Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 145: Chương 145: Chương 12.2: Kết thúc thảm đạm




“Dưới một cơ duyên xảo hợp lấy được phương thuốc.” Ninh Vương phi ngẩng đầu cười khẽ, “Mẫu hậu, phương thuốc đã bị nhi thần đốt rụi. Chỉ có điều, cho dù ngài biết, vậy cũng vô dụng, bởi vì –– thuốc kia sau khi uống xong sẽ có tác dụng cả đời, không cách nào giải được!”

“Ngươi!” Thân hình Hoàng hậu run lên, mặt trắng xanh. Liền vội vàng tiến lên mấy bước, bà đẩy Quý Du Nhiên ra, một tay lôi Ninh Vương phi dậy, “Ngươi nói, ngươi rốt cuộc hạ thuốc gì? Những năm này, bổn cung đối xử với ngươi không bạc, vì sao ngươi lấy lấy oán trả ơn?”

“Ha ha, lấy oán trả ơn? Rốt cuộc là ai lấy oán trả ơn?” Ninh Vương phi cười khẽ, không hề để hai tay bà ta đang bóp cổ mình vào trong mắt. Trong cặp mắt đục ngầu kia đột nhiên nở rộ mũi nhọn lạnh lùng.

Trong lòng Hoàng hậu run lên, lại sợ buông tay ra.

Ninh Vương phi chống đỡ thân thể ngồi dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú vào bà ta, “Hoàng hậu nương nương, ngươi còn nhớ rõ sao? Nhớ năm đó, ngươi và mẫu thân ta ra ngoài đi du thuyền, ngươi rơi xuống nước, mẫu thân ta là người đầu tiên nhảy xuống cứu ngươi lên. Nhưng ngươi không biết bơi, lung tung giãy giụa một trận, cuối cùng ngươi bình yên vô sự, mà mẫu thân ta lại uống một bụng nước suýt chút nữa đi đời nhà ma. Vì vậy, ngươi nói ngươi cảm kích mẫu thân ta, luôn giao hảo với bà, sau đó khi mang thai lại chỉ phúc vi hôn với mẫu thân ta, lại nói chỉ có ta mới xứng với nhi tử của ngươi, cũng chỉ có nữ nhi của mẫu thân ta mới có tư cách kế thừa vị trí của ngươi. Nhưng mà, kết quả gì? Ninh Vương sinh ra đã kém cỏi, suốt ngày nằm trên giường, mãi cho đến chết cũng không hoạt động được mấy bước. Hắn như vậy vốn không nên thành thân! Nhưng ngươi không để ý, ngươi một mực chắc chắn ban đầu đã định ra hôn ước với mẫu thân ta, thế nào cũng khiến Hoàng thượng tứ hôn, để cho ta gả cho hắn. Mẫu thân đáng thương của ta, người nhà đáng thương của ta, bọn họ đều cho rằng ngày sau ta sẽ làm Thái tử phi, lên làm Hoàng hậu thậm chí Thái hậu. Từ khi ta sinh ra, bọn họ đã không dám sơ sót nuôi dạy ta. Khi biết thân thể Ninh Vương không thích hợp thừa kế ngôi vua, cũng nhiều làm ám chỉ ngươi có thể cho ta đính hôn với Thái tử, vậy cũng không làm trái với ước định ban đầu. Nhưng tất cả ngươi đều làm như không thấy, cứ muốn để cho ta gả cho nhi tử bị bệnh kia phục vụ hắn!”

“Ngươi đừng nói lung tung! Mặc dù thân thể Ninh Vương yếu chút, nhưng kể từ sau khi ngươi gả tới, bổn cung nào từng bạc đãi ngươi? Ăn mặc chi phí, nào có lần nào không lấy ngươi làm đầu?” Hoàng hậu lảo đảo khẽ nói.

