Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 33: Chương 33: Một Bữa Ăn




“Anh họ, hôm nay người nào đến mà khiến cho anh phải đóng cửa tiệm sớm, hơn nữa còn đích thân vào bếp nấu ăn vậy?” Bên nay, Lương Mỹ đang ngồi ở trên ghế, hai tay chống lên bàn, chăm chú nhìn bóng lưng bận rộn của Lương Đông ở trong bếp.

Lương Đông nghe Lương Mỹ hỏi như thế, cũng chỉ mỉm cười không nói. Hắn đang nghĩ đến bộ dạng của Triệu Tử Thiêm khi biết tin hắn là ông chủ mới của quán lẩu này.

Chắc hẳn, cậu ta sẽ mở lớn hai mắt, đi quanh hắn một vòng, sau đó dùng ánh mắt dò xét nhìn từ đầu đến chân hắn. Cuối cùng cười xấu xa nói rằng hắn lại nói khoác nữa.

Nhưng mà, biểu hiện này của Lương Đông ở trong mắt Lương Mỹ lại thành, Lương Đông vì một cô gái nào đó mới như vậy.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động. Lương Đông ở trong bếp liền trở nên gấp rút. Cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay, phát hiện ra còn ba mươi phút nữa mới đến giờ tan học. Không nghĩ Triệu Tử Thiêm lại đến sớm như vậy. Hắn còn chưa chuẩn bị xong.

Lương Mỹ xoay người, phát hiện ra ngoài cửa có một cô gái đang chậm rãi bước vào.

Cô gái này vừa vào cửa, liền rất tự nhiên mà mở miệng:

“Mỹ Mỹ, hôm nay có việc gì sao? Sao đóng cửa sớm vậy!”

Lương Mỹ đứng lên, đi đến chỗ Tào Khê, bộ mặt làm ra vẻ đau lòng:

“Mình nói này Khê Khê, cậu đừng có mà buồn đó. Hình như hôm nay bạn gái của anh họ tớ đến…” Nói đến đây, Lương Mỹ liền kéo tay Tào Khê vào trong bếp: “Cậu nhìn xem, còn đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho cô ấy ăn đây này!”

Tào Khê nghe vậy, ngây người ra một lúc. Cô quen biết Lương Đông đã được một tháng rồi, cũng chưa nghe hắn ta nói có bạn gái. Trong khi Tào Khê còn đang thất thần, Lương Đông đã mau chóng mở miệng, phản đối lời Lương Mỹ:

“Lương Mỹ, anh có nói là bạn gái anh đến sao?”

Lương Mỹ nhìn Tào Khê, rồi lại liếc nhìn Lương Đông một cái:

“Anh không nói… Thế rốt cuộc người sắp đến là ai, ai mà phải khiến cho anh tự thân vào bếp như vậy?”

Lương Đông đứng ở trong bếp, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trong đôi mắt ngập tràn ý cười:

“Là bạn của anh!”

Tào Khê thấy biểu hiện này của Lương Đông, hình ảnh lần đầu tiên khi cô gặp hắn lại hiện ra trong đầu. Khi ấy, Lương Đông cũng vì tin nhắn của người nào đó, mà cười vui vẻ như vậy. Có lẽ, người sắp đến thật sự là bạn gái của hắn ta.

Lương Đông thấy Tào Khê cũng đến. Vì thế mà lịch sự mời cô ấy ở lại ăn bữa tối luôn:

“Tào Khê đã đến rồi vậy ở lại dùng bữa luôn đi!”

Tào Khê muốn mở miệng từ chối. Nhưng Lương Mỹ đã kéo tay cô, ngắt lời nói:

“Đúng thế, xem xem cô gái kia có xinh đẹp hơn cậu hay không!”

Lương Đông ở trong bếp, liếc nhìn Lương Mỹ một cái. Sau đó, liền không để ý đến cô ấy, tiếp tục làm công việc của mình. Triệu Tử Thiêm chắc chắn cũng sắp đến rồi. Hắn phải làm nhanh lên mới được

Tào Khê kéo Lương Mỹ ra một góc ngồi nói chuyện:

“Mỹ Mỹ, thật sự hôm nay bạn gái của anh Lương Đông đến sao?”

