Mỹ Nhân Như Họa

Chương 8: Chương 8: Uống trà




Một thứ y hệt quả cầu tuyết trắng xoá bay thẳng qua phía Mặc Lan.

Hai bà tử dìu biểu tiểu thư trợn mắt hốc mồm, tay chân luống cuống qua quýt chặn lại, khó khăn lắm thì dùng thân thể béo tốt chặn lại.

Mặc Lan xoa ngực thở phào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vậy mà còn có “Quả cầu tuyết” thứ hai, thứ ba liên tục không ngừng càng thêm mãnh liệt bay tới. . . . . .

Hai bà tử này vốn muốn ngăn cản lại, nhưng mà đầu gối tê rần không có nguyên do, trong lúc cuống quýt cứ thế đụng đầu lẫn nhau, vì vậy thân thể béo tốt bèn như hai quả cân loại lớn lảo đảo lui về phía sau, trực tiếp đè về phía trên người ma ma quản sự đang quỳ “Xin chỉ thị” trên mặt đất, đám người quỳ sau lưng ma ma bởi vì quán tính cũng bị đè lia lịa theo, tiếng kêu thảm thiết cả vùng.

Có mấy tiểu nha hoàn trước đó dùng sức hoãn lại, ma ma quản sự lớn tiếng kêu họ nhanh tới đây kéo bà ra ngoài, tiểu nha hoàn lảo đảo đi qua, tốn sức lực y hệt nhổ củ cải mới rốt cuộc kéo bà ta ra, chỉ thấy ma ma quản sự được kéo ra ngoài hai mắt đã nổ đom đóm, kêu to ai u.

Mà bên Mặc Lan cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, không có đám bà tử che chắn liên tục bị “Quả cầu tuyết” đập mấy cái.

Cuối cùng chỉ nghe một tiếng “Bốp”, không khéo vừa vặn đập vào khóe miệng của nàng, răng môi đụng nhau, lại là thấy ngay máu tươi.

Phía trước, Mặc Lan chưa nói mấy câu, ngược lại cuối cùng chỉ đau đớn còn dư lại tiếng khóc hu hu, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc càng thêm vặn vẹo lại thành một cục.

Tiêu lão phu nhân đang trong tiếng kêu sợ hãi đã sớm được Hải ma ma bảo vệ ở bàn cao bên cạnh, Thẩm Họa cũng đỡ Hồng Ngọc dậy. Bởi vì theo phương hướng “Quả cầu tuyết” chính là Mặc Lan biểu tiểu thư, Tiêu lão phu nhân cũng không chịu ảnh hưởng gì, trong lòng chỉ có thể sốt ruột theo.

Vậy mà một đám khác sát bên Mặc Lan biểu tiểu thư cũng bị hoảng sợ, tránh né, chạy trốn, ngươi đẩy hắn hắn đẩy ngươi, trong một lúc cả viện bụi đất tung bay, lộn xộn. Dù Tiêu lão phu nhân có lòng bảo người che chở Mặc Lan, cũng là có lòng không đủ sức.

Trận sóng gió nhỏ này kéo dài thời gian vốn cũng không lâu lắm, mới vừa rồi còn “Khí thế hào hùng” chờ một tiếng lệnh, trong khoảnh khắc cũng chỉ có tiếng ầm ĩ và tiếng kêu gọi liên tục không ngừng.

Mọi người không ngờ sẽ xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, đều là hoảng đến mức há hốc mồm.

Chờ thoáng yên tĩnh lại, nhìn chăm chú lên những “Quả cầu Tuyết nhỏ” lăn dưới đất, đâu phải là “Hung khí” gì trong tưởng tượng của bọn họ, giống như là một loại bánh ngọt ngấy Giang Nam dùng gạo nếp làm tăng tính đàn hồi.

“Ha ha ha. . . . . .” Một đợt tiếng cười điên cuồng của trẻ thơ vang lên.

Mọi người tìm âm thanh nhìn lại, lần này thì càng thêm kinh hãi cằm cũng sắp rớt xuống rồi.

