Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 149: Chương 149: Chương 14.2: Nhà nhà rách nát lưu lạc




Trương thị sinh tức một trận, vừa nhìn thấy tiểu nha hoàn không nhúc nhích, cũng trong cơn giận dữ, liền tát nàng ta một cái: “Đồ vô dụng! Bình thường ở trước mặt ta ngàn lanh trăm lợi, sao chờ đến khi ta bị mắng bị người ta đuổi, ngươi một chút cũng không động?”

Mắng xong trong lòng sảng khoái một chút, liền leo lên xe ngựa.

Chỉ có điều ngồi trên xe, lòng của bà vẫn tức giận cuồn cuộn, thế nào cũng không nuốt trôi khẩu khí này.

Nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hành động việc làm vừa rồi của Quý Du Nhiên và Thái Bình. Đột nhiên nhớ tới! Hình như, lần trước khi bà tới, bọn họ cũng tính toán chuẩn bị mang thứ gì đó ra ngoài, cũng không phải đồ gì quá tốt, bà cũng không quá để ý, bây giờ nhìn lại...

Khóe miệng khẽ nhếch lên, bà kêu phu xe dừng lại, căn dặn gã sai vặt bên ngoài: “Ngươi mang mấy người đi hậu viện Dật Vương phủ canh chừng, xem một chút xem người bên cạnh Vương phi có ra ngoài không. Nếu như có, đi theo, xem bọn họ đi đâu, làm cái gì.”

Gã sai vặt vội vàng đồng ý rời đi.

Trương thị lại hạ màn xe xuống, khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh.

Ba ngày sau.

Quý Tướng phủ ảm đạm buồn rầu, phu nhân Thị lang Trương thị lần nữa tới chơi.

Quý Thúc đã vào triều, bởi vì lo lắng cho nữ nhi, tiểu Trương thị đã chừng mấy ngày cơm nước không vào, cả người cũng có vẻ bệnh, nằm ở trên giường nói không ra lời.

“Muội muội! Muội muội!” Một đường bôn ba đến đây, Trương thị tỏ vẻ nóng lòng.

Tiểu Trương thị từ từ quay đầu lại, rốt cuộc hiện lên một chút tinh thần: “Tỷ tỷ đã đến rồi? Chuyện Dung nhi như thế nào? Có đầu mối rồi sao?”

Trương thị sững sờ, vội vàng nói: “Chuyện này tạm thời để qua một bên, hiện giờ ta có chuyện quan trọng muốn nói với muội.”

“Có thể có chuyện gì càng quan trọng hơn Dung nhi của muội?” Tiểu Trương thị tức giận, bản thân lại vô lực ngã về giường.

Trương thị vội vàng kéo lại, đến gần bên tai bà ta rỉ tai mấy câu.

Tiểu Tưởng thị lập tức một lý ngư đả đỉnh ngồi dậy: “Tỷ nói thật?”

“Vô cùng chính xác! Ta đặc biệt cho người đi thăm dò, chính là nha đầu Thu Linh thủ hạ của muội đã đưa ra ngoài trước kia, hài tử cũng sinh ba rồi!” Trương thị trịnh trọng gật đầu. [email protected]

Trên mặt tiểu Trương thị nhất thời hiện lên tức giận, tay khô gầy nặng nề đập một phát bên mép giường: “Tốt! Tốt cho một Quý Thúc, tốt cho một Thu Linh, bọn họ lừa gạt ta thật khổ!” Lập tức nhảy dựng lên, “Ở ngõ nhỏ Liễu Diệp đúng không? Đi, mang muội tới!”

“A, bây giờ?” Trương thị ngây ngẩn cả người.

Tiểu Trương thị cười lạnh, “Đương nhiên phải vào hiện tại. Rèn sắt khi còn nóng, nếu không, chờ bọn họ chạy mất thì làm như thế nào?”

Trương thị mím môi, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể gọi người đi tới hầu hạ muội muội rửa mặt chải đầu.

Một lúc lâu sau, mấy chiếc xe ngựa nườm nượp chạy tới một gia đình trong ngõ nhỏ Liễu Diệp thành Tây.

Trương thị nhảy xuống xe, đỡ tiểu Trương thị đi tới: “Chính là chỗ này!”

Trên mặt tiểu Trương thị che phủ một tầng mây đen, lạnh giọng quát lên: “Gõ cửa cho ta!”

Một đứa nha hoàn đi tới gõ mấy cái, rất nhanh nghe được tiếng nói vui sướng của thiếu nữ: “Tới rồi, chờ một chút!”

Không lâu lắm, cửa chính cọt kẹt một tiếng mở ra, một nữ hài mười mấy tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.

