Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 88: Chương 88: Không Phải Em Ấy, Tôi Tuyệt Đối Không Đóng




Triệu Tử Thiêm về rồi, Lương Đông chẳng hiểu sao lại cảm thấy hoang mang. Rõ ràng một tháng trước không gặp mặt, không nói chuyện cũng không cảm thấy bất an như thế này, Lương Đông cảm giác mình giống như là đã bỏ lỡ mất một thứ gì đó, một thứ rất quan trọng đối với hắn.

Triệu Tử Thiêm từng nói với Lương Đông, A Man sẽ không để mất nữa, vậy mà ai kia đi rồi liền bỏ A Man ở lại ký túc xá, khuyên tai hắn tặng còn một chiếc cũng bỏ lại luôn. Lương Đông nghĩ dù sao chiếc khuyên tai kia cũng không phải là chiếc mà hắn tặng sóc nhỏ nhà mình lúc sinh nhật, thế cho nên khi rời đi chỉ cầm theo mỗi A Man còn chiếc khuyên tai liền vất lại.

Khuyên tai Lương Đông tặng Triệu Tử Thiêm, hai chiếc đều mất cả hai đó có phải là báo hiệu điều gì đó hay không?.

Hôm đó Lương Đông mang theo A Man trở về nhà mình, đến khi về đến nhà rồi một tay ôm A Man một tay cầm điện thoại do dự không biết có nên gọi điện cho Triệu Tử Thiêm hay không, nhưng đến cuối cùng Lương Đông vẫn quyết định không gọi điện.

Ngày hôm sau lúc Lương Đông đang định đi học thì nhìn thấy Bạch Tư kéo theo túi lớn túi nhỏ có vẻ như đi về nhà. Lương Đông sực nhớ ra một điều, Bạch Tư cũng ở tỉnh B với Triệu Tử Thiêm. Lần trước Triệu Tử Thiêm nói Bạch Từ là người tỉnh B dĩ nhiên Bạch Tư là em gái song sinh chắc chắn cũng như vậy, Lương Đông không biết chính xác địa chỉ nhà của Bạch Tư, cũng không biết chính xác nơi ở của Triệu Tử Thiêm. Tỉnh B lớn như vậy nhưng Lương Đông lại nghĩ nó nhỏ bé lắm, càng nghĩ đến chuyện Triệu Tử Thiêm và Bạch Tư vào một ngày nắng đẹp nào đó tình cờ gặp nhau trên đường… lòng hắn thật sự nhịn không được. Thế nhưng Lương Đông vẫn không tìm được lý do nào để gọi cho Triệu Tử Thiêm.

Ngày này nối tiếp ngày sau, cho đến một hôm Lương Đông nhận được một cuộc gọi của anh họ mình nói có một bộ phim.

“Lương Đông, chỗ anh có một bộ phim cậu có muốn đóng không?” Lương Bác sau khi suy nghĩ một hồi liền quyết định gọi cho Lương Đông.

Lúc này Lương Đông đang ngồi bên cửa sổ cho A Man tắm nắng, A Man càng ngày càng mập lên rồi, nó cả ngày chỉ biết ăn rồi lại ngủ không chịu di chuyển, không biết Triệu Tử Thiêm của hắn hiện tại như thế nào, là vui vẻ bên Bạch Tư hay là cũng như hắn hiện tại. Lương Đông nghe thấy Lương Bác nói vậy cũng không quan tâm nhiều lắm chỉ là thuận miệng hỏi lại:

“Đóng vai gì?”

Lương Bác bên kia rất nhanh trả lời:

“Là lái xe, anh cùng cậu đều đóng lái xe!”

Lương Đông vuốt ve đám lông mềm mượt trên người A Man, hắn cả ngày đều không có việc gì làm, hiện tại Lương Bác lại gọi điện nói muốn rủ hắn đi đóng phim, nghĩ một hồi cảm thấy như vậy cũng tốt, hắn sẽ không có thời gian đâu mà suy nghĩ đến Triệu Tử Thiêm nữa, vì vậy Lương Đông rất nhanh đồng ý:

“Được!”

