Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 70: Chương 70: Sinh Nhật Của Triệu Tử Thiêm 2




“Đại Thiêm, thật là nhớ em…” Lương Đông ở đằng sau ôm lấy Triệu Tử Thiêm vào lòng nhỏ giọng thủ thỉ.

Triệu Tử Thiêm đột nhiên bị ngã vào lòng ngực ấm áp, hơn nữa giọng nói trầm thấp của người mà cậu vẫn luôn nghĩ đến cả ngày hôm nay kia lại nói ra một câu như vậy. Trong nhất thời sự vui sướng giống như vỡ òa, kéo theo đó là một chút chua xót không thể hiểu nổi. Triệu Tử Thiêm khôi phục lại vẻ bình thường, lạnh mặt đẩy Lương Đông ra xa một chút:

“Làm cái gì vậy hả?”

Lương Đông có chút không thể hiểu nổi, đi đến khoác vai Triệu Tử Thiêm:

“Làm cái gì?”

Triệu Tử Thiêm vừa rồi bị người trong phòng trêu chọc, cho nên hiện tại có điểm giận lây sang Lương Đông. Cậu bực mình gạt tay Lương Đông trên vai xuống:

“Nhỡ người khác thấy thì sao”

Lương Đông cười cười, sóc nhỏ nhà hắn hẳn là đang giận hắn chuyện không đến sinh nhật cậu:

“Có làm sao, chỉ là ôm một cái…”

Triệu Tử Thiêm liếc mắt nhìn Lương Đông, đứng im lặng một lúc không thấy hắn nói gì liền bực mình xoay người bước đi. Trong lòng âm thầm tức giận nghĩ Lương Đông nhất định là không nhớ ngày sinh nhật của cậu rồi.

“Này…” Lương Đông lên tiếng, Triệu Tử Thiêm liền có chút mong chờ xoay người lại đằng sau.

Lương Đông có thể nhìn ra được bộ dạng hấp tấp vội vàng kia của Triệu Tử Thiêm, hắn đương nhiên cũng biết được sóc nhỏ nhà hắn rốt cuộc đang mong chờ cái gì. Nhưng mà Lương Đông vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, chạy đến khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo đi:

“Hôm nay Lý Vĩ có đi học cho em không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì đen mặt, cậu còn tưởng Lương Đông sẽ nhắc đến chuyện sinh nhật của cậu:

“Có đi”

Lương Đông lại hỏi:

“Có đi hả?”

Triệu Tử Thiêm không liếc Lương Đông lấy một cái, chỉ lạnh giọng nói một câu:

“Ừ!”

Lương Đông thấy thế thì buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì xảy ra:

“Anh tưởng Lý Vĩ không đi học cho em”

Triệu Tử Thiêm vốn là đang mong chờ lời nói chúc mừng sinh nhật của ai kia, nhưng mà Lương Đông lại luôn miệng nhắc đến chuyện đi học hộ, thế cho nên cậu mới tức giận quay sang Lương Đông cáu gắt nói:

“Đã nói có đi lại còn”

Lương Đông thấy bộ dạng xù lông kia của sóc nhỏ nhà mình, càng nhìn lại càng cảm thấy đáng yêu, liền tiếp tục muốn trêu chọc một chút:

“Thật sự là có đi hả?”

Triệu Tử Thiêm không nhịn được nữa, nhanh chóng đẩy tay Lương Đông ra khỏi vai mình, bực bội bước lên bậc thang tầng ba:

“Anh làm sao vậy, em đã nói là Lý Vĩ có đi mà”

Lúc Triệu Tử Thiêm định bước vào trong phòng ký túc xá 301 đã bị Lương Đông nhanh hơn một bước kéo tay cậu lại:

“Anh còn chưa nói xong mà…”

Triệu Tử Thiêm hiện tại đã sắp không chịu nổi nữa rồi, cậu không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét kia của Lương Đông:

“Nói cái gì, có cái gì để nói?”

Lương Đông ra vẻ trầm trọng, nghiêm mặt nói:

“Anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em!”