Ninh Vương phi cười lạnh, “Từ khi còn chưa gả tới, ngươi đã bắt đầu bạc đãi ta. Ta nữ nhi gia tốt đẹp, dòng chính chi trưởng, nếu không phải phụng chỉ tứ hôn gả cho nhi tử bệnh đó của ngươi, trên dưới đế đô, thanh niên tài tuấn nào không phải mặc cho ta lựa chọn? Nếu không phải ban đầu ngươi hứa lấy vị trí Thái tử phi, nhà ta cần gì bồi dưỡng ta nhiều năm như vậy, lại cho dù ai tới cầu hôn cũng nhã nhặn từ chối? Nhưng đâu rồi, quay đầu lại, ngươi lại giao ta cho một người như vậy, cả đời ta cũng bị ngươi phá hủy! Những tơ lụa châu báu đồ ngọc kia thì tính là gì? Nhà mẹ đẻ ta còn nhiều! Ta muốn chính là nam nhân! Một nam nhân biết lạnh hiểu nóng, có thể sinh con dưỡng cái trước hoa dưới trăng với ta! Mà không phải là một kẻ bệnh tật ma quỷ nói cũng không nói hết được mấy câu, còn thích phát giận lung tung! Ta chịu đủ rồi!”

“Ngươi... Ngươi...” Liên tục nghe nàng ta chửi bới nhi tử mình, Hoàng hậu nương nương tức giận tới mức phát run.

Nói hết một hơi giấu trong đáy lòng mình, Ninh Vương phi lại hết sức cao hứng. Trên khuôn mặt vàng vọt hiện lên vẻ ửng hồng, ánh mắt nàng cũng đột nhiên sáng lên. Thậm chí, nàng tự ngồi dậy, nhẹ nhàng cười nói: “Vị trí Thái tử vốn là của Vương gia nhà ta! Ta mới chân chân chính chính là Thái tử phi! Cho dù Vương gia qua đời, ngôi vị Hoàng đế cũng phải do Hiền nhi của ta tới thừa kế, tại sao lại cho tiểu nhi tử của ngươi? Hắn là cái khỉ gì? So với Hiền nhi của ta, phu thê tiểu nhi tử của ngươi kém thật sự quá xa! Một cố lấy nhi nữ tình trường, một ngu ngốc tự cho là thông minh, nếu ta giao ngôi vị Hoàng đế vào tay bọn họ, quốc gia này cũng phá hủy!”

“Ngươi câm mồm!” Hoàng hậu nương nương gần như đứng không vững, “Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được?”

“Ha ha, ta có cái gì không nói ra khỏi miệng được sao?” Ninh Vương phi cười to, “Hơn nữa, mẫu hậu, ta cuối cùng đang gọi ngươi một tiếng mẫu hậu. Hiện nay, hai nhi tử của ngươi, một đã chết, một người khác tuyệt hậu, mỹ nhân mang thai trong cung của hắn... Ha ha, ngươi chờ xem, các nàng không sinh ra được nhi tử. Hiện nay, ngươi chỉ còn nhi tử của ta là một đường huyết mạch, ngươi không lập hắn, ngươi còn có thể lập ai?”

“Ngươi... Ngươi lại làm gì với các nàng ta rồi?”

“Làm cái gì, không phải ngươi đã nhìn thấy kết cục của Đậu mỹ nhân sao?”

“A! Ngươi!” Hoàng hậu hoảng sợ lui về sau mấy bước, “Ninh Vương phi, lòng của ngươi thật ác độc!”

“Ta không ác độc, làm sao lót đường cho nhi tử của ta? Ta không ác độc, làm sao có thể đoạt lại địa vị vốn thuộc về ta?” Ninh Vương phi cười, đôi tay nắm chặt đầu giường khắc hoa trăm con ngàn cháu, “Ngươi cho rằng cõi đời này chỉ có ngươi thông minh sao? Ngươi cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ngươi sao? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi! Ban đầu ngươi dám làm hại cả đời ta, ta sẽ khiến cho nửa đời sau của ngươi cũng biết vậy chẳng làm! Chỉ có điều, ta còn nhân từ hơn mẫu hậu nhiều. Ngươi xem, không phải ta để lại cho ngươi một tôn tử sao? Ít nhất, có tôn tử này, ngươi còn có thể có điều chờ đợi không phải sao?”

“Ngươi... Ngươi...”

Hoàng hậu nương nương bị lời nói của nàng ta làm cho trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu không nói ra lời.