Ba ngày sau, Lương Đông nhận được một cuộc điện thoại của một người phụ nữ, nói hẹn hắn đến quán cà phê X bàn chuyện đóng phim.

Sài Kế Đan có một bộ tiểu thuyết do chính cô sáng tác gọi là lỡ yêu tình địch, hiện tại đang trong giai đoạn tìm kiếm diễn viên. Sài Kế Đan nói Lương Bác tìm cho mình một vai chính, không ngờ anh ta lại đi tìm đến một vai phụ, còn ngày nào cũng hỏi cô đã gọi điện thoại cho Lương Đông hay chưa. Cuối cùng Sài Kế Đan nhịn không được, ngày hôm nay mới chính thức liên lạc với Lương Đông.

Lương Đông sau khi nhận được cuộc hẹn của Sài Kế Đan liền chậm rãi đi đến đó. Lúc Sài Kế Đan nhìn thấy Lương Đông, phát hiện ra người này thật ra cũng không tồi, có điểm tương đồng với hình tượng nam chính trong tiểu thuyết của cô, thế cho nên Sài Kế Đan liền nói:

“Cậu là Lương Đông sao?”

Lương Đông đánh giá người phụ nữ trước mặt, độ tuổi khoảng trên dưới ba mươi:

“Đúng vậy!”

Sài Kế Đan mỉm cười:

“Lương Bác nói cậu là em họ của cậu ta, cậu ta đã nói muốn cậu đóng vai gì hay chưa?”

Lương Đông gật đầu, trầm ổn lên tiếng:

“Lương Bác có nói qua, là đóng lái xe!”

Sài Kế Đan im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng:

“Tôi cảm thấy cậu rất hợp với vai nam chính trong tiểu thuyết của tôi, không biết cậu có hứng thú hay không?”

Lương Đông lúc đầu vẫn luôn nghĩ mình được chọn vào vai lái xe, hiện tại nghe người trước mặt nói hắn rất hợp với vai nam chính, cho nên lúc này không tránh khỏi có điểm bất ngờ:

“Là vai nam chính?”

Sài Kế Đan quyết đoán gật đầu. Lương Đông suy nghĩ một lúc liền nói:

“Nội dung của phim là như thế nào?”

Sài Kế Đan không có nửa điểm giấu giếm thản nhiên nói ra một câu thế này:

“Là thể loại nam nam!”

Lương Đông giật mình:

“Nam nam sao?”

“Đúng vậy, cậu có hứng thú tham gia hay không?”

Lương Đông đột nhiên nghĩ đến Triệu Tử Thiêm, không hiểu sao lại nghĩ đến câu nói của người đó “Sau này muốn đóng một bộ phim…” Lương Đông sau phút im lặng cuối cùng đáp:

“Được!”

Sài Kế Đan vui vẻ, thật ra vai nam chính còn lại cô đã để ý một người, nhưng hiện tại vẫn lịch sự hỏi người trước mặt:

“Cậu có biết người nào có thể đóng vai nam chính còn lại hay không?”

Lương Đông dù cho chưa đọc trước kịch bản, cũng chưa biết cốt truyện đề cập đến vấn đề gì, nhưng khi hắn nghe Sài Kế Đan nói thế liền rất nhanh đáp lại:

“Có!”

Sài Kế Đan nhíu mày:

“Có sao?”

Lương Đông gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại di động mở hình của Triệu Tử Thiêm ra đưa đến trước mặt Sài Kế Đan. Sài Kế Đan nhìn người trong ảnh, cảm giác lúc đầu chính là không hài lòng cho lắm, thế cho nên cô mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông:

“Là người này hay sao?”

Ánh mắt Lương Đông giống như sáng lên, vô cùng kiên định nói ra một câu thế này:

“Không phải em ấy, tôi tuyệt đối không đóng!”

Sài Kế Đan thấy thái độ kiên quyết đó của Lương Đông thì hỏi lại:

“Nhất định phải là người này sao?”