Vừa thấy được nàng ta, trước mắt tiểu Trương thị choáng váng hoa mắt một trận, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Muội muội!” Trương thị vội vàng đỡ ổn bà ta.

Tiểu Trương thị đỡ trán, gắt gao trợn mắt nhìn nữ hài tử tỏ vẻ vô tội đó, tia nghi vấn cuối cùng trong lòng cũng tan thành bọt nước.

“Các ngươi là ai?” Nữ hài bén nhạy phát hiện người đến không có ý tốt, đôi tay nắm chặt cánh cửa.

Tiểu Trương thị cười lạnh: “Ngươi để ý chúng ta là ai làm gì? Dù sao, hôm nay một nhà các ngươi chết là chắc!” Liền phất tay kêu to, “Tất cả đều cầm vũ khí, đi vào cho ta!”

Lúc này nữ hài mới phát hiện ở sau lưng bà ta còn bảy tám vú già đang đứng, trong tay mỗi vú già đều cầm một cây gậy lớn bằng cánh tay, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi: “Các ngươi muốn làm gì? Nhà ta... Nhà ta là nhà mẹ của Thái tử phi! Ta còn có một Vương phi tỷ tỷ!”

“Ha ha, tìm chính là nhà các ngươi!” Thế mà lại nghe được nàng ta gọi ra chiêu bài của nữ nhi mình, tiểu Trương thị giận không thể kiềm chế, một tay đẩy nữ hài ra rồi sải bước xông vào.

Nữ hài thét lên một tiếng, trong phòng lại có hai nữ nhân một lớn một nhỏ đi ra.

Mà chờ nhìn thấy người tới, mặt Thái thị như màu đất, hai chân mềm nhũn liền phịch một tiếng quỳ xuống: “Phu, phu nhân!”

“Ha ha, làm khó ngươi còn nhớ rõ ta đây phu nhân này à?” Tiểu Trương thị cười lạnh, “Thu Linh, mười mấy năm không gặp, không ngờ ngươi không về nhà cũ gả cho biểu ca của ngươi, ngược lại ở lại Kinh thành sinh con dưỡng cái rồi. Đã như vậy, sao ngươi không thường trở về phủ thăm ta một chút? Phu nhân ta nể tình ngươi hầu hạ ta nhiều năm, dù thế nào cũng sẽ tiếp tế cho ngươi mấy lượng bạc để cho các ngươi sống tốt!”

“Ai mà thèm bạc của ngươi? Vương phi tỷ tỷ nhà ta cho bạc nhà chúng ta mỗi tháng không ít!” Lập tức một giọng nói khí thế hung hăng truyền tới, một thiếu niên cao lớn đi ra từ trong tiểu gian phía đông.

Mặc dù dáng người còn chưa cao ráo, nhưng trang phục trên người hắn được làm ra cũng không tính là kém, trên người cũng gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Quý Thúc đến mấy phần, trên người còn lộ ra vài phần phong độ của người trí thức. Dĩ nhiên, lúc đi ra, cằm của hắn nhếch lên, trong mắt tràn đầy ngạo mạn, giống như không để mấy nữ nhân này vào trong mắt.

Hai mắt tiểu Trương thị lập tức nhắm lại, ngực phập phồng kịch liệt.

“Sâm nhi, ai cho con ra ngoài? Con mau trở vào!” Nhìn thấy nhi tử xuất hiện, trên mặt Thái thị lộ vài phần nóng nảy, vội vàng khẽ gọi hắn.

Tiểu Trương thị nghe vậy mở mắt ra, “Trở về làm gì? Chúng ta tới chuyến này chính là đến nhìn hắn!” Liền chịu đựng đau lòng quan sát đánh giá thiếu niên một lần, “Hắn chính là nhi tử lão gia nuôi dưỡng bên ngoài?”

Đầu Thái thị cúi thật thấp: “Bẩm phu nhân, đúng thế.”

“Hắn tên là gì? Bao lớn?”

“Hắn tên Quý Du Sâm, mười ba tuổi rồi.”

“Càn rỡ! Một dã chủng nuôi bên ngoài, cũng không biết có phải của Quý gia chúng ta hay không, lại dám họ Quý, còn theo bối phận của nữ nhi con vợ cả nhà ta? Ai cho ngươi lá gan?”

Theo một tiếng quát to của tiểu Trương thị, Thái thị ru lên, vội vàng dập đầu nhận tội.

Thiếu niên thấy thế, tức giận trong mắt càng tăng lên, đi tới dùng sức đẩy tiểu Trương thị một phát: “Ngươi là nữ nhân từ đâu tới? Nhà chúng ta là chỗ cho ngươi nói chuyện? Ngươi cút cho ta!”

