Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 117: Chương 117: Chương 1.2: Giống như đã từng quen biết




Lúc này thất Hoàng tử mới thoải mái gật đầu: “Vậy thì tốt. Ngày đó khi nghe được người của Dụ Đức tới bên chỗ sân khấu mật báo, thần đệ còn bị dọa nhảy dựng lên! Cuối cùng không ngờ... Haizzz!”

“Thôi, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.” Quý Du Nhiên lắc lắc đầu, “Thất Hoàng đệ đã đến đây rồi, có muốn đi gặp tiểu Sơn không? Gần đầy ngày ngày hắn đều nhắc đến đệ!”

“Đương nhiên muốn gặp! Chỉ có điều, thần đệ còn có chuyện muốn nói cho hai người trước, mà mẫu phi căn dặn thần đệ phải nắm chặt thời gian tới đây báo cho hai người biết.”

“Chuyện gì?” Nhìn hắn tỏ vẻ nghiêm túc, Quý Du Nhiên cũng bất giác nghiêm trang lên.

“Chính là ––”

Thất Hoàng tử vừa định nói, Bình công công đột nhiên gõ cửa ở bên ngoài: “Vương phi, phu nhân Trương thị nhà Diêu đại nhân Hộ bộ thị lang cầu kiến!”

Cũng không đưa thiếp, sao bà ta đột nhiên tìm tới rồi hả? Không sợ bị muội muội của bà ta và nhi nữ Thái tử phi biết sẽ tiếp tục nghi kỵ bà ta sao? Đuôi chân mày của Quý Du Nhiên nhảy lên, dĩ nhiên cũng biết nếu nữ nhân này vội vội vàng vàng tìm tới cửa như vậy, nhất định có chuyện quan trọng muốn tìm nàng thương lượng, nên gật đầu một cái với thất Hoàng tử: “Thất Hoàng đệ, đệ đi phòng nghỉ ngơi một lát đi! Ta kêu tiểu Sơn đến tìm đệ, đệ có lời gì, trễ một chút không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề.” Thất Hoàng tử vội nói.

Quý Du Nhiên để cho người dẫn hắn sang bên cạnh, rồi kêu người dẫn Trương thị vào.

Giờ còn chưa thấy người đâu, nàng đã nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào khó nhịn truyền đến trước. Ngay sau đó, chính là Trương thị kêu gào: “Du Nhiên, ngươi dù sao cũng phải cứu Xảo nhi biểu muội của ngươi!”

Trong lòng Quý Du Nhiên lộp bộp!

Đã gọi thẳng tên tuổi nàng rồi, có thể thấy được chuyện quá lớn! Nên vội vàng đứng lên, đã thấy Trương thị dưới nâng đỡ của thị nữ bên cạnh ngã xiêu ngã vẹo đi tới cửa, miếng khăn tay trong tay cũng sớm bị nước mắt làm ướt đẫm, trên mặt cũng vương đầy nước mắt, lớp trang điểm đã sớm vương vãi không còn hình dáng gì.

Vội vàng nghênh đón: “Di nương, ngài làm sao vậy?”

“Du Nhiên, ngươi nhất định phải cứu Xảo nhi biểu muội của ngươi!” Trương thị vội vàng túm lấy tay nàng kêu to một tiếng.

“Càn rỡ!” Phượng Dục Minh bên cạnh nhìn thấy mà khó chịu, một tay gạt tay bà ta ra, bản thân nắm chặt tay Quý Du Nhiên.

Trương thị sững sờ, lúc này mới phản ứng được mình còn chưa làm lễ bái kiến, nên vội lau nước mắt, khẽ cúi người phúc thân với hai người: “Thần phụ bái kiến Dật Vương phi, Dật Vương phi.”

“Di nương không cần đa lễ, mau ngồi đi!” Quý Du Nhiên vội vàng xua tay với bà ta, bản thân kéo Phượng Dục Minh về chỗ ngồi xuống, vụng trộm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với hắn –– Vương gia, chiêu này thật tốt!

Phượng Dục Minh nhếch miệng cười một tiếng với nàng.

Trương thị không thấy bí mật mờ ám giữa hai người bọn họ, vịn lấy tay nha đầu ngồi phía dưới, rồi lại che mặt khóc khẽ một trận.