Từ sau bàn đá cách đó không xa chui ra một bóng dáng nho nhỏ, quần áo phiên bản thu nhỏ của trang phục màu mực thêu Kỳ Lân tơ vàng, chân mang ủng đám mây màu tím khảm Mã Não năm màu, cái trán buộc dải băng quanh đầu thêu hoa phức tạp, bên hông rủ xuống ngọc bội Tỳ Hưu, môi hồng răng trắng, châu như điểm mực, bộ dáng hoá trang tiểu công tử trâm anh thế gia.

Trong tay của cậu cầm cung, chớp con ngươi đen nhánh không ngừng cười như điên, quả thật rất giống với Kỳ Lân vàng giương nanh múa vuốt thêu trước ngực cậu.

“Đường cao ta thưởng các ngươi ăn ngon không?”

Tiểu Kỳ Lân hoạt bát này khiến người ta hận ngứa ngáy, rõ ràng chính là Dục Ca Nhi đã trúng độc.

Mà dáng vẻ mạnh như rồng hổ thế nơi nào giống như là trúng độc.

Mới vừa rồi còn thỉnh cầu đưa chủ tớ Thẩm Họa đi nha dịch, trên mặt cả đám người đều là ngượng ngùng, vốn chính là không rõ chân tướng cũng đi theo phụ họa, lúc này hận không thể đánh mình mấy bạt tai, tỉnh lại đầu óc, có thể thấy được Thẩm đại cô nương cũng không nói dối.

Kinh ngạc trên mặt Tiêu lão phu nhân chỉ nhẹ nhàng nổi lên trong chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm cười vui vẻ từ ái vẫy tay, trong mắt hàm chứa tầng hơi nước xao động, “Tiểu bảo bối tâm can của bà, nhanh đến chỗ tằng tổ mẫu này, để tằng tổ mẫu nhìn con một chút.”

Vốn còn muốn ở trước mặt ngoại tổ mẫu đòi đau lòng, Mặc Lan lập tức thu lại nước mắt, bước chân cũng chưa di chuyển gào thét một tiếng tổ mẫu Lan Nhi đau, đã bị Tiểu Kỳ Lân mừng rỡ nhanh chân đến trước, thân thể nhỏ bé này chạy rầm rập tới dán vào trong ngực Tiêu lão phu nhân vừa cười khanh khách.

Mặc Lan không thể làm gì khác hơn là rút khăn bên hông từ từ lau nước mắt, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Họa nhiều thêm mấy phần đen tối không rõ.

Ngay sau đó lại cười khập khễnh đi tới, duỗi tay tới sờ đầu Tiểu Kỳ Lân trong ngực lão phu nhân, “Dục Ca Nhi, con không sao chớ.” Mặc Lan nói lời cực kỳ dịu dàng, không thấy một chút tức giận sau khi gặp phải trò đùa dai.

Dục Ca Nhi lại lập tức đập ngón tay thon thon của người kia đưa tới, “Hừ, ngươi đền tiểu đường cao cho ta.”

Mặc Lan nhịn đau, cũng có chút tủi thân nhìn ngoại tổ mẫu, không tiếng động làm đau lòng. Đối với tằng tôn mới vừa mất mà lại được, Tiêu lão phu nhân nơi nào chịu trách cứ nửa phần, đại khái là bảo Mặc Lan nhường đứa bé không hiểu chuyện một chút.

“Vậy trở lại cô mẫu (cô) tự mình làm vài món ăn ngon hơn cho con, mấy bánh ngọt kia đều dơ bẩn rồi, không thể ăn.”

“Không được, Lan cô mẫu chính là người xấu, còn đạp đường cao của ta.”

“Ta. . . . . .” Mặc Lan cúi đầu vừa nhìn, trên đáy giầy thêu hoa vừa vặn dính nhớp quả cầu tuyết, trong lòng ghê tởm đều do đường cao chết tiệt này, nhưng vì biểu ca cũng chỉ đành phải nuốt oán hận đầy bụng này xuống không còn một mống, cười dỗ đứa bé nói xin lỗi.

Dục Ca Nhi vẫn nghiêm mặt không cảm kích như cũ, “Dục Ca Nhi tốt bụng, mời biểu cô cô ăn bánh ngọt, vậy mà người không nhận còn ném xuống đất. Phu Tử đã nói dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần, không thể lãng phí ngũ cốc, biểu cô cô quả nhiên là hổ thẹn ngượng ngùng.” Hắn lên tiếng lại có tư thế sắp gào khóc, ngược lại là bản thân chịu oan ức to lớn.

