Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 36: Chương 36: Tại Sao Lại Là Triệu Tử Thiêm




Khương Chí Phong ngồi trong phòng, cầm tờ giấy hôm nay mới lấy được ở căng tin nói với Lương Đông:

“Đông ca, khi nào cả phòng chúng ta đến đây ăn một bữa đi!”

Ngô Lỗi đang đứng trước gương vuốt vuốt mấy sợi tóc dài của cậu ta, nghe Khương Chí Phong nói thế cũng xoay người lại, giật lấy tờ giấy ở trên tay Khương Chí Phong xem thử:

“Quán lẩu sao?”

Ngô Lâm từ phòng tắm đi đến chỗ Ngô Lỗi:

“Cũng được đó, đầu tháng có tiền, đi ăn sớm một chút!”

Khương Chí Phong gọi Lương Đông, nhưng hắn ta chỉ ngồi ở trên giường thất thần, cười ngốc nghếch, hiển nhiên những lời mọi người nói lúc nãy, hắn một chữ cũng không nghe thấy.

Khương Chí Phong thấy vậy, ánh mắt xấu xa khẽ liếc sang nhìn Ngô Lâm và Ngô Lỗi.

Ngô Lỗi hắng giọng:

“Lương Đông?”

Lương Đông vẫn đang nghĩ đến chuyện, Triệu Tử Thiêm vừa rồi hát cho hắn nghe. Chỉ nghĩ thôi khóe miệng liền nhếch lên. Không biết từ chỗ nào, một chiếc gối bay thẳng đến mặt hắn, khiến cho hắn giật mình trở lại thực tại, tức giận quát:

“Làm cái gì đó!”

Ba người trong phòng ôm bụng cười, Ngô Lâm tháo kính ra đặt ở trên bàn, nín cười nói với Lương Đông:

“Cậu có biết bộ dáng vừa rồi của cậu… tức cười đến mức nào không. Ha ha…”

Khương Chí Phong ngồi ở trên ghế, bắt đầu học lại dáng vẻ vừa rồi của Lương Đông. Chỉ là hơi quá một chút. Ngô Lâm và Ngô Lỗi thấy vậy lại có một trận cười ngất nữa.

Lương Đông thẹn quá hóa giận, mau chóng cầm lấy chiếc gối vừa rồi, đáp thẳng đến chỗ Khương Chí Phong.

Khương Chí Phong may mắn né được, không sợ chết mà bồi thêm một câu:

“Đông ca mắc bệnh tương tư”

Ngô Lỗi cầm tờ giấy, đưa ra trước mặt cho Lương Đông thấy:

“Quán này ở gần trường chúng ta, mới mở. Cậu có muốn đi không?”

Lương Đông liếc nhìn qua tờ giấy đó một lượt, phát hiện ra là tờ quảng cáo mà hắn dán ở căng tin. Chỉ gật đầu, rồi đứng lên lấy quần áo, bước vào phòng tắm. Trước khi vào phòng tắm, hắn còn không quên để lại một câu:

“Quán lẩu đó là em mới mở!”

Ba người trong phòng lúc đầu còn chưa nghe rõ lời Lương Đông nói, sau khoảng ba giây ngẫm lại. Khương Chi Phong mới giật mình, quay sang hỏi hai người bên cạnh:

“Chắc không phải là mắc bệnh nặng rồi chứ?”

Ngô Lỗi gật gật đầu làm ra vẻ đồng ý với lời này của Khương Chí Phong:

“Anh cũng nghĩ vậy!”

Lương Đông tắm xong, định lên giường đi ngủ thì Ngô Lâm ở bên cạnh hỏi:

“Ngày mai đi ăn được không? !”

Lương Đông cầm điện thoại, thờ ơ đáp:

“Em sao cũng được!”