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc kia của Lương Đông cũng phải giật mình:

“Có chuyện gì?”

Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm, im lặng một lúc mới nói:

“Chuyện liên quan đến em… anh nghĩ phải nói ra…”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm thấy có dự cảm không lành, hai chân giống như bị người khác giữ chặt không thể nhúc nhích, gương mặt có điểm cứng lại, nội tâm bất an không thôi:

“Chuyện gì?”

Lương Đông nhìn thấy Triệu Tử Thiêm như vậy suýt chút nữa là bật cười thành tiếng, cái bộ dạng bực tức vừa rồi của sóc nhỏ nhà hắn đã sớm biến mất, hiện tại là bộ dạng hoảng hốt hoang mang, hẳn là bị hắn dọa cho sợ rồi. Lương Đông chậm rãi bước đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, nhìn cậu một lúc mới nói: “Chuyện này nhất định anh phải nói ra...” Lương Đông lại ngừng một chút quan sát Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra hai nắm tay của sóc nhỏ nhà mình đang bám chặt lấy vạt áo, có vẻ như thật sự gấp gáp: “Sinh nhật vui vẻ… em gấp gáp cái gì? Ha ha”

Trong khoảnh khắc chờ đợi lời chúc mừng sinh nhật kia Lương Đông, Triệu Tử Thiêm thật sự suýt chút nữa bị hắn dọa chết rồi. Đang định lên tiếng mắng chửi, đã bị ai kia nhanh hơn một bước dùng miệng chặn lại. Ngay lúc này đây, Triệu Tử Thiêm đầu óc trống rỗng, cậu không sợ người bên trong phòng nhìn thấy, cũng không sợ người ở bên dưới bắt gặp được cảnh này, cậu chỉ quan tâm duy nhất một điều chính là… thì ra Lương Đông vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của cậu.

Không biết qua bao lâu, Triệu Tử Thiêm đột nhiên cảm giác có người đi ngang qua liền giật mình đẩy Lương Đông ra xa. Để ý một hồi mới thấy thì ra là Tạ Phi Tốn cầm rác ra bên ngoài vứt. Triệu Tử Thiêm vốn định mở miệng giải thích một chút, nhưng chẳng hiểu sao Tạ Phi Tốn lại làm như không có chuyện gì cứ thế đi lướt qua cậu vào trong phòng ký túc xá 301.

Triệu Tử Thiêm thót tim, quay sang khó hiểu hỏi Lương Đông:

“Cậu ấy làm sao vậy, tại sao lại không nói gì?”

Lương Đông biết Tạ Phi Tốn nhất định là đã nhìn thấy hết nhưng vẫn giả bộ không biết, cho nên Lương Đông liền nói đại:

“Cậu ấy say rồi”

Triệu Tử Thiêm vẫn không thể tin nổi, rõ ràng bước đi vừa rồi của Tạ Phi Tốn rất là bình thường, không thể nào say đến mức không nhìn thấy cái gì được. Triệu Tử Thiêm khẽ ngó đầu vào bên trong, phát hiện ra Tạ Phi Tốn đã yên vị nằm ở trên giường ngủ lúc nào không hay. Lúc này Triệu Tử Thiêm mới an tâm hơn một chút:

“Hình như thật sự là bị say đó”

Tạ Phi Tốn bị say rượu, nhưng không đến mức cái gì cũng không biết. Vừa rồi đi vứt rác không để ý, lúc tiến đến gần mới phát hiện ra cảnh đặc sắc của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, bây giờ quay lại nhất định sẽ bị hai người đó phát hiện ra, chi bằng cứ làm như không biết gì tiếp tục bước đi

Triệu Tử Thiêm nhìn phòng ký túc xá 301 một hồi, mọi người bên trong say xỉn đã nằm hết ở dưới đất, kể cả người ở phòng 302 cũng chung số phận. Triệu Tử Thiêm thở dài, quay sang bên cạnh nói với Lương Đông:

“Anh mau đưa ba người phòng anh về đi, bọn họ say rồi gọi thế nào cũng không tỉnh!”

