Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 82: Chương 82: Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới




Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm thức dậy từ rất sớm, vừa mở mắt ra đã thấy Lương Đông nằm bên cạnh, không rõ tại sao khi vừa nhìn thấy ai kia trong lòng Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy vui vẻ đến thế.

Triệu Tử Thiêm nằm nghiêng người sang một bên, chống tay lên đầu bắt đầu quan sát thật kỹ bộ dạng lúc ngủ của Lương Đông. Thật ra thì lúc Lương Đông nhắm mắt hay mở mắt thì cũng không khác nhau là mấy, Triệu Tử Thiêm cho dù biết rõ điều này rồi nhưng vẫn cứ ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Lừa lớn mặt vuông, sống mũi thẳng tắp, mắt một mí quen thuộc, khi cười rộ lên sẽ híp thành một đường chỉ, giống như bây giờ vậy căn bản không nhìn thấy mắt đâu. Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi, bắt đầu đưa hai tay lên kéo nhẹ khóe miệng của Lương Đông sang hai bên, Lương Đông chỉ hơi nhăn mặt một cái rồi cứ vậy im lặng ngủ tiếp. Triệu Tử Thiêm nhịn cười, quả thực bỏ hai tay ra.

Tóc của Lương Đông tuy ngắn nhưng rất mềm, không phải là màu đen bóng nhưng dù sao Triệu Tử Thiêm cũng cảm thấy chất tóc của hắn rất đẹp. Nhìn rất đẹp cho nên nhịn không được muốn đưa tay lên sờ thử, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào mái tóc kia liền mang đến một xúc cảm mát lạnh, cậu nhanh nhẹn đưa đầu ngón tay đan xen vào trong mái tóc đó, vuốt vuốt một hồi vẫn còn cảm thấy chưa đủ, sau đó nhìn thấy bộ dạng có vẻ khó chịu kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm mới luyến tiếc bỏ tay ra.

Tay trái của Triệu Tử Thiêm không tự giác di chuyển xuống phía dưới lồng ngực rắn chắc của Lương Đông. Lương Đông có một thói quen chính là khi đi ngủ sẽ không mặc quần áo, nếu như ở ký túc xá hắn tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy, nhưng khi ở cùng với cậu hoặc một mình, hắn sẽ không ngại cái gì mà thoát y. Đã có lần Triệu Tử Thiêm bắt gặp cái bộ dạng tùy tiện ở nhà của Lương Đông, hắn tắm xong cứ như vậy trần truồng mà đi vào trong phòng lấy quần áo. Triệu Tử Thiêm mới đầu còn cảm thấy ngại ngùng, nhiều lần nói hắn đi tắm nhớ mang quần áo, nhưng chẳng biết Lương Đông cố tình hay là quên, thói quen này cho đến hiện tại vẫn chưa chịu thay đổi. Dần dần Triệu Tử Thiêm cũng chẳng còn quan tâm nữa, cứ như vậy coi hắn là không khí mà không để ý tới.

Ngực của Lương Đông thật sự rất rắn chắc, Triệu Tử Thiêm còn nhớ hắn có thể di chuyển cơ ngực. Lại nghĩ đến lần đó ở trong phòng tập, Lương Đông đã làm cho cậu một phen điêu đứng, Triệu Tử Thiêm liền bĩu môi dùng tay khẽ vỗ nhẹ vào đó lẩm bẩm:

“Ngực lớn để làm cái gì?”

Ngoài miệng thì tỏ vẻ như vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng Triệu Tử Thiêm cũng biết ngực lớn có rất nhiều công dụng. Ví như cái chỗ này mỗi lần cậu mệt mỏi có thể dựa vào, ví như mỗi lần cậu tức giận có thể đánh lên đó, hay ví như hiện tại… đột nhiên cảm thấy muốn nhìn liền có thể nhìn thoải mái.

