Mỹ Nhân Như Họa

Chương 12: Chương 12: Bức họa




Ước chừng sau nửa canh giờ, trong phòng không có động tĩnh, nghĩ rằng Tiểu Kỳ Lân kia đã bị Tiêu tướng quân dỗ ngủ thiếp đi.

Vào lúc này, Thẩm Họa cũng không dám quên mục đích của chuyến này nữa, yên vị ở trên giường nệm chờ Tiêu tướng quân ra ngoài, hiện tại không mở miệng cầu việc với hắn cũng không được rồi, Tiêu Dịch nhẹ bước chân lui ra khỏi phòng trong thuận tiện che lại mành, dặn dò nha hoàn mặt tròn một lát sau khi các chủ tử đều rời khỏi thì đi vào trông coi cẩn thận.

Thẩm Họa cũng đứng lên theo, nhỏ tiếng nói: “Dục Ca Nhi ngủ chưa?”

Nàng đương nhiên là đang gợi ra đề tài với vị biểu ca này, dù sao cũng không tiện há miệng liền nói mình muốn qua đêm ở Kỳ Lân cư, nhân tiện để cho nha hoàn của nàng cũng có thể ngủ tiếp thoải mái ở nhà kề một gian các chủ tử nghỉ ngơi.

Nàng hỏi cẩn thận từng li từng tý, Thẩm Họa trải qua một ngày cũng coi như có chút lần ra tính tình của vị Đại Biểu Ca này, âm tình bất định (thất thường), nói không chừng câu nào của mình sẽ chạm vảy ngược của hắn, làm cho hắn đen mặt.

Tiêu tướng quân gật đầu một cái, “Dục Ca Nhi, bé rất thích muội.”

Nói đến đây, trên mặt anh tuấn của Tiêu Dịch khẽ mỉm cười, tâm tình dĩ nhiên là rất tốt.

Tính tình con trai của mình quái đản, tuyệt đối là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương trong Hầu phủ, trong ngày thường những người kia muốn tới đây gần gũi cậu, đều là mặt nóng dán mông lạnh của thằng nhóc này.

Duy chỉ có Thẩm Họa khác biệt, mới vừa rồi lúc ăn cơm, hắn cũng chỉ có lòng để Thẩm Họa và Dục Ca Nhi gần gũi, cũng coi là thử dò xét thái độ của Dục Ca Nhi với Tiểu Biểu Muội.

Cho dù Dục Ca Nhi không thích, sau này cũng muốn để cho hai người thân thiết nhiều hơn, tóm lại tương lai phải trở thành người một nhà.

Nhưng không ngờ Dục Ca Nhi lại cũng không lạnh nhạt chút nào, mở miệng một tiếng Họa Nhi cô cô, rúc vào trong ngực của nàng, thật là ghen chết Tiêu tướng quân, hận không thể rớt cái ôm với con trai, cũng có thể dựa vào trong ôn hương nhuyễn ngọc này.

Cho nên khi thấy bộ dáng Dục Ca Nhi y như một con sói nhỏ dựa sát sói mẹ liếm sữa, Tiêu Dịch cũng có chút giật mình đối với việc này.

Có điều càng nghĩ trong lòng càng thuận sướng, sự hòa thuận trước thành thân như vậy ngược lại bớt đi rất nhiều việc phiền lòng, sau này chỉ cần thương yêu thật tốt tiểu biểu muội này là được, những việc nhà sửa sang lặt vặt không rõ khác xem ra đều là người khác không hòa thuận mà thôi, cũng không có mảy may quan hệ với Tiêu Dịch hắn.

Thẩm Họa nghe lời Tiêu tướng quân nói lại khẽ trợn mắt nhìn, thầm nghĩ cũng kỳ quái, làm sao nhìn tiểu Kỳ Lân này cũng là loại người không thích thân thiết với người bình thường, buổi trưa thấy tình hình Dục Ca Nhi giương cung bạt kiếm nhe răng với Mặc Lan, mà nàng ta chung đụng với Tiểu Kỳ Lân cũng đã hai năm rồi nhỉ.