Lương Đông khoác vai Triệu Tử Thiêm thản nhiên nói:

“Kệ bọn họ đi, để họ ngủ ở đó!”

“Vậy em ngủ ở đâu?” Thật ra thì Triệu Tử Thiêm là đang đợi quà sinh nhật của Lương Đông cho nên mới vòng vo mãi không chịu đi vào trong. Có điều Lương Đông mặc dù đã nhìn ra nhưng vẫn cố tình làm như không biết gì:

“Bọn họ đều nằm ở dưới đất mà, em ngủ trên giường không phải là được rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm liếc nhìn Lương Đông một cái rồi bực tức bước vào bên trong. Lương Đông thấy thế thì mỉm cười kéo Triệu Tử Thiêm lại:

“Vẫn còn chưa nói xong mà”

Triệu Tử Thiêm nghiêm mặt, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn chằm chằm Lương Đông. Nếu lần này hắn mà còn làm cho cậu thất vọng nữa, cậu nhất định sẽ không tha cho hắn. Lương Đông chậm rãi lấy ra từ trong túi áo một hộp hình vuông nho nhỏ được bọc vải nhung màu đen. Triệu Tử Thiêm mắt vừa nhìn thấy cái hộp quà kia liền giật nảy, xua xua tay nói:

“Cái gì đấy, cái này em không nhận đâu!”

Lương Đông có chút khó hiểu, Triệu Tử Thiêm không phải là đang chờ mong quà sinh nhật của hắn sao, tại sao đột nhiên lại không chịu nhận lấy.

“Em không lấy đâu, như vậy quá nhanh rồi!” Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông có ý định mở hộp quà đó ra liền đưa tay ngăn lại.

Lương Đông vẫn còn chưa hiểu cái gì:

“Hả?”

Thật ra thì Triệu Tử Thiêm vốn tưởng là trong hộp kia là một chiếc nhẫn, cũng không thể trách cậu hiểu lầm như vậy được, Lương Đông thế nhưng dùng bộ dạng vô cùng trang trọng, hơn nữa cái hộp kia thật sự là rất giống hộp đựng nhẫn: “Đã nói không lấy lại còn…” Nói đến đây Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng xoay người bước đi.

Lương Đông lúc này mới hiểu ra tại sao Triệu Tử Thiêm lại kiên quyết như vậy, hắn cười lớn thành tiếng rồi nhanh chóng bước đến trước mặt của Triệu Tử Thiêm trêu chọc hỏi:

“Tại sao lại không lấy, cái này anh mua cho em mà?”

Triệu Tử Thiêm quay mặt sang một bên, nhỏ giọng lầm bầm:

“Vậy không phải quá nhanh hay sao?”

Lương Đông nhịn cười, hắn biết nếu bây giờ hắn cười, Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ nổi giận với hắn. Thế cho nên Lương Đông liền dùng một ngón trỏ chạm vào chóp mũi của Triệu Tử Thiêm:

“Em đang nghĩ cái gì?”

Triệu Tử Thiêm quay lại, vừa lúc nhìn thấy đôi khuyên tai lấp lánh ở trong tay Lương Đông. Đôi khuyên tai đó rất đơn giản, chỉ là một chấm tròn nhỏ được đính đá ở bên trong, nhưng mà không hiểu sao Triệu Tử Thiêm vừa nhìn thấy nó liền đứng im lặng thất thần trong vài giây. Không biết qua bao lâu, Lương Đông mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng đó:

“Có thích không?”

Đương nhiên là Triệu Tử Thiêm rất thích, nhưng khi vừa nhìn thấy trên mu bàn tay của Lương Đông có vết xước liền nhăn mặt hỏi hắn:

“Tay anh làm sao vậy?”

Lương Đông buổi sáng ngày hôm nay leo lên sườn núi dốc, cho nên không thể tránh được việc chân tay trầy xước, hiện tại thấy Triệu Tử Thiêm lo lắng cho mình như vậy liền muốn kể khổ một chút:

“Đại Thiêm, ngày hôm nay anh trèo lên đỉnh núi…”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày:

“Anh trèo lên đó làm cái gì?”