Triệu Tử Thiêm vỗ ngực Lương Đông rồi lại xoa nhẹ chỗ đó, giống như là sợ vừa rồi mình đánh đau Lương Đông vậy. Triệu Tử Thiêm nghịch chán liền đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Phòng tắm có hai cái bàn chải đánh răng cùng hai cái cốc, một của Lương Đông một của cậu. Mặc dù bọn họ rất ít khi tới chỗ này, nhưng mà đồ dùng trong nhà hầu như cũng phải có hai cái, ngay cả tủ quần áo cũng có hai, cho dù một cái vốn chẳng đựng cái gì bên trong. Cũng hết cách rồi, Triệu Tử Thiêm không có nhiều quần áo như Lương Đông, nếu như mang quần áo của cậu đến đây để hẳn là cậu sẽ không có quần áo để mặc mất. Lần đó Lương Đông mua cái tủ này, Triệu Tử Thiêm đã mắng hắn tại sao lại hoang phí như vậy, cậu căn bản không cần dùng đến. Lúc ấy Lương Đông chỉ cười, nói rằng sau này sẽ dùng tới.

Bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, Lương Đông vẫn không có ý định tỉnh dậy. Triệu Tử Thiêm ngày hôm qua đã nói muốn đi xem thế vận hội thể thao ở trường, đường từ nhà hắn đến trường cũng phải mất một tiếng, nếu bây giờ Lương Đông còn chưa chịu dạy nữa chắc chắn sẽ muộn giờ mất. Triệu Tử Thiêm nhảy lên giường đẩy nhẹ Lương Đông:

“Đông ca, mau dậy đi!”

Lương Đông không có ý định nhúc nhích người lấy một cái.

Triệu Tử Thiêm nhíu mày đẩy mạnh hơn một chút:

“Đông ca…”

Lương Đông chỉ hơi nhíu mày rồi nằm quay lưng về phía Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm thấy vậy lại lật người Lương Đông lại:

“Dậy đi…”

Lương Đông quả thật là không thể mở mắt ra nổi, ngày hôm qua hắn đến ba giờ sáng mới đi ngủ, bây giờ cho dù có nghe thấy tiếng của Triệu Tử Thiêm cũng không còn cách nào tỉnh nữa. Triệu Tử Thiêm thấy thế liền đưa tay lên tát vào má Lương Đông:

“Mau mở mắt ra, đến giờ tổ chức thế vận hội rồi”

Lương Đông khẽ mở mắt, đưa tay kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, giọng nói trầm khàn vẫn còn chưa tỉnh ngủ:

“Nắng như vậy còn muốn đi xem thế vận hội, ở nhà không phải tốt hơn sao”

Triệu Tử Thiêm bực mình đẩy người Lương Đông ra rồi ngồi dậy:

“Mau dậy đi, hôm nay Phi Tốn vào vòng chung kết rồi, em muốn đi xem”

Lương Đông thở dài không nói, chỉ nhanh chóng kéo chăn lên che kín mặt mình. Triệu Tử Thiêm tức giận kéo chăn của Lương Đông ra, bắt lấy A Man còn đang say ngủ trong lồng đặt lên mặt hắn. A Man còn đang ngủ, đột nhiên bị nhấc bổng dậy cũng phải hoảng loạn, móng chân sắc bén không tự giác mà cào lên mặt Lương Đông. Lương Đông ăn đau liền bực mình, mở mắt nhìn chằm chằm Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm thấy bên má Lương Đông có vết cào cũng cảm thấy có lỗi, chỉ còn biết cười trừ đưa tay xoa nhẹ mặt ai kia:

“Gọi không chịu dậy…”

Lương Đông liếc A Man đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Triệu Tử Thiêm, hắn không thể lớn tiếng với sóc nhỏ nhà mình, cho nên chỉ còn biết giận cá chém thớt, đưa tay đẩy mạnh A Man một cái. A Man đang ngủ bị đánh liền hoảng sợ nhảy xuống giường, Triệu Tử Thiêm giật mình định nhảy xuống theo nó, đúng lúc này liền bị Lương Đông ở bên cạnh kéo ngã vào lòng.

“Đại Thiêm, hay là không đi nữa” Lương Đông nhỏ giọng, dùng tay khẽ vuốt nhẹ sống lưng của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm không có ý định đẩy Lương Đông ra, phải nói hiện tại nằm ở trong lòng ngực Lương Đông cảm thấy vô cùng thoải mái, ngón trỏ của Triệu Tử Thiêm không tự giác đưa lên trước ngực hắn vẽ loạn, giọng nói oán trách cùng làm nũng:

“Nói hôm nay sẽ đi rồi cơ mà…”

Triệu Tử Thiệm không phải cố ý khơi lên dục vọng trên người Lương Đông, nhưng mà đầu ngón tay của Triệu Tử Thiêm di chuyển đến đâu, cả người Lương Đông liền cương cứng đến đó. Đến khi không thể nhịn được nữa, Lương Đông mới nhanh chóng giữ chặt bàn tay xấu xa kia lại, trầm giọng nhắc nhở:

“Còn muốn làm loạn?”

