Mỹ Nhân Như Họa

Chương 52: Chương 52




“Hưu ——” một tiếng mũi tên gỗ đột ngột vang lên trong rừng, chấn động tới chim khắp rừng, bay phành phạch đầy trời.

Mũi tên xoẹt qua trên đỉnh đầu kẻ lùn mập thẳng tắp đóng ở trên cây khô trước mặt, kẻ mập mạp kia kinh hãi trợn tròn hai mắt, vội vàng kiểm tra chung quanh, hỏi thăm đồng bọn là xảy ra chuyện gì, “Có quan binh Đại Lương, đi mau.” Ngay sau đó bên tai lại vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc chấn động, từ xa đến gần, đã đến trước mặt.

Kẻ lùn mập xách quần lên, chửi mắng một tiếng, chỉ có thể bỏ đi mỹ vị trong miệng mình đi theo đồng bọn nhanh chóng trốn chạy.

Được cứu rồi sao? Tiêu Tĩnh Dư chịu đựng đau bụng khẽ nâng thân thể lên, lập tức muốn nhìn rõ nam tử nơi xa là ai?

Cánh rừng xanh um tươi tốt, mặt trời cực sáng, bóng dáng cao to cưỡi tuấn mã giơ roi mà đến bị ánh mặt trời sáng rỡ này chiếu càng tuấn dật bức người, khuôn mặt trắng nõn như ngọc đột nhiên trở nên rõ ràng ở trong con ngươi Tiêu Tĩnh Dư, ánh mắt của nàng liền được tôn lên càng thêm đen bóng.

“Bùi Diễm, Bùi Diễm, nhanh đi cứu Họa Nhi.” Tiêu Tĩnh Dư thấy rõ người tới, thở phào một hơi, nam nhân lập tức nghe được tiếng kêu yếu đuối, ngay sau đó vẫy vẫy tay, hình như nói gì đó, thị vệ lập tức chia làm hai đội, một đội kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa đuổi theo về phía chỗ sâu cánh rừng, một đội khác dừng lại tại chỗ.

Bùi Diễm ghìm chặt dây cương, tung người xuống ngựa, sắc mặt của hắn không được dễ nhìn lắm, cũng không biết là bởi vì thân thể yếu đuối hay là cái khác, sắc mặt hiện ra một tia tái nhợt, gần như là sắp trong suốt vậy, “A Dư.”

Sau một tiếng khẽ gọi thật thấp, lúc Tiêu Tĩnh Dư theo cánh tay của hắn ôm qua tới, lông mi thật dài có chút rung rẫy một chút.

“Không sao, không sao. . . . . . .” Hắn ôm nàng lên tiếng khoan dung an ủi, dường như là đang trấn an một đứa con nít vậy, tiếng nỉ non thật thấp, lại càng giống như là đang tự trách.

Tiêu Tĩnh Dư vùi ở trong ngực của hắn, đột nhiên nắm quả đấm buông xuống lồng ngực Bùi Diễm một cái, lòng đầy căm phẫn nói: “Với tài bắn cung của ngươi, không nên bắn chệch nhỉ!”

Bùi Diễm bĩu môi, vừa vuốt ve tỉ mỉ sợi tóc xốc xếch thay Tiêu Tĩnh Dư, vừa nhìn chằm chằm nàng nói: “Cưỡi ngựa một mạch tới đây đã mệt muốn chết rồi, nào còn hơi sức kéo chính xác cung tên nữa.”

Tiêu Tĩnh Dư thiếu chút nữa đã quên mất, đây chính là thiếu gia bệnh kiều, bèn có chút ngượng ngùng thật xin lỗi vì một nắm đấm mới vừa rồi của mình, “Không đánh đau ngươi chứ?”

Bùi Diễm cười khẽ một tiếng, một quyền kia của nàng là y hệt bông vải, trong mắt không khỏi xẹt qua vẻ lo âu, “Không đau, ngươi đau sao?” Hắn đã nhận thấy được Tiêu Tĩnh Dư che bụng của mình, gọi thị vệ tới đến thôn trang lân cận tìm chút nước nóng và chăn tới đây, bộ dáng này của nàng không dễ di chuyển nữa, phải để đại phu nhìn kỹ một chút trước.

“A Dư, mệt không? Ngủ một lát đi.”

Tiêu Tĩnh Dư gật đầu một cái, cực kỳ mệt mỏi, khép lại con ngươi rồi lại mở ra trong nháy mắt, “Tìm được Họa muội muội nhất định phải đánh thức ta.”

Bùi Diễm sờ sờ sợi tóc của nàng bởi vì mồ hôi rịn thấm mà ướt nhẹp, nhẹ nhàng lên tiếng, Tiêu Tĩnh Dư mới yên tâm khép mắt lại. Bùi Diễm lại ôm chặt người trong ngực, vẻ cưng chiều trên mặt ngược lại biến thành một vệt tối tăm, ngước mắt xa xa nhìn về phía mấy tên lưu manh mới vừa rồi trốn chạy tới cánh rừng. Không vội, hắn dám động nữ nhân của Bùi Diễm, làm sao có thể một mũi tên bắn chết dễ dàng, chờ chơi chán, hắn tự nhiên sẽ giết chết thật tốt, để cho bọn họ biết được cái gì là rơi xuống địa ngục.

Trên xe ngựa, thị vệ đã dùng chăn mềm lấy được ở thôn trang lót ra một không gian, Bùi Diễm ôm Tiêu Tĩnh Dư ngủ say lên xe ngựa, lại dùng khăn nóng vặn ẩm nhẹ nhàng lau dọc theo khuôn mặt thanh tú của nàng. Sau đó, ngay khi không có động tác khác, thân hình giống như bị cố định vậy, không nhúc nhích ngắm nhìn người trước mặt, không muốn bỏ qua từng vẻ mặt nhỏ bé của nàng lúc ngủ.

“Cô gia, người đã bắt được, nhưng không thấy Thẩm biểu tiểu thư.” Thị vệ đứng ở ngoài xe ngựa thức thời nhỏ giọng bẩm báo.

Bùi Diễm che miệng ho khan mấy tiếng, “Trước nhốt vào trong đại lao, ta sẽ tự mình thẩm vấn.” Hắn chậm rãi nhếch môi, âm thanh chứa một tia ý định giết người quỷ dị.

Ngay sau đó lại dặn dò, “Nơi này không cần để lại quá nhiều người, mang theo đội ngũ khác, lại đi tìm biểu tiểu thư, trước khi trời tối cần phải tìm được.”

Bên này thị vệ mới vừa đi, lại một thị vệ vội vã tới đây bẩm báo, “Cô gia, đại phu tới rồi.”

Đi theo đại phu còn có Ngụy Tiện Uyên, hắn bước nhanh tới, “A Diễm, như thế nào? Người không sao chứ?”

“Ta không sao, Tiểu Cữu Cữu, sao ngươi lại tới đây?”

Ngụy Tiện Uyên trầm mặc phút chốc, ánh mắt hơi hiện gợn sóng, “Ngươi không có việc gì là được, ta thay ngươi tìm đại phu tốt nhất trong thành, trước tiên xem cho nàng một chút.”

Bùi Diễm lập tức mời đại phu vào xe ngựa.

Đại phu ra khám bệnh hơn năm mươi tuổi tức giận đến râu ria đều nhếch lên rồi, vốn hôm nay là ngày giỗ vong thê (vợ đã chết), ông là không ra ngoài khám bệnh, nhưng vẫn cứ bị người có tiền này kéo tới đây. Có tiền là có thể tùy ý mà làm, xe ngựa lắc lư khiến bộ xương già khọm của ông cũng sắp vỡ tan, có điều mọi người tới nơi, thì không ngờ là khám cho một cô nương đáng thương, tạm thời đè lại lửa giận cẩn thận bắt mạch thôi.

Ngụy Tiện Uyên nhìn bóng lưng ngoại sanh (cháu ngoại), chỉ có thể đứng ở chỗ này, bởi vì vội vàng đuổi theo, sau lưng áo của hắn thấm mồ hôi làm ướt mảng lớn vải vóc.

. . . . . .

Âm u lạnh lẽo, ẩm ướt, còn có một mùi tanh hôi, đây là cảm giác đầu tiên sau khi Thẩm Họa bị đám lưu manh kia đánh ngất xỉu tỉnh lại. Nàng chậm rãi đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người đau đớn mỏi nhừ, xoay vặn tay chân, mới cảm thấy giãn ra một chút, sờ soạng bốn phía lại đi lên tra xét, tối đen như mực không thấy tia sáng, có thể lờ mờ nhìn ra, đây thật giống như là dưới đáy một khoang thuyền, chất đống đủ loại hàng hóa thật cao.

Càng đi về phía trước, đường bị hàng hóa che chắn cực kỳ chật hẹp, nhưng ánh sáng lại càng ngày càng sáng ngời. Trên vách thuyền có một loạt lỗ nhỏ, lộ ra ánh sáng, yếu ớt chiếu vào, hẳn là lổ nhỏ dùng để thoát khí cho khoang thuyền hàng hóa. Mặc dù còn mờ mờ, ít nhất Thẩm Họa mượn ánh sáng này, biết tình cảnh bây giờ của mình, không khỏi thở dài một hơi.

“Khụ khụ.” Trong khoang thuyền đột nhiên có âm thanh nho nhỏ vang lên.

Thẩm Họa tìm âm thanh nhìn kỹ, chỉ thấy cách đó không xa hình như có một bóng dáng nho nhỏ co ro, thân hình kia vừa nhìn đã biết là đứa bé, không, vốn là bóng dáng của đứa bé.

Chẳng lẽ. . . . . .

Trái tim Thẩm Họa run lên, một ý nghĩ không rõ lóe qua bộ não, thuyền chạy cũng không vững vàng, nàng cũng là lảo đảo vội vàng nhào qua, bóng dáng nho nhỏ co rúc ở trên đệm, vùi đầu ở giữa gối, trong miệng đọc thật thấp, phụ thân và tiểu mẫu thân.

“Dục Ca Nhi.” Thẩm Họa không thể tin kêu một tiếng, ôm lấy thân thể đứa nhỏ, “Tỉnh, Dục Ca Nhi, là tiểu mẫu thân đây, con mau mở mắt xem một chút.”

Gọi lúc lâu, Thẩm Họa mới kêu Tiểu Kỳ Lân tỉnh, cậu khó nhọc mở mắt ra, vừa thấy người trước mắt, cậu dụi dụi con mắt, Tiểu Kỳ Lân nhếch môi, “Tiểu mẫu thân, Dục Ca Nhi không có đang nằm mơ chứ?”

“Không có, tiểu mẫu thân tìm được Dục Ca Nhi rồi.” Thẩm Họa lại ôm cậu thật chặt, gần như có thể tưởng tượng ra là làm sao Dục Ca Nhi đến nơi này, bắt cóc bọn họ phải là một nhóm người, nhưng mà bắt cóc Tiêu Tĩnh Dư, vì sao còn phải bắt cóc một đứa bé như vậy chứ?

“Dục Ca Nhi, xảy ra chuyện gì? Làm sao con lại đến nơi này? Bà vú đâu? Trụy Nhi đâu? Thị vệ đâu?”

Tiểu Kỳ Lân lắc lư đầu nhỏ, “Dục Ca Nhi không biết, lúc ấy thật là nhiều người cầm đao lớn xông lại, Trụy Nhi và bà vú dẫn theo Dục Ca Nhi chạy, cuối cùng thành một mình Dục Ca Nhi chạy, nhưng Dục Ca Nhi không chạy hơn bọn họ, nên bị người xấu bắt tới đây.”

“Tiểu mẫu thân, làm sao cũng bị người xấu bắt được?”

Thẩm Họa quay về phía Tiểu Kỳ Lân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lạc quan, “Tiểu mẫu thân cũng không có chạy hơn bọn họ, nên bị người xấu bắt tới rồi.”

“Vậy tại sao bọn họ muốn bắt Dục Ca Nhi và tiểu mẫu thân.”

Đây cũng là câu Thẩm Họa muốn hỏi, tại sao muốn bắt Tiêu Tĩnh Dư và Dục Ca Nhi? Rốt cuộc là ai, là người Nam Cương sao?

Tiểu Kỳ Lân thấy tiểu mẫu thân không lên tiếng, cho là tiểu mẫu thân sợ, phụ thân thường nói nam tử hán phải bảo vệ tiểu cô nương, bèn ôm cánh tay Thẩm Họa, dùng âm thanh non nớt an ủi, “Tiểu mẫu thân không sợ hãi, phụ thân nhất định sẽ tới cứu giúp con và người .”

Tâm tư Thẩm Họa tích tụ gật đầu một cái, Tiêu Dịch ở Hoài Châu xa xôi trừ phiến loạn, làm sao chạy tới cứu bọn họ, huống chi nàng vốn không biết thuyền hàng này là muốn đi nơi nào, không thể làm gì khác hơn là an ủi sờ sờ đầu cậu nhóc, “Nếu Dục Ca Nhi buồn ngủ, thì nằm ngủ một lát đi.”

. . . . . .

Thư phòng trạm dịch Hoài Châu, đêm đã khuya, bên trong phòng đèn dầu sáng choang, Tiêu Dịch vẫn còn đang tra xét bản đồ, hắn chợt chọn một chỗ, lớn tiếng nói: “Chính là chỗ này, phải là chỗ này, không có chỗ ẩn thân nào tốt hơn chỗ này nữa.”

Phía dưới, mấy tướng lãnh ngồi uể oải ở trên ghế đột nhiên bị âm thanh này đánh thức, rối rít lau khóe miệng ngồi thẳng dậy, đáy mắt lộ ra từng tia bực mình, nhưng đều kiêng kỵ tác phong quân kỷ của Tiêu Dịch, không dám phát tác. Chỉ có Cầu Dũng, phó tướng đắc lực mà Tiêu tướng quân dẫn tới lần này, cả người tinh thần sáng láng theo cùng, nhìn lướt qua các tướng quân ở dưới kia, trong lòng thật là cực kỳ bực mình, hận không thể nâng kiếm bùng nổ nói tục theo chân bọn họ đánh một trận.

Toàn bộ phủ nha Đô Đốc, tác phong lười biếng như vậy, không trách được ngay cả mấy Sơn Phỉ cũng không diệt được. Bọn họ mới tới Hoài Châu, hỏi thăm tình huống, Triệu Đô đốc Hoài Châu cũng không mò ra Sơn Phỉ có mấy người, phế vật như vậy thật không biết làm sao lại được triều đình bổ nhiệm làm tướng trông coi Hoài Châu.

Tiêu tướng quân chẳng khác nào nói là đang mở mắt mù giằng co với bọn Sơn Phỉ này, Sơn Phỉ hiểu rõ địa hình Hoài Châu, bọn họ lại không rõ ràng, miễn cưỡng ôm cây đợi thỏ đối đầu, đánh mấy lần ngang tay, nhưng địa hình Sơn Phỉ trốn chạy cũng là thỏ khôn có ba hang, vừa thấy tình thế không đúng, đã rút lui như một làn khói.

Tiêu Dịch bèn quyết định thay đổi sách lược, chủ động xuất kích, tìm được hang ổ của bọn hắn trực tiếp bứng, như vậy thì có thể về sớm một chút gặp Tiểu Biểu Muội rồi.

Triệu Đô đốc đứng dậy, một bộ khôi giáp phát ra kim loại ma sát người, “Tiêu tướng quân có sắp xếp gì?”

Tiêu Dịch cũng không giương mắt nhìn hắn, “Bây giờ còn chưa phải là thời cơ, chờ một chút.”

“Vậy đám mạt tướng. . . . . . Có được về nghỉ ngơi hay không?”

Tiêu Dịch thu bản đồ trong tay, “Trở về đi.”

Mấy người đứng dậy, lúc này ngược lại âm vang mạnh mẽ đứng lên, cùng kêu lên cáo lui với Tiêu Dịch.

Đợi mấy vị Tướng quân vừa đi, Bùi Dũng bèn không nhịn được mắng, “Lão hồ ly.”

Tiêu Dịch cũng không để ý tới, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh, vội vàng hồi kinh phục mệnh, không có thời gian trừng trị bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.