Lương Mỹ rót một cốc nước, đưa đến đặt trước mặt Tào Khê:

“Mình không biết…” Lương Mỹ nói đến đây, lại xoay người nhìn về chỗ anh họ mình một cái. Thấy Lương Đông hiện tại, rất chuyên tâm nấu ăn. Bộ dạng này, phải nói giống như là… người yêu vào bếp nấu ăn cho mẹ chồng tương lai vậy: “Nhưng mà tám mươi phần trăm là thật thế rồi!”

Tào Khê nghe Lương Mỹ nói vậy, cốc nước vốn định đưa lên miệng uống, lúc này liền đặt xuống bàn. Bộ dạng chán nản nói:

“A, vậy là một tháng nay không công rồi sao!”

Lương Mỹ cười vỗ vai Tào Khê:

“Thôi đi, coi như là đến đây chơi với mình!”

Lúc Tào Khê còn đang định mở miệng trả lời Lương Mỹ, thì phía sau cánh cửa lại có tiếng động. Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc quần jean cùng áo sơ mi trắng đơn giản bước vào quán, nhỏ nhẹ hướng hai người mở miệng:

“Xin hỏi, quán có mở cửa không ạ?”

Lương Mỹ vừa nhìn cô gái này, liền đoán ngay là bạn gái của anh trai mình. Cho nên cũng lịch sự đáp lại:

“Cô có hẹn với anh trai tôi phải không?”

“Anh cô là…” Lúc cô gái kia định lên tiếng trả lời. Thì phía sau lại có một nam sinh nữa bước vào theo:

“Hôm nay quán không mở cửa sao?”

Lương Mỹ và Tào Khê không hiểu sao lại xuất hiện thêm một người nữa. Đang lúc không biết làm thế nào thì Lương Đông từ trong bếp bước ra.

Hắn lúc đầu còn mang tâm trạng hứng khởi, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Triệu Tử Thiêm còn xuất hiện thêm một Phó Tiểu Hinh, gương mặt của hắn liền cứng lại. Nụ cười vốn dĩ rất tự nhiên, lúc này cũng trở nên gượng gạo.

“Đến rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông từ trong nhà bếp bước ra, có chút bất ngờ:

“Này cậu đến sớm thế, hình như hôm nay quán này đóng cửa rồi!”

Ngay lúc này đây, Lương Đông cũng chẳng còn có tâm trạng nào mà nói hắn là chủ của quán này cho Triệu Tử Thiêm biết. Chỉ nói cậu ta cùng Phó Tiểu Hinh ngồi xuống ghế trước.

Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn về phía sau cánh cửa. Thấy trên tấm kính rõ ràng treo biển ‘Sory closed’, rồi lại quay sang nhìn về phía Lương Mỹ và Tào Khê hỏi:

“Hôm nay quán có phục vụ không vậy?”

Sở dĩ, Triệu Tử Thiêm hỏi hai người bọn họ, vì nghĩ một trong số họ là chủ cửa tiệm.

Lương Mỹ nhìn Triệu Tử Thiêm một cái, rồi lại nhìn tới chỗ Lương Đông. Thấy bộ dạng ỉu xìu của hắn ta hiện tại, so với bộ dạng hớn hở khi mới vào khác nhau hoàn toàn:

“Hai người ngồi đi!”

Tào Khê kéo Lương Mỹ vào một góc nói nhỏ:

“Này, như vậy là sao?”

Lương Mỹ cũng lén lút nhìn một màn trước mặt, rồi kiễng chân nói khẽ vào tai Tào Khê:

“Theo như mình thấy, chắc chắn nam sinh ấy là người mà cô gái kia thích. Anh họ mình lại thích cô gái kia. Hôm nay anh họ mình vốn dĩ là mời cô gái kia đến thôi, nhưng cô ta lại mang theo nam sinh ấy đến nữa. Cậu có vừa thấy bộ dạng đáng thương của anh họ mình không. Ôi thật đáng thương mà!”

Tào Khê cũng có chung suy nghĩ với Lương Mỹ. Cô là một cô gái thẳng thắn, nếu như Lương Đông không thích mình, cô cũng sẽ không xấu xa đến mức đi phá đám. Cho nên hiện tại, cô đã quyết định sẽ giúp Lương Đông một tay:

“Hay là, bọn mình giúp anh họ cậu đi!”