Hôm nay Lương Đông biến mất cả buổi chiều, đến chín giờ tối mới quay trở về ký túc xá. Ba người trong phòng không cần suy nghĩ nhiều liền đoán, Lương Đông chắc chắn có người yêu. Vì thế mà, Khương Chí Phong mới hỏi:

“Đông ca hôm nay đi đâu đến giờ này mới về vậy… Chắc không phải là có hẹn với bạn gái chứ?”

Lương Đông đặt điện thoại xuống giường, liếc nhìn Khương Chí Phong:

“Cậu nói linh tinh cái gì đó. Hôm nay anh đến quán lẩu của mình”

Ngô Lỗi nằm ở giường trên, nghe thấy lời này của Lương Đông, trong lòng liền nhận định rằng hắn ta đang cố gắng che dấu:

“Thôi đi, muốn chối cũng phải tìm lý do chính đáng một chút chứ. Cậu lấy cái lý do này, ai mà tin cậu cho được?”

Lương Đông có chút bực mình, từ lúc hắn về phòng đến giờ mọi người luôn nói hắn đi chơi với bạn gái. Biểu hiện của hắn giống như là có bạn gái lắm sao?. Vì thế Lương Đông rất nóng lòng muốn giải thích:

“Hôm nay em đến quán lẩu cùng với Đại Thiêm phòng 301 bên cạnh đó. Mọi người không tin cứ sang đó hỏi cậu ấy!”

Khương Chí Phong đang chơi game trên máy tính, nghe thấy lời này của Lương Đông, cũng phải dừng tay quay lại nhìn hắn bật cười:

“Ha ha, anh nghĩ bọn em mới ở ký túc xá được vài ngày sao. Ngay cả phòng 301 có những ai cũng không biết. Bên phòng đó làm gì có ai tên Đại Thiêm nào đâu?”

Lương Đông thở dài, giải thích một lượt cho người trong phòng hắn nghe:

“Cậu ta tên Triệu Tử Thiêm, mới chuyển đến. Cậu không biết cũng phải thôi!”

Ngô Lâm đang đọc sách, nghe thấy Lương Đông nhắc đến cái tên Triệu Tử Thiêm cũng dừng lại một chút, ngẩng đầu lên hỏi:

“Có phải là Triệu Tử Thiêm khoa diễn xuất không?”

Lương Đông bất ngờ, quay sang nhìn Ngô Lâm:

“Là cậu ta đó, anh cũng quen biết cậu ta sao?”

Ngô Lâm để ý thấy gương mặt của Lương Đông vừa mới rồi còn cau có khó chịu, hiện tại đột nhiên vui vẻ hơn rất nhiều:

“Ừ, cũng gọi là quen biết. Thỉnh thoảng gặp mặt sẽ chào hỏi hai ba câu!”

Lương Đông mỉm cười, nụ cười kéo rộng đến khóe mắt:

“Hôm nay đi đến quán lẩu cùng cậu ấy! Nhưng mà…” Lương Đông nghĩ đến Phó Tiểu Hinh, trong lòng đột nhiên khó chịu lạ thường.

Ngô Lỗi đang nằm trên giường cũng phải bật dậy:

“Không phải quán lẩu đó… Thật sự do cậu mở chứ?”

Cả phòng ai cũng biết nhà Lương Đông rất có điều kiện, cứ nhìn mọi thứ mà hắn ta có, đa số đều là đồ đắt tiền là biết. Cho nên, nếu thật sự Lương Đông mở một quán lẩu, cũng không phải là điều gì quá khó tin.

Lương Đông liếc nhìn ba người trong phòng một lượt. Vẻ mặt mệt mỏi nằm xuống giường:

“Mọi người nghĩ em nói khoác sao?”

Khương Chí Phong nãy giờ chuyên tâm ngồi chơi game, nghe câu này của Lương Đông cũng phải chạy tới chỗ hắn, gương mặt giống như không thể tin nổi:

“Là thật sao? Ngay cả chuyện này cũng không nói cho anh em trong phòng biết. Hơn nữa, người đến ăn đầu tiên cũng không phải là bọn em. Không phải chứ…?”