Triệu Tử Thiêm nghe ra được trong lời nói kia của Lương Đông có điểm kỳ lạ, nhìn xuống phía dưới liền thấy chăn ở chỗ đó hơi cộm lên một chút. Triệu Tử Thiêm nuốt một ngụm nước miếng, cả người cứng lại không dám động đậy. Lương Đông thấy bộ dạng kia của sóc nhỏ nhà mình thì buồn cười. Hai người cứ im lặng như vậy, không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm mới lên tiếng gọi Lương Đông:

“Đông ca…”

Lương Đông không trả lời, Triệu Tử Thiêm lại tiếp tục gọi:

“Đông ca?”

Triệu Tử Thiêm nghi ngờ, ngẩng đầu lên thì phát hiện Lương Đông lại ngủ nữa rồi. Cậu bực mình ngồi bật dậy, đưa tay tát thật mạnh lên má Lương Đông rồi quát lớn:

“Như vậy mà cũng có thể ngủ!”

Lương Đông đột nhiên bị ăn tát liền giật mình, hai mắt mở lớn lấy tay che mặt. Triệu Tử Thiêm liếc mắt lạnh lùng để lại một câu rồi rời đi khỏi phòng ngủ:

“Cho anh ba phút”

Vừa rồi Triệu Tử Thiêm quả thực muốn làm một chút, nhưng mà đợi mãi người nào đó cũng không có ý định làm gì tiếp theo. Lúc quay lại muốn nhìn thử thì ai kia đã ngủ từ lúc nào không hay. Lương Đông quả thực là người rất sát phong cảnh mà…

Rất lâu sau đó mỗi khi nghĩ đến chuyện này Lương Đông lại cảm thấy hối hận, nếu hắn tinh ý một chút không phải là được ăn thịt sóc rồi hay sao. Lại phải đợi đến một tháng sau nữa mới có thể chân chính ăn được,… chuyện chân chính ăn được này quả thật một tháng sau mới có thể thực hiện, nhưng mà… vẫn là để nói sau đi.

___

Một người một sóc ngồi ở trên xe đợi Lương Đông đi xuống. Lương Đông vừa mở cửa xe liền thấy cả hai đều không thèm nhìn hắn lấy một cái, Triệu Tử Thiêm không thèm nhìn hắn thì thôi đi, nhưng mà đến A Man cũng xoay mông lại với hắn. Con sóc mập kia thật sự là vô lương tâm giống hệt chủ của nó, rõ ràng ngày hôm qua hắn tắm cho nó, còn lấy khăn tắm của mình ra lau người cho nó, vậy mà sáng ra đã cào mặt hắn rồi. Triệu Tử Thiêm cũng không phải dạng vừa đầu, ngày hôm qua khóc lóc ỉ ôi, hại hắn đến gần sáng mới có thể ngủ, hôm nay thức dậy liền trở mặt không nhận người thân. Lương Đông cho dù bị ức hiếp cũng không thể nào tức giận với Triệu Tử Thiêm, chỉ còn cách đưa tay búng mông A Man mội cái cho bõ tức.

A Man bị đau liền sợ hãi chạy ra sau lưng của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm thấy vậy thì quắc mắt liếc Lương Đông hét lớn:

“Mới sáng sớm ai chọc giận anh hả?”

Lương Đông không phục lẩm bẩm:

“Câu này hỏi em mới đúng”

Triệu Tử Thiêm đặt A Man lên đùi, vuốt ve nói một hồi rồi làm ra vẻ nói lớn:

“A Man, A Man, không cần quan tâm…”

Lương Đông quay sang bên cạnh, định dùng tay búng mông A Man một cái thì đã bị Triệu Tử Thiêm nhanh hơn một bước chặn lại:

“Đông ca…”

Lương Đông nhún vai cười cười, Triệu Tử Thiêm nhìn thấy cái bộ dạng cợt nhả kia của Lương Đông không hiểu sao lại cảm thấy rất nóng mắt, một tay bế A Man, một tay mạnh mẽ đánh vào vai hắn:

“Lần sau đừng có mà búng nó!”