Mà Ninh Vương phi, đang nói nhiều như vậy, thân thể nàng đột nhiên mềm nhũn, lại ngã về giường, cặp mắt gắt gao nhìn bọc tã lót cách đó không xa, đôi tay chìa ra dài thật dài, “Hiền nhi, Hiền nhi, Hiền nhi của ta, con nghe chưa? Mẫu hậu đã sắp xếp xong xuôi tất cả cho con, con phải ngoan đó, chờ sau này trưởng thành, con chính là Hoàng đế của thiên triều Đại Lương, ta là mẫu hậu của con, ngôi vị Hoàng đế này là của con, người khác ai cũng đừng mong cướp đi, ai cũng đừng mong...”

“Ngươi điên rồi!” Trên mặt không còn một tia huyết sắc, Hoàng hậu khó khăn lắm mới khẽ quát một tiếng, xoay người rời đi.

“Nương nương, tiểu thế tử...” Ma ma ôm hài tử do dự tại chỗ một lúc.

Hoàng hậu quay người lại, cướp lấy hài tử, “Đặt hài tử này trước mặt nữ nhân lòng dạ rắn rết, sớm muốn gì cũng sẽ bị nàng ta dạy hư, đi mau!” Rồi cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. dfienddn lieqiudoon

“Nhị đệ muội.”

Trong giây lát, Ninh Vương phi lại kéo tay Quý Du Nhiên, cười ‘Dịu dàng’ với nàng, “Chúng ta có thể nói xong rồi! Hiền nhi của ta, ta giao hắn cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải để cho Thái hậu tự tay nuôi dưỡng hắn. Nuôi hắn lớn, để cho hắn làm Hoàng thái tôn, ngồi lên long ỷ...”

Không biết hồng hào trên mặt rút đi lúc nào, trên mặt nàng và sáng rỡ trong mắt cũng ảm đạm xuống. Cả người nhất thời như bụi cỏ khô, khô gầy ảm đạm đến đáng sợ. Nụ cười này, giống như khuôn mặt dữ tợn thình lình xông ra trong đêm tối, bị sợ đến Quý Du Nhiên tê dại tứ chi, liên tục không ngừng đẩy nàng ta ra: “Đại Hoàng tẩu, ngươi bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, vẫn không nên nói xằng nói bậy, sớm nằm xuống nghỉ ngơi một chút cho tốt đi!”

“Ta không bị bệnh, ta rất khỏe. Ta là Thái tử phi, về sau sẽ làm Hoàng hậu, nhi tử của ta là Thái tử, về sau hắn là Hoàng đế, nhi tử của ta, Hiền nhi... Hoàng thượng, ngài mau đến nhìn Hiền nhi đi! Nó thật sự giống ngài như đúc, giống ngài như đúc!” Vô lực ngã về giường, hai mắt Ninh Vương phi trợn tròn, trong miệng thao thao bất tuyệt, nói xong, lại cười khanh khách lên.

Quý Du Nhiên thấy mà rợn cả tóc gáy.

“Ái phi, đại Hoàng tẩu bị điên rồi!” Vội vàng kéo nàng ra phía sau, Phượng Dục Minh nhỏ giọng nói.

Quý Du Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, điên rồi.”

“Chúng ta đừng ở đây nữa, tránh cho bị bệnh điên của nàng ta lây. Chúng ta nhanh đi về đi!”

“Được.”

Trong lỗ tai tràn đầy tiếng kêu gọi điên cuồng của Ninh Vương phi, Quý Du Nhiên cuối cùng nhìn lại một lần nữ nhân đáng thương này, nhắm mắt lại, kiên quyết rời đi cùng Phượng Dục Minh.

Rời đi không bao lâu, đã thấy có người chạy quanh khắp nơi ––

Ninh Vương phi hoăng rồi!

--- ------ Ta là đường ranh giới kết cục của tiểu Hiền nhi --- ------

Ninh Vương phi chết rồi. Kể từ sau khi Ninh Vương qua đời, không tới ba tháng, nàng ta cũng đi.

