Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 390: Chương 390: Chương 254: Mèo không để ý tới bánh bao




Editor: Mẹ Bầu

Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song đang tràn đầy tính toán, biết lúc này cô lại đang nghĩ mưu ma chước quỷ gì đây. Nhìn thấy bộ dạng của cô đầy vẻ tinh quái tự mình đã chơi thật vui vẻ, anh cũng không nỡ vạch trần cô.

Hai người lên xe, Tần Mặc cũng không lập tức lái xe đi ngay, mà anh quay đầu nhìn sang Tô Song Song, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dạ dày của cô, hỏi một câu: “Đi bệnh viện nhé?”

“Không! Không! Không! Em ngồi xuống chỗ này bây giờ đã cảm thấy tốt lắm rồi Chúng ta về nhà đi, nếu như lại đi bệnh viện, ông nội chắc sẽ lo lắng.” Tô Song Song nói xong hướng về phía Tần Mặc cười ngọt ngào, tính toán sử dụng mỹ nhân kế.

Tần Mặc quan sát trên dưới Tô Song Song một lượt, cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, chuyển hướng đề tai, hỏi cô một câu: “Cố Trọng có ý tứ đối với Tần Dật Hiên phải không?”

“!” Tô Song Song không nghĩ tới khả năng nhận thức của Tần Mặc đã tiến lên một tầng cao như vậy, nên cô bị một phen sợ hết hồn. Khi xe khởi động cô mới giật mình kêu lên một tiếng: “Ngươi cũng biết Nam Nam à?!”

Ban đầu Tần Mặc cũng không biết, nhưng sau khi anh đọc tất cả những cuốn truyện tranh manga của Tô Song Song. Ngay cả những bộ sách từ lúc trước anh cũng cẩn thận đọc thử một lần, trong đó có một bộ tiểu thuyết có tình tiết êm dịu khá cao, trong nháy mắt nhân sinh quan của Tần Mặc nảy sinh ra một thế giới thứ ba, trên căn bản chính là, xem ra thế giới thứ ba đã tận hủy phá nát hết tiết tháo rồi.

“Ừ, là thật?” Tần Mặc đối với chuyện này cũng vô cùng cảm thấy hứng thú. Theo anh, hôm nay chuyện giữa Tần Dật Hiên và cô người mẫu nhỏ kia có thể nói chỉ lừa dối được Tô Song Song, căn bản không thể gạt được ánh mắt của anh và Lục Minh Viễn.

“Em có cảm giác chín mươi lăm phần trăm là thật, nhưng mà, Cố Trọng lại không hề biết đó là đùa giỡn rồi, trái lại thật đáng tiếc!” Tô Song Song là một hủ nữ đủ mười phần, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

“Tại sao lại không thể nào?” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ánh mắt Tần Mặc nhìn hướng về phía trước, bất quá trong lòng cũng đang tính toán.

“Bởi vì anh trai của em là thẳng mà! Điều này làm sao có thể chứ?” Tô Song Song quay đầu lại nhìn sang Tần Mặc, dáng vẻ nhìn anh sao lại có thể ngu ngốc thế chứ. Trong lòng cô cảm khái, mới vừa rồi lời khen đối với anh thật sự là uổng phí, tình thương cao bất quá được năm giây.

“Bẻ cong hắn đi chẳng phải là được hay sao!” Tần Mặc nói xong câu này thì đèn đỏ, anh cho xe dừng lại, quay đầu nhìn Tô Song Song, bày ra một bộ dạng tình thế bắt buộc.

Tô Song Song nhất thời trợn mắt há hốc mồm, bị câu nói kia làm cho hoảng sợ, trong chốc lát sau khi tỉnh lại, cô mới run run rẩy rẩy mở miệng nói: “A Mặc, chẳng lẽ anh cũng ăn sạch cả nam nữ sao? Làm sao mà anh lại biết được danh từ này vậy?”

Tần Mặc lười phải đối diện với phản ứng mở mang não bộ của Tô Song Song chỉ lạnh nhạt nói: “Bạch Tiêu cũng đã từng nói rồi.”

