Mỹ Nhân Như Họa

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Mới tới




Editor: trang bubble ^^

Tháng năm hoa thơm chim hót, bươm bướm tung bay.

Một con bướm màu sặc sỡ vừa ló qua cửa gỗ hoa văn củ ấu bay vào phòng, cánh đẹp mắt chớp mấy cái rồi đậu vào một chỗ nó thích, khép lại cánh màu sắc diễm lệ, không lộn xộn nữa, dường như là một dáng vẻ hưởng thụ.

Đầu vai Thẩm Họa chợt ngứa, miễn cưỡng trở mình, không cần mở mắt, nàng cũng biết đoán chừng là bươm bướm lại xem nàng là đoá hoa thu lấy rồi.

Ngày đông cũng còn tốt chút, vừa đến đầu mùa hè, trên người nàng sẽ có hương nữ nhi lan tràn. Mùi vị lúc nhạt như hoa nhài xa xăm, lúc nồng như hương Đồ Mi ban đêm, nhất là sau khi ngủ hơi có mồ hôi rịn toát ra, cả nhà giống như nở đầy hoa, tràn ngập mùi thơm, thường thường không ngăn được bươm bướm đi nhầm vào hương khuê, quấy rầy thanh tịnh.

Thẩm Họa cũng không tính để ý tới, nàng thật sự thấy hơi mệt, muốn tiếp tục ngủ. Nàng đi từ Hàng Châu tới Kinh Thành, lộ trình ước chừng được hai tháng rồi, trong lúc lại bởi vì không hợp thủy thổ (khí hậu) nên bị bệnh hơn nửa tháng. Cả đám người hầu Hầu phủ đi theo mới biết tuy rằng gia cảnh Thẩm gia sa sút, Thẩm đại cô nương lại là một tiểu thư thân thể mềm mại, không chịu nổi chút xíu uất ức.

Trên đường nàng ngã bệnh là thật, nhưng hai ba ngày là khoẻ lại nhanh nhẹn rồi, chẳng qua thấy những ma ma nha hoàn kia lười biếng xem thường Thẩm gia, bèn cố ý kéo thêm mấy ngày bệnh ở trên thuyền, dây dưa một đám tôi tớ ăn ở quen tập tục Phương Bắc không ngừng kêu khổ, cũng không dám xem thường Thẩm Họa nữa, chỉ muốn tận tâm tận lực hầu hạ để cho nàng mau chóng khỏe lại tiếp tục lên đường, nhiều hơn chính là bị Thẩm Họa cả người yếu ớt làm kinh sợ rồi.

Thẩm Họa biết, những thứ tôi tớ Hầu phủ kia thường thấy quý nữ trong kinh, nếu ở trên đường nàng mộc mạc rụt rè, những tôi tớ này sẽ không sợ hãi, thậm chí cảm thấy mình cao cao tại thượng (ăn trên ngồi trước).

Hôm nay Thẩm Họa giằng co nửa tháng như vậy, đã khiến những tôi tớ này ý thức được tiểu thư chính là tiểu thư, Phượng Hoàng rơi xuống nước cũng không thể là gà rừng, tuy rằng gia cảnh Thẩm gia sa sút, đó cũng là tiểu thư.

Thẩm Họa yếu ớt hay không thì bản thân không biết, nhưng tính tình nàng cũng không phải đúng lý không tha người, thấy bọn họ có chỗ thu lại, mới “Có vẻ bệnh” lên thuyền.

Một tháng đường thủy, nửa tháng xe ngựa lắc lư, rốt cuộc vào thành lúc đêm hôm qua, nửa đêm nửa hôm Tổng Quản Sự Hầu phủ đón nàng vào phủ.

Bươm bướm không bay không nhúc nhích, Thẩm Họa lại càng lười đuổi nó đi, nha hoàn Hồng Ngọc lại giẫm đạp chạy vào từ phòng ngoài, vung một cây quạt hương bồ mạ vàng thêu hoa quạt bướm màu đi, sau đó dụi dụi đôi mắt cay cay cười nói: “Cô nương, ngài ngủ tiếp một lát đi, em nhìn cho ngài.”