Tiểu Trương thị lảo đảo một cái, lửa giận cháy hừng hực trong lòng: “Tốt, đây chính là nhi tử tốt lão gia nuôi bên ngoài? Ngươi chính là đối xử với mẹ cả như vậy sao?”

“Phu nhân xin ngài bớt giận! Sâm nhi hắn không cố ý!” Thái thị vừa nghe, cả người ngây ngốc, vội vàng tới liên tục dập đầu.

Thiếu niên nghe vậy, cũng nổi giận phừng phừng; “Nương, nương và lão nữ nhân này nói gì? Bà ta là cái khỉ gì? Nhà chúng ta không có chỗ cho bà ta nói chuyện!”

Tiểu Trương thị thiếu chút nữa bị tức đến ngã ngửa.

“Được, được, ngươi được đấy tiểu tử, trong mắt chỉ có người mẫu thân này, cũng không biết sự tồn tại của mẹ cả là ta đây? Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi, ta liền không phải Quý Trương thị!” Trong mắt bao trùm một tầng băng lạnh, bà dùng sức phất tay, “Tới đi! Đè tiểu tử này trên đất cho ta, hung hăng đánh cho hắn một trận, cho hắn biết cái gì gọi là kính trọng mẹ cả!”

“Các ngươi dám!” Nhìn thấy các vú già quơ múa gậy trong tay, thiếu niên trừng mắt, hai chân như nhũn ra, ngoài miệng lại vẫn như cũ ngoài mạnh trong yếu kêu lên, “Đại tỷ của ta là Dật Vương phi, nhị tỷ của ta là Thái tử phi, các ngươi dám ra tay với ta, họ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Vào lúc này, hắn còn lôi nữ nhi đáng thương của bà ra cáo mượn oai hùm? Cả người tiểu Trương thị cũng sắp bốc cháy rồi. Liền chộp lấy một gậy đánh tới: “Ta đánh chết ngươi tên tiểu tạp chủng này!”

“Phu nhân đừng!” Thái thị vừa thấy, liên tục không ngừng ôm bắp chân tiểu Trương thị.

Tiểu Trương thị nhấc chân phải ra, lại bị bà ta ôm chặt. Dùng sức đạp, bà ta cũng không buông tay, tiểu Trương thị nhất thời giận đến đỏ mặt tía tai: ‘Các ngươi còn đứng sững ra đó làm gì? Nhanh qua cho ta, đánh chết tên tiểu tạp chủng này!”

“Dạ!”

Một đám vú già lập tức lĩnh mệnh, Thái thị lòng như lửa đốt. Liếc mắt nhìn hai tiểu nữ nhi, vội vàng hắng giọng kêu to: “Du Cúc, Du Lan, nhanh chóng bảo vệ ca ca các con! Nhanh lên một chút!”

Hai nữ hài lập tức hành động, luống cuống tay chân muốn đẩy người ra.

Chỉ có điều, bọn họ chỉ có hai người, đối phương lại bảy tám người. Hơn nữa, hai người còn nhỏ tuổi, chỉ chiếm được phương diện thân thể linh hoạt, về phương diện hơi sức vốn không phải là đối thủ của một nhóm người tiểu Trương thị. Chỉ có điều, vì bảo vệ ca ca, hai nữ hài đều dốc hết toàn lực, cố gắng trì hoãn đống gậy của đám vú già, không để cho bọn họ đánh tới ca ca của mình.

Mà nhìn thấy một màn này, tiểu Trương thị càng giận hơn.

Dưới chân còn có một người ôm mắt cá chân của bà khóc lóc cầu xin tha thứ. Nhiều tiếng nỉ non phảng phất giống như một cây ngân châm đâm vào huyệt thái dương của bà, khiến cho lửa giận trong lòng bà bộc phát, không nhịn được vung gậy lên dồn sức đánh người đang giữ mình, lại vừa nhìn chăm chú vào động tĩnh của ba huynh muội kia, mắt thấy thiếu niên kia không hề bị thương chút nào, bà tức giận dùng sức đánh cho đến khi mệt mỏi mới đá văng ra: “Các ngươi đánh cho ta! Đánh chết ba tạp chủng này! Đánh chết ta chịu!”

Có lời này của bà, đám vú già phảng phất như có chủ kiến, từng người một quơ gậy như gió, tiểu cô nương bị đánh khóc lớn hu hu, nhưng vẫn liều mạng che chở cho thiếu niên.