“!” Tô Song Song vươn tay ra sờ sờ lên cái cằm của mình, bộ dạng trở nên như một nhân vật trinh thám, bỗng nhiên như hiểu ra, liền nói lầm bầm: “Thì ra Bạch Tiêu còn là một loại người cả nam nữ đều ăn sạch! Chờ anh trở lại mình sẽ phải nghiên cứu thuộc tính công của anh ta một chút mới được!”

“...” Tần Mặc lặng yên không lên tiếng, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ phải làm thế nào để có thể bẻ Tần Dật Hiên thành cong được. Như vậy anh cũng sẽ không cần phải lo lắng Tần Dật Hiên tính toán tùy thời tùy chỗ để đào góc tường nhà anh.

Tần Mặc và Tô Song Song vừa đ Lục Minh Viễn cũng không có hứng thú ở lại chỗ này ăn cơm cùng với Tần Dật Hiên nữa. Anh liền dắt Lolita của mình rồi đi về hướng ra phía ngoài.., Khi đi tới bên cạnh Tần Dật Hiên, anh quan sát trên dưới Kỷ Noãn đang ngồi ở bên cạnh Tần Dật Hiên một lượt, cười ngọt ngào.

“Tiểu mỹ nữ à, cô phải cẩn thận một chút nhé, đừng có để cho tên hồ ly tinh này lừa đấy nhé!” Lục Minh Viễn nói xong, cười lạnh một tiếng, lôi kéo Lolita nghênh ngang rời đi.

Kỷ Noãn thấy cái cười kia của Lục Minh Viễn sao mà hữu hảo, lại còn tưởng rằng anh muốn chúc phúc cho cô cùng Tần Dật Hiên. Cô không nghĩ tới lời nói ra của Lục Minh Viễn lại không có chút hữu hảo gì như vậy, trong nháy mắt gương mặt của cô không còn chút huyết sắc nào.

Tất cả mọi người đều bỏ đi rồi, Tần Dật Hiên cũng không còn phải ý tứ, lúc vẫn đứng đó không biết đang suy nghĩ gì.

Kỷ Noãn cúi đầu nhìn bàn tay của Tần Dật Hiên đang dắt tay của mình, trong lòng thấy ngọt ngào, nhưng mà cô vẫn tự biết rất rõ. Mới một ngày trước Tần Dật Hiên còn đối với cô rất lạnh nhạt, làm sao có thể đột nhiên không hề có một chút dấu hiệu nào lại nói cô là người rất quan trọng đối với anh chứ?

Một lát sau, Tần Dật Hiên vẫn không hề nói năng gì, Kỷ Noãn lại càng thêm chột dạ, cô cẩn thận kéo tay của mình đang được Tần Dật Hiên cầm trong tay anh.

Đến lúc này Tần Dật Hiên mới lấy lại được tinh thần. Anh quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Noãn một cái, ánh mắt kia của anh sao cực kỳ lạnh giá như băng. Kỷ Noãn bị dọa cho sợ đến mức cả người cứng ngắc, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám thở ra ngoài, chứ đừng nói gì đến việc mở miệng nói chuyện.

“Kỷ Noãn, nhớ thân phận hiện tại của cô đấy! Cô là bạn gái của tôi, chúng ta rất yêu thương nhau.” Tần Dật Hiên nói xong cũng quay đầu, dắt tay của cô, bước chân kiên định đi ra bên ngoài.

Trong lòng Kỷ Noãn chợt thấy hoảng sợ rồi lại lộ ra một chút ngọt ngào. Theo bản năng cô nắm thật chặc bàn tay Tần Dật Hiên đang lôi kéo tay mình, thấy anh không hề nổi giận, cô không kiềm chế nổi lòng mình liền hé miệng nhẹ nhàng cong môi lên.