Thẩm Họa mệt mỏi, nha hoàn chính nàng mang tới đoán chừng mệt mỏi hơn, đau lòng nàng nên không muốn ngủ, để Hồng Ngọc hầu hạ mình rửa mặt rời giường. Hồng Ngọc đáp một tiếng, lần lượt giày chải tóc cho cô nương mình. Thẩm Họa nhìn trước mặt giường bày đôi giầy thêu màu hoa anh đào xa lạ, khảm một vòng trân châu đầy đặn, nói không ra tâm tình gì.

Hồng Ngọc giải thích, “Mới vừa rồi, nha hoàn Hầu phủ đưa quần áo trâm ngọc trai, em thấy cô nương còn ngủ, bèn không để quấy rầy, bên kia truyền lời nói giờ Thìn sau khi dùng cơm, bảo cô nương mặc đẹp để lão phu nhân kia gặp người.”

Thẩm Họa như có điều suy nghĩ gật đầu, rửa mặt nước cúc, nhận lấy khăn khô Hồng Ngọc đưa tới, ngồi ở trước gương vén một mái tóc đen thật dài đến trước người, nghiêng đầu tự cầm lược chải xuôi tóc, vẫn tán gẫu giống như thức dậy sáng sớm thường ngày ở Thẩm gia, “Trừ nha hoàn Hầu phủ còn có người khác đã tới sao?”

Hồng Ngọc là một người biết lòng, hiểu ý cô nương mình, bọn họ đi ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam tới Kinh Thành, không chỗ nương tựa, Hầu phủ là nhà mẹ của phu nhân đã qua đời, cũng là người thân duy nhất của cô nương. Thẩm gia rơi vào sa sút không giả, lão gia là con trai độc nhất Thẩm gia, đến cô nương lại không còn hương khói kéo dài.

Sau khi lão gia và phu nhân lần lượt qua đời, Thẩm gia không có đàn ông lo việc nhà, khi đó cô nương còn nhỏ lại trong lúc giữ đạo hiếu không có cách nào hứa hôn người khác, bèn một mình chống đỡ Thẩm trạch. Lúc quần áo Thu Đông vừa dầy vừa nặng, cô nương bèn mặc vào trường sam của lão gia lúc còn trẻ, ra vẻ đàn ông đến công huyện đường quan nha làm tiên sinh trợ giáo, không đếm xỉa chuyện vặt vừa mệt vừa cực khổ, cuối cùng kiếm được tiền có thể duy trì kế sinh nhai trong phủ.

Trước đây, Triệu Tri huyện và lão gia là thường giúp đỡ, mới có thể gạt thân phận đến huyện đường làm việc. Vẻ ngoài cô nương xuất chúng, ai ngờ Triệu Tri huyện là một kẻ đạo đức giả mặt người tính thú, giúp hậu bối là giả, lòng háo sắc là thật, quấy nhiễu cô nương không được yên bình. May mà, thái độ cô nương cứng rắn, Triệu Tri huyện e ngại danh tiếng mới có chỗ kiêng dè thu lại lòng háo sắc, nhưng lén lút làm chuyện xấu mấy lần suýt chút nữa phá hủy danh dự cô nương.

Thẩm gia lảo đảo sắp ngã, năm nay càng là không dễ chịu, nhịn đến tháng ba, Hầu phủ kinh thành chợt có người tới nói muốn đón cô nương vào phủ ở, cô nương là không ở nổi Hàng Châu nữa, Triệu Tri huyện ép quá, chủ tớ hai người bèn dọn dẹp bọc hành lý, tòa nhà tạm thời nhờ nhà bên cạnh trông coi, lặng lẽ theo người của Hầu phủ đến Kinh Thành. Ba năm nay, cô nương trải qua bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt, chỉ có nha hoàn kề người là nàng biết.

Cô nương nhất định là hi vọng Hầu phủ có thể có người thân tới xem nàng một chút thôi, đêm hôm qua quá muộn, còn có thể nói cũng đã ngủ rồi.

Thế nhưng đến trời vừa sáng. . . . . .

Hồng Ngọc đỏ vành mắt, rủ xuống mí mắt thất vọng lắc đầu một cái thay cô nương, không dám biểu hiện quá rõ ràng. Thẩm Họa cũng cười vô nghĩa, có điều Hồng Ngọc cúi đầu cũng không kịp thời nhìn thấy.