Lương Đông hơi cúi đầu xuống tựa vào vai Triệu Tử Thiêm:

“Trên núi có chùa, muốn lên đó cầu bình an cho em”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì giật mình, người này vì cậu mà leo lên núi, cái này có phải gọi là lên núi đao xuống biển lửa hay không? Nói không có chút cảm động nào thì là nói dối, tuy rằng ngoài miệng nói câu: “Anh nói như vậy là em tin sao?” nhưng tay của Triệu Tử Thiêm vẫn không quên xoa nhẹ vết thương của ai kia.

Lương Đông thu tay lại, cầm lấy một chiếc khuyên tai đeo vào tai giúp cho Triệu Tử Thiêm, nhìn nhìn một hồi mới hài lòng gật đầu:

“Rất đẹp trai!”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên sờ vào tai mình một chút, cảm giác mát lạnh có điểm chưa thể thích nghi được ngay:

“Còn phải nói!”

Lương Đông mỉm cười kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, đưa chiếc khuyên tai còn lại lên trước mặt của Triệu Tử Thiêm chỉ chỉ vào đó:

“Chín viên kim cương, anh muốn…”

Nhưng mà Lương Đông còn chưa kịp nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã giãy nảy đẩy hắn qua một bên:

“Nói cái gì, kim cương hả?”

Cái mà Lương Đông quan tâm chính là ý nghĩa của số chín kia, nhưng cái mà Triệu Tử Thiêm quan tâm lại là e ngại về giá cả của nó. Lương Đông nói đó làm kim cương đấy, Triệu Tử Thiêm là người đã từng đi hết ba cái siêu thị tìm mua dây cáp mạng chỉ vì chênh nhau có ba tệ. Bây giờ Lương Đông lại nói khuyên tai cậu đang mang được làm bằng kim cường, cảm giác trên tai đột nhiên bị kéo mạnh xuống, đến việc đưa tay lên muốn tháo ra cũng sợ nó bị hỏng hóc cái gì đó.

Lương Đông gật đầu:

“Là chín viên, là vĩnh cửu”

Triệu Tử Thiêm đưa tay tát nhẹ vào má Lương Đông, bộ mặt có chút không thể ngờ tới nói lớn:

“Anh mua kim cương làm cái gì, nhiều tiền như vậy…”

Lương Đông kéo con sóc nhỏ đang loay hoay tính bỏ cái khuyên tai kia ra ôm vào lòng, nhỏ giọng nói:

“Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!”

Triệu Tử Thiêm sau khi nghe xong câu kia, quả thực đình chỉ mọi hoạt động. Không biết qua bao lâu Triệu Tử Thiêm mới rời khỏi lòng ngực Lương Đông, nghiêm túc hỏi một câu:

“Đôi này bao nhiêu?”

Lương Đông không muốn dọa sợ sóc nhỏ nhà mình, cho nên chỉ qua loa nói đại:

“Không nhiều, cửa hàng mới khai trương cho nên đang trong thời gian khuyến mại một nửa giá, bây giờ mua nhất định là rất lợi đấy”

“Anh mua ở chỗ nào?” Triệu Tử Thiêm hỏi.

Lương Đông trả lời:

“Gần ngôi chùa đó!”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra quyết định:

“Ngày mai đi đến đó trả lại người ta một cái khuyên này đi, em có một lỗ tai thôi anh mua hai chiếc làm cái gì, không phải rất phí hay sao?”

Lương Đông nghe thấy thế thì buồn cười, sóc nhỏ nhà hắn trước sau luôn tính toán nhiều như vậy:

“Cái này làm sao được, đã mua phải mua cả đôi, ai lại mua một chiếc?”

Triệu Tử Thiêm nghĩ cũng đúng:

“Vậy bán chiếc này đi, em chỉ có một lỗ tai, giữ lại cũng không dùng tới!”

Lương Đông làm ra vẻ xụ mặt xuống:

“Nói bán là bán được sao, quà anh mua cho em mà em lại nói bán đi!”

Triệu Tử Thiêm khó xử:

“Vậy giữ lại làm cái gì? Em cũng không dùng tới!”

