “Thôi! Ai gia biết ngươi yêu con sốt ruột. Nhưng mà, hắn đã là người lớn, có một số việc phải tự mình gánh vác. Mặc dù hắn là Hoàng đế tương lai, cũng không thể độc chiếm tất cả đồ tốt trong thiên hạ. nếu không, người như vậy ngày sau cũng không thể chống đỡ nổi một quốc gia! Được rồi, ai gia cũng không phải người nhiều lời, ngươi có thể lưu lại những Thái y này, nhưng nhất định phải phân ra một người để ai gia mang đi.”

“Dạ, nhi thần hiểu, đa tạ mẫu hậu dạy dỗ.” Bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu *, Hoàng hậu nương nương quay đầu lại vẫn phải nói cảm tạ, tâm tình thật sự không phải uất ức bình thường.

(*) cẩu huyết lâm đầu: máu chó đầy đầu, ý chỉ mắng xối xả, mắng như tát nước.

Chỉ có điều, nàng uất ức là chuyện của nàng, Thái hậu và Phượng Dục Minh lại vui mừng.

Thái hậu vội vàng đẩy hắn: “Dật Vương, con muốn Thái y nào, tự mình đi chọn đi!”

“Vâng!” Phượng Dục Minh sôi nổi hoạt bát chạy vào, một tay kéo Liễu Thái y ra ngoài: “Nhi thần muốn hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.