Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 62: Chương 62: Xỏ Lỗ Trên Người




Lương Đông vào trong xe liền thấy sóc nhỏ nhà hắn nằm trên ghế hơi co người lại, Lương Đông thấy thế liền thương yêu vuốt nhẹ mái tóc của Triệu Tử Thiêm rồi chỉnh điều hòa nhỏ hơn một chút.

Gần mười rưỡi trên đường hầu như không có mấy người qua lại, đi đến một ngã tư gặp đèn đỏ Lương Đông vẫn dừng lại, mặc dù xung quanh không có chiếc xe nào đi ngang qua. Đèn đỏ dừng lại gần một phút, Lương Đông lại có thời gian xoay người sang bên cạnh ngắm nhìn Triệu Tử Thiêm.

Sóc nhỏ nhà hắn bây giờ mái tóc hơi rối, hai đôi lông mày khẽ nhíu lại, khóe miệng hơi mím, hai chân đã cho hẳn lên trên ghế, một chiếc dép ở trên chân cũng rơi xuống bên dưới, còn một chiếc vẫn ở trên chân cậu ta. Cái bộ dạng tùy tiện này thật sự không thể yêu thương nổi, nhưng chẳng hiểu sao Lương Đông lại khẽ bật cười khi nhìn thấy. Lương Đông hạ thấp ghế xuống một chút, nhẹ nhàng đặt Triệu Tử Thiêm ngồi ngay ngắn trở lại. Đến khi làm xong mọi chuyện rồi, đèn đã chuyển sang màu xanh.

Lúc Lương Đông đang định khởi động xe thì điện thoại trong túi quần hắn đột nhiên reo lên, là điện thoại của Triệu Tử Thiêm, Lý Vĩ gọi cho cậu ấy. Chắc hắn là người trong phòng lo lắng đến bây giờ Triệu Tử Thiêm vẫn chưa trở lại phòng nên mới gọi hỏi xem. Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm ở ghế bên cạnh khẽ nhíu mày, hắn liền vội vàng tắt điện thoại đi, đưa tay qua vỗ vỗ đùi Triệu Tử Thiêm một chút, Triệu Tử Thiêm cứ như vậy an tâm chìm vào giấc ngủ.

Triệu Tử Thiêm không còn nhăn mặt nhíu mày nữa Lương Đông mới nhắn tin lại cho Lý Vĩ, nói là hôm nay Triệu Tử Thiêm không về, dĩ nhiên hắn cũng không nói đêm nay Triệu Tử Thiêm ở cùng hắn. Lương Đông làm xong mọi việc, vừa ngẩng đầu lên đèn lại chuyển sang màu đỏ nữa rồi. Dù cho xung quanh không có chiếc xe nào có ý định băng qua đường, nhưng Lương Đông vẫn không hề vượt đèn đỏ, bởi vì bên cạnh hắn lúc này vẫn còn có Triệu Tử Thiêm, hắn không muốn để cho sóc nhỏ nhà hắn gặp bất cứ một nguy hiểm bất chắc nào.

Lương Đông lái xe khoảng ba mười phút cuối cùng cũng đến nhà mình, đây là một căn trong khu chung cư mười sáu tầng nằm ở gần trung tâm thành phố. Căn nhà này hắn mới mua cách đây gần gần hai tuần, cũng không phải nói là hắn mua hoàn toàn, thật ra thì hắn chỉ bỏ ra một phần ba số tiền, còn lại là do bà nội hắn tài trợ. Lương Đông vốn không định mua nhà, hắn đa phần ở lại ký túc xá, nhưng sau đó bà nội hắn cứ kiên quyết nói muốn mua, cho nên hắn cũng không thể làm gì khác được. Lý do bà nội Lương Đông muốn mua nhà cho hắn là bởi vì bà nội hắn cũng ở ngay trong khu nhà này.