Lương Đông xoa xoa đầu của Triệu Tử Thiêm:

“Ngày mai đi xỏ một lỗ nữa không phải là được rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa thôi hốt hoảng về vụ Lương Đông lén xỏ lỗ tai cho cậu, bây giờ Lương Đông lại nói cậu đi xỏ thêm một lỗ nữa, thật sự là có chút khẩn trương:

“Nhưng mà đau lắm!”

Lương Đông đưa chiếc khuyên tai còn lại lên trước mặt của Triệu Tử Thiêm:

“Vậy thì bỏ phí cái này vậy!”

Cuối cùng, Triệu Tử Thiêm bởi vì nghĩ đến chiếc khuyên tai kim cương kia mà quyết định bắn thêm một lỗ nữa trên tai của mình.

Lúc Triệu Tử Thiêm định đi vào bên trong phòng 301 thì Lương Đông lại một lần nữa kéo Triệu Tử Thiêm lại:

“Còn muốn vào đó ngủ sao, qua bên phòng anh đi!”

Triệu Tử Thiêm cũng thật sự không muốn vào trong đó, bởi vì trong đó đều thoang thoảng mùi rượu bia rất khó chịu, thế cho nên hiện tại Lương Đông và Triêu Tử Thiêm liền độc chiếm cả một phòng ký túc xá 302.

Đến lúc tắt điện, mỗi người nằm trên một chiếc giường, Lương Đông mới chầm chậm nói ra một câu thế này:

“Anh thích em… thích trước cả lúc Phó Tiểu Hinh bắt đầu thích em”

Triệu Tử Thiêm giật mình, cậu không ngờ là vừa rồi Lương Đông đã chứng kiến hết mọi chuyện. Cũng thật không ngờ hắn lại trẻ con đến vậy, nhất định phải học theo câu nói của Phó Tiểu Hinh để nói.

Triệu Tử Thiêm không nói gì, Lương Đông lại lên tiếng hỏi:

“Em có nghe thấy hay không?”

Bởi vì trong phòng đã sớm tắt điện, cho nên không thể nhìn thấy rõ được mặt của đối phương, chính vì thế mà Lương Đông không thể thấy bộ dạng trộm cười của sóc nhỏ nhà mình, nhưng dù sao khi nghe thấy cái giọng nói đắc ý kia của Triệu Tử Thiêm hắn cũng đủ hiểu:

“Nghe rồi!”

Lương Đông nằm nghiêng người sang chiếc giường kế bên, mặc dù đèn điện đã tắt hết nhưng ánh mắt của hắn vẫn chung thủy nhìn về một phía:

“Hôm nay anh đã lái xe năm tiếng đồng hồ, ngồi ở trong chùa bảy tiếng chỉ để cầu bình an cho em”

Phía bên kia im lặng, Lương Đông lại tiếp lời:

“Có biết tại sao anh không cầu tình duyên mà chỉ cầu bình an cho em hay không… Bởi vì, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được, cho nên vấn đề an toàn của em đối với anh là quan trọng nhất…”

Lương Đông nói đến đây thì dừng lại, Triệu Tử Thiêm nằm ở bên kia tuy không nói, nhưng vẫn chăm chú nín thở lắng nghe, đợi một lúc rồi vẫn không thấy Lương Đông nói ra lý do tại sao lại không cầu tình duyên, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mới tò mò lên tiếng hỏi:

“Tại sao không cầu cả tình duyên?”

Không biết từ lúc nào Lương Đông đã ngồi sẵn ở bên giường đối diện, chỉ đợi Triệu Tử Thiêm vừa hỏi ra câu này liền đặt xuống môi của cậu một nụ hôn, lúc đầu thì nhẹ nhàng, lúc sau liền cuồng nhiệt mãnh mẽ, cứ như vậy đến khi cả hai người đã sắp không thở nổi, Lương Đông mới luyến tiếc rời khỏi vị trí quen thuộc kia nhẹ giọng đáp:

“Cái này anh có thể cho em, không cần cầu!”