Trong lòng Tiêu lão phu nhân cũng run rẩy, biết rõ Dục Ca Nhi bướng bỉnh gây ầm ĩ, lại cam chịu hành động trẻ con của Dục Ca Nhi.

Vẻ mặt Mặc Lan càng khó coi hơn, bị “Đồng ngôn vô kị” của Tiểu Kỳ Lân nghẹn á khẩu không trả lời được, nói thế nào nàng cũng là tiểu cô nương mười lăm tuổi, bị người chỉ vào nói xấu hổ thẹn thùng, nhất thời rất là lúng túng.

Thẩm Họa nhẹ nhàng liếc Mặc Lan một cái, lại nhìn một chút Tiêu lão phu nhân, lập tức lên tiếng, “Dục Ca Nhi cũng đừng khóc, những bánh ngọt này đều là Hồng Ngọc làm, con từng gặp nàng, nếu tiểu công tử thích, ta sẽ bảo Hồng Ngọc mỗi ngày làm cho con ăn ngon.”

“Có điều hiện tại Hồng Ngọc bệnh nghiêm trọng như vậy, sợ là nếu không kịp thời để cho đại phu xem một chút,  sau này để lại mầm bệnh sẽ không làm được món ăn ngọt ngào cho tiểu công tử rồi.” Nàng kéo dài âm cuối, một tiếng thở dài, dáng vẻ thật giống như Tiểu Kỳ Lân sẽ không nếm được mỹ vị nữa.

Dục Ca Nhi liếm liếm môi, khóe miệng cũng còn mang theo vị ngọt, thấy tỷ tỷ dịu dàng sáng nay đưa bánh ngọt cho cậu ăn, mắt sáng lên, “Ngoại tổ mẫu, nàng nhìn thật đáng thương, mau chóng mời một đại phu xem thân thể một chút cho nữ đầu bếp nhỏ của Dục Ca Nhi đi.”

Tiểu Kỳ Lân đã lên tiếng, lão phu nhân nào có không bằng lòng, đương nhiên vội vàng gọi người mang bộ cáng trúc chuyển Hồng Ngọc đến trong nhà kề tìm đại phu chẩn bệnh thật tốt.

Bên kia ma ma quản sự và Chu Hiển gia náo loạn Đại Ô Long, trong lòng biết là không giải thích được gì rồi. Bình thường vào lúc này, nếu là thật lòng biết hối cải, nên ngã nhào vào trước mặt lão phu nhân khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ.

Không biết ra sao, Tiêu lão phu nhân rời phủ một năm, uy mới chưa đủ, uy thế còn lại không đủ, Quý ma ma bị tẩy não luôn cảm thấy vậy là không còn sống lâu nữa thôi, Trần thị mới là nữ chủ nhân cầm quyền Hầu phủ này.

Thêm nữa, giữa ma ma quản sự và Trần thị có chút quan hệ huyết thống họ hàng, lại là người mới đến Hầu phủ tìm nơi nương tựa nhận chức vào lúc lão phu nhân ở tại biệt uyển, vẫn luôn quản lý cái Uyển thanh nhàn này.

Tuy nói là nơi ở của đích tằng tôn, nhưng đáy lòng ma ma quản sự càng cảm thấy chủ nhân Uyển này là mình mới đúng, càng thêm chắc chắn muốn làm như vậy.

Trước khi kêu khóc, hai người ăn ý coi qua một chút, đại ý là cảm thấy nhất định phải mài hỏng miệng lưỡi kéo dài đến khi phu nhân Hầu phủ tới đây mới coi như được cứu đấy.

Vì vậy chuyển hướng nhào về trước mặt Thẩm Họa, nếu Thẩm đại cô nương không chịu tha thứ bọn họ đương nhiên có thể tốn thời gian tiếp tục cầu xin, Tiêu lão phu nhân e ngại thân phận trưởng bối cũng không tiện cắt lời.