Lương Đông bị đánh đau cũng không nhăn mặt lấy một cái, nhưng có vẻ như hắn không biết sợ là gì, nhân lúc Triệu Tử Thiêm quay đi liền đưa tay búng thật mạnh lên người A Man. A Man hoảng loạn nhảy xuống khỏi người Triệu Tử Thiêm chạy ra ghế phía sau. Triệu Tử Thiêm tức giận không thôi, hét một tiếng: “Đông ca…” rồi định đi ra sau bế A Man về.

Nhưng mà lúc Triệu Tử Thiêm vừa định leo xuống ghế sau, Lương Đông đã nhanh chóng kéo cậu vào trong lòng, hai mắt mang theo ý cười, nhẹ giọng nói:

“Em giận anh, anh sẽ búng nó!”

Cái này cũng hết cách rồi, Triệu Tử Thiêm có vẻ rất cưng chiều A Man, người nào đó có thể vì con sóc mập kia mà ra tay đánh hắn, đủ để biết người ta thích con sóc đó thế nào. Lương Đông thì không thể ra tay đánh Triệu Tử Thiêm được, thế cho nên A Man chính là vật hi sinh tốt nhất. Triệu Tử Thiêm bực bội đẩy cánh tay như gọng kìm của Lương Đông ra khỏi người mình, kết quả cũng chỉ có một, giống như mọi khi chính là không thể. Triệu Tử Thiêm lạnh mặt đưa hai tay khoanh ở trước ngực:

“Anh có thể đừng…”

Lời còn chưa nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng của Triệu Tử Thiêm càn quét một hồi. Bắt đầu từ sáng ngày hôm qua ở trên sân thượng hắn đã phát hiện ra một điều, nếu như Triệu Tử Thiêm định cắn hắn, hắn sẽ bóp thật mạnh Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, để xem cậu còn có thể cắn được nữa hay không. Triệu Tử Thiêm định cắn xuống, một tay của Lương Đông đã mạnh mẽ bóp chặt Tiểu Thiêm Thiêm, Triệu Tử Thiêm ăn đau há miệng thở dốc, hai tay cố gắng kéo tay của Lương Đông đang ở phía dưới mình ra. Nhưng có vẻ như càng kéo lại càng đau, đến khi Lương Đông hôn xong, rời khỏi môi của Triệu Tử Thiêm rồi, Tiểu Thiêm Thiêm vẫn chưa được buông tha. Lương Đông cười xấu xa, ấn mạnh Tiểu Thiêm Thiêm hơn một chút, cả người Triệu Tử Thiêm liền theo đó mà gồng mình căng cứng:

“Sau này em giận anh, anh sẽ búng A Man. Em cắn anh, anh sẽ bóp Tiểu Thiêm Thiêm… có biết chưa?”

Triệu Tử Thiêm đau đến gương mặt vặn vẹo, nhưng vẫn cứng miệng nói:

“Anh bóp… hỏng luôn đi… không cần… dùng nữa là được!”

Triệu Tử Thiêm bị đau đến giọng nói cũng phải thay đổi không rõ ràng, mồ hôi từ bên huyệt thái dương chảy xuống cằm. Lương Đông chỉ hơi nới lỏng tay ra một chút, tay còn lại khẽ đưa lên trán lau mồ hôi cho cậu:

“Nếu bóp hỏng rồi làm sao mà dùng, em không cần nhưng anh cần...”

Triệu Tử Thiêm quả thực nhịn không nổi nữa, đưa tay đánh thật mạnh vào tay Lương Đông. Lương Đông bỏ tay ra, Triệu Tử Thiêm liền nhân cơ hội đó nhảy xuống ghế sau, lúc ngồi được vào ghế sau rồi còn lén kéo quần lên xem một chút, phát hiện ra Tiểu Thiêm Thiêm còn dùng được, mới quắc mắt nhìn ai kia:

“Em thật sự rất ghét anh!”

Lương Đông cười ha ha, mở miệng trêu chọc:

“Còn nói ghét anh, ngày hôm qua là ai…”

Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm ở đằng sau đã mạnh tay táng vào đầu hắn:

“Im đi”

Lương Đông xoa xoa đầu, ở dưới chân giống như có cái gì đó động đậy, cúi đầu xuống phát hiện thì ra là A Man, Lương Đông liền cười lạnh bắt nó lên trước mặt, quay ra phía sau nhìn Triệu Tử Thiêm:

“A Man, anh búng chết nó!”