Lương Đông gật đầu, Sài Kế Đan nghi ngờ:

“Cậu ta sẽ đồng ý sao, cậu còn chưa hỏi cậu ta mà, tôi nghĩ…”

Lương Đông rất nhanh cắt ngang lời của Sài Kế Đan:

“Em ấy sẽ đồng ý!”

Sài Kế Đan nhíu mày:

“Vậy cậu gọi điện hỏi cậu ta đi!”

Lương Đông lấy lại điện thoại trên tay Sài Kế Đan, do dự một hồi cuối cùng vẫn nhấn xuống số điện thoại quen thuộc. Trong lúc đợi đầu dây bên kia bắt máy, trái tim Lương Đông cũng theo tiếng tút tút liên hồi đó mà khẩn trương.

Ở bên này, Triệu Tử Thiêm đang ngủ liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đưa tay sờ soạng đầu giường một hồi cuối cùng vừa nhìn màn hình liền tỉnh ngủ. Người gọi đến chỉ có duy nhất một chữ Đông, ngắn gọn như thế nhưng cũng đủ làm cho Triệu Tử Thiêm phải hốt hoảng. Một tháng rồi, Lương Đông đột nhiên lại gọi cho cậu. Triệu Tử Thiêm giống như theo một thói quen, vô thức nhấn xuống nút nghe đưa lên tai nhỏ giọng nói:

“Đông ca…”

Trong khoảnh khắc đó Lương Đông thật sự xúc động, bọn họ cho dù cách nhau hàng trăm cây số, nhưng một tiếng Đông ca kia của Triệu Tử Thiêm giống như đang ở gần hắn, đáy lòng rất nhanh liền trở nên ấm áp lạ thường. Lương Đông cố gắng khắc chế sự hồi hộp trong lòng, điều chỉnh lại giọng nói bình thường nhất:

“Anh được người ta mời đi đóng phim!”

Triệu Tử Thiêm đầu dây bên kia cũng không hiểu Lương Đông nói chuyện này với mình làm cái gì, nhưng rất nhanh vẫn cười nhẹ nói chúc mừng:

“Là vậy sao, chúc mừng anh!”

Lương Đông khẽ tiếp lời:

“Là vai chính!”

Triệu Tử Thiêm không biết từ khi nào Lương Đông và cậu lại trở nên ngượng ngùng như vậy nữa, nói chuyện rất khách sáo với nhau:

“Anh thật giỏi!”

“Ừ!”

Hai người lại rơi vào trầm mặc, đến cuối cùng Lương Đông là người lên tiếng:

“Em có muốn đóng phim hay không?”

Triệu Tử Thiêm có điểm không ngờ tới:

“Hả?”

Lương Đông giống như sợ Triệu Tử Thiêm không nhận lời, thế cho nên hắn liền nói một câu đánh thẳng vào tâm lý của cậu:

“Em sẽ đóng vai chính, tiền catse là 5xxxx”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy số tiền kia cũng chóng mặt, Lương Đông ở bên này lại tiếp lời:

“Là thể loại nam nam, em đóng vai nữ, anh đóng vai nam!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thể loại phim thì do dự:

“Em đóng vai gì không quan trọng, nhưng mà…”

Không đợi Triệu Tử Thiêm nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu:

“Em xem nhé, sau khi chúng ta đóng xong bộ phim này, quan hệ của chúng ta sẽ có bước tiến mới!”

Triệu Tử Thiêm không hoàn toàn là bị số tiền catse lớn, hay là thể loại của bộ phim làm cho hoang mang. Mà chính câu nói quan hệ của chúng ta sẽ có bước tiến mới kia của Lương Đông đã làm cho cậu một lần nữa rơi vào sự lúng túng:

“Hả…”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm ấp úng, trong lòng liền thấp thỏm không yên, nhẹ giọng hỏi:

“Có thể không?”

Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, cuối cùng quyết đoán:

“Được!”

Lương Đông bất giác nở một nụ cười:

“Vậy ngày mai lên thành phố A đi!”

Triệu Tử Thiêm bất ngờ:

“Ngày mai sao? Gấp như vậy?”

Lương Đông nhíu mày:

“Em có việc bận sao?”