Lương Đông nghe đến lời này của Khương Chí Phong, trong lòng liền cảm thấy bất ngờ. Hắn mới chỉ quen biết Triệu Tử Thiêm được hơn một tháng thôi. So với thời gian quen biết Ngô Lâm, Ngô Lỗi và Khương Chí Phong quả thực không bằng. Nhưng mà, khi hắn mở quán lẩu, người đầu tiên mà hắn muốn báo lại là Triệu Tử Thiêm?

Tại sao hắn còn muốn tạo bất ngờ cho Triệu Tử Thiêm?

Tại sao người hắn muốn dẫn đến quán ăn đầu tiên lại là Triệu Tử Thiêm?

Dường như, từ lúc hắn khai trương quán đến giờ, hắn vốn dĩ không nghĩ đến muốn báo với ba người trong phòng. Không phải bởi vì tình cảm bốn người trong phòng không tốt, cũng không phải bởi vì Lương Đông không trân trọng tình bạn này.

Phải chăng, bởi vì tình cảm của hắn đối với Triệu Tử Thiêm, là thứ tình cảm hoàn toàn khác so với mấy người trong phòng?

Nhưng rốt cuộc, đó là thứ tình cảm gì?

Bạn thân? Bọn họ đã thật sự được coi là bạn thân sao?

Anh em tốt? Khi mà chưa đến mức coi là bạn thân, có thể gọi là anh em tốt hay sao?

Thứ tình cảm này, Lương Đông không muốn nghĩ.

Bởi vì, hắn sợ càng nghĩ, sẽ càng tìm ra đáp án… Đáp án mà hắn không muốn nghĩ đến.

“Quán lẩu đó mở được một tháng nay rồi. Lúc đó cậu còn đang nghỉ hè, không phải cậu muốn từ tỉnh K lên ăn, để trở thành người đầu tiên đó chứ?”

Tối hôm ấy, Lương Đông thật sự không ngủ được. Bởi vì, trong lòng hắn vẫn còn băn khoăn một câu hỏi. Nhưng đến khi, hắn đã dần tìm ra đáp án rồi, hắn lại không dám đối diện.

Bởi vì...

Hắn không hiểu... Tại sao lại là Triệu Tử Thiêm?

___

Ở bên này, Triệu Tử Thiêm mới vừa tắm xong. Khó khăn nằm nghiêng ở trên giường, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tạ Phi Tốn thấy vậy cũng quan tâm hỏi:

“Cậu làm sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm xoa xoa vết đau ở phía sau mông:

“Vừa mới bị ngã!”

Lý Vĩ nằm trên giường, nghiêng người sang nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Có sao không?”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, xua xua tay:

“Không sao, không sao đâu!”

Lý Vĩ vốn dĩ quen biết Triệu Tử Thiêm từ trước. Trong phòng chỉ có duy nhất một người là Phó Hiền không biết cậu.

Phó Hiền học năm cuối khoa đạo diễn, cuối năm nay cậu ta sẽ ra trường. Tính cách của người này rất giống với Tạ Phi Tốn, lạnh lùng ít nói. Trong phòng đó lúc trước chỉ có duy nhất Lý Vĩ là nói nhiều, ba người còn lại hầu như không mở miệng.

Bây giờ có Triệu Tử Thiêm vào ở cùng, xem ra trong phòng mới lấy lại được cân bằng.

Hai người ít nói, hai người nói nhiều. Bù đắp cho nhau.

“Tử Thiêm, mau nói thật đi. Hôm nay hẹn bạn gái đi chơi nên mới vậy phải không?”

Ý này của Lý Vĩ chính là muốn trêu chọc Triệu Tử Thiêm, muốn nói Triệu Tử Thiêm vì làm cái gì đó nên mới không thể nằm thoải mái được.