Lúc ngước mắt lần nữa thấy cô nương mình cầm lược chậm rãi, thậm chí hơi lười biếng chải xuôi tóc dài, ánh mắt có chút hờ hững, không biết đang nghĩ cái gì.

Hồng Ngọc sợ cô nương mới tới Hầu phủ suy nghĩ nặng nề, vội vàng nhận lấy lược trong tay nàng thay nàng vấn tóc, “Cô nương cũng đừng buồn, không cần để ý. Có lẽ là quy củ trong phủ khác biệt với Giang Nam chúng ta, phu nhân, các cô nương cũng chưa có ai dậy. Lúc em mới vừa múc nước, nghe mấy nha hoàn thảo luận nói đến, nói hai năm trước Hầu phủ cũng đón một vị biểu tiểu thư đến.”

“Cảnh ngộ tương tự với cô nương, còn lớn hơn cô nương một tuổi đấy, là con gái thứ hai của lão phu nhân sinh ra, cũng chính là tỷ tỷ phu nhân chúng ta. Phụ thân của vị biểu tiểu thư kia ở biên quan, sau khi Nhị phu nhân qua đời, lão phu nhân không đành lòng để biểu tiểu thư chịu khổ, bèn đón nàng từ Tây Bắc đến Hầu phủ ở.”

“Chi phí ăn mặc đều là phát ra dựa theo tiền tiêu hàng tháng của đích tiểu thư trong phủ, lại đều nói lão phu nhân coi là cháu gái ruột mà thương yêu, cô nương chúng ta với biểu tiểu thư này như nhau cùng là lão phu nhân một mạch sinh ra, máu mủ tình thâm. Vừa mới vào phủ, cô nương tính tình tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, lão phu nhân và phu nhân Hầu phủ nhất định cũng sẽ cực kỳ thương yêu cô nương.”

Nói xong cũng đã vấn xong một búi tóc thanh tân thoát tục cho Thẩm Họa, Hồng Ngọc cười nhìn về phía người trong gương, nàng đọc thơ không nhiều lắm, lại học hát khúc nghe bên ngoài thì nhớ đôi câu, mày như lông chim trả, làn da như mỡ đông, eo như được bó, răng trắng như ngọc, dùng ở trên người cô nương mình tuyệt đối không làm quá. Vẻ ngoài cô nương hơn người, không cần cố ý ăn mặc đã khuynh thành, hôm nay lại tới Hầu phủ, tương lai chọn một người trong sạch ở kinh thành nhất định là không thành vấn đề.

Hồng Ngọc vui vẻ nháy mắt, rồi ô một tiếng kêu ra ngoài, “Lúc nào trên cổ cô nương lại phát bệnh sởi?!”

Thẩm Họa nghe được “Bệnh sởi”, không hề giật mình chút nào, sờ sờ cổ khiến Hồng Ngọc đừng kinh hoảng, tự mình soi gương nhìn kỹ. Bệnh sởi đã hơi lan đến chung quanh lỗ tai, đỏ hồng một mảng, bởi vì lúc trước tóc che không dễ thấy, hiện tại đều vén lên nên lộ rõ hơn nhiều.

Mới vừa rồi, nàng còn đang do dự có nên xóa bệnh sởi trên người hay không. Bệnh sởi phát ra là bởi vì nàng thoa thuốc mỡ đặc chế, hiện tại bình sứ đang nắm trong tay chính là thuốc giải, chỉ cần nàng bôi một chút ở chỗ phát bệnh sởi, tuy là nói hôm nay sẽ không hoàn toàn chuyển biến tốt, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng hơn, phát đến trên mặt nữa.

Qua một ngày thì biến mất toàn bộ, loại thuốc này vẫn là nàng gặp một Lang trung (thầy lang) giang hồ ở trên đường, dùng chỉ một đồng mua lúc dừng thuyền lên bờ, trên đường lại từng lặng lẽ thử nghiệm ở chỗ lõm cánh tay, mới dám thật sự dùng nó.