Triệu Tử Thiêm mở lớn hai mắt tức giận:

“A dám”

Lương Đông giả bộ đưa tay lên búng, Triệu Tử Thiêm liền bực mình hét:

“Đông ca…”

Lương Đông cười cười:

“Vậy lên đây ngồi đi!”

Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt chết chóc bắn về phía Lương Đông một lúc, người ngồi ở phía trên vẫn không có ý định hối lỗi, thế cho nên cậu chỉ còn cách bực mình leo lên ghế trước ngồi.

Khi Triệu Tử Thiêm định ngồi vào ghế rồi, Lương Đông ở bên cạnh liền đưa tay đánh bốp vào mông cậu một cái thật mạnh, Triệu Tử Thiêm lúc này thật sự có ý định muốn bóp chết Lương Đông. Lương Đông búng vào mông A Man một cái rồi đặt vào lòng Triệu Tử Thiêm cười cười:

“Mông em vẫn dùng tốt hơn!”

“Đông ca… em ghét anh nhất trên đời!” Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông chọc tức không thể làm gì được chỉ còn biết lớn tiếng quát mắng. Cậu biết nếu bây giờ mình có đánh con lừa này, chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, bởi vì… Lương Đông chính là con lừa.

“Đồ con lừa!” Triệu Tử Thiêm lầu bầu.

Lương Đông nghiêng người sang hôn một cái thật mạnh vào má của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm bây giờ chẳng có cảm giác gì ngoài ý định muốn bóp chết người ngồi bên cạnh kia. Lương Đông lại cúi xuống mút mạnh cần cổ màu lúa mạch của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm nhịn không được nữa liền bùng phát, nhẹ nhàng đặt A Man ra sau lưng mình rồi tát một cái thật mạnh vào má Lương Đông:

“Đông ca, lần sau còn như vậy nữa đừng có mà trách!”

Lương Đông đưa tay lên xoa má một chút, cười cười rồi khởi động xe.

___

Lúc đến trường đã là hơn tám giờ, nhưng vẫn còn may vừa kịp lúc Tạ Phi Tốn vào thi đấu. Tạ Phi Tốn luyện tập teakwondo đã được gần hai năm rồi, hiện tại cậu ta chính là đai đỏ đẳng cấp 1 geup, chỉ cần luyện thêm một năm nữa có thể thi lên đai đen cấp 1 dan/poom. Triệu Tử Thiêm ngồi trên hàng ghế khán giả, hai tay vừa cố gắng che chở A Man để nó không bị người xung quanh làm cho hoảng sợ, vừa quay sang bên cạnh bĩu môi nói với Lương Đông:

“Anh xem, Phi Tốn cũng to cao giống như anh vậy, cậu ta cái gì cũng giỏi. Anh đúng là… chỉ được cái to xác mà thôi!”

Lương Đông không phục nói lại:

“Anh có luyện võ cổ truyền đó, còn có thể chuyển động cơ ngực,…”

Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt khinh bỉ bắn về phía Lương Đông:

“Mấy cái đó thì làm được cái gì?”

Lương Đông im lặng một lúc, đột nhiên ghé sát người về phía Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:

“Còn có thể bế được em, anh có thể dùng một tay bế em, một tay vuốt vuốt Tiểu Thiêm Thiêm được!”

Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì đỏ mặt xấu hổ, ngại xung quanh có nhiều người cho nên cũng không thể lớn tiếng mắng chửi Lương Đông được. Cậu chỉ có thể đẩy mạnh hắn sang một bên, rồi khẽ quát:

“Anh thôi đi!”

Phía sau giống như có cái gì đó lóe sáng, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng lúc quay lại phí sau. Phát hiện ra trên hàng ghế khán giả cách chỗ bọn họ ba hàng là một cậu nam sinh tay cầm máy ảnh cỡ trung nhìn rất chuyên nghiệp. Khỏi phải suy nghĩ nhiều cũng biết, cậu ta nhất định là đang chụp ảnh Lương Đông và cậu. Bởi vì khi Triệu Tử Thiêm và Lương Đông quay lại rồi, nam sinh kia vẫn cứ cố gắng chụp tiếp, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng quay người lại đằng trước ngăn không cho ai kia chụp được mặt mình. Nhưng Lương Đông thấy thế thì có vẻ vui lắm, thản nhiên khoác một tay lên vai Triệu Tử Thiêm cười cười nói lớn với người bên trên:

“Cậu chụp xong chưa, em ấy ngại đó!”