Lương Đông từ năm lên cấp ba đã được ba mẹ cho dọn ra ở riêng, cuộc sống hàng ngày của hắn so với lão cán bộ chẳng khác là bao. Sáng sáu giờ sẽ đi ra ngoài công viên dạo một vòng, ăn sáng xong trở về đúng lúc bắt đầu có chương trình chào buổi sáng trên tivi, sau đó thì ngồi đọc báo mà mẹ hắn đặt. Cuộc sống của hắn cứ như vậy diễn ra theo một vòng tuần hoàn bình thường nhàm chán, cho đến khi cuối năm cấp ba hắn đột nhiên có ý định muốn học diễn xuất, lúc đó hắn cũng đã nói với ba mình nhưng ba hắn liền cắt ngang lời hắn: “Như thế nào là diễn xuất, là hát kịch sao?”. Mặc dù bị ba mình phản đối, Lương Đông vẫn quyết định đăng ký vào trường nghệ thuật, tất nhiên thì giấy không thể gói được lửa, đến kỳ thu học phí cả nhà hắn liền phát hiện ra chuyện động trời của con trai mình.

Hai ba con Lương Đông khi đó còn có thời kỳ căng thẳng, cuối cùng hắn liền tự chứng minh bản thân mình cho ba hắn biết, nói ông cho hắn vay một ít tiền, hắn sẽ tự mở một cửa tiệm để kinh doanh, nếu như hắn kinh doanh tốt thì ông ấy không được quản việc tham gia lớp diễn xuất kia của hắn nữa. Nếu như không tốt, dĩ nhiên hắn phải nghe theo lời ba mình. Lúc đó Lương Đông thật sự rất hoang mang, hắn còn chưa biết mình sẽ kinh doanh cái gì, may mắn lần ấy gặp được Triệu Tử Thiêm, cậu ta chỉ ngồi bên cạnh hắn trêu chọc nói một câu: “Ông chủ Lương, cho tôi một suất lẩu cay đi!” thế là Lương Đông liền biết phải kinh doanh cái gì.

Quán lẩu này thật sự có ý nghĩa rất quan trọng đối với hắn, một phần là vì hắn muốn ba mình không còn phản đối hắn nữa, và một phần là vì Triệu Tử Thiêm, cậu ấy nói muốn ăn lẩu cay Lương Đông liền mở quán lẩu cho cậu ấy. May mắn quán lẩu cũng coi như buôn bán đắt hàng, quan hệ của ba hắn với hắn mới hòa hoãn đi được một chút, bây giờ thì đã trở lại như bình thường.

Lương Đông đột nhiên nhận ra một điều, Triệu Tử Thiêm thật sự chính là vận mệnh mà ông trời đã an bài sẵn cho hắn, cậu ta chẳng khác gì cầu vồng bảy sắc xuất hiện sau một cơn mưa mùa hè, cuộc sống của hắn sẽ cứ trôi qua bình thường như vậy nếu không có sự xuất hiện của Triệu Tử Thiêm.

Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm ở trên vai khẽ nói:

“Cầu vồng…”

Triệu Tử Thiêm liền nhỏ giọng đáp lại:

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Lương Đông giật mình, quay lại đằng sau nhìn người ở trên lưng mình một chút mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là Triệu Tử Thiêm nói mớ.

Lương Đông đi đến trước cửa phòng của mình, đưa tay vào trong túi quần muốn lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc này mới phát hiện hắn đã quên không mang chìa khóa. Nhìn xuống đồng hồ ở trên tay đã là gần mười một giờ rồi, khách sạn ở xung quanh đã sớm đóng cửa hết, chẳng lẽ bây giờ lại quay trở về ký túc xá. Cuối cùng Lương Đông chậm rãi cõng Triệu Tử Thiêm vào trong thang máy đi xuống tầng một, đành phải làm phiền bà nội hắn vậy.

Bà nội Lương Đông có chứng mất ngủ của người già, buổi tối thường không ngủ được sẽ ngồi xem ti vi đến tận sáng. Đang vốn định tắt ti vi vào trong phòng nằm thì bên ngoài lại có người nhấn chuông cửa, bà nội Lương vừa mở cửa ra liền thấy cháu trai mình mồ hôi nhễ nhại, trên vai còn vác theo một người khác cũng phải giật mình:

“Đông Nhi à?”

Lương Đông mỉm cười khẽ chào bà nội Lương, rồi nói:

“Bà nội cháu quên mang chìa khóa rồi, bà lấy chìa khóa giúp cho cháu đi”

Bởi vì Lương Đông không thường xuyên về chỗ này, cho nên bà nội Lương cũng giữ lại một chìa khóa nhà của hắn để tiện cho việc quét dọn nhà cửa giúp.

Bà nội Lương vẫn đứng ngoài cửa nhíu mày:

“Ai đây?”