Lương Mỹ ngẩng đầu nhìn Tào Khê cười mờ ám:

“Không phải đây là cơ hội tốt dành cho cậu sao?”

Tào Khê nhéo eo Lương Mỹ:

“Thôi đi, mình không phải loại người đó đâu. Bọn mình giúp anh cậu với cô gái kia đi!”

Lương Mỹ nhíu mày, đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt một lượt:

“Mình thấy cô ta cũng không xinh đẹp bằng cậu. Sao anh mình lại thích cô ta nhỉ!”

Tào Khê cũng cảm thấy vậy. Nhưng mà có lẽ cô gái kia thật sự có điểm gì tốt, cho nên Lương Đông mới thích cô ta:

“Thôi đi, lát nữa…như thế... Rồi cậu...”

Hai người ở trong góc to nhỏ bàn kế hoạch. Đến khi Lương Đông lớn tiếng gọi, bọn họ mới làm vẻ mặt như không có gì đi ra bên ngoài.

Triệu Tử Thiêm để ý Lương Đông đi lại trong quán rất tự nhiên. Hiện tại còn bê nồi lẩu từ trong bếp ra đặt ở trên bàn. Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền chạy theo hắn hỏi cho ra lẽ:

“Này, anh là đầu bếp ở đây sao?”

Lương Đông nhìn thấy con sóc nhỏ kia hiện tại đã đứng ở trong bếp, khoanh tay đánh giá không gian bên trong một lượt. Biểu hiện này của Triệu Tử Thiêm, cũng không ngoài dự đoán của hắn:

“Khi nào có thời gian sẽ đến nấu!”

Triệu Tử Thiêm lại đi theo Lương Đông ra bên ngoài:

“Ông chủ ở đây tốt như vậy sao? Không cần phải ngày nào cũng đi làm mà vẫn có lương. Hơn nữa, anh làm gì mà biết nấu nướng chứ!”

Lương Đông đặt bát đũa xuống bàn, quay sang trả lời Triệu Tử Thiêm:

“Vậy lát nữa em ăn thử xem”

Triệu Tử Thiêm nhìn nồi lẩu ở trên bàn, màu sắc xem ra cũng không tồi. Cậu ngồi xuống dưới ghế, một tay chống lên bàn nhìn Lương Đông:

“Ở đây còn tuyển nhân viên không? Ông chủ của anh khi nào thì đến tiệm? Còn có lương một tháng là bao nhiêu”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm liên mồm hỏi, hắn chỉ mỉm cười xoa đầu cậu ta một cái:

“Em nghĩ có ông chủ nào tốt như vậy sao? Đi làm không cần phải thường xuyên đến”

Triệu Tử Thiêm đứng lên, đi quanh Lương Đông một vòng, ánh mắt mở lớn dò xét hắn từ đầu đến chân:

“Nãy giờ anh nói khoác sao?”

Lương Đông cười cười, đang định mở miệng thì Lương Mỹ đã nhanh hơn một bước, cướp lời:

“Anh à. Ông chủ ở trước mặt anh đó!”

Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn Lương Mỹ, thấy tay của cô ấy chỉ về hướng Lương Đông. Cậu liền bất ngờ bước đến chỗ Lương Mỹ:

“Em nói cái gì?”

Tào Khê bên cạnh cũng phụ họa gật đầu:

”Anh Lương Đông là chủ của quán này!”

Lương Mỹ và Tào Khê muốn để cho cô gái kia biết, Lương Đông có điều kiện tốt như thế nào. Cho nên mới nóng lòng nói ra như vậy.

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông tỏ vẻ bất ngờ:

“Thật sao?”

Lương Đông mỉm cười gật đầu:

“Thôi được rồi, mọi người ngồi xuống ăn đi!”

Lúc Lương Đông đang định kéo ghế ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm, thì Lương Mỹ đã nhanh hơn một bước, ngồi xuống chỗ đó. Còn bên kia, Phó Tiểu Hinh vốn dĩ đã ngồi bên cạnh Triệu Tử Thiêm rồi, lại bị Tào Khê không để ý đến, cố tình đặt một chiếc ghế ở giữa bọn họ để cho mình ngồi.