Có một số thứ có cầu cũng không thể có, nhưng có một số thứ không cần cầu cũng có được, một trong số thứ đó chính là tình yêu. Lương Đông vốn tin tưởng tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, nó phải từ từ trải qua một số thứ thách mới có thể đến được với bản thân, giống như hắn và Triệu Tử Thiêm vậy, cứ như thế mà không biết thích nhau từ bao giờ. Lời của Lương Đông nói rất đúng, hắn không thể lúc nào cũng luôn để mắt đến sóc nhỏ nhà hắn được, nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn cứ hễ rời hắn ra một chút thôi là sẽ xảy ra chuyện. Thế cho nên thứ Lương Đông mong muốn nhất chính là sự bình an của Triệu Tử Thiêm. Còn về tình yêu, hắn thật sự có đủ tự tin để Triệu Tử Thiêm cảm nhận được rõ ràng.

Một lúc sau, cả căn phòng đột nhiên rơi vào không khí ám muội, im lặng đến bức bối. Triệu Tử Thiêm nhịn không được muốn tìm chuyện để nói với Lương Đông:

“Phó Hiền mới nhận được lời mời làm đạo diễn cho một bộ phim, ngày mai cậu ấy đã dọn đi rồi, không sống ở ký túc xá nữa!”

Lương Đông nghe đến đây, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng:

“Ý của em là muốn anh chuyển qua phòng 301 sao?”

Triệu Tử Thiêm quả thật là không có suy nghĩ như vậy, cậu chẳng qua là chỉ muốn xóa tan bầu không khí ngượng ngùng này mà thôi:

“Đông ca, anh có quỳ xuống chân cầu xin em, em cũng không để anh chuyển qua đó đâu”

Lương Đông nằm ở bên giường đối diện cười lớn:

“Ngày mai anh chuyển qua đó!”

Triệu Tử Thiêm giật mình:

“Anh qua đó làm cái gì?”

Lương Đông rất thản nhiên mà nói ra một câu:

“Anh qua đó canh chừng em”

Triệu Tử Thiêm ngồi bật dậy, cầm cái gối đáp sang giường đối diện:

“Em có cái gì phải canh chừng?”

Lương Đông vẫn làm như không có chuyện gì đáp:

“Mị lực của sóc nhỏ nhà anh phát ra rất mạnh!”

Triệu Tử Thiêm vừa buồn cười vừa tức giận:

“Bên đó toàn con trai, anh lo lắng cái gì?”

Lương Đông nhanh chóng nói: “Trai gái đều có thể vì em mà bị ảnh hưởng hết…” Nói đến đây Lương Đông giống như nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên nhíu mày lại: “Lấy Phó Thiếu Dương làm ví dụ đi, anh ta mỗi lần gặp em đều luôn nhìn em rất mờ ám”.

Triệu Tử Thiêm không phục:

“Anh ta thích con trai từ trước rồi!”

Lương Đông không cần suy nghĩ nhiều nói ra một câu thế này:

“Vậy lấy anh làm ví dụ đi, anh không thích con trai từ trước đâu, vậy mà em vẫn có thể quyến rũ anh được!”

Lương Đông dùng từ rất không hợp lý, Triệu Tử Thiêm vừa nghe thấy hai từ ‘quyến rũ’ kia liền bực tức:

“Nói cái gì thế, ai nói em quyến rũ anh?”

Lương Đông tiếp tục trêu chọc Triệu Tử Thiêm:

“Còn không phải sao? Nếu không tự nhiên anh thích em chắc?”

Triệu Tử Thiêm nổi giận, bước xuống giường định quay trở về phòng của mình:

“Giờ anh thích em là lỗi của em sao?”

Trong phòng vốn dĩ rất tối, cho nên Lương Đông cũng không biết là Triệu Tử Thiêm có ý muốn đi ra khỏi phòng, chỉ đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, trăng sáng ở bên ngoài chiếu xuống bóng dáng nhỏ bé của ai kia, Lương Đông mới giật mình nhảy xuống giường kéo Triệu Tử Thiêm lại.