Lương Đông lại nói khẽ:

“Bà nói nhỏ một chút, em ấy vừa mới ngủ”

Bà nội Lương nhìn hai người một lượt mới hỏi tiếp:

“Là bạn của cháu à?”

Lương Đông gật đầu:

“Em ấy mấy hôm trước thi không qua một môn học, ngày đêm thức khuya ôn luyện, đến hôm nay thi lại mới được, liền vui quá chợp mắt một chút. Vừa rồi hai đứa chúng cháu đi ăn mừng, đến khi về ký túc xá đã đóng cửa rồi”

Bà nội Lương vốn rất thích người nào chăm học, cho nên khi nghe Lương Đông nói thế liền cảm thấy rất có thiện cảm với Triệu Tử Thiêm:

“Đứa nhỏ này thật hiếu học, được rồi để bà vào lấy chìa khóa!”

Bà nội Lương vừa bước vào bên trong, Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông liền cọ cọ vào sau gáy hắn nói mớ:

“Đông ca, sắp thi rồi, anh giúp em thi có được không?”

Lương Đông mắt thấy bà nội Lương đã đi ra thì giật mình nói khẽ với Triệu Tử Thiêm:

“Được được, đừng nói nữa”

Bà nội Lương vừa mới cầm chìa khóa đi ra, thì Triệu Tử Thiêm liền mở lời:

“Đông ca, anh thật tốt”

Bà nội Lương nghe thấy thế lại cứ tưởng Triệu Tử Thiêm là một người vừa ham học hỏi vừa hiểu chuyện còn biết cảm ơn Lương Đông, cho nên liền có chút vui vẻ nói với hắn:

“Cậu bạn này của cháu rất hiểu chuyện đó”

May mắn là Triệu Tử Thiêm không nói cái gì nữa, Lương Đông vội vàng chào bà nội Lương rồi đi vào trong thang máy, nhấn lên tần bốn.

Cả một quá trình đó, Lương Đông không hề có ý định đánh thức Triệu Tử Thiêm dậy, hắn vẫn bình thản cõng Triệu Tử Thiêm ở trên lưng cho đến khi bước vào nhà, đặt cậu ta lên giường. Có lẽ đó là lý do Triệu Tử Thiêm sau này luôn nói: “Tôi thích người có bờ vai rộng, tấm lưng lớn” Có phải bờ vai rộng, tấm lưng lớn kia có thể cho cậu cảm giác bình an thoải mái hay không? Người có bờ vai rộng, tấm lưng lớn này còn chẳng phải là đang nói Lương Đông sao.

“Tôi muốn rèn luyện bản thân thật tốt để bảo vệ những người xung quanh” câu nói này về sau Lương Đông cũng rất hay dùng, nhưng mỗi lần đứng ở bên cạnh Triệu Tử Thiêm hắn lại vô thức đưa ánh mắt về phía cậu ấy. Nhưng người xung quanh Lương Đông, người mà hắn muốn bảo vệ nhất có phải là con sóc nhỏ mỗi lần luôn đứng ở phía sau lưng hắn khi bị người ta trêu chọc hay không?

___

Sáng ngày hôm sau.

Trong phòng Lương Đông xuất hiện thêm một chàng trai ngoại quốc, trên tay anh ta cầm theo một khẩu súng chuyện dụng làm bằng sắt, phía bên tay cầm bọc nhựa.

Lương Đông đi đằng sau chàng trai ngoại quốc đó nói nhỏ:

“Anh nhỏ tiếng một chút, cẩn thận em ấy dậy!”

Chàng trai ngoại quốc kia vừa bước đến chỗ giường nơi Triệu Tử Thiêm đang nằm ngủ, thì cười cười đưa khẩu súng quơ quơ lên trước mặt Lương Đông hỏi:

“Là cậu ta phải không?”

Lương Đông gật đầu. Chàng trai ngoại quốc kia tiếp lời:

“Cậu muốn bắn chỗ nào?”

Lương Đông suy nghĩ một chút vẫn im lặng không nói, chàng trại ngoại quốc rất tự nhiên mà ngồi xuống bên giường vạch chăn của Triệu Tử Thiêm ra, dùng khẩu súng động nhẹ vào trước ngực của Triệu Tử Thiêm, rồi quay sang Lương Đông:

“Chỗ này nhá!”