Triệu Tử Thiêm lúng túng:

“Không phải, nhưng mà…”

“Ngày mai anh đợi em!” Lương Đông lại một lần nữa không để cho Triệu Tử Thiêm nói hết câu.

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia liền vội vàng từ chối:

“Không cần đâu, không phiền anh!”

Lương Đông nghiêm túc phản bác

“Anh không phiền!”

Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao mình lại không thể lên tiếng nói từ chối:

“A… vậy ngày mai mấy giờ!”

Lương Đông thản nhiên nói một câu rồi cúp máy:

“Càng sớm càng tốt, sáng mai chín giờ!”

Cả một cuộc đối thoại đó Sài Kế Đan đều nghe không sót một chữ nào, cô cảm thấy Lương Đông và người kia có gì đó không đúng, cô còn chưa nói tiền catse là bao nhiêu, Lương Đông đã tự động nói cho người đó biết. Cô cũng chưa nói khi nào thì sắp xếp gặp mặt, Lương Đông đã thản nhiên tự định một giờ vào ngày mai.

“Việc này, ngày mai tôi không thể gặp hai người được!”

“Không sao” Lương Đông không nóng không lạnh đáp.

“Không sao? Cậu đã hẹn với cậu ta là chín giờ ngày mai” Sài Kế Đan nghi ngờ hỏi lại.

Lương Đông khẽ mỉm cười, không đáp lời của Sài Kế Đan mà chuyển sang vấn đề khác:

“Vậy khi nào có thể gặp mặt?”

Sài Kế Đan phải mất một khoảng thời gian mới có thể thích nghi với biểu hiện này của Lương Đông:

“Có lẽ ba ngày nữa, có gì tôi sẽ liên lạc lại cho cậu!”

“Được!”

___

Buổi tối hôm đó, có một con lừa và một con sóc cách xa nhau cả trăm cây số, nhưng lại có hành động ngốc nghếch giống hệt nhau.

Từ lúc nhận được điện thoại của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ.

Em xem nhé, sau khi đóng xong bộ phim này, quan hệ của chúng ta sẽ có bước tiến mới. Câu nói này luôn luôn vang vọng bên tai của Triệu Tử Thiêm, cậu chính là vì câu nói này mà khẩn trương, vui vẻ, mất mát, lo lắng, hoang mang, sợ hãi,… Thật sự có chút chờ mong đến ngày mai, cũng thật sự có điểm không dám đối diện với Lương Đông.

Còn Lương Đông từ lúc về nhà luôn đi đi lại trong phòng không thể dừng lại, hắn đang nghĩ ngày mai nên phải nói gì với sóc nhỏ nhà mình trước tiên, nếu như Triệu Tử Thiêm vừa thấy hắn liền không muốn nói chuyện thì thế nào, càng nghĩ lại càng ra nhiều vấn đề, càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an.

___

Vẫn là cái bến xe quen thuộc, Lương Đông đã lái xe đến đó đứng đợi từ bảy giờ sáng, Triệu Tử Thiêm ngày hôm qua nhắn tin tám rưỡi cậu mới đến nơi, nhưng mà Lương Đông vẫn đến đợi từ rất sớm, hắn không muốn sóc nhỏ nhà mình phải chờ đợi. Một tháng không gặp thật sự có chút khẩn trương, Lương Đông một phút nhìn đồng hồ đến ba lần, ngồi trong xe lòng thấp thỏm không yên, hắn sợ Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay bị lỡ xe không đến được, rồi lại sợ hãi trên đường không biết có gặp sự cố gì hay không, có khi nào sóc nhỏ nhà hắn lại ngủ quên trên xe nữa rồi bị người ta trở đi thật xa,…

Lương Đông định cầm điện thoại gọi cho Triệu Tử Thiêm vô số lần, nhưng kết quả vẫn là đặt xuống. Thời gian trôi qua rất chậm, cuối cùng Lương Đông cũng đợi được người hắn muốn đợi. Triệu Tử Thiêm hôm nay vẫn như lần đầu tiên hắn gặp, mặc một chiếc áo kẻ ca rô màu đỏ, quần jean xanh đơn giản, trên chân mang giày thể thao màu đen. Có điều Triệu Tử Thiêm vừa đến, trời vốn dĩ nắng đẹp lúc này liền kéo theo một trận mưa rào rất lớn. Lương Đông đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong lòng có một suy nghĩ: là nắng hạn gặp mưa rào hay sao?.