Triệu Tử Thiêm chỉ là giả bộ muốn về mà thôi, cho nên cậu bước rất chậm để cho Lương Đông có thời gian kịp kéo cậu lại. Lương Đông làm sao mà không hiểu ra ý đồ của sóc nhỏ nhà mình, nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà nói thẳng ra, chỉ ở bên cạnh nhỏ giọng lấy lòng:

“Không hiểu tại sao lại thích em như vậy nữa”

Triệu Tử Thiêm hiện tại đang được Lương Đông ôm ở phía sau lưng, cậu cũng không có ý định đẩy hắn ra, hai người cứ đứng như vậy ngắm trăng sáng ngoài cửa. Được một lúc Triệu Tử Thiêm liền lên tiếng:

“Đông ca”

Lương Đông tựa cằm vào vai của Triệu Tử Thiêm, hơi thở nam tính mang theo sự gấp gáp khác lạ:

“Ừ!”

Buổi tối lãng mạn, không gian riêng tư, gió trời mát rượi thổi vào trong phòng, hai người im lặng đứng ngắm trăng sáng trên cao. Nói Triệu Tử Thiêm chính là chàng trai ngay thẳng không hiểu phong tình rất đúng, bởi vì thời điểm tốt như vậy lại huỵch toẹt nói ra một câu:

“Cái gì chọc vào em vậy?”

Có lẽ đối với hai người con trai, bọn họ vốn chẳng cần cái gì gọi lãng mạn như con gái. Có lẽ giữa Triệu Tử Thiêm và Lương Đông hai người đó vốn yêu thích sự thẳng thắn, thế cho nên khi Triệu Tử Thiêm nói ra câu kia, Lương Đông liền không cảm thấy xấu hổ gì mà nhanh chóng nói ra:

“Là Tiểu Đông Đông!”

Triệu Tử Thiêm đột nhiên quay lại, giáng thẳng vào mặt Lương Đông một cái tát, lớn tiếng quát:

“Anh phát tình cái gì?”

Lương Đông ăn đau, đưa tay lên xoa xoa mặt mình một chút lại kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng:

“Nói em mị lực phát ra rất lớn không sai đâu!”

Triệu Tử Thiêm đẩy Lương Đông ra trèo lên giường chùm chăn kín người:

“Không liên quan đến em!”

Lương Đông bước về phía chiếc giường đó, có ý định kéo chăn của Triệu Tử Thiêm ra:

“Sao lại không liên quan?”

Triệu Tử Thiêm cả người đã nằm hết lên chăn, thế cho nên Lương Đông muốn kéo chăn của cậu ra cũng không thể:

“Đóng cửa vào đi!”

Lương Đông xấu xa hỏi lại:

“Đóng cửa rồi em giúp anh phải không?”

Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc kẻ không biết xấu hổ trước mặt, trầm giọng nói:

“Đóng vào đi!”

Lương Đông không đóng cửa mà đi tới giường đối diện ngồi xuống tự giải quyết:

“Anh không đóng, em tự đóng đi!”

Bởi vì ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào trong phòng, cho nên Triệu Tử Thiêm có thể nhìn thấy Lương Đông đã kéo quần xuống tận bắp đùi tự ngồi một chỗ vuốt nhẹ vật to lớn đang dựng thẳng kia. Triệu Tử Thiêm cũng thật không ngờ Lương Đông thế nhưng không biết xấu hổ như vậy, cậu khẽ lên tiếng quát:

“Anh đi đóng cửa vào đi rồi muốn làm cái gì thì làm, nhỡ người khác đi ngang qua thì sao?”

Lương Đông vẫn thản nhiên ngồi ở đó làm việc của mình không đáp lời Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cũng hết cách đành bực mình bước xuống giường đi ra ngoài đóng cửa lại. Lương Đông đạt được mục đích liền cười lạnh, cửa vừa mới đóng lại, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng lúc này đã bị che khuất, thế cho nên Lương Đông mới nhân cơ hội này đẩy Triệu Tử Thiêm vào chính cánh cửa đó, giọng nói mang theo hơi nóng có điểm gấp gáp nói khẽ bên tai Triệu Tử Thiêm:

“Có phải sợ người khác nhìn thấy Tiểu Đông Đông hay không?”