Lương Đông vừa nhìn thấy trước ngực sóc nhỏ nhà mình đang để trần, bị ai kia chạm vào liền nhíu mày máu chóng đẩy tay chàng trai ngoại quốc kia ra, rồi đắp chăn lại cho Triệu Tử Thiêm khẽ quát:

“Không được, nhỡ chết người thì sao?”

Chàng trai ngoại quốc bị đẩy sang một bên có chút mất hứng:

“Làm sao mà chết người được, cậu yên tâm đi!”

Lương Đông đắn đo một lúc, mới nhỏ giọng nói tiếp:

“Nhưng nếu ở chỗ đó có phải kiêng kỵ cái gì không?”

Chàng trai ngoại quốc nhìn Lương Đông một lượt mới xấu xa đáp lời:

“Đương nhiên là tránh va chạm, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần có người đến những hai tuần…”

Lương Đông nghe chàng trai ngoại quốc kia nói thế trong lòng liền nghĩ, Triệu Tử Thiêm nhỡ hai tuần mới khôi phục, vậy chẳng phải hắn hai tuần không được chạm vào ngực của Triệu Tử Thiêm hay sao?.

“Không được, thế thì không được”

Chàng trai ngoại quốc cố nhịn cười:

“Cậu gấp gáp cái gì, cũng chỉ là một bên trái mà thôi vẫn còn bên phải mà”

Lương Đông lắc đầu, chỉ vào tai Triệu Tử Thiêm:

“Ở chỗ này đi”

Chàng trai ngoại quốc kia bĩu môi: “Chỗ đó cậu cũng gọi tôi” Nói đến đây chàng trai ngoại quốc liền đưa cho Lương Đông cây súng trên tay mình: “Cậu tự làm đi”

Lương Đông giật mình:

“Làm sao mà tôi làm được?”

Chàng trai ngoại quốc đi đến vỗ vỗ vai Lương Đông rồi rời đi:

“Cậu yên tâm đi, mạnh tay một chút một phát ăn ngay”

Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đang nằm ngủ trên giường. Triệu Tử Thiêm đáng thương vẫn say ngủ không biết gì, Lương Đông hạ quyết tâm đi đến bên cạnh cậu, khẩu súng nhỏ trên tay đã đặt ở bên tai Triệu Tử Thiêm. Lương Đông có cảm giác mình giống như là đang đi giết người vậy, một tay run run không thể cầm chắc cây súng, phải dùng thêm một tay nữa coi như mới đỡ hơn một chút.

“Pặc!” một tiếng. Theo sau đó là tiếng hét thất thanh của ai kia truyền ra vang vọng cả gian nhà.

Lương Đông vội vã giấu khẩu súng xuống dưới gối, Triệu Tử Thiêm hoảng sợ bật dậy ôm bên tai phải của mình:

“Anh làm cái gì thế hả?”

Lương Đông làm ra vẻ không biết gì:

“Em sao vậy?”

Vừa mới rồi Triệu Tử Thiêm có mơ một giấc mơ, cậu mơ Lương Đông cùng một người nữa cầm súng muốn đến giết chết cậu, người kia thì chĩa súng vào ngực cậu, Lương Đông đột nhiên giật lấy cây súng đó chỉ vào tai cậu rồi cười nham hiểm bóp cò. Lúc tỉnh lại thấy bên tai giống như bị cái gì đó xuyên qua, lại nhìn sang bên cạnh thấy Lương Đông bộ dạng không biết gì thì nghĩ mình vừa rồi chỉ mơ. Nhưng kỳ lạ, cảm giác đau đó đến bây giờ vẫn còn tồn tại, Triệu Tử Thiêm sờ sờ hai bên tai mình một chút, phát hiện ra bên dưới tai phải của mình giống như có một cái lỗ nhỏ, cậu vội vàng lật tung cái gối của Lương Đông lên phát hiện ra một khẩu súng nhỏ dùng để bắn lỗ tai để nghiêm chỉnh dưới đó. Triệu Tử Thiêm vừa nhìn liền biết rằng mình đã xảy ra chuyện gì, vì thế tức giận cầm thẳng cái gối đó đập vào mặt Lương Đông:

“Anh thật là độc ác!”

Lương Đông cố gắng nhịn cười, bộ dạng tức giận phồng má trợn mắt kia của Triệu Tử Thiêm thật sự rất đáng yêu:

“Được rồi, cũng không chảy máu mà!”