Vì thế, thứ tự ngồi của một chiếc bàn tròn lúc này là: Triệu Tử Thiêm ngồi ở giữa Tào Khê và Lương Mỹ. Lương Đông ngồi bên cạnh Phó Tiểu Hinh. Phó Tiểu Hinh ngồi đối diện Triệu Tử Thiêm

Phó Tiểu Hinh bị Tào Khê đẩy qua một bên, trong lòng cũng có chút không phục. Cô ấy vốn dĩ đã ngồi được bên cạnh Triệu Tử Thiêm, bây giờ lại bị đẩy sang một bên.

“Anh Lương Đông phải gọi là nhà doanh nghiệp trẻ rồi. Quán lẩu này cũng không tầm thường nha!” Phó Tiểu Hinh quay sang nói vài câu với Lương Đông

Lương Đông nghe thấy cũng chỉ mỉm cười lịch sự đáp lại:

“Buôn bán nhỏ thôi mà!”

Món lẩu thập cẩm này Lương Đông làm rất là ngon, chỉ là có chút hơi cay. Triệu Tử Thiêm lúc vớt thịt không để ý, vớt nhầm phải miếng ớt nhỏ. Nhưng miếng ớt nhỏ này, lại làm cho cậu bị sặc, mùi cay nồng lên đến tận mũi, nước mắt cũng theo đó tràn ra. Khiến cho Triệu Tử Thiêm bị sặc, ho khan vài tiếng, mặt mũi đỏ bừng.

Lương Mỹ ngồi bên cạnh thấy vậy, liền đưa cho cậu ấy một cốc nước, Phó Tiểu Hinh vội vàng cầm khăn giấy ở trên bàn muốn đưa cho Triệu Tử Thiêm. Nhưng đã bị Tào Khê nhận ra được ý đồ, cho nên cô ấy cũng mau chóng rút khăn giấy đưa đến trước mặt cậu ta. Trong bàn ăn này, người có phản ứng nhanh nhất khi thấy Triệu Tử Thiêm ho, phải kể đến Lương Đông. Cho dù ở bên cạnh hắn không có khăn giấy, cũng không có nước, nhưng hắn lại sốt sắng hơn người thường, chạy đến đằng sau vỗ vỗ lưng cho Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm ho đến không biết trời đất, hai mắt nhắm tịt. Đến lúc ngừng ho, mới phát hiện ra, mọi người vừa rồi vốn dĩ ngồi trên bàn ăn rất ngay ngắn, bây giờ thì loạn hết cả lên.

Lương Mỹ trên tay vẫn cầm cốc nước để ở trước mặt Triệu Tử Thiêm, Tào Khê và Phó Tiểu Hinh thì cầm khăn giấy. Người ngồi xa nhất, hiện tại lại đứng ngay đằng sau lưng câu.

Triệu Tử Thiêm vốn dĩ đã ngừng ho, bây giờ thấy màn này liền giật mình, ho thêm vài cái nữa

“Có sao không?”

“Uống nước đi!”

“Anh không sao chứ!”

“Khăn giấy này”

Không hẹn mà gặp, bốn người đồng loạt lên tiếng. Triệu Tử Thiêm sống từ nhỏ đến hiện tại, ở trên bàn ăn bị sặc không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng chưa bao giờ được quan tâm tận tình đến như thế.

Lương Mỹ và Tào Khê chẳng qua chỉ xuất phát từ lẽ thường, thấy người bên cạnh bị sặc thì đưa nước, đưa khăn giấy giúp. Còn Lương Đông và Phó Tiểu Hinh thì lại khác.

Hai người họ, là thật lòng lo lắng cho Triệu Tử Thiêm.

Chỉ khác một điều. Một người đã nhận ra tình cảm của mình, còn một người vẫn ngu ngơ chưa thể hiểu ra.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Triệu Tử Thiêm ở sân bay, Phó Tiểu Hinh đã thấy thích Triệu Tử Thiêm. Lúc đó chỉ là thích, nhưng hôm nay gặp lại cậu ta ở trong lớp, cô liền biết đây chính là duyên phận. Từ cấp độ thích chính thức chuyển sang yêu.