Mặc Lan chắc hẳn yêu ai sẽ yêu cả đường đi thương yêu lấy lòng tiểu Kỳ Lân này mới phải, quan hệ hai người cũng chung sống giằng co như vậy, nếu nói là bởi vì Mặc Lan muốn tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm địa vị mẫu thân cậu mới không cho sắc mặt, vậy mới nãy Dục Ca Nhi hỏi thăm Tiêu tướng quân có phải thích mình hay không, nên càng phải lấy ra móng vuốt sắc bén mới đúng.

Còn có bản lãnh phá rối cả cái sân hò hét ầm ỉ, nhất định là tính tình không tốt, mới vừa rồi cậu bằng lòng gần gũi, Thẩm Họa cảm thấy Tiểu Kỳ Lân chính là cần một tay đút đồ ăn và đệm dựa mềm mại mà thôi?

Lại nghe Tiêu tướng quân nói như vậy, có điều không biết là ảo giác của hắn, hay là cố ý nói cho mình nghe?

Khoảnh khắc này thấy Tiêu tướng quân ý cười gió xuân đầy mặt, Thẩm Họa cảm thấy là lúc thích hợp mở miệng nói một chút chuyện nàng và Hồng Ngọc ngủ lại Kỳ Lân cư.

Nhưng trong cổ họng còn chưa lẩm bẩm ra một từ mềm ngấy, Tiêu Dịch đã xoay người, rồi đối diện nha hoàn mặt tròn kia, trầm giọng nói: “Khi trở về, ta lệnh ngươi chuẩn bị gian phòng đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ.”

Thẩm Họa nhíu nhíu lông mày nhỏ mảnh xanh đen, đây ý là Tiêu tướng quân cũng muốn ngủ lại Kỳ Lân cư sao?

Nhưng Thẩm Họa biết là Tiêu Dịch có phủ tướng quân đi ra độc lập của mình, chỉ cách khoảng một con đường với Hầu phủ Tiêu thị này, chính là phủ trạch tứ phong lúc trước khi phế thái tử vẫn làm Thành vương.

Tiêu Dịch trở lại nhận phong từ Nam Cương, Lương đế cố ý ban thưởng phủ đệ mới, nhưng hắn lại cố ý đòi hỏi phủ trạch hoang phế này, sửa chữa lần nữa.

Thường ngày cũng không ở tại Hầu phủ, cho nên phủ tướng quân vắng ngắt này đã có rất nhiều nữ nhi muốn đi sưởi ấm một chút, hơn nữa muốn ủ nóng hầm hập kháng (giường lò) lạnh kia.

Sau khi Dục Ca Nhi không còn mẫu thân, chính là Tiêu lão phu nhân vất vả cực khổ nuôi lớn, Tiêu Dịch bèn để Dục Ca Nhi ở với Tiêu lão phu nhân, Thẩm Họa suy nghĩ nhất thời chần chừ có cần trở về phòng khách nhỏ nghỉ ngơi một đêm nữa hay không.

Dù sao nàng và Tiêu Dịch đều là tuổi trưởng thành, lại nam nữ có khác biệt, dù trong sạch thì lời người cũng đáng sợ.

Nha hoàn mặt tròn lại liếc mắt nhìn Thẩm Họa trả lời: “Đã dọn dẹp xong cả rồi, một lát nô tỳ dẫn biểu tiểu thư đi nhìn một chút, nếu thiếu cái gì, nô tỳ lại đi báo lĩnh với Tổng Quản Sự, đợi đến ngày mai còn có thể theo yêu thích của tiểu thư trang trí một lần nữa, Đại công tử đương nhiên có thể yên tâm.”

Nghe thế Thẩm Họa bừng tỉnh hiểu ra, không ngờ gian phòng trong miệng Tiêu Dịch lại là chuẩn bị phòng ngủ cho mình, nói tốt như thế, nàng thuận tiện làm như không biết, chỉ để ý nghe dặn dò.

Tiêu tướng quân ừ một tiếng, “Sắc trời không còn sớm, biểu muội nên nghỉ ngơi sớm chút đi, bây giờ trong viện ít người, muội có chuyện thì tới trong phòng Dục Ca Nhi gọi Trụy Nhi, nàng ta đã theo ta từ nhỏ, là một người hiểu chuyện, phủ tướng quân còn có chút công việc phải xử lý, ta thuận tiện phải trở về.”