Triệu Tử Thiêm tức đến hít thở không thông, Lương Đông thế nhưng dám lợi dụng lúc cậu ngủ bắn thủng lỗ tai của cậu, con người này cũng thật ác độc mà. Triệu Tử Thiêm đưa tay lên trước mặt chặn lời nói của Lương Đông:

“Đừng nói chuyện với em”

Triệu Tử Thiêm định lật chăn bước xuống giường, phát hiện ra lúc này cả người mình không mặc một cái gì cả mới vội vã kéo chăn lại, quay sang bên cạnh hét lớn:

“Quần áo của em đâu?”

Lương Đông mới sáng ra đã nhìn thấy Tiểu Thiêm Thiêm liền rơi vào trạng thái ngây ngốc, máy móc trả lời:

“Quần áo... anh cởi giúp em rồi!”

Triệu Tử Thiêm nóng mắt, đưa tay tát mạnh vào bên má Lương Đông:

“Im đi, đồ độc ác!”

Lương Đông ăn đau, vội vàng đưa tay lên xoa xoa trước mặt:

“Ngày hôm qua em bắn ra đầy người, em còn định không thay”

Triệu Tử Thiêm tức giận đưa hai tay bịt tai mình lại, rồi hét lớn:

“Đã nói im đi”

Lương Đông biết mình làm sai liền cố gắng đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm lấy lòng:

“Anh ra ngoài lấy quần áo cho em”

Lương Đông còn chưa kịp đưa tay vỗ vai Triệu Tử Thiêm đã bị cậu đạp cho một phát vào người, suýt chút nữa ngã lăn xuống đất.

“Đi ngay đi” Triệu Tử Thiêm quát.

Thật ra thì sáng sớm hôm nay lúc đi mua đồ ăn sáng cho Triệu Tử Thiêm, Lương Đông có gặp Martin ở dưới sảnh. Martin vừa thấy Lương Đông liền kéo hắn đến một góc cười nói:

“Tôi thấy rồi nhá, có phải bạn trai cậu hay không?”

Lương Đông liếc nhìn Martin một lượt, sau đó rất bình thản mà trả lời anh ta:

“Phải!”

Martin là người ngoại quốc cho nên khi nghe thấy Lương Đông khẳng định như vậy cũng chẳng có gì là giật mình, hơn nữa anh ta còn nói với Lương Đông:

“Có muốn tôi tạo ra dấu ấn riêng cho hai người các cậu hay không?”

Lương Đông biết Martin là chuyên viên xăm hình nghệ thuật, bây giờ anh ta đột nhiên nói như vậy Lương Đông liền từ chối thẳng thừng:

“Không cần đâu, em ấy sẽ không chịu xăm người”

Martin kéo tay Lương Đông lại:

“Ấy ấy, tôi có nói xăm sao? Cậu xỏ lỗ trên người cậu ta không phải là nhanh gọn sao?”

Lương Đông nghe thế cũng có hứng thú dừng lại một chút:

“Xỏ lỗ? Nhưng mà có đau hay không?”

Martin thấy Lương Đông nói vậy thì vội vàng thuyết phục hắn:

“Một chút mà thôi, các cậu là con trai chẳng lẽ còn thua đám con gái?”

Thế cho nên mới xảy ra một màn náo loạn vừa rồi, Lương Đông vốn định bắn lỗ tai cho Triệu Tử Thiêm xong thì sẽ bắn cho mình, nhưng xem tình hình hiện tại có vẻ như thật sự rất đau, vì thế Lương Đông quyết định không bắn nữa.

Lương Đông cầm quần áo vào bên trong, phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đang ngồi ở trên giường làm mặt lạnh, một tay vô thức đặt ở trên đùi vẽ vòng tròn:

“Đại Thiêm, quần áo khô rồi!”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, giật mạnh quần áo ở trên tay Lương Đông rồi liếc nhìn hắn một cái, bực bội cho quần vào bên trong chăn mau chóng mặc vào. Lương Đông thấy cảnh này thì rất buồn cười, nhưng vẫn cố gắng không biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ hắn vừa cười một cái, sóc nhỏ bên cạnh hắn liền hóa thành hổ dữ ngay:

“Lỗ tai còn đau hay không?”

Lương Đông không nói thì không sao, vừa nói đến Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy đau lòng không thôi, thịt ở trên tai cậu tự nhiên bị thủng một lỗ, chẳng lẽ còn không đau sao:

“Anh là đồ độc ác!”