Quý Du Nhiên kiên nhẫn chờ bà ta khóc đủ rồi, mới nhỏ giọng hỏi: “Di nương, có chuyện gì vạy? Xảo nhi biểu muội đã xảy ra chuyện?”

“Còn không phải sao?” Chỉ nghe thấy người ta nhắc tới nữ nhi của mình, Trương thị đã nghẹn ngào không ngừng, khó khăn lắm mới thút tha thút thít nói ra sự tình, “Năm ngoái không phải ngươi đã nói với ta phải sớm gả con bé đi sao? Ta cũng thương lượng với phụ thân con bé rồi, nhưng phụ thân con bé chính là không nỡ để cho con bé xuất giá sớm một chút, ta ngàn thúc giục vạn thúc giục, hắn mới miễn cưỡng đợi hết năm rồi nói chuyện thành thân với bên thông gia. Nhưng mà, ai biết năm còn chưa hết, công tử thân gia lại bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi! Ngươi nói, ông ta như vậy sao chúng ta có thể gả Xảo nhi đi? Nhưng bây giờ, chúng ta nghe được trong triều đình truyền đến tin tức, nói là quyết định phải nghị hòa với nước láng giềng rồi. Hoàng thượng cũng đồng ý gả một vị Công chúa qua bên kia hòa thân, bây giờ trong triều nào có vị Công chúa nào vừa độ tuổi, chư vị Vương gia trong Quận Vương phủ cũng không có nữ hài nhi tuổi tác tương đương, nghĩ đến, Xảo nhi nhà chúng ta...”

A, hiểu. Năm trước nữ nhân này không tin lời của nàng, còn muốn chờ xem chút tình huống rồi nói sau. Bây giờ tình huống sáng tỏ rồi, nhưng công tử đính hôn với khuê nữ nhà bà ta lại bệnh nặng không dậy nổi, bà ta lại không nỡ gả khuê nữ qua xung hỉ, tránh cho ngày sau làm quả phụ, lai lo lắng khuê nữ bị bên trên chọn trúng phong làm Công chúa đi hòa thân. Tiến lùi đều khó, không thể làm gì khác hơn là đến tìm nàng cầu cứu.

Nữ nhân này thật sự có ý tứ, gặp phải chuyện tốt chưa bao giờ nói cùng nàng, cố tình mỗi lần tìm đến nàng đều là muốn nàng giúp một tay phân ưu giải nạn –– mặc dù trước mắt mỗi lần đều do nàng chủ động yêu cầu giúp một tay, nhưng bà ta cũng không khỏi sử dụng nàng quá thuận tay đi? Chỉ có điều, đây cũng là kết quả mà nàng vẫn tính toán, Quý Du Nhiên nhàn nhạt cười một tiếng: “Di nương ngài nghĩ nhiều rồi hả? Bây giờ hôn phu tương lai của Xảo nhi biểu muội vẫn còn sống, nói không chừng hai ngày nữa hắn sẽ tốt lên đấy? Nếu Xảo nhi biểu muội đã đính hôn rồi, chắc khi phụ hoàng tuyển chọn Công chúa hòa thân sẽ gạt biểu muội ra, tìm cô nương còn chưa đính hôn.”

“Ta cũng hy vọng như vậy. Nhưng mà, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!” Trương thị lấy lời nàng đã từng nói ra nói lại, Quý Du Nhiên nghe được thật sự muốn cười.

“Hơn nữa, hơn nữa...” Trương thị ngập ngừng, thế nào cũng không tiện nói nhìn tình huống công tử nhà kia đã không được rồi, chỉ sợ trong mấy ngày này sẽ tắt thở. Mà người cũng đã ra mắt Hoàng đế hai ba lần rồi, xem tình hình chính là nhìn trúng nữ nhi nhà bà.

Quý Du Nhiên không biết rốt cuộc bà ta còn có ý gì, chỉ có điều nàng có thể đoán được đại khái, nên chỉ cười: “Di nương, nếu như công tử nhà kia thật sự không may mắn xảy ra sự cố gì, đó cũng không phải chuyện ta có thể chi phối. Hơn nữa, coi như phụ hoàng thật sự xếp Xảo nhi biểu muội vào phạm vi suy tính, ngài cũng nên đi tìm mẫu thân ta và Thái tử phi muội muội nghĩ cách chứ! Ta chính là một Vương phi của Vương gia không có thực quyền, ta có thể giúp ngài cái gì?”