Câu nói kia của Lương Đông lại một lần nữa làm cho đám người xung quanh xì xào bàn tán, ngay cả một nữ sinh ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm cũng phải đưa máy điện thoại lên chụp ảnh cậu. Triệu Tử Thiêm thấy vậy đành cười khổ, đưa tay ra chặn điện thoại của nữ sinh đó lại:

“Đừng chụp”

Nữ sinh kia quả thật không chụp, nhưng ở phía trước cậu giống như lại có cái gì đó lóe sáng, Triệu Tử Thiêm không còn cách nào khác hơn là kín đáo kéo áo Lương Đông, ý muốn hắn nói giúp mình. Lương Đông thấy áo của mình bị giật mạnh, liền nghiêm mặt nói với người xung quanh:

“Được rồi, đừng bật đèn flash không tốt cho mắt em ấy đâu!”

Ý của Triệu Tử Thiêm căn bản là không phải như vậy, cậu chỉ muốn Lương Đông nói với bọn họ là đừng chụp hình nữa, không ngờ ai kia sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cố tình nói ra một câu như thế. Triệu Tử Thiêm cũng hết cách, đành phải tự mình giải quyết:

“Đừng để ý đến anh ấy, mọi người đừng chụp nữa”

Cô gái ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm bắt đầu để ý thấy con sóc mập trong lòng Triệu Tử Thiêm liền bất ngờ nói lớn:

“Sóc này là anh Lương Đông tặng cho anh hả?”

Triệu Tử Thiêm nhìn xuống A Man đang say ngủ phía dưới, không biết nói ngoài câu:

“Hả?”

Người xung quanh lại được một phen xôn xao nữa, có người còn từ bên dưới nhổm dậy để cố nhìn được A Man, có người lại bắt đầu đưa máy điện thoại lên chụp. Triệu Tử Thiêm hoảng hốt, A Man trong lòng cậu cũng bị đánh thức cố gắng muốn lẩn trốn:

“Đừng chụp, đừng chụp, nó sợ đó!” Triệu Tử Thiêm cố gắng giữ chặt A Man.

Lương Đông ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm nãy giờ lúc này mới nghiêm giọng lên tiếng:

“Được rồi, đừng chụp nữa!”

Lương Đông căn bản là không lo lắng cho A Man mập kia có hoảng sợ hay không, hắn chỉ lo lắng một điều nếu như mấy người này cứ chụp hình phía dưới đùi của sóc nhỏ nhà hắn, sau đó liền ở trên trang mạng của nhà trước săm soi ra được Tiểu Thiêm Thiêm thì không hay. Hắn còn nhớ lần trước, không rõ là người nào đăng hình so sánh Tiểu Thiêm Thiêm và Tiểu Đông Đông của hắn lên trang mạng, phía dưới khung bình luận liền có rất nhiều người nhảy vào. Triệu Tử Thiêm vì việc này mà nổi giận vô cớ với Lương Đông, hại hắn mỗi lần lên tiếng đều bị cậu tức giận quát lớn.

Mọi người vì bộ dạng nghiêm túc kia của Lương Đông quả thật không chụp hình nữa, chỉ có thế lén lén quay lại đằng sau liếc nhìn hai bọn họ rồi cười thầm. Triệu Tử Thiêm trên trán cảm giác như đã xuất hiện ba vạch đen vô hình, chắc chắn là trên trang mạng nhà trường lại có những dòng giật tít nữa.

Triệu Tử Thiêm cố gắng không để ý đến những người xung quanh, ánh mắt chăm chú nhìn xuống phía sân thi đấu, phát hiện ra ở dưới đó có một cô gái mặc áo teakwondo mang đai đỏ quấn quanh eo. Triệu Tử Thiêm nhìn thấy người này rất quen mắt, cố gắng nheo mắt lại nhìn cho thật kỹ gương mặt của cô gái kia, cuối cùng Triệu Tử Thiêm giật mình ngồi im tại chỗ. Sau đó xác nhận mình nhất định là không nhìn nhầm mới quay sang hỏi Lương Đông:

“Người đến thi đấu là trường B sao?”

Lương Đông nãy giờ luôn để ý bộ dạng của sóc nhà mình, hắn biết Triệu Tử Thiêm vì nhìn thấy ai đó mà trở nên rất khẩn trương:

“Là trường A”

Triệu Tử Thiêm nghi hoặc:

“Không có trường B hả?”