Thái thị mới bị đá văng, vội vàng nhào tới ôm chân tiểu Trương thị. Lần này, cho dù gậy của bà ta rơi xuống như mưa, bà cũng không chịu buông tay, chỉ ngẩng cổ lên gọi đại nhi tử: “Sâm nhi, nhanh lên một chút, đi từ cửa sau, tìm Vương phi tỷ tỷ của con đi! Nhanh lên một chút!”

Thiếu niên như từ trong mộng mới tỉnh, vội vàng quay người chạy ra sau.

Nói là cửa sau, thật ra thì là một cửa gỗ nhỏ đơn sơ cách sau lưng không xa.

Nghe bà ta vừa nói như thế, tiểu Trương thị lập tức trừng mắt: “Chặn hắn lại cho ta! Không cho hắn chạy!”

Một đám vú già vội vàng gạt hai nữ hài ra đuổi theo. Nữ hài bị đánh ngã, lập tức cũng học dáng vẻ mẫu thân ôm cổ chân vú già phía trước nhất, không để cho bà ta tiếp tục tiến lên một bước. Mượn cơ hội này, thiếu niên vội vàng mở chốt cửa, chạy ra ngoài như một làn khói.

“Đuổi theo cho ta! Tất cả đuổi theo cho ta! Đánh chết tên tiểu tạp chủng kia cho ta!”

Ánh mắt tiểu Trương thị cũng sắp lòi ra ngoài hốc mắt, há to họng gào to.

Cùng lúc đó, trong Dật Vương phủ.

“Vương phi.” Thái Bình một lần nữa xuất hiện bên cạnh Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên mở mắt ra: “Như thế nào?”

“Quý phu nhân quả nhiên nghe phu nhân Thị lang, đoàn người đánh giết tới ngõ nhỏ Liễu Diệp rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Quý phu nhân giận dữ, để cho người đánh chết bọn họ, nhất là Du Sâm tiểu công tử. Thái di nương và hai vị tiểu thư liều mình cứu giúp, khó khăn lắm mới để cho hắn chạy từ cửa sau ra ngoài, hiện giờ đang chạy thẳng tới Vương phủ chúng ta.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Quý Du Nhiên chợt mở lớn hai mắt: “Vậy Thái di nương cùng Du Lan Du Cúc thì sao?”

“Bọn họ... Chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng rồi.”

Quý Du Nhiên căng thẳng trong lòng, rầu rĩ khó chịu.

“Vương phi!” Thái Bình vội đỡ ổn nàng, “Ngài không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Quý Du Nhiên lắc đầu, “Ngươi nhanh chóng kêu người ra cửa sau nghênh đón Du Sâm đệ đệ. Còn nữa, lại phái mấy người qua bên kia xem một chút, xem một chút xem có thể cứu Thái di nương bọn họ về không.”

“Vâng.”

Thái Bình lui ra, Quý Du Nhiên nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi.

“Ái phi.” Tiếng Phượng Dục Minh gọi truyền đến, Quý Du Nhiên mở mắt ra, “Sao vậy?”

“Nên để bổn Vương hỏi nàng mới đúng? Nàng đã nằm thật lâu.” Miệng vểnh lên, Phượng Dục Minh buồn buồn nói.

“Ngực ta buồn bực.” Quý Du Nhiên cười nhạt.

Biết rất rõ ràng chuyện hôm nay do nàng thiết kế, cũng đã ngờ tới kết quả cuối cùng sẽ như thế nào. Nhưng mà, khi sự tình chân chính xảy ra, trong lòng nàng vẫn thật sự không dễ chịu –– đây chính là cái gọi là cáo khóc tang thỏ đi? Chính nàng cũng cảm thấy mình rất buồn cười.

“Vương gia, chàng có cảm thấy ta hiện giờ rất ác độc không?” Ngước mắt, Quý Du Nhiên nhỏ giọng hỏi. Nàng càng ngày càng phát hiện, tim của mình độc ác hơn trước kia không ít.

Vậy mà, Phượng Dục Minh lại rất kiên định lắc đầu, “Ái phi nàng rất tốt, không hề ác độc chút nào!”

Nàng đã hại chết vài mạng người rồi, vẫn không tính là ác độc sao? Quý Du Nhiên tự giễu cười cười, nhưng trong lòng vẫn được lời hắn nói an ủi.

“Vương gia.” Khẽ kêu một tiếng, nàng không tự chủ được dựa sát vào hắn, “Chờ chuyện này xong rồi, chúng ta đi đi! Đi được xa xa, ta không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa.”

“Được!”

Không ngoài suy đoán của nàng, cho dù nàng nói gì, hắn đều không cự tuyệt, tất cả lấy nàng làm chủ. Quý Du Nhiên ấm áp, khóe miệng cong lên nở nụ cười thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.