Lương Đông không xuống xe mà cứ đứng đó nhìn sóc nhỏ nhà mình một lúc, bởi vì mưa lớn cho nên Triệu Tử Thiêm phải đứng nép vào một góc, hắn để ý ai kia hết bỏ điện thoại ra nhìn rồi lại đặt xuống, giống như là đang muốn gọi cho ai đó nhưng không dám. Có phải là Triệu Tử Thiêm muốn gọi cho hắn hay không?.

Triệu Tử Thiêm chẳng hiểu tại sao mình vừa đến trời liền đổ cơn mưa rào, đứng ở trong bến xe ánh mắt nhìn xung quanh muốn tìm kiếm Lương Đông, nhưng tìm mãi vẫn là không thấy ai cả. Triệu Tử Thiêm định cầm điện thoại gọi cho Lương Đông, nhưng vẫn là thở dài quyết định không gọi. Nếu như hiện tại gọi cũng chẳng biết nên phải nói cái gì mới được, chẳng lẽ nói hắn tại sao vẫn còn chưa đến đón cậu, dù sao cậu cũng không nên phụ thuộc vào hắn nữa, bởi vì…

Triệu Tử Thiêm quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra một chiếc xe nãy giờ luôn đỗ ở phía trước, mới đầu nhìn qua thì chiếc xe đó không có gì đặc biệt cả, nhưng khi nhìn xuống biển số xe mới giật mình nhận ra LD827.

Đây không phải là xe của Lương Đông, nhưng đây lại là biển số xe mà cậu đến hiện tại vẫn không thể quên được. Triệu Tử Thiêm ánh mắt trong vô thức nhìn chằm chằm về chiếc xe đó, Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm nhìn về phía mình thì hốt hoảng. Trong giây phút ánh mắt quen thuộc kia nhìn hắn, trời bỗng dưng ngừng mưa. Đó chỉ là một sự trùng hợp, chứ căn bản không phải là vì Triệu Tử Thiêm vừa phát hiện ra hắn trời liền không mưa nữa. Đó vốn dĩ chỉ là một cơn mưa rào cho nên kết thúc cũng rất nhanh, chứ căn bản không phải là vì… sóc nhỏ nhà hắn quay trở về rồi.

Triệu Tử Thiêm vừa đến, trời vốn dĩ nắng to liền bất chợt đổ mưa rào, Triệu Tử Thiêm vừa nhìn, cơn mưa rào vốn dĩ nặng hạt liền bất chợt ngừng luôn. Khoảnh khắc khi Lương Đông bước xuống xe liền phát hiện ra một điều kỳ lạ, cầu vồng ở phía xa lại một lần nữa hiện lên, không mờ nhạt, không quá rõ nét, nhưng nó cũng đủ làm cho Lương Đông nhìn thấy rõ ràng.

Là Triệu Tử Thiêm mang đến nắng hạn, mang đến mưa rào, mang đến cầu vồng, mang luôn cả thế giới nhỏ của Lương Đông trở về.

Lương Đông bước chân trầm ổn, chậm rãi tiến về phía Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lúc này thật sự có ý nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng cuối cùng đến ngay cả nhúc nhích cũng không thể, chỉ còn biết đứng im ở một chỗ. Một tháng không gặp, Lương Đông có vẻ như trưởng thành hơn rất nhiều, có một chút gì đó thân quen, cũng có một chút gì đó xa lạ.

Đến khi giọng nói ôn nhu kia cất lên một tiếng quen thuộc, Triệu Tử Thiêm mới giật mình quay trở về thực tại.

“Đại Thiêm”

“Đông ca”

Chỉ là cách xưng hô bình thường hai người vẫn thường gọi, nhưng chẳng hiểu tại sao đến bây giờ nói ra lại có điểm ngượng ngùng.