Lương Đông đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm lấy lòng:

“Được rồi mà, anh không cố ý đâu”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông sang một bên, bắt đầu lã pháo liên thanh vào mặt hắn:

“Anh không cố ý? Anh không cố ý mà đã mua sẵn cây súng kia sao? Em mà không tỉnh dậy không biết anh còn bắn mấy lỗ trên người em nữa”

Đúng lúc này, Martin từ bên ngoài đi vào:

“Lương Đông cậu bắn xong chưa, có bắn vào ngực cậu ta hay không?”

Martin nói đến đây mới phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đã tỉnh liền đưa tay lên phía trước mặt vẫy vẫy:

“Xin chào!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy rõ ràng lời nói vừa rồi của Martin, nói Lương Đông còn định xỏ lỗ ở trước ngực cậu liền hoảng sợ, ngón trỏ run run chỉ thẳng về phía Lương Đông:

“Anh… anh… đồ độc ác!”

Lương Đông vội vàng chạy đến trả cho Martin cây súng kia rồi đuổi anh ta ra ngoài. Lúc quay vào bên trong đã thấy Triệu Tử Thiêm ăn mặc chỉnh tề định rời khỏi đây, Lương Đông thấy thế thì đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm cố gắng giải thích. Nhưng một câu còn chưa kịp nói ra đã bị cậu ta chặn lại:

“Anh đứng im ở đó đi, trời ơi anh còn có suy nghĩ muốn xỏ lỗ trên ngực của em”

Lương Đông cố gắng tiến về phía Triệu Tử Thiêm:

“Là anh ta muốn xỏ, anh đã ngăn anh ta lại”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì hốt hoảng:

“Cái gì? Anh còn cho anh ta nhìn ngực của em?”

Lương Đông càng giải thích càng loạn:

“Không không, không phải như vậy…”

Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:

“Đừng nói nữa…”

Đúng lúc này phía bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến, làm cho Lương Đông và Triệu Tử Thiêm trong nhất thời dừng lại. Lương Đông đi ra mở cửa phát hiện ra là bà nội Lương:

“Bà nội à?”

Bà nội Lương bước vào bên trong: “Cậu bạn kia của cháu đã về chưa?” Nói đến đây bà nội Lương liền thấy Triệu Tử Thiêm đang đứng ở trong góc phòng: “May quá, vẫn còn chưa về!”

Triệu Tử Thiêm thấy người lớn, mặc dù không biết là ai nhưng cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi:

“Cháu chào bà!”

Bà nội Lương rất thích những người lễ phép như vậy, cho nên liền đi đến vỗ vỗ vai Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Ngoan”

Lương Đông đứng ở phía sau lúc này mới lên tiếng:

“Có việc gì không bà?”

Bà nội Lương liếc nhìn Lương Đông một cái, có chút không vừa ý nói: “Sao, bà không thể đến hả?”

Lương Đông lắc đầu, bà nội Lương thấy thế lại quay sang Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Cháu trai, đã quen bạn gái hay chưa?”

Câu hỏi này của bà nội Lương làm cho cả Lương Đông lẫn Triệu Tử Thiêm phải giật mình. Bà nội Lương thấy bộ dạng bất ngờ kia của Triệu Tử Thiêm thì giải thích:

“Là thế này, bạn của bà có một đứa cháu gái, đứa bé đó bà thấy rồi, rất được, bà vốn là định giới thiệu cho Đông Nhi nhưng mà nó lại kiên quyết không chịu đi gặp người ta. Bà đã hẹn với người ta là chiều nay gặp rồi, Đông Nhi nó không đi, cho nên...”

“Này…” Triệu Tử Thiêm do dự.

Lương Đông ở đằng sau đã nhanh chóng ngắt lời:

“Không được đâu bà nội”

Bà nội Lương không thèm để ý đến Lương Đông, chỉ hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Cháu có bạn gái rồi hay sao?”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái, cuối cùng không thèm quan tâm đến bộ dạng tức giận của ai kia:

“Cháu vẫn còn chưa”

Bà nội Lương nghe thấy thế thì vui vẻ:

“Vậy tốt quá rồi, đứa bé kia rất xinh đẹp, lát nữa ở lại ăn cơm với bà rồi chiều nay gặp nó nhé!”

Triệu Tử Thiêm cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lễ phép gật đầu với bà nội Lương:

“Dạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.