Người phía dưới nhìn thế nào cũng chính là Bạch Từ, nhưng mà Bạch Từ học trường B tại sao Lương Đông lại nói người đến thi đấu là trường A.

Lương Đông nhíu mày:

“Không có, sao thế?”

Ánh mắt Triệu Tử Thiêm vẫn chăm chú nhìn về phía sân thi đấu, không liếc Lương Đông lấy một cái trả lời:

“Không có gì!”

Cô gái ở phía dưới tình cờ liếc nhìn lên phía hàng ghế khán giả, đúng lúc thấy được ánh mắt của một nam sinh đang nhìn về phía mình. Cô gái đó cũng cứ đứng im ở chỗ đó nhìn Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm giật mình, trong lòng thầm khẳng định đó chính là Bạch Từ. Nhưng cậu nhớ rõ Bạch Từ học trường B, cũng chừa từng học qua teakwondo, chẳng lẽ từ lúc chia tay cậu liền thay đổi rồi.

Triệu Tử Thiêm giật mình khi nhìn thấy cô gái đứng phía dưới vẫy tay cười với mình, cậu hiện tại cũng không thể làm ngơ như không thấy được, cho nên liền khẽ lịch sự cúi đầu. Cô gái phía dưới cứ nghĩ nam sinh bên trên nhất định là thích mình, thế cho nên mới nhìn mình mãi như vậy, hơn nữa lúc cô đưa tay lên vẫy cậu ta, cậu ta cũng cười với cô. Dù sao thì, nam sinh này nhìn rất được, đã biểu hiện rõ thái độ rồi cô lát nữa thi đấu xong sẽ chạy lên nói chuyện vài câu.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm gật đầu với ai đó liền khó hiểu:

“Ai đấy, em nhìn ai đấy?”

Triệu Tử Thiêm không nói gì chỉ lắc đầu. Sau đó cả một quá trình ngồi xem thi đấu đều không thể tập chung được, tuy rằng Triệu Tử Thiêm không còn tình cảm với bạn gái cũ, nhưng mà hiện tại nhìn thấy vẫy không thể tránh khỏi có chút khẩn trương.

Hai mươi phút sau, có một cô gái mặc võ phục teakwondo tiến đến chỗ của Triệu Tử Thiêm. Nữ sinh vừa rồi còn ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm không rõ đã chạy đi đâu rồi, thế cho nên cô gái kia rất thản nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cậu. Triệu Tử Thiêm khó xử, cô gái kia đã nhanh hơn một bước đưa tay về phía trước mặt cậu, nở nụ cười thân thiện:

“Chào!”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông một cái, rồi mới vươn tay đến bắt tay cô gái kia, khẽ gật đầu mỉm cười nói:

“Bạch Từ!”

Lương Đông ngồi bên cạnh đứng hình, hắn nghe không nhầm đầu, Triệu Tử Thiêm nói rất rõ ràng hai từ “Bạch Từ”. Lương Đông biết Bạch Từ chính là bạn gái cũ của sóc nhỏ nhà hắn, nhớ mùa hè năm đó Triệu Tử Thiêm chia tay Bạch Từ còn rất buồn bã đến sân bóng ngồi tâm sự với hắn, sau đó khi Triệu Tử Thiêm bị lỡ xe phải đến nhà hắn ở, Lương Đông liền bắt gặp cảnh Triệu Tử Thiêm ngồi trước máy tính thất thần nhìn hình ảnh hai người họ chụp chung. Liên tưởng đến biểu hiện đứng ngồi không yên của Triệu Tử Thiêm vừa rồi, trong lòng Lương Đông lại càng khẩn trương hơn.

Cô gái này nhìn rất xinh đẹp, so với Phó Tiểu Hinh thật sự khác biệt rất lớn. Nếu như Phó Tiểu Hinh là kiểu xinh đẹp dịu dàng, thì cô gái trước mặt đây chính là kiểu năng động phóng khoáng. Lương Đông thấy được ánh mắt của cô gái kia nhìn Triệu Tử Thiêm rõ ràng chứa đựng nét cười, không phải là kiểu tình cờ nhìn thấy bạn trai cũ thì chào hỏi xã giao. Chắc không phải vận đào hoa của sóc nhỏ nhà hắn đến rồi chứ, cứ như vậy tình cũ không rủ cũng tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.