Bất kể rốt cuộc có nguyên nhân gì, cô đều cảm thấy vui vẻ vì mình có thể có cơ hội chân chính làm bạn gái của một nhi đàn ông xuất sắc như Tần Dật Hiên. Cơ hội như thế này, một người thuộc hàng ngũ người mẫu nhỏ như cô, cả đời này có cầu nhiều lần cũng không thể có được.

Đợi đến lúc lên xe, Tần Dật Hiên quay đầu sang nhìn Kỷ Noãn một cái thật sâu sắc, sau đó thật ngọt ngào, nói một câu cảnh cáo: “Tốt nhất là cô chớ có không chịu an phận, đừng có mong muốn những thứ khác thêm nữa.”

“Cô cũng biết là có rất nhiều người phụ nữ muốn được làm bạn gái của tôi, không hề có chuyện nếu như không phải cô thì không thể. Cô chỉ cần biết an phận, sau khi mọi chuyện thành công, tôi nhất định khiến cho cô thu được danh lợi gấp đôi.”

Giọng nói của Tần Dật Hiên rất lạnh, không chút ấm áp, ngược lại còn lộ ra một loại mùi vị âm độc. Giọng nói rành rọt, nói ra từng chữ một nghe đặc biệt rõ ràng, từng lời nói giống như một mũi kim nhỏ nhỏ đâm vào trong tim của Kỷ Noãn, làm cho cô đặc biệt khó chịu.

Kỷ Noãn vội vàng gật đầu một vẻ cực kỳ biết điều, mím môi lại, cũng không dám nói ra bất cứ một lời dư thừa nào.

Tần Dật Hiên thấy Kỷ Noãn vâng lời, cũng không nói thêm điều gì nữa, trong lòng bắt đầu tính toán, ngày mai rốt cuộc sẽ phải dùng lý do gì đi tìm Tô Song Song để không bị đường đột, hơn nữa còn có thể được ở bên cạnh cô nhiều hơn một chút.

Tô Song Song vừa về đến nhà liền chạy thẳng tới phòng làm việc mà Tần Mặc đã chuẩn bị cho cô. Tô Song Song vừa mới đi vào, cánh cửa phòng còn chưa kịp đóng lại đã vội vã đi ra ngoài, đi ra ngoài ban công tóm lấy con mèo Tứ Gia đang nằm cuộn tròn ở đó, ôm vào trong ngực.

Tứ Gia đang nằm ngủ vẻ đầy lười biếng, còn đang ngủ mơ mơ hồ hồ, chợt bất thình lình bị người ôm lấy cả kinh, nó xòe luôn móng vuốt lập tức cào loạn một hồi, “Meo meo!” Một tiếng thét chói tai, nhất thời làm cho Như Hoa đang nằm ngủ ở bên cạnh bị thức tỉnh.

Như Hoa liếc mắt nhìn một người một mèo đang kéo nhau như vậy, liền đứng lên rũ thân thể của mình một cái, bắt đầu ngây ngô phối nhạc, kêu lên “Gâu gâu gâu!”

Tần Mặc không nghĩ tới anh chỉ mới xoay người đi uống chén nước một lát, vậy mà ở trong nhà đã sôi sùng sục như sắp nổ tung lên rồi. Anh cầm chén nước cau mày lại, đi tới ban công.

Tần Mặc mới vừa đứng ở ban công, Như Hoa lập tức liền khéo léo tiến đến quấn quanh bắp đùi Tần Mặc, không gọi cũng không gào.

Ngay cả Tứ Gia khi vừa nhìn thấy Tần Mặc cũng trở nên đặc biệt khôn khéo. Nó kêu hai tiếng “meo meo”, lui người về phía sau, dùng sức đạp vào cánh tay Tô Song Song một cái, liền nhảy đến đầu vai của Tần Mặc.

Tô Song Song cào cào lại mái tóc đã bị Tứ Gia cào loạn rối tung. Cô quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức chết.

Tần Mặc anh tuấn đứng ở đó, trên tay cầm cái ly, Như Hoa khéo léo ôm lấy bắp đùi của anh mà xoay quanh, còn Tứ Gia đang vòng vòng ở trên đầu vai của Tần Mặc, đang dùng cái đuôi thăm dò trên mặt Tần Mặc.