Còn Lương Đông, khi thấy Triệu Tử Thiêm bị sặc. Hắn cũng chẳng còn quản cái gì nữa, suýt chút nữa là lật bàn đi về phía cậu ta.

Chỉ vì Triệu Tử Thiêm ho một cái, hắn đã làm như là cháy nhà. Nếu như cậu ta sau này chẳng may bị chảy máu, không biết hắn sẽ còn thế nào nữa?

Đương nhiên, đối với vấn đề quan trọng này, ông chủ Lương của chúng ta vẫn còn chưa hiểu ra.

Triệu Tử Thiêm thụ sủng nhược kinh, ngại ngùng nhìn mọi người nói:

“Không sao, không sao. Ăn phải miếng ớt!”

Lương Mỹ đặt cốc nước xuống bàn: “Anh uống nước đi!”

Lúc Triệu Tử Thiêm đang định uống nước thì Phó Tiểu Hinh cũng đưa khăn giấy cho cậu ta:

“Anh Tử Thiêm, khăn giấy này!”

Tào Khê mang trong suy nghĩ muốn giúp đỡ cho Lương Đông và Phó Tiểu Hinh. Cho nên khi nhìn thấy Phó Tiểu Hinh đưa khăn giấy cho Triệu Tử Thiêm liền giật lấy, đặt ở bên cạnh. Rồi cầm khăn giấy của mình đưa cho Triệu Tử Thiêm.

Phó Tiểu Hinh vốn dĩ đã khó chịu chuyện Tào Khê tranh chỗ mình, hiện tại còn ngăn cản cô, không cho cô đưa khăn giấy cho Triệu Tử Thiêm thì càng tức giận hơn. Nhưng mà, ngại chỗ này đông người không thể to tiếng cãi vã được. Huống chi còn ở trước mặt Triệu Tử Thiêm, cô muốn giữ hình tượng đẹp nhất. Cho nên liền nén nhịn, cầm lấy một tờ khăn giấy khác, nhân lúc Tào Khê không để ý mà đặt xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm, trên tờ khăn giấy mà Tào Khê vừa để.

Một màn này, vừa vặn lọt vào trong mắt của Lương Đông. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm có thói quen dùng khăn giấy của chính mình, nếu như chẳng may quên không mang, thì phải là loại ở trong bao mới tinh chưa bóc vỏ.

Lương Đông đi vào trong bếp, cầm ra một gói giấy nhỏ, vẫn còn chưa bóc mở, đặt ở trên bàn :

“Này!”

Hành động này, khiến cho mọi người phải để ý đến hắn. Khăn giấy vốn dĩ đã có rồi, thế mà Lương Đông còn phải đi vào trong bếp lấy ra một gói giấy khác.

Đây ý là gì đây?

Triệu Tử Thiêm cầm lấy gói giấy Lương Đông đặt trên bàn, bóc ra một góc rồi rút tờ giấy đưa lên lau miệng. Thấy mọi người đều hoang mang, Lương Đông lại rất bình tĩnh mà giải thích cho bọn họ:

“Em ấy mắc chứng sạch sẽ thái quá!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói lời này thì lườm hắn một cái:

“Không phải đâu, không đến mức dùng từ thái quá“.

Một bữa ăn ngày hôm nay, phải nói là đã bị hiểu lầm ngay từ đầu.

Bắt đầu từ Lương Đông. Hắn hiểu lầm Triệu Tử Thiêm thích Phó Tiểu Hinh, cho nên vừa mới gặp liền đã đưa cô ta đến quán ăn.

Tiếp đó là Tào Khê và Lương Mỹ. Hai người họ hiểu lầm người Lương Đông thích là Phó Tiểu Hinh, cho nên mới giúp sai người.

Còn Phó Tiểu Hinh, cô ấy hiểu lầm Tào Khê thích Triệu Tử Thiêm, cho nên mới tranh giành từ ghế ngồi đến tờ khăn giấy với cô ta.

Cuối cùng là Triệu Tử Thiêm, kẻ đầu sỏ gây ra mọi hiểu lầm, vẫn còn ngốc nghếch không nhận ra lỗi lầm. Vui vẻ ngồi ăn, trong khi mọi người đang phải hoạt động trí óc. Suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lòng kẻ ngốc Triệu Tử Thiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.