Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Chương 548: Chương 548: Coi như cô chết (15)




Chương 545: Coi như cô chết (15)

Trên mặt Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt, đều biểu lộ muốn nói lại thôi, cuối cùng bốn người vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, lần lượt rời đi. . . ! !

Lục Nhiên đi ra ngoài cuối cùng, trước lúc anh rời đi, còn ngẩng đầu lên, nhìn trên lầu một chút, chỉ một cái liếc mắt, Lục Nhiên có chút không dám nhìn, chỉ là nhanh chóng đóng của lại.

Bốn người bước vào thang máy, một đường đi xuống dưới lầu, trong thang máy đều vẫn hoàn toàn yên tĩnh, mãi cho đến khi sắp tiếp cận bãi đậu xe, Lâm Cảnh Thần mới nói một câu: “Mấy người nói xem, anh ây và Khuynh Khuynh thật sự cứ xong như vậy?”

“Cảm thấy chuyện lần này, so với ba năm trước đây còn nghiêm trọng hơn, anh mình từ trước đến nay trấn định thong dong, thế nhưng lúc nói chuyện với chúng ta, rõ ràng vẫn luôn run rẩy.”

“Bọn họ cãi nhau lúc nào không được, tại sao nhất định phải tới đính hôn hôm nay.”

“Có lẽ hiện tại anh ấy chỉ nổi nóng, qua hai ngày, anh ấy sẽ bắt đầu phái người qua tìm Khuynh Khuynh.”

Lục Nhiên từ đầu đến cuối không có đáp lời, lúc nghe câu nói sau cùng, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi ngược lại cảm thấy, lần này anh ấy làm thật, khả năng anh ấy và Khuynh Khuynh, không có tương lai.”

Lâm Cảnh Thần xem thường: “Lão nhị, anh cũng đừng nói mò, anh mình thích Khuynh Khuynh nhiều năm như vậy, khẳng định không nỡ.”

Lục Nhiên không có nói tiếp, cửa thang máy mở ra, bốn người một trước một sau đi ra, lúc Lâm Cảnh Thần vươn tay, móc chìa khóa xe, Lục Nhiên lại mở miệng nói một lần nữa: “Nếu anh mình không muốn từ bỏ, khẳng định Khuynh Khuynh không rời bỏ anh ấy, mấy người nghĩ xem, anh ấy những năm này, từ bỏ cái gì, có buông tha Khuynh Khuynh sao?”

Lục Nhiên nói tiếp: “Vừa rồi lúc tôi ra ngoài cuối cùng, trước khi đi, tôi nhìn anh ấy một chút, mầy người không biết, anh ấy ghé vào lan can, giống như đang khóc.”

Lục Nhiên nói câu này, nói rất nhẹ chậm, âm điệu cũng không cao, nhưng lại để Lâm Cảnh Thần, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt đều nghe được rõ ràng, ba người đều trầm mặc xuống.

Qua thật lâu, ngược lại Tứ Nguyệt lên tiếng trước, nói một câu: “Tôi so ra kém anh ấy.”

Tứ Nguyệt so ra kém Đường Thời, đây là chuyện mọi người đều biết, cho nên Lâm Cảnh Thần nghe được câu này, ngược lại bật cười: “Lão tứ, cô lúc nào vượt được anh ấy mà so?”

Tứ Nguyệt liếc mắt Tô Niên Hoa đứng bên một cái, cong môi cười, không nói gì.

Yêu sâu bao nhiêu, mới có thể buông tay?

Cô vẫn cảm thấy, cô yêu Tô Niên Hoa, yêu đến không có thuốc chữa, thế nhưng, thực chất bên trong lại chưa bao giờ nghĩ tới muốn buông anh ra.

Đường Thời sau khi nói xong để cho mấy người Lục Nhiên rời đi, nước mắt liền nổi lên như axit nóng, anh giả bộ bình tĩnh ghé vào lan can, hốc mắt liền ướt át, anh cố gắng vững vàng tâm tình mình, để cho mình nhìn qua như là người không có việc gì, thế nhưng bả vai, lại vẫn nhẹ nhàng lay động, anh một mực chờ cửa hoàn toàn đóng lại, sau đó không kìm chế được nỗi nòng, toàn thân bất lực nắm lấy lan can, quỳ trên mặt đất, đầu chống lấy lan can, nước mắt chảy xuống như hạt. .

Từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của anh, anh xưa nay không biết khóc là như thế nào.

Nhưng bây giờ, anh lại thật sự nếm thử cái mùi vị này.

Anh vốn cho là, khóc sẽ dễ chịu một chút, thế nhưng anh lại phát hiện, nước mắt chảy càng nhiều, tâm càng khó chịu hơn.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.