Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 437: Chương 437: Không Ngờ Liền Chớ Miễn Cưỡng (7)




Mặc dù đã sớm biết bọn họ muốn đính hôn, nhưng mà hiện tại lại từ trong miệng Cố Khuynh Thành nghe được, Trình Tả Ý như cũ cảm thấy tâm lạnh, cô rũ mắt xuống, che lại đáy mắt lạnh lẻo của mình, giọng ôn nhu nói: “Tôi nhất định sẽ đi.”

”Cứ quyết định như vậy đi, nếu có thiếp mời tôi sẽ cho người đưa qua.”

Trình Tả Ý cứng ngắc gật đầu, sau đó giả bộ tốt bụng, hỏi: “ Nghi thức đính hôn chuẩn bị xong chưa? Có cái gì cần tôi hỗ trợ không?”

” Nghi thức đính hôn là mẹ tôi cùng mẹ Đường Thời cùng nhau chuẩn bị, căn bản không cần tôi nhúng tay. “ Cố Khuynh Thành cũng rất muốn gả cho Đường Thời, nhắc tới tiệc đính hôn, thật sự cô cũng có mấy phần cao hứng, dù sao đó là ước mơ cô tha thiết, nhưng là không biết vì sao, lúc này đáy lòng của cô, lại nhiều hơn một cỗ tung tăng cùng mong đợi, thế cho nên cô kìm lòng không đậu đối với Trình Tả Ý nói chi tiết về hôn lễ chính mình: “Tiệc đính hôn tổ chuwsc ở sơn trang nghỉ phép Hồng Viên, bên hồ có một mảng cỏ lớn, trước đó hai mẹ gửi cho tôi một tấm hình, ttôia thấy được cảnh tượng bố trí rồi...”

Cố Khuynh Thành vừa nói, liền đem điện thoại di động của mình từ túi lôi ra, sau đó tìm hình ảnh, đưa tới trước mặt Trình Tả Ý.

Chẳng qua là nghi thức đính hôn, liền làm cho mộng ảo lãng mạn như vậy, nếu là bọn họ kết hôn, chẳng phải là xa hoa long trọng hơn nữa?

Trình Tả Ý nhìn cảnh tượng trong tấm ảnh, tựa như thế giới đồng thoại, đáy lòng chua xót lặng yên không một tiếng động nắm chặt trong chăn, gật đầu phụ họa nói: “Thoạt nhìn thật sự là tốn không ít tâm tư.”

”Ân. “ Cố Khuynh Thành hoàn toàn không biết lúc này đáy lòng Trình Tả Ý rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, chẳng qua là phối hợp nói: “ Lễ phục đính hôn của tôi cùng Đường Thời, cũng là đặc biệt mời nhà thiết kế nước Pháp tới thiết kế, còn có chiếc nhẫn, là lúc trước Đường bá mẫu cất một khối đá kim cương, đưa cho người đi thiết kế, tạm thời còn không có thiết kế tốt, chờ đi ra, cô giúp tôi cùng nhau chọn lựa,... Còn có, thức ăn ở bữa tiệc đính hôn, mời cũng là đầu bếp nổi danh...”

Trình Tả Ý nhìn gương mặt hạnh phúc của Cố Khuynh Thành trước mặt mình, trong lúc bất chợt có chút nghe không nổi.

Anh và cô hạnh phúc tốt đẹp, đâm thật sâu vào đáy lòng cô.

Trình Tả Ý hít sâu một hơi, giả bộ chợt nhớ tới chuyện gì, mở miệng: “Đúng rồi, Khuynh Thành, có chuyện, cô biết không? Đại học chúng ta, có buổi tụ hội bạn học Bắc Kinh.”

”Tôi có nhận được bưu kiện. “

”Vậy thì tốt. “ Trình Tả Ý nói ba chữ kia, muốn tìm cái đề tài, nhưng là trong đầu toàn là những lời Cố Khuynh Thành mới vừa nói, cô có chút mệt mỏi nhắm lại hai mắt: “Khuynh Thành, thời gian không còn sớm, xế chiều cô còn phải đi làm, tôi cũng mệt rồi.”

”Tôia đây trước về công ty, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

”Ân, gặp lại. “ Trình Tả Ý mỉm cười.

”Gặp lại. “ Cố Khuynh Thành cũng cười cười, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Trình Tả Ý chờ cửa đóng lại, nụ cười trên mặt, trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, cô chẳng qua là cảm thấy trong lồng ngực có chút uất ức căn bản không chỗ phát tiết, nghiêng đầu, thấy một chút nước trái cây cùng thuốc bổ Cố Khuynh Thành mang đến, cô cảm thấy chói mắt, sau đó liền vươn tay, đem những thứ đó, toàn bộ ném xuống đất.

Đập hết đồ, Trình Tả Ý nghiêng đầu, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lúc này mới cảm thấy đáy lòng khẽ dễ chịu một tí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.