Cảnh tượng này tạo nên một bộ dạng vui vẻ hòa thuận. Trong nháy mắt đã làm cho Tô Song Song có cảm giác trước mặt một mèo một con chó ở nơi này, cô có vẻ đặc biệt dư thừa.

“Tứ Gia, mày khá lắm! Ngày mai sẽ không có cá đồ hộp nữa!” Tô Song Song tức giận hai tay chống nạnh, giận dữ quát lên một tiếng. Nhưng cô vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, cũng không quan tâm Tứ Gia nghe cô nói như vậy nó có hiểu được hay không nữa.

Tô Song Song thương tâm kêu lên: “Mày đúng là đồ vô ơn! Uổng công tao đã một bên dọn cứt đái cho mày, nuôi nấng chăm chút nuôi cho mày lớn lên như vây, thế mà vừa nhìn thấy một người đẹp trai, phút chốc liền vứt bỏ tao ngay!”

“...” Tần Mặc quay đầu liếc mắt nhìn Tứ Gia đang ở trên bả vai anh mà ngây ngô, vẻ hết sức thoải mái. Người ta căn bản cũng không thèm để ý đến Tô Song Song, ngay cả một ánh mắt thôi cũng không dành cho cô.

Thật ra thì Tần Mặc không phải là rất thích Tứ Gia, bởi vì anh cảm thấy Tứ Gia đã chiếm một vị trí quá lớn ở trong lòng Tô Song Song.

Anh duỗi bàn tay, trực tiếp kéo luôn Tứ Gia từ trên bả vai mình xuống, nói với Tô Song Song một câu đầy vẻ oán trách: “Em và con mèo Tứ Gia kia chẳng phải là cùng ở chung trong một bao hay sao.” (ý nói có chung tính cách

Tứ Gia kêu “Meo meo!” một hồi, móng vuốt bốn chân cào cào, rõ ràng rất không hài lòng khi bị kéo ra khỏi cái “ổ” rất thoải mái kia.

Nhưng mà chỉ cần đạp hai cái, Tứ Gia liền bị khí phách mạnh mẽ của Tần Mặc làm cho khiếp sợ, cho nên đành khéo léo cụp móng vuốt lại, không dám hành động tiếp nữa

Tô Song Song nhìn bộ dạng Tứ Gia như xong đời rồi, thật lòng cảm thấy rất tức giận vì không thể đánh cho nó một cái. Cô vươn tay chọc chọc vào cái trán của Tứ Gia.

Tô Song Song hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép la ầm lên: “Mày dám ức hiếp, chọc tức tao như vậy phải không, mày xong đời rồi, ăn mềm sợ cứng rắn, thật không hiểu khí tiết của mày như thế nào nữa!”

“Nó theo chủ nhân của nó ấy mà.” Tần Mặc nói xong, trực tiếp túm lấy Tứ Gia ném tới trong ngực Tô Song Song. Không biết có phải Tứ Gia bị dọa sợ bởi cái vẻ cường đại khí tràng đang tỏa ra quanh thân thể của Tần Mặc hay không, vào lúc này, nó vùi ở trong ngực Tô Song Song như cầu xin an ủi, có vẻ đặc biệt khéo léo.

Tô Song Song thấy anh quẳng Tứ Gia vào đến tay mình, tự động coi thường lời nói đầy châm chọc kia của Tần Mặc. Cô hừ hừ ôm Tứ Gia vào trong phòng làm việc của mình, dự định tìm lại linh cảm. Tối nay cô đem bản thảo ra ngoài, để có thể sửa bản thảo sao cho tốt nhất.

Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn Như Hoa vẫn còn ôm lấy quanh chân của mình đang xoay quanh qua lại, đột nhiên cảm thấy câu nói mình vừa mới nói lúc nãy cũng không phải là đặc biệt sáng suốt.