“Sao ta lại chưa tìm bọn họ giúp một tay chứ? Nhưng phụ thân ngươi lo lắng chuyện nghị hòa, mỗi ngày bận chân không chạm đất, mẫu thân ngươi lo lắng không yên lòng về ông ấy, nào có tâm tình nghe lời ta nói? Thái tử phi muội muội của ngươi lại cãi nhau với Thái tử, mỗi ngày khóc lóc rối rít, ai cũng không gặp, ta vốn còn không thấy người nó!” Lau nước mắt, Trương thị vô cùng bi thương nói.

Nói cách khác, hai người kia đều đề phòng bà ta, cũng không kiên nhẫn bớt chút thời gian cho việc vặt này. Quý Du Nhiên mím môi: “Đã như vậy, di nương ngài trước hết trở về đi! Ta đi chỗ mẫu hậu mời mấy vị Thái y tốt đưa đến chỗ ngài, ngài lại đưa đi xem công tử thân gia một chút, xem thân thể của hắn có thể trị tốt không. Nếu như mà không thể, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, dù sao thời gian cũng còn sớm mà!”

“Nào còn sớm nữa chứ? Đội ngũ nghị hòa đã lên đường rồi, không tới một tháng sẽ tới. Trước kia bọn họ đến, Hoàng thượng nhất định phải chọn xong Công chúa nghị hòa!” Trương thị vội vàng ngẩng đầu kêu to.

Vậy sao?

Quý Du Nhiên sửng sốt. Hai ngày nay nàng vẫn bế quan ở nhà, cũng không quan tâm tin tức bên ngoài. Thì ra trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, đã có nhiều tin tức mới xuất hiện như vậy?

Lại liếc nhìn khuôn mặt vương đầy nước mắt của Trương thị, trong lòng nàng không nhịn được khinh bỉ một tiếng: Con rể tương lai của bà ta còn chưa có chết đâu, bà ta đã bắt đầu nghĩ đường lui, ngược lại phải suy tính tốt vì nữ nhi bà ta. Nhưng mà, nếu như người nhà kia biết, còn không biết trong lòng có bao nhiêu giá lạnh!

Nên cười nói: “Cho dù như thế nào, chuyện này không gấp được. Di nương, ngài đi về trước, xem bên chỗ Thái tử phi muội muội bọn họ có tin tức gì không, ta vẫn hỗ trợ đi tìm Thái y đi! Về phần những chuyện khác, ta cũng tạm thời không nghĩ ra biên pháp gì tốt. Nếu như lúc nào nghĩ ra, ta sẽ để người tới tìm ngài.”

‘Được rồi!” Vốn tính toán ôm hy vọng lớn mà đến, không ngờ lại nghe thấy nàng ta nói như vậy, trong lòng Trương thị hết sức mất mát. Nhưng ngược lại suy nghĩ một chút, ít nhất nàng ta còn vội suy nghĩ chút biện pháp giải quyết rồi, không giống như mẫu tử tiểu Trương thị, kể từ sau khi nữ nhi nhà bà đính hôn, bọn họ đúng là càng chạy càng xa bà, lễ mừng năm mới uống rượu xuân tiểu Trương thị gần như không nói mấy câu với bà. Bây giờ bận rộn nho nhỏ này, bọn họ cũng đều không đi giúp, thiệt thòi cho bọn họ còn là tỷ muội ruột! Trước kia bà đã từng giúp bọn họ nhiều như vậy, bây giờ nhìn địa vị trong Hoàng cung của nữ nhi nhà mình vững chắc, liền muốn đạp ngã bà hòn đá kê chân này rồi. So ra, ngược lại Quý Du Nhiên đứa cháu gái đột nhiên thò ra nay ngược lại săn sóc chu đáo hơn. Vừa nghĩ như thế, trong lòng bà ngượng ngùng, lại dặn dò mấy câu rồi bất đắc dĩ lui xuống.

Phù!

Đợi bà ta vừa đi, Quý Du Nhiên vội vàng thở dài một hơi: “Thật đáng ghét.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.