Chỉ là một tháng không gọi tên đối phương, nhưng chẳng hiểu tại sao đến hiện tại lại xúc động đến thế.

Cảm giác thật sự muốn chạm vào người trước mặt, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ai dám tiến lên.

Cảm giác rất muốn nói chuyện bình thường như mọi khi, nhưng cuối cùng vẫn cứ rơi vào trầm mặc.

Cảm giác đối phương thật sự thay đổi rất nhiều… nhưng vĩnh viễn chẳng hiểu tại sao lại thay đổi… vĩnh viễn chẳng tìm được lý do… bởi vì không ai dám đề cập đến vấn đề này.

___

Lúc ngồi vào trong xe rồi Triệu Tử Thiêm liền hỏi:

“Anh mới đổi xe hay sao?”

Lương Đông gật đầu.

Hắn nhớ rất rõ câu chuyện ngày hôm ấy. Có một lần Lương Đông nói với Triệu Tử Thiêm rằng sau này trong nhà sẽ do cậu quản tiền, hắn là chủ hộ. Triệu Tử Thiêm lúc đó liền bĩu môi, nói hắn khi nào tự mua được xe rồi hãng tính. Lương Đông cuối cùng dùng chính tiền của mình mua được xe, cho dù chiếc Range Rover này không đắt tiền bằng chiếc Porsche trước của hắn, nhưng mà dù sao hắn cũng tự mua được xe rồi… như vậy đã đủ điều kiện đón Triệu Tử Thiêm về nhà hay chưa.

“Xe anh mới đổi từ tháng trước, xe mới nhưng biển số xe không đổi, em là người đầu tiên ngồi vào xe này, vị trí phía trước sau này cũng chỉ dành cho một người!” Lương Đông sau phút im lặng liền quay sang nói với Triệu Tử Thiêm như vậy.

Triệu Tử Thiêm nghe thế thì giật mình, nhưng nghĩ đến chuyện lần đó gặp Lương Đông cõng một cô gái khác ở trong thang máy, Lương Đông không phải cũng nói là sau này cũng chỉ cõng mình cậu thôi sao, thể mà… Vậy nói vị trí phía trước sau này cũng chỉ dành cho một người, cậu có nên tin tưởng nữa hay không?.

Triệu Tử Thiêm cảm giác ở chân giống như có cái gì đó cựa quậy, cúi đầu liền phát hiện ra là A Man. Triệu Tử Thiêm đối với A Man thật sự rất có cảm tình, ngày đó để A Man ở lại ký túc xá cũng thật không nỡ, nhưng nếu như mang nó theo thì có vẻ như không phải cho lắm. Triệu Tử Thiêm cố gắng không để ý đến câu nói kia của Lương Đông, cúi người xuống bế A Man lên lòng cười ha ha:

“Lại mập lên rồi đúng không?”

Lương Đông vẫn chăm chú nhìn người bên cạnh, như có như không nói ra một câu:

“A Man sau này sẽ không để mất!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy liền đình chỉ động tác, nụ cười vốn dĩ ở trên môi, lúc này liền cứng lại, ngay cả quay sang bên cạnh cũng không dám. Lương Đông thấy vậy liền cười nhẹ, nhanh chóng khởi động xe.

“Nó nhớ em!” Lương Đông trước khi lái xe vẫn không quên để lại một câu như vậy.

Triệu Tử Thiêm lại rơi vào trạng thái ngượng ngùng, tại sao cậu cảm thấy Lương Đông giống như là đang oán trách cậu, thái độ này vẫn là nên phải do cậu dành cho Lương Đông mới đúng.

Lương Đông chẳng thể nào nói ra câu anh nhớ em, cho nên chỉ còn biết mang A Man ra làm cái cớ. Từ ngày Triệu Tử Thiêm rời đi, A Man thật sự không có biểu hiện chán ăn mất ngủ gì cả, ngược lại người luôn có biểu hiện này chính là Lương Đông, vẫn là nói có một người thật sự rất nhẫn tâm, cứ như vậy mà không thèm quan tâm đến hắn, không cần biết hắn khổ sở như thế nào mà lạnh lùng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.