Nếu Thẩm đại cô nương tha thứ bọn họ, một tiểu bối cũng lòng dạ rộng rãi như vậy, sao Tiêu lão phu nhân có thể bụng dạ hẹp hòi trước mặt người làm, mất phong độ cáo mệnh phu nhân nhất phẩm.

“Cô nương, đều do lão nô ngủ gật không trông coi tốt tiểu công tử, còn nhất thời hiểu lầm ngài, lão nô đáng chết. . . . . .”

Chu Hiển gia đương nhiên cũng nói theo, “Lão nô cũng là hồ đồ, xử oan Thẩm đại cô nương và nha đầu Hồng Ngọc.”

Hai người bọn họ làm bộ làm tịch giơ bàn tay lên tự tát mình, nhưng là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, không nghe thấy tí xíu tiếng vang giòn giã dễ nghe.

“Mong rằng cô nương khoan hồng độ lượng, tha thứ lão nô và những người hồ đồ này. Các ngươi còn không mau tới xin cô nương khoan dung. . . . . .”

Những người phạm hồ đồ này quả nhiên là bất kỳ chỗ nào cũng hay phạm hồ đồ, vừa nghe hai chủ sự cũng cúi đầu về phía Thẩm đại cô nương, từng người một mặt lộ ra vẻ buồn rầu lại bắt đầu cầu xin Thẩm đại cô nương tha thứ theo.

Nhưng không biết lại làm đá kê chân của người khác, Tiêu lão phu nhân là nhân vật cỡ nào, cũng không vội trừng trị họ, gốc bệnh chân chính là ở trên người nàng dâu tốt kia của bà, bỗng nhiên cảm thấy Uyển này quá om sòm rồi, lại muốn dẫn người mình mang tới về Hành Vu uyển trước, cũng có thể cẩn thận hỏi Dục Ca Nhi một chút tình huống.

Lên tiếng nói, nếu lần này bị oan ức chính là chủ tớ Thẩm Họa, cứ để cho Thẩm Họa toàn quyền làm chủ xử lý những người gây chuyện này, xử lý như thế nào cũng chỉ xem ý Thẩm Họa.

Thẩm Họa tiễn Tiêu lão phu nhân đi khẽ thu mắt.

Hải ma ma có lòng nhắc nhở Thẩm Họa, rớt lại phía sau, lặng lẽ nhắc nhở ở bên tai nàng: “Cô nương cũng đừng quá buồn phiền chuyện hôm nay. Năm gần đây, lão phu nhân chưa từng ở tại Hầu phủ, đầu không có thanh thiên, nhất thời không khí ngột ngạt hun cô nương. Có điều, ma ma quản sự và Chu Hiển gia này đều là thường ra vào trước mặt phu nhân Hầu phủ, cô nương tới Hầu phủ người yếu lực nhỏ, phu nhân Hầu phủ chúng ta lại là một người bụng dạ hẹp hòi, ngươi cũng có thể nguyên vẹn đi qua. Tương lai còn dài, lão phu nhân đã trở lại, cũng sẽ không thuận theo các nàng hồ đồ tiếp nữa.”

“Cám ơn Hải ma ma nhắc nhở, Thẩm Họa hiểu.” Thẩm Họa lên tiếng thật nhỏ, thật là thông minh.

Hải ma ma vỗ vỗ mu bàn tay của tiểu cô nương, xoay người rời đi.

Chu Hiển gia vừa thấy chỉ còn lại một mình Thẩm Họa, vẫn là không ngừng run rẩy, ngược lại ma ma quản sự này trải qua chuyện này, kéo dài tới loại tình huống có lợi, Thẩm Họa miệng mồm lợi hại nhưng dù sao Hầu phủ cũng là chỗ nước sâu, một nữ cô nhi như nàng có thể trị ai được.

Ma ma quản sự thấy lão phu nhân vừa đi, trong lòng hừ một tiếng, lấy lệ tiếp tục nhận tội, “Lão nô biết sai rồi, Thẩm đại cô nương cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng lão nô đi ngâm chút nước trà giải khát cho cô nương.” Vậy là trực tiếp muốn đứng dậy, một số người để ở trong mắt.