Mà nàng đã nhìn rất rõ ràng thái độ Hầu phủ. . . . . .

Có một số việc Hồng Ngọc không biết, nhưng trong lòng Thẩm Họa rõ ràng.

Hồng Ngọc là năm Thẩm Họa sáu tuổi được Thẩm gia mua, cùng tuổi với Thẩm Họa, hầu hạ nhiều năm chỉ biết là phu nhân là Tam Tiểu Thư Hầu phủ, nhưng Hồng Ngọc không hề biết phu nhân cũng không có liên hệ máu mủ với Tiêu thị Hầu phủ, chỉ là dưỡng nữ mà thôi. Thẩm Họa thì càng không phải là cháu ngoại gái ruột của bọn họ, làm sao có thể được người yêu thương giống như vị biểu tiểu thư cũng mất mẹ kia.

Thẩm phu nhân qua đời ba năm, bên Hầu phủ không có động tĩnh gì, chẳng quan tâm đối với Thẩm gia Hàng Châu, ngay cả lúc phát tang cũng chưa từng có người họ hàng gần tới đây giúp đỡ phúng viếng, chỉ có một ma ma địa vị ở Hầu phủ coi như thận trọng, cũng đường hoàng nói lý do với Thẩm Họa —— Tuổi tác Tiêu lão Hầu Gia đã cao, người bên cạnh không thể rời bỏ.

Hầu phủ như vậy, Tiêu gia như thế, lúc này lại đột nhiên đón Thẩm Họa vào phủ, sao Thẩm Họa lại không nghi ngờ, không phải là vì tình thân vậy thì khẳng định có mục đích khác.

Trong lòng Thẩm Họa cười lạnh một trận, nàng không hề thích Hầu phủ, chẳng qua là tên Triệu Tri huyện cầm thú sắc phôi kia không phải là một thiếu nữ đơn độc như nàng có thể đối phó được, tới Kinh Thành là nàng cực chẳng đã. Mới tới thì nàng còn ôm mấy phần hi vọng, hi vọng Tiêu gia có thể nhớ lại còn có một dưỡng nữ như vậy, nhưng đến bây giờ Thẩm Họa đã đón nhận thực tế.

“Em đi nói với quản sự nha hoàn bên lão thái thái, trên người ta phát bệnh sởi, sợ sẽ lây bệnh, tạm thời không thể đi thăm lão nhân nhà nàng.”

Hồng Ngọc gật đầu, trong lòng lo lắng, nàng cũng không biết chuyện Thẩm Họa nghĩ tới, thật sự cho rằng cô nương là không hợp thủy thổ, trên đường không phải còn bị bệnh mấy ngày, thân thể yếu đuối lắm, “Vậy trước hết cô nương nghỉ ngơi, em sẽ đi, lại mời một đại phu tới đây.”

Thẩm Họa không nói cho Hồng Ngọc, không phải là không tin được nàng ấy, là sợ sau khi Hồng Ngọc biết vừa hoảng vừa sợ, biểu hiện ở trên mặt. Nếu người Tiêu gia có tính toán khác thì nàng nhất định phải vì mình tranh thủ thời gian, mau sớm biết rõ tình huống Hầu phủ, đi mỗi một bước đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Nàng buông thuốc giải trong tay, cầm lên một bình thuốc mỡ khác màu đỏ từ trong tráp, mở nắp bình ra, một ngón tay lấy thuốc mỡ trong suốt hiện ra như máu, chấm ở trên mặt.

Đặc biệt là bôi nhiều hơn ở gò má, trên trán, thuốc mỡ hơi lạnh, bôi lên sẽ có chút đau, Thẩm Họa mím mím môi, vẫn chịu đựng bôi đều thuốc mỡ một chút xíu.

Màu da nàng vốn là trắng nõn như tuyết, trong nháy mắt đã hiện ra một tầng ửng đỏ mất tự nhiên, Thẩm Họa nhìn mặt mình sắp hủy dung (huỷ hoại nhan sắc), không tiếng động thở dài. Nàng đang lúc tuổi dậy thì, tự nhiên càng yêu quý vẻ ngoài, nhưng. . . . . . Chỉ hy vọng đừng lãng phí khổ cực hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.