Anh vỗ vỗ vào sau lưng Như Hoa, bưng chén nước ra ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem báo chí. Chỉ có điều đến khi Tần Mặc đã đọc xong tờ báo kinh tế thương mại kia, bên này vẫn không thấy Tô Song Song có động tĩnh gì.

Anh cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến lúc phải ăn cơm tối, liền gọi một tiếng: “Song Song?”

Trong phòng rất an tĩnh, trong nháy mắt, Tần Mặc liền đứng lên, vừa định đi gõ cửa, anh liền đảo mắt suy nghĩ một chút. Anh liếc mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc của Tô Song Song đang đóng chặt, cúi người vuốt vuốt cái đầu Như Hoa, sau đó chỉ chỉ về phía cánh cửa phòng làm việc của cô.

Như Hoa lập tức như bị đánh máu gà một loại, chợt xông về cánh cửa phòng làm việc của Tô Song Song, trực tiếp bổ nhào lên cửa làm cho cánh cửa mở ra.

Tô Song Song đang tập trung tinh thần trong phòng quan sát nhất cử nhất động của Tứ Gia, đột nhiên bị một tiếng va chạm mạnh kia dọa cho sợ, Tô Song Song giật mình đánh thót một cái, cái bút trên tay cũng rớt xuống.

Tần Mặc thấy Tô Song Song vẫn mạnh khỏe đứng ở đàng kia, trái tim đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng đã được thả lỏng. Anh không chút hoang mang bước đi tới bên cửa, sau đó dừng bước lại.

Không phải là Tần Mặc không muốn đi vào, mà là vì nhìn thấy ở bên trong phòng làm việc của Tô Song Song chất đầy một phòng toàn những con búp bê trắng nõn nà, thật sự anh không có tâm tư để đi vào.

“Muốn ăn cái gì?” Tần Mặc nói xong tầm mắt quét lên trên bàn làm việc của Tô Song Song, lúc này đang đầy những bản nháp vẽ Tứ Gia khổng lồ, như có điều suy nghĩ.

Tô Song Song thấy Tần Mặc nhìn bản nháp của mình, cũng không cảm thấy có gì phải giấu giếm hay ngượng ngùng. Cô vô lực ngồi xuống tấm đệm mềm ở dưới đất, thở dài.

“Cảm giác, cảm thấy không có gì đặc sắc, vẫn cảm thấy chỉ giống như con mèo Xiêm bình thường, vẫn không bằng được tinh thần của Tứ Gia!”

Tô Song Song nói xong càng thêm cảm thấy thất bại. Năng lực bắt chước của cô rất mạnh, nhưng mà tinh thầnsáng tạo mới của cô gần như đã sắp thành số lẻ rồi. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến cô bị dừng bước không tiến lên nổi.

Tần Mặc đi vào, đứng ở bên cạnh Tô Song Song, tùy tiện cầm một cây viết ở trên bàn lên, gạch lên một số vị trí trên cái trán và bộ móng vuốt.

Tô Song Song ngước đầu lên nhìn động tác của Tần Mặc, ánh mắt nhìn đầy khó hiểu. Cô dừng trong chốc lát, thì đột nhiên nghĩ ra một điều, vội vàng lôi kéo ống quần Tần Mặc để bò dậy.

Cô nằm sấp ở trên đống bản nháp, ánh mắt sáng lên, cười hì hì nói: “Ý của anh là cần thêm vào mấy cái chấm này sao?”

Khóe miệng Tần Mặc khẽ co rút lại một cái, quay đầu sang nhìn Tô Song Song, lắc đầu rất trịnh trọng. Nếu dính đến phạm vi chuyên nghiệp, Tần Mặc cũng rất không nể mặt Tô Song Song.

“Sao em lại không chịu vận động bộ óc heo của mình như vậy chứ? Những vết chấm dài như vậy không cảm thấy rất ghê tởm sao?” Tần Mặc nói xong, lại cầm cái bút chấm một cái vào mấy điểm lúc nãy, biểu hiện rõ ràng cho cô thấy suy nghĩ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.