Nàng Công Chúa Tóc Đỏ

Chương 15: Chương 15: Cậu ko muốn tôi làm em rể sao???




***CHỒNG CHƯA CƯỚI???

Mọc ở đâu ra vậy? Mình đâu có quen anh ta!!! Nhưng mà...đẹp trai quá!!!

Có thực sự là chồng ta cũng ko sao...hôhô... ***

Cái mặt nhỏ lúc này vẫn đơ dại, nhìn ngu tả ko nổi luôn!!!

Mặt hắn thì vẫn nở một nụ cười toả nắng, ko khác gì thiên thần!!!

-Đừng nói là em quên anh rồi nhé???-gia bảo nhíu mày.

-Đ...đâu có!!! Quên hồi nào đâu!!! Làm sao em quên anh Kha Hào của em được! Hahaha...!!!-nhỏ cố cười tươi nhất có thể, trong lòng thì ko ngừng gào thét:“ông trời ơi cho con nhớ gì đó về thằng cha đẹp trai này đi!!! Một chút thôi cũng được!!!”

-Kha Hào??? Anh tên Gia Bảo mà em!!!-hắn tỏ vẻ buồn, trong lòng thì cười muốn bể bụng:“con nhỏ này mất trí thật rồi!!! Ông trời giúp con!!! Kakakaa...!!!”

-Hơ...em đùa chút thôi mà anh yêu!!! Hahaha...!-lại nở một nụ cười ngu như con chó lông xù!!!

-Vậy à, haha...!-hắn cũng bắt đầu tái mặt:“anh yêu cơ đấy!!! Ặc...!!!!”

Hai đứa im lặng. Thiên mỹ lén nhìn hắn, liền bắt gặp hắn cũng đang liếc nhỏ. Cả hai giật mình, nhìn nhau cười trừ (cho đỡ ngại ý mà!!!). Cười xong, lại lặng im. Lại nhìn nhau. Lại cười. Lại liếc. Rồi lại cười...........!

-Thôi đi!!! Nhìn hai đứa như bọn trong bệnh viện tâm thần mới ra ấy!!!-thiên vũ tỉnh ngủ từ lúc nào, liền bật dậy nhìn hai con người đơ đơ dại dại trước mặt mình rồi buông một câu xanh rờn:

-Sao nhìn cái mặt lại ngu thế ko biết???-anh chàng nhăn nhó cả mặt mũi lại.

Hai đứa kia nghe xong chỉ muốn nhảy vào đấm cho trận. Nhưng vì ngại quá nên ko dám! (cười như bọn đ.i.ê.n bị c.h.ử.i là đúng rồi còn gì, đấm người ta sao được!!!)

-Anh chạm mạch hả??? Sao tự dưng nói thế với em???-nhỏ “vang cao, vang xa” giọng ca “thánh thót” của mình.

-Ông vừa ngủ dậy nên chưa tỉnh hẳn đúng ko? Tôi làm ông tỉnh táo lại nhá Aron???-hắn liếc đôi mắt tím đẹp tuyệt nhìn anh chàng rất ư là “ưu ái” rồi giơ nắm đấm lên kiểu “tôi đấm ông nhé?”

-Ô hay!!! Định song kiếm hợp bích giết con người lương thiện trong sáng này à???-thiên vũ ôm lấy thân mình, mặt nhăn như khỉ đớp ớt.

-Thôi, ko đùa nữa đâu nhá! Em đói rồi!!!-nhỏ ôm cái bụng đang biểu tình của mình mà rên rỉ.

-Ukm, tôi cũng đói rồi! Đi mua đồ cùng tôi nhá!-gia bảo cũng than vãn, rồi kéo thiên vũ ra khỏi cửa.

-Em ko ăn đồ ở viện đâu!!! Ra ngoài mua em bát phở nhé!!!-nhỏ nói với theo.

-Anh biết rồi!!!-giọng thiên vũ văng vẳng lại.

Thiên mỹ ngồi trong phòng, chán ko biết làm gì, đành mở tivi lên xem. Vô tình, kênh đó đang nói vầ tập đoàn KBO, có cả ảnh của “cậu thiếu gia tài ba nhà họ Nguyễn Nam” nữa. Thiên mỹ nhìn mà muốn rớt con mắt xuống sàn.

-Chồng chưa cưới của mình sao??? Nhưng nhìn anh ta...mình chỉ muốn cho ăn đấm thôi!!! Tại sao chứ? Anh ta đẹp trai thế cơ mà!!!-nhỏ tự nói tự nghe, rồi vò đầu bứt tóc. Đơn giản là trí nhớ mất nhưng bản năng vẫn còn thôi mà, có gì phải thắc mắc nhỉ?

-Thiên mỹ!!!-cách cửa phòng chợt mở.

- Anh hai...ơ...!!!-nhỏ tròn mắt ko phải anh hai!!!

-Mình đến thăm cậu nè!!!- hai cô gái có mái tóc màu cam mở cửa bước vào,lao ngay đến giường bệnh.

-Xin hỏi...ai vậy!!!-nhỏ tiếp tục giương đôi mắt lồi của mình lên, nghĩ bụng:“ôi, xinh quá!!!“. Thì ra, thiên mỹ ko chỉ quên gia bảo, mà còn quên hết những chuyện đã xảy ra với nhỏ từ khi nhỏ đặt chân đến miền Bắc.

-Mình là hoàng nhi đây mà, sao tự dưng đùa vậy?-hoàng nhi nhìn nhỏ khó hiểu.

-Hoàng nhi à...!-nhỏ cố nặn não để nhớ, nhưng vô vọng. Chắc chỉ còn cách đập đầu vô tường mới nhớ được mất. Nghĩ là làm, nhỏ bật dậy, định lao vô tường.