“Đa tạ biểu ca săn sóc.” Thẩm Họa cúi người, những lời này nói đúng là chân tâm thật ý.

Tiêu Dịch vốn có thể nghỉ ngơi một đêm ở Kỳ Lân cư, sợ rằng bởi vì nàng là nữ quyến, nên phải trở về phủ tướng quân kia, coi như không có học hết một vài con em hoang dâm liều lĩnh của cao môn vọng tộc.

Nhưng Thẩm Họa cũng muốn mau chóng tiễn Tiêu đại tướng quân đi, trên mặt càng lộ vẻ hiền hoà cung kính nhún nhường.

. . . . . .

Đầu hôm, Thẩm Họa đã chợp mắt ở trong nhà kề Hồng Ngọc ngủ, muốn vừa vặn chăm sóc thân thể Hồng Ngọc, hô hấp của nàng ấy cũng càng ngày càng thuận và bình ổn, cả người nóng bỏng cũng tan đi không ít.

Đến sau nửa đêm Thẩm Họa gọi một nha hoàn thành thật coi chừng, tuy là nàng bận tâm Hồng Ngọc, nhưng thân thể Hồng Ngọc khỏe rồi, ngược lại mình mệt mỏi bị bệnh, theo tính tình của Hồng Ngọc thì lại sẽ tự trách khóc lóc, trái lại càng tổn thương thân thể.

Lại nói Hồng Ngọc là người tính tình thủ lễ, dieenddafnleequysddoon để cho nàng biết bản thân tự mình chăm sóc nàng, về sau lỗ tai không thể thiếu phải nghe nàng càu nhàu mài ra vết chai.

Lần mò tối đen vào phòng ngủ mới, Thẩm Họa cũng không có tâm tư thưởng thức, đơn giản rửa ráy mặt mũi, không câu nệ tiểu tiết liền ngã đầu xuống ngủ.

Mặt trời lên cao, ánh mặt trời hiện ra qua cửa gỗ mở chiếu rọi vào trên sàn nhà trong phòng, từ từ chuyển qua trên mặt trắng noãn của Thẩm Họa, chỉ cảm thấy ngứa, theo bản năng Thẩm Họa lại cảm thấy lại là bươm bướm bay vào làm phiền người khác ngủ.

Trong ngày thường, Hồng Ngọc dậy sớm thì tay sẽ cầm một cây quạt hương bồ ở bên giường từ từ quạt, xua đuổi chúng nó, nhưng khi Thẩm Họa mở mắt, thấy vốn không phải là bươm bướm gì đó, lại là một đôi mắt to đen nhánh, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, không phải Tiểu Kỳ Lân kia còn có thể là ai.

“Họa cô mẫu, mau nhìn Dục Ca Nhi bắt bươm bướm.” Thân thể cậu nhỏ bé nằm ở bên giường, trong tay áng chừng là một bình nhỏ trong suốt, bên trong ba, bốn con bướm màu đang nhẹ nhàng bay múa, ánh nắng xuyên qua cánh thậm chí phảng phất nửa trong suốt giống như ánh sáng rực rỡ chớp lóe, thật là đẹp mắt.

“Họa cô mẫu là tiên nữ sao? Phụ thân còn luôn nói Dục Ca Nhi thích ngủ nướng, thì ra là tiên nữ cũng thích ngủ nướng.”

Tiểu Kỳ Lân lại duỗi cánh tay ra, tự mình đã đạp rơi giày, muốn bò lên giường, Thẩm Họa cười kéo cậu một cái, vừa đi lên liền nhào vào trong ngực của mình cọ sát không yên, Thẩm Họa thấy cậu mặc gọn gàng ngay ngắn, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, đứa bé xinh đẹp như vậy không có lý do gì không làm người thích, nếu không phải ngày đó thấy cậu không tốt, ngược lại Thẩm Họa muốn ôm vào trong ngực thật sự thân thiết một chút.

“Ta đâu phải là tiên nữ? Tiểu công tử nhận lầm người rồi.” Thẩm Họa không cần suy nghĩ dáng vẻ bây giờ của mình cũng biết nhất định vô cùng lôi thôi, chẳng chút liên quan với tiên nữ.

“Họa Nhