Mỹ Nhân Như Họa

Chương 3: Chương 3: Chương 3: Thỉnh an




Editor: trang bubble ^^

Thẩm Họa nằm ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày thú vị nhất chính là chờ Hồng Ngọc trở lại nghe nàng kể đề tài nói chuỵên trong miệng những nha hoàn ma ma Hầu phủ kia.

Nàng bảo Hồng Ngọc nói ra từng điều từng điều có thể nhớ bất kể lớn nhỏ, ngoại trừ vị biểu tiểu thư Giang Nam Thẩm Họa này với vị biểu tiểu thư Tây Bắc kia bị đầy tớ lấy ra so sánh hai ba ngày, trong đó càng không ít một vài tin đồn bí sự của Hầu phủ, □□ hoa đào, có lúc đến cả Hồng Ngọc cũng kể đỏ mặt, Thẩm Họa vẫn nghe say sưa ngon lành.

Lúc nàng là cô nương cũng từng ngượng nghe những chuyện này, sau đó nữ giả nam trang đến học đường làm trợ giáo khó tránh khỏi phải tiếp xúc với những đám học sinh đọc đủ thứ thi thư kia. Sau đó, Thẩm Họa mới biết nam nhân cũng không có loại nghiêm chỉnh nhìn ngoài mặt kia, qua lại thường xuyên lại ngầm nghe được nhiều hơn nên cũng không đỏ mặt.

Phần lớn tiểu nha hoàn chưa gả Hầu phủ đang tuổi hoài xuân, thời gian bàn tán công tử thế gia nhiều nhất, phần lớn bọn họ chưa từng ra khỏi phủ, chỉ từng gặp mấy vị công tử Hầu phủ, tâm tâm niệm niệm nói nhiều nhất chính là Đại công tử Tiêu hầu gia, nghe nói là nam nhân đẹp mắt nhất trong hầu phủ này thậm chí còn cả trong kinh.

Thẩm Họa không có hoa si như các nàng ấy, bèn bảo Hồng Ngọc nói tiếp những thứ khác, có thể nói tới nói đi vẫn là nói đến trên người vị trưởng tôn biểu ca này của nàng, bởi vì cũng quả thật là chuyện đáng nói nhất.

Vị trưởng tôn Hầu phủ này, Tiêu Dịch, rõ ràng là trưởng tử (con cả) của Hầu Gia Tiêu Cảnh Chu, Tướng quân trẻ tuổi nhất mà Thánh thượng thân phong, chiến công hiển hách, lẽ ra là cũng có tư cách trở thành Thế tử tương lai kế tục Hầu phủ nhất, mà thế tử hiện nay lại là đích nhị tử (con trai thứ hai dòng chính) do Trần thị sinh ra.

Thế tử hiện nay ngoại trừ thừa kế tướng mạo không tầm thường của Tiêu hầu gia, cái khác thì hoàn toàn không có, văn không hay võ vô lực, có người đã bắt đầu nghe đồn nói phu nhân Triệu thị đã mất của Hầu phủ không cam lòng Hầu Gia thích biểu muội Trần thị, đã tư thông với một vị quý nhân sinh ra Tiêu Dịch, huyết thống không rõ, nhất định không thể làm Thế tử.

Chuyện bọn nha hoàn xì xào bàn tán với đám bà tử thích bàn tán lại là một chuyện khác rồi. Mấy ngày tiếp theo, đám bà tử đều đang lén lút lải nhải vị phu nhân Thế tử mới gả vào Hầu phủ kia, ba tháng trước, Thế tử Tiêu Thụy cưới trưởng nữ Hoàng thị của nhà Anh Quốc Công.

Cuộc sống của Hoàng thị tươi đẹp diễm lệ nhưng kể từ khi gả vào Hầu phủ Tiêu thị thì mỗi ngày không thấy nụ cười, buồn bực không vui, gầy đến gần như tiều tụy, mấy bà tử nhất định lời thề son sắt, cho đến bây giờ Hoàng thị vẫn còn là thân thể một cô nương.

“Thân thể cô nương? Tại sao khẳng định như vậy? Còn có, ngươi nói tháng sáu Hầu Gia và Tiêu Dịch, Tiêu Thụy trở lại từ khu vực săn bắn hoàng gia, là tin tức của người phòng nào tiết lộ?”

Thẩm Họa nghiêng ở trên giường tò mò lên tiếng, hai nha hoàn mà phu nhân Hầu phủ này sai khiến đã sớm ngủ, Thẩm Họa chưa bao giờ gãi mình, qua năm ngày đã khôi phục rất tốt, trên mặt ngày càng trắng nõn. Từ trước đến giờ, Thẩm Họa khách khí đối với các nàng, dỗ hai nha hoàn không có nửa phần đa nghi đối với Thẩm Họa, cũng không gác đêm.

“Em còn chưa nghe hết, quản sự Dung ma mà đã đi vào dạy dỗ người một trận, không cho chõ mõm lung tung vào thị phi của chủ tử, còn phạt người đấy. Nếu cô nương cảm thấy hứng thú, chờ tình thế mấy ngày nay đi qua thì em lại thăm dò một chút.”

Hồng Ngọc nói xong, nhíu mày, càng ngày càng nhìn không hiểu rốt cuộc trong lòng cô nương bán cái hồ lô gì, cô nương cũng không phải người thích thám thính chuyện người khác, sao đến Hầu phủ lại. . . . . . Có lẽ là quá nhàm chán, sau này vẫn là trò chuyện nhiều cùng cô nương thôi, cũng có thể giúp nàng giải buồn, mau chóng khoẻ lên.

Mà bên này thì Thẩm Họa đang nghe hăng say, thật giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, hăng hái giảm đi rất nhiều.

Thẩm Họa kéo cao chăn mỏng, nói buồn ngủ, Hồng Ngọc lại muốn ở lại gác đêm, hai nha hoàn Hầu phủ không làm, nàng cũng không thể uất ức cô nương. Thẩm Họa cười cười bảo Hồng Ngọc cùng đi lên ngủ, giống như lúc họ ở Thẩm trạch, tuy là chủ tớ lại càng giống như tỷ muội người thân.

Đúng, Hồng Ngọc chính là người thân của nàng.

Hồng Ngọc lại lui hai bước, kiên định nói: “Cô nương, chúng ta ở Hầu phủ không thể so với Thẩm gia, quy củ không thể làm hỏng.” Cô nương và nha hoàn làm sao có thể ngủ một chỗ, người khác thấy chỉ có thể nói phu nhân và lão gia không có □□ tốt người làm, càng sẽ làm cho người ta chỉ vào cô nương túm xương sống của nàng, sau lưng nói thị phi của cô nương. Mấy ngày nay, nàng nghe được nhiều rồi, nói thật có chút sợ hãi.

Thẩm Họa thấy dáng vẻ Hồng Ngọc đàng hoàng trịnh trọng, sợ lại chọc cho nàng khóc, Thẩm Họa đã biết Hồng Ngọc thích khóc nhè nhưng nàng cũng không để ý cái nhìn của người khác. Nếu thật sự quan tâm những thứ kia thì lúc ở Hàng Châu nàng cũng sẽ không nữ giả nam trang ra ngoài kiếm tiền rồi, “Vậy em cũng không cần gác đêm, ta tự mình ngủ là được rồi.”

Hồng Ngọc kiên định nói lần nữa, “Cô nương cũng đừng nói nữa, mau ngủ đi, ban đêm tuyệt đối đừng gãi mình, em sẽ cố gắng trông cho ngài.” Nói xong nàng kéo ghế tròn ngồi, thân thể dựa vào đầu giường, thúc giục Thẩm Họa ngủ nhanh lên. Lúc này, Hồng Ngọc có mấy phần bóng dáng của mẹ.

Thẩm Họa dở khóc dở cười nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng nhắm mắt lại, đêm đó nàng ngủ đặc biệt thoải mái.

Vừa cảm giác đã đến sáng sớm hôm sau, cũng không giống những buổi tối mấy ngày trước đây, chuyện nghe được từ Hầu phủ sẽ xuất hiện ở trong mơ, từng việc một, mỗi một việc giống như vô số sợi dây đỏ quấn quanh ở cùng một chỗ, mở ra lại trở thành bế tắc, quấn ở trên người của Thẩm Họa, nàng tránh không thoát nhưng trong lòng lại bốc cháy một đốm lửa.

Vì mình cũng vì Hồng Ngọc, nàng nhất định phải nhanh chóng làm rõ, phòng ngừa xuất hiện chuyện không tốt xảy ra đối với hai người.

Nhưng những nha hoàn bà tử kia biết dù sao cũng có hạn, lại là chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không phải là không quan trọng, nguồn gốc giống như cả cánh rừng, chỉ có thể thấy chạc cây sum xuê nhưng không biết là thứ trên cây kia, rễ cây lại ở nơi nào?

Buổi sáng tỉnh lại, Hồng Ngọc đã không còn bên cạnh, hai nha hoàn Hầu phủ hầu hạ Thẩm Họa rửa mặt, nói trước giờ Thìn Hồng Ngọc đã đi phòng bếp nhỏ, muốn làm chút bánh ngọt đặc sắc Giang Nam. Tuy rằng Trần thị chưa cho nàng thấy sắc mặt tốt, nhưng ít ra ở trong phủ, chi phí ăn mặc vẫn đúng là không có hà khắc tra hỏi chủ tớ họ.

Hôm qua Thẩm Họa ngủ ngon, tinh thần khí sắc không tồi, trên mặt còn có dấu đỏ không nhìn gần hoàn toàn không nhìn thấy, hai nha hoàn âm thầm vui vẻ, dự tính không cần tới ba ngày họ đã có thể đi phục mệnh với phu nhân Hầu phủ.

Tâm tình bọn nha hoàn không tệ, hiếm khi thấy cẩn thận hầu hạ một lần, nha hoàn lục xiêm áo ở trong tủ nghiêng đầu hỏi thăm hôm nay biểu tiểu thư muốn mặc cái nào?

Thẩm Họa đứng ở trước tủ quần áo quan sát từng món một, chọn một bộ màu sắc tương đối thanh lệ, là một bộ áo ngắn vải mỏng như khói màu Hồng Đào tay áo sít chặt, cổ áo thêu Ngọc Lan trắng, gắn liền váy tám mảnh lụa màu vàng anh thảo, trên váy thêu lên hoa sen hồng phấn cao vút. Thẩm Họa chải xong búi tóc vấn xong trâm hoa, vừa mặc xiêm áo vào, hai nha hoàn liền nhìn ngây người, biểu tiểu thư thật là đẹp mắt, làm cho bộ xiêm áo này càng tôn lên long lanh kiều diễm, trong mắt sóng nước mênh mông, ngẩng đầu lên cười nhạt một tiếng, còn là một bộ dáng muốn nói mà thôi, khiến cho người ta không dừng được ánh mắt.

Dung mạo như vậy nếu thật sự bị bệnh sởi phá hủy quả nhiên đáng tiếc.

Thẩm Họa không để ý ánh mắt họ quan sát mình, khách khí nói: “Thân thể ta đã khoẻ hơn, muốn đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, làm phiền một vị tỷ tỷ dẫn đường cho ta.” Buổi sáng mở mắt, Thẩm Họa đã nghĩ xong phải làm gì, nàng không thể vẫn giả bộ ngã bệnh, nên bảo Hồng Ngọc nghe ngóng được cũng dò la xấp xỉ rồi, mình cũng nên đi vòng Hầu phủ một chút, bọn nha hoàn không biết, không dám nói chuyện lung tung, chủ tử cũng sẽ không biết.

Một người nha hoàn trong đó đương nhiên vui mừng đồng ý, một người nha hoàn khác bèn ở lại coi chừng Uyển Tử chờ Hồng Ngọc trở lại.

Thẩm Họa đi chậm trên đường, ngắm nghía tỉ mỉ cảnh sắc Hầu phủ, cảnh trí dọc đường tuyệt đẹp, đình đài lầu các, hành lang thủy tạ, từng màn xẹt qua trước mắt của nàng, Hầu phủ phú quý tôn diệu (giàu sang vinh quang) hiển nhiên thấy rõ, cho đến một cửa lớn hình vòm khí thế lịch sự tao nhã hiện ra, trên đó viết ba chữ to Hành Vu uyển, nha hoàn nói đến mời Thẩm Họa dừng bước, nàng đi theo bà tử giữ cửa thông báo một tiếng.

Thẩm Họa gật đầu một cái, chỉ chốc lát đã có người tới mời Thẩm Họa đi vào, Thẩm Họa đi theo vào trong phòng, có nha hoàn vén rèm thay nàng, còn chưa đi vào đã nghe được tiếng cười của Tiêu lão phu nhân với một thiếu nữ yểu điệu.

Từng tiếng kêu ngoại tổ mẫu ngượng ngùng để cho bà đừng bày ra chuyện cười của mình và biểu ca, chỉ nói là thân thể không thoải mái mới xin nghỉ vắng giờ học với nữ tiên sinh, hoàn toàn không biết hôm nay biểu ca đã thông báo cho Hầu phủ sẽ sớm trở lại từ khu vực săn bắn.

Không cần suy nghĩ, Thẩm Họa cũng có thể đoán được trong phòng nhất định là biểu tiểu thư thân thế có chút tương tự với nàng kia—— Kiều Mặc Lan, thân ngoại tôn nữ (cháu ngoại gái ruột) chân chính của Tiêu lão phu nhân.

Thẩm Họa có thể nghe được từ trong tiếng cười, lão phu nhân là thương yêu vị biểu tiểu thư này thật, tình cảm hai bà cháu hẳn rất tốt.

“Lão phu nhân mạnh khỏe. . . . . .” Thẩm Họa đi vào quy củ cúi chào hành lễ, vị biểu tiểu thư kia xiêu vẹo trong ngực lão phu nhân vội vàng đứng dậy lui sang một bên, Thẩm Họa cũng không giương mắt nhìn, chỉ liếc đến một góc váy vàng nhạt.

Tiêu lão phu nhân dừng lại tiếng cười, ngay sau đó mỉm cười vẫy tay gọi Thẩm Họa tới đây, tinh tế nhìn nàng, chợt nghe lão phu nhân lên tiếng hỏi thăm, “Thân thể khỏe hơn chút không?”

“Tốt hơn nhiều.” Thẩm Họa cúi đầu lên tiếng.

“Ở trong phủ cũng quen chứ?”

“Tất cả đều tốt, lão phu nhân ngài yên tâm.”

Lại hỏi thăm thêm những vấn đề khác, mới giống như trấn an vỗ vỗ mu bàn tay nàng, giọng nói có chút từ ái hơn so với mới vừa rồi, nhưng Thẩm Họa rõ ràng một chút “Từ ái” ấy cũng chẳng qua Tiêu lão phu nhân khách sáo đối với một tên tiểu bối là nàng.

“Con à, tuy là mẫu thân con không phải con gái của ta sinh, cũng coi là đứa bé nhận ở dưới danh nghĩa của ta dạy dỗ. Hôm nay, con đã đến sống ở Hầu phủ, cũng đừng quá câu nệ, học Lan Lan biểu tỷ con gọi ta một tiếng là ngoại tổ mẫu đi.”

Thẩm Họa nghe lời nỉ non một câu ngoại tổ mẫu, lão phu nhân gật đầu lên tiếng.

Bà tiếp tục không nhanh không chậm nói với Thẩm Họa, “Có điều Lão Bà Tử lớn tuổi, tinh lực không được như xưa, trong phủ đứa bé lại nhiều, tuy rằng con vợ cả thứ xuất chưa từng phân biệt đối xử, khó tránh khỏi cũng sẽ có một chút khác biệt. Nếu Lão Bà Tử không để ý tới con, về chi phí ăn mặc lại có gì không vừa ý, bây giờ là Đại cữu mẫu con lo việc nhà, Hoàng thị nàng dâu Thụy Nhị ca con giúp đỡ, còn có Dư biểu tỷ con đến tuổi lập gia đình, cũng đang học chăm lo chuyện nhà, cứ đi tìm họ đi.”

Thẩm Họa nghe rất rõ ràng thâm ý trong lời Tiêu lão phu nhân, là để cho nàng tự biết thân phận, chớ lỗ mãng, nàng vội nói: “Ngoại tổ mẫu nói, con đều nghe hiểu.”

Trong lòng Thẩm Họa lờ mờ thán phục đối với lão phu nhân trước mặt, đơn giản đã nhắc nhở Thẩm Họa thái độ sinh hoạt ở Hầu phủ như thế nào mới là có lợi nhất đối với nàng, tức là nhắc nhở vừa doạ sợ.

Thẩm Họa cũng không hy vọng xa vời Tiêu lão phu nhân có thể thật sự thích ngoại tôn nữ không có liên hệ máu mủ như nàng, không có chờ đợi cũng sẽ không có mất mác gì, ngược lại nghiêm túc cẩn thận nghe lọt vào.

Đôi mắt Tiêu lão phu nhân trong sáng, gật đầu một cái bao hàm chút ý cười hài lòng, “Con là đứa bé hiểu chuyện, giống với mẫu thân kia của con, đến, mau gặp một chút Lan Lan biểu tỷ con.” Tiêu lão phu nhân chỉ người cho Thẩm Họa nhìn, lúc này Thẩm Họa mới thoải mái nhìn qua theo.

Thấy vị biểu tiểu thư lớn tuổi hơn nàng một tuổi này trổ mã vô cùng tiêu chuẩn, lông mày mảnh như liễu xanh, đôi mắt tựa như □□ đào ướt át, làn da như mỡ đông, môi như điểm son, dáng dấp như vậy lại có năm sáu phần rất giống với Tiêu lão phu nhân ngồi ở trên giường, không trách được lão phu nhân thích nàng ấy như thế, ai không thích đứa bé dáng dấp tương tự với mình.

“Họa Nhi muội muội trổ mã thật là xinh đẹp, nhìn vóc người cao gầy này tựa như cô nương kinh thành, mặc dù ta chưa từng gặp Tam di mẫu, cũng có thể nhìn ra một hai phần phong thái di mẫu từ trên mặt của muội.”

Tiêu lão phu nhân không lên tiếng đối diện với Hải ma ma đứng một bên nở nụ cười, tướng mạo đứa nhỏ Thẩm Họa này cũng thật sự không giống mẫu thân nàng, chỉ là càng xinh đẹp hơn so với mẫu thân nàng.

Thẩm Họa mím môi mỉm cười, “Tỷ tỷ từng trải hơn, không phải Thẩm Họa có thể đạt tới.”

Mặc Lan cười sáng rỡ, “Trên người muội muội thật là thơm, là nữ nhi hương trời sinh nhỉ,“ vừa cẩn thận ngửi, “Biểu ca, thích nhất mùi này.”

Trong phủ không ít công tử, là nói biểu ca nào?

Thẩm Họa chỉ nhàn nhạt mà cười cười, “Lan tỷ tỷ đừng trêu ghẹo muội.”

Dáng vẻ Mặc Lan biểu tiểu thư hoàn toàn nghiêm túc, nâng cổ tay trắng nõn mượt mà lên bèn kéo xuống một vòng ngọc phỉ thúy vàng, “Hôm nay không biết muội muội đến, không có gì hay đưa cho muội, nếu muội muội không chê vòng tay này thì nhận đi, ngày khác muội tới uyển của ta tự mình chọn cái tốt hơn.”

Hải ma ma vui mừng nói với lão phu nhân: “Xem hai tỷ muội thân thiết.”

Tiêu lão phu nhân gật đầu, “Muội muội con tới mấy ngày thì bị bệnh mấy ngày, còn chưa từng dạo chơi Hầu phủ chúng ta, con dẫn nàng theo đi chung quanh trong phủ một chút.”

“Thân thể muội muội vừa nhanh nhẹn, vẫn là ít đi lại chút hơn. Ngoại tổ mẫu, người nói có đúng hay không?”

“Đúng, đúng, Lan Lan thật biết thương người.” Tiêu lão phu nhân cười lại ôm ôm nàng, đều là biểu tiểu thư, Thẩm Họa có chút lúng túng với đạo lý tương phản để làm nổi bật.

Mặc Lan xoay người lại nhìn về phía Thẩm Họa, “Ta nghe nói buổi chiều nữ tiên sinh không đến giảng bài trong phủ, nhưng để lại một câu đố chữ cho chúng tỷ muội làm bài tập, muội muội tới Uyển Tử của ta ngồi một lát trước, buổi chiều ta dẫn muội đi nhìn trộm một chút.”

Thẩm Họa cũng không lên tiếng, lại bị Mặc Lan kéo cổ tay, không cho cự tuyệt đi ra ngoài, nha hoàn vén rèm vừa mới xốc nửa góc, thì nghe một tiếng “Biểu ca” của Mặc Lan bên cạnh.

Tầm mắt Thẩm Họa cũng chưa kịp nhìn thấy người, dưới chân lại trượt đi, thân thể nàng không bị khống chế ngã về phía trước, vừa vặn va về phía một chân giá gỗ Lê Hoa đặt chậu thủy tiên.

Mặc Lan bên cạnh bụm miệng, tiểu nha hoàn vén rèm kêu lên sợ hãi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.