Thẩm Họa khẽ cười vịn bả vai ma ma nửa muốn đứng lên, “Thẩm Họa không khát cũng không mệt, sao dám làm phiền ma ma ngài!”

“Ngược lại ma ma và người còn lại quỳ gối kêu trời gọi đất trong Uyển này, kêu lâu như vậy chắc là vừa khát vừa đói rồi. Cũng quá nửa buổi trưa, tiểu công tử nói mời các ngươi ăn đường cao, không bằng ma ma thừa dịp ăn mấy cái này, chớ phụ lòng một phen ý tốt của tiểu công tử. Nếu ăn xong rồi thì có thể đứng lên, trở về nghỉ ngơi.” Trên lời nói tới khách khí, sức lực trên tay cũng vô cùng mạnh mẽ, đè tới người không đứng lên nổi.

Chu Hiển gia cũng biết tiểu cô nương mềm mại yếu đuối này không dễ lừa, lúc này trong lòng thầm mắng Tiểu Đề Tử (đồ đĩ nhỏ) nhưng không tiện thật sự lớn lối như thế.

Ma ma quản sự liếc mắt nhìn viên nhỏ bẩn thỉu lăn trên đất, rất bình tĩnh cười lạnh, “Cô nương cũng đừng nói giỡn, lão nô không thích ăn những thứ ngọt ngấy này.”

Hai bà tử không chịu nghe, người khác quỳ cũng đều muốn nhanh chóng rời đi, dùng cả tay chân đi đến trên đất tìm kiếm ăn, ăn xong thì để Thẩm Họa xem một chút. Thẩm Họa nói được là làm được đương nhiên gật đầu thả người rời đi, ngay sau đó cũng sâu sắc nhìn hai người này.

Ma ma quản sự và Chu Hiển gia hiển nhiên là không nhịn được, cho đến một người tôi tớ cuối cùng đã ăn hết bánh ngọt trên mặt đất rồi, mới nói: “Cô nương xem, chúng ta muốn ăn cũng không ăn được, ngược lại vào lúc này có chút khát nước, hiển nhiên phải dựa theo cô nương trông nom đứng lên đi xin miếng nước uống đây.”

“Nếu hai vị ma ma khát nước, không bằng bản tướng quân mời các ma ma uống hớp trà ngon.”

Lúc này đi tới một nam nhân anh hùng vĩ đại,  sắc mặt đặc biệt lạnh lùng, đó là khí chất trải qua rèn luyện biển máu trên sa trường mới có, đôi mắt thâm thúy của hắn khẽ híp nhìn về phía họ.

Ma ma quản sự và Chu Hiển gia bị một đôi mắt sắc bén của Tiêu tướng quân nhìn chằm chằm, chính là có chút sợ hãi. Sợ này cũng không phải giả, ai không biết Tiêu tướng quân sát phạt.

Cho dù là ở bên trong trạch họ cũng có nghe thấy, huống chi địa vị nam chủ nhân luôn không cho phép nghi vấn, bèn vội vàng nói: “Cái này làm sao có thể.”

“Đương nhiên có thể, hai vị ma ma chăm sóc con ta khổ cực như thế, mới vừa rồi lại yêu thương Tiểu Biểu Muội mới vào phủ của ta như vậy, ta đương nhiên phải cố gắng cám ơn hai vị ma ma.”

Rõ ràng là một loại từ cảm tạ, hai người kia lại không khỏi run rẩy, từ chối không được nữa, không thể làm gì khác hơn là nụ cười cứng ngắt cám ơn Đại công tử.

Có điều hai vị ma ma vừa mới đứng dậy, đã có mấy gã sai vặt thân thể cường tráng bao vây đường ra, làm một tư thế xin mời.

Tiêu tướng quân duỗi ra ngón tay thon dài, “Chỗ uống trà ở chỗ này, hai vị ma ma vào đi thôi.”

Hai vị ma ma run chân thấy chỗ Đại công tử nói, vẻ mặt trắng bệch phạm xanh, chính là Dục Ca Nhi mới mở két ra phòng tắm, Thẩm Họa lập tức đã hiểu rõ ý “Uống trà” này rồi.

Rất nhanh đi theo phù phù phù phù vang trầm, trong đình viện mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn giống như giọng vịt. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.