-Cậu làm gì vậy?-hoàng nhi nhăn mặt hỏi.

-Mình thử đập đầu vô tường xem có nhớ được gì ko! Lúc tỉnh dậy thì quên hết mất tiêu! Có khi nào mình mất trí như vậy hoài ko???-nhỏ ngu ngơ đáp.

-Cậu...mất trí sao???-hoàng nhi ngạc nhiên.

-Sao mà mất trí???-nãy giờ mai chi mới mở miệng nói một câu.

-Mình ko biết nữa!!!-nhỏ nhếch môi nở một nụ cười đau khổ.

Tại sao nhỏ lại mất trí? Do bị thương ở đầu à?

Mà sao nhỏ lại bị thương ở đầu? Tai nạn à???

Mà sao tai nạn được...???..........Thiên mỹ cứ đứng ngẩn ngơ, hết nghĩ này, lại nghĩ cái nọ.

Hoàng nhi và mai chi khẽ nhìn nhau. Mai chi khẽ lắc đầu, hoàng nhi thì cười nhạt.

Mất trí thì tốt quá rồi!!!

Lúc này, gia bảo và thiên vũ đang trên đường đi mua đồ ăn

-Rốt cuộc cậu định làm gì con bé?-thiên vũ hỏi.

-Hả?-gia bảo hỏi lại.

-Cái gì mà chồng chưa cưới hả? Hai người đúng là có hôn sự nhưng đã đính hôn đâu!!!-thiên vũ gườm mắt.

-Cậu ko muốn tôi làm em rể sao?-gia bảo nhếch môi cười đểu.

-Tôi ko dám! Gia Bảo T-H-I-Ế-U G-I-A!!!-thiên vũ cố kéo dài từ “thiếu gia” và gằn rõ từng từ.

-Ha...! Cậu có cần nói thế ko?-hắn nhìn anh bằng nửa con mắt.

-Cậu mà làm con bé khóc tôi ko tha đâu!!!-anh cũng nhìn lại hắn bằng cái nhìn toé lửa.

-Vậy là cậu đồng ý cho tôi làm em rể à???-gia bảo cười tươi.

-KO BIẾT!-thiên vũ gắt.

-Haha...cảm ơn nhé...anh vợ!!!-gia bảo khoác vai thiên vũ rồi hớn hở nói.

-Xì...bỏ ra đi!-thiên vũ đẩy hắn ra, cũng khẽ cười.

Anh chàng đi vô trước mà ko để ý hắn đằng sau đang nở một nụ cười của ác quỷ. Gia bảo bất chấp có thể mất tình bạn giữa hắn và thiên vũ. Nhưng hắn vốn ko quan tâm. Chỉ cần trả thù được nhỏ, hắn bất chấp tất cả. Thiên mỹ ko hiểu được cái tát mà nhỏ trao cho gia bảo khiến hắn nhục nhã thế nào đâu. Gia Bảo là người có lòng tự tôn lớn hơn ai hết. Bởi vậy hắn ko thể chấp nhận chuyện ai đó coi thường mình. Gia bảo sẽ khiến thiên mỹ phải trả cái giá mà nhỏ đã làm nhục hắn (với hắn đó là nỗi nhục lớn, khi bị con gái tát!!!)

Trên thế gian này người hắn đối xử tốt duy nhất chỉ có Gia Huy-em trai hắn.

-xin lỗi nhé, Aron, tôi sẽ ko làm cô ta khóc đâu! Chỉ làm cô ta đang hạnh phúc trên thiên đường, rồi bất ngờ đẩy xuống địa ngục làm cô ta đau khổ muốn chết thôi!!!-hắn khẽ nói.

-cậu nói gì?-thiên vũ đã đi trước hắn tầm chục mét, bèn dừng lại hỏi hắn:

-cậu nói bé quá tôi nghe ko rõ! ko vô nhanh con bé sẽ cáu đấy!!!-anh cố nói vọng lại.

-à, ừk!!!-hắn hơi giật mình, tưởng bị nghe thấy., nhưng cũng lấy lại bộ mặt tươi cười, nói:

-tôi đang đi đây!!!

_____________ _ _ _ _ _ _

*trong phòng bệnh của thiên mỹ:

-Cậu cứ để mình thử coi sao!!!-nhỏ cương quyết.

-Ko được đâu!!! Sao mình có thể để cậu đập đầu vào tường chứ! Nhỡ bệnh nặng thêm thì sao???-hoàng nhi cố ngăn.

-Mình thử thôi mà!-nhỏ cố thuyết phục cô nàng.

-Vậy...thử thôi nhé!-hoàng nhi ái ngại.

-UK!!!-nhỏ mừng rỡ (con nhỏ này ngu thí mồ luôn!!! tui cũng muốn đập đầu vô tường vì cái sự ngu của nó rồi!!!)

Hoàng nhi và mai chi thì cùng có chung một ý nghĩ: “đập vô rồi chết luôn đi!!!”

Thiên mỹ hướng vô tường. Nhưng rồi nhỏ nghĩ sẽ đau! (đương nhiên rồi!!!). nên nhỏ hướng ra phía cửa phòng. “Cửa làm bằng gỗ chắc ko đau bằng bêtông đâu nhỉ”-nhỏ nghĩ bụng. (như nhau cả mà!)

-YAAAAAaaaa.....!!!-nhỏ lấy đà và hét.

Cánh cửa chợt mở ra. “RẦMmmmm...!!!”-tiếng động vang lên khi nhỏ đâm sầm vào người đứng trưóc cái cửa, trước con mắt mở to hết cỡ của haòng nhi và mai chi

Người bị nhỏ ngã vào đập đầu cái “CỐP” xuống sàn!!!

Lại một nạn nhân....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.