Triệu Tử Thiêm đương nhiên hiểu được suy nghĩ đáng khinh này của Lý Vĩ, nhưng cậu cũng không có ý tức giận:

“Cho tôi xin đi, làm cái đó bây giờ phải nằm ngửa lại, chứ không phải là nằm sấp thế này đâu!”

Lý Vĩ cười mờ ám:

“Hay là… Cái kia chứ?”

Cái kia trong lời Lý Vĩ, Triệu Tử Thiêm nghe không hiểu, nhưng cậu cũng chẳng muốn tiếp tục đề cập đến vấn đề mờ ám này:

“Hôm nay đi trả nợ!”

Nhắc đến trả nợ, bây giờ cậu mới nhớ ra bữa ăn hôm nay mình vẫn chưa trả tiền. Đang định ngồi dậy chạy qua phòng của Lương Đông, nhìn đến đồng hồ phát hiện ra đã gần mười giờ. Muộn như vậy cũng không muốn làm phiền hắn, cho nên đành đợi đến ngày mai.

“Đúng rồi Tử Thiêm, hôm nay cậu dọn phòng phải không?” Phó Hiền đứng ở trước bàn học, sắp xếp lại vài thứ. Giống như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay lại hỏi Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm thấy Phó Hiền nói chuyện với mình cũng có chút bất ngờ. Vừa rồi vào cửa, Phó Hiền luôn làm như không thấy cậu. Lúc Triệu Tử Thiêm đi qua Phó Hiền, còn cố ý đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu ta. Nhưng mà cậu ta, vẫn không có ý định mở miệng.

Lúc đó, Triệu Tử Thiêm còn nghĩ Phó Hiền là một người kiêu ngạo

“Đúng vậy!”

Phó Hiền đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm, đưa cho cậu lọ thuốc mỡ nho nhỏ. Gương mặt vẫn lạnh lùng, mở miệng nói:

“Cám ơn nha. Phòng này không ai chịu dọn dẹp cả, hiện tại có câu coi như là may rồi. Thuốc mỡ này!”

Triệu Tử Thiêm nhận lấy thuốc mỡ từ tay Phó Hiền. Lời này là đang ám chỉ điều gì đây, có phải muốn mua chuộc cậu bằng một lọ thuốc mỡ cỏn con này, từ sau muốn cậu dọn dẹp phòng cho cả bốn người đúng không.

Nghĩ đến đây, Triệu Tử Thiêm liền vứt lọ thuốc mỡ Phó Hiền mới đưa cho mình xuống cuối giường, nếu mà dùng chỉ sợ sau này há miệng mắc quai.

Tối hôm ấy, Triệu Tử Thiêm mơ thấy Lương Đông. Mơ thấy hắn ta nhìn thấy cậu ngã rách quần cứ đứng ôm bụng cười. Sau đó Lương Đông đi đến đỡ cậu dậy, nói là muốn bôi thuốc giúp cậu, nhưng lại lấy cây bút bi chọc vào chỗ đau ở bên mông. Chọc rất hăng hái, càng chọc càng dùng sức, đến mức cậu ầm ĩ kêu đau, hắn lại càng cười lớn chọc mạnh hơn. Cuối cùng chọc đến gãy cả bút bi. Chọc đến mức cái mông của cậu lõm lại thành một hố.

Triệu Tử Thiêm giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy ra như tắm. Một bên mông cũng cảm thấy đau, nhìn xuống thì phát hiện, hóa ra mình đang nằm lên lọ thuốc mỡ mà Phó Hiền đưa lúc nãy. Chẳng trách, lại đau đến như vậy.

Triệu Tử Thiêm định đáp lọ thuốc mỡ đó vào gầm giường, nhưng nghĩ lại vẫn lấy ra bôi xuống mông. Bôi xong, cũng chẳng thấy đỡ hơn chút nào. Chắc thuốc mỡ hết hạn, liền bực mình đáp xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.