Triệu Tử Thiêm vừa xoay người liền bị Lương Đông ép sát vào cánh cửa, lưng bị va mạnh vào tay nắm cửa có chút đau, nhíu mày cố đẩy Lương Đông ra xa:

“Lưng em chạm vào tay nắm cửa rồi!”

Lương Đông dùng sức nhấc Triệu Tử Thiêm sang phía tường bên cạnh một chút, là nhấc bổng cậu lên chứ không phải là kéo sang. Triệu Tử Thiêm hoảng hốt vội bám vào vai Lương Đông, tình cảnh hiện giờ của Triệu Tử Thiêm giống như bị đóng đinh ở trên tường, chân lơ lửng ở giữa khoảng không:

“Này, mau bỏ xuống đi!”

Lương Đông vẫn nhấc Triệu Tử Thiêm lên cao như vậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà tứ:

“Lại mập lên rồi!”

Triệu Tử Thiêm có chút xấu hổ cố gắng đánh vào vai Lương Đông thật mạnh. Lương Đông quả thực buông Triệu Tử Thiêm xuống đất, nhưng chân của Triệu Tử Thiêm vừa chạm đất liền bị Lương Đông mạnh mẽ kéo áo cậu muốn cởi ra. Triệu Tử Thiêm vội vàng đưa tay giữ chặt vạt áo mà không kịp. Cái miệng xấu xa của ai kia đã bắt đầu cắn mút điểm nhỏ trước ngực cậu:

“Đại Thiêm… anh vừa rồi nhìn thấy tất cả”

Triệu Tử Thiêm không có ý định đẩy Lương Đông ra, nghe Lương Đông nói một câu không đầu không cuối liền khó hiểu:

“Hả?”

Lương Đông dùng một tay xoa nắn trước ngực của Triệu Tử Thiêm, một tay kia nhanh chóng cởi hẳn áo cậu ra vứt xuống đất:

“Thấy Phó Tiểu Hinh tỏ tình với em!”

Triệu Tử Thiêm rơi vào mê loạn, dùng hai tay vò tóc Lương Đông ầm ừ vài tiếng.

Lương Đông lại đưa miệng của mình lên vành tai mỏng của Triệu Tử Thiêm khẽ cắn hờ:

“Lần sau đừng để cô ấy hiểu lầm nữa… có nghe không?”

Triệu Tử Thiêm không đáp lời nào, một tay đã kéo tay Lương Đông xuống phía dưới mình, ý nói muốn hắn làm ở đó. Nhưng mà Lương Đông lại muốn nghe câu trả lời của Triệu Tử Thiêm, cho nên hắn nhất định không chiều theo ý cậu:

“Có nghe không?”

Triệu Tử Thiêm gấp gáp gật đầu. Lương Đông hài lòng, đưa tay vào trong quần của Triệu Tử Thiêm bắt đầu di chuyển chậm rãi:

“Lần sau không được cứ như thế bỏ đi… hại anh lo lắng nữa… biết chưa?”

Dường như Lương Đông cố ý không di chuyển nhanh, thế cho nên hiện tại Triệu Tử Thiêm mới nhịn không được đưa tay thúc giục hắn, ý muốn hắn nhanh một chút:

“Ừ!”

Lương Đông nghe thấy câu trả lời kia của Triệu Tử Thiêm, quả thật ra tăng tốc độ:

“Đại Thiêm… nếu sau này không có anh ở bên cạnh, vậy không phải là Tiểu Thiêm Thiêm chịu khổ rồi hay sao?”

Triệu Tử Thiêm thở dốc, cả người sớm đã tựa vào vai Lương Đông. Cậu không nghe rõ Lương Đông nói cái gì nữa, chỉ còn biết hắn nói câu nào thì ầm ừ câu đó. Đến khi phía bên ngoài cửa có tiếng động, kéo theo sau là tiếng gọi lè nhè say rượu của Khương Chí Phong, Triệu Tử Thiêm mới giật mình đứng thẳng người:

“Là Chí Phong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.