Thánh thượng chiếu cáo thiên hạ: Ninh Vương phi và Ninh Vương phi tình cảm rất tốt, sau khi Ninh Vương qua đời, Ninh Vương phi bi thương không dứt, hàng đêm gào thét, cơm nuốt không trôi, cuối cùng bi thương mà chết, thiên hạ vì vậy đau lòng.

Sau khi Ninh Vương phi qua đời, di thể của nàng ta được dời ra Hoàng cung, lưu ở Ninh Vương phủ một tháng, sau đó được chồn cùng Ninh Vương gia. Một đôi phu thê, sống không chung chăn chết chung huyệt, không biết đôi phu thê này gặp nhau ở dưới suối vàng sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau khi Ninh Vương phi đi, người vốn đi theo nàng ta biến mất trong một đêm.

Trong Đông cung Thái y ra ra vào vào, cũng không phải bắt mạch cho mỹ nhân sinh non trong Đông cung, mà chăm sóc thân thể cho Thái tử.

Chỉ có điều, một tháng trôi qua, Thái y vẫn không nghĩ ra bất kỳ biện pháp giải quyết nào.

Cuối cùng, Quý Du Nhiên khó có được bị Hoàng hậu triệu kiến.

Ngày Ninh Vương phi qua đời kia, cả đêm Hoàng hậu nương nương tóc bạc trắng một nửa. Người khác đều nói bà vì tin tức nhi tử nhi tức qua đời liên tiếp mà bị đả kích quá lớn, đau thương quá độ, cho tới bây giờ còn chưa trở lại bình thường.

Khi Quý Du Nhiên nhìn thấy bà ta, bà ta chính là đang yếu ớt ỉu xìu nằm trên tháp quý phi, trên đầu buộc một đai buộc đầu màu tối, cả người không hề có chút tinh thần nào.

“Bổn cung sẽ không đưa Hiền nhi cho Thái hậu nuôi dưỡng.” Sau khi làm lễ ra mắt, Hoàng hậu nói thẳng.

Quý Du Nhiên ngẩn ra, chợt cúi đầu, “Nhi thần biết.”

Hết sức hài lòng với phản ứng của nàng, Hoàng hậu gật đầu một cái: “Về phần chuyện ngày đó ở chỗ Ninh Vương phi...”

“Nhi thần biết thời gian của Ninh Vương phi không còn nhiều, đi qua thăm nàng. Mẫu hậu ngài ôm Hiền nhi đến gặp nàng một lần cuối. Chờ gặp xong rồi, tâm nguyện của nàng đã xong, nhắm mắt lìa đời.”

“Đúng, chính là như vậy!” Hoàng hậu hài lòng gật đầu, “Dật Vương phi, Ninh Vương và Ninh Vương phi cùng qua đời, chỉ lưu lại một tiểu Hiền. Về chuyện quá khứ, chờ Hiền nhi trưởng thành, ngươi nên biết rõ sẽ nói như thế nào với hắn?”

“Nhi thần biết. Phụ vương mẫu hậu của hắn tương thân tương ái, cầm sắt hòa minh *, không nỡ tách nhau ra, cho nên mới trước sau qua đời.”

(*) cầm sắt hòa minh: Cầm sắt chỉ duyên vợ chồng, cầm sắt hòa minh chỉ vợ chồng hòa hợp

“Không sai, nói rất hay.” Hoàng hậu gật đầu lần nữa, lúc này mới khoát khoát tay, “Được rồi, ngươi lui xuống đi!”

“Dạ, nhi thần cáo lui.”

Thản nhiên đứng dậy, xoay người đang định rời đi, Quý Du Nhiên lại nghe Hoàng hậu sau lưng nói :”Đúng rồi, bổn cung đã đề cập với Hoàng thượng rồi. Mấy đứa thất Hoàng tử đều lớn rồi, nên phong Vương cho bọn họ.”

Ý ở ngoài lời, vốn định đuổi bọn họ đi đất phong? Quý Du Nhiên quay đầu lại: “Nhi thần nhớ, chỉ có điều, nhi thần muốn biết, ngài định nuôi dưỡng Hiền nhi ở bên người sao?”

“Đại khái là vậy!” Hoàng hậu chán nản nói, “Có lẽ, giao cho Thái tử phi nuôi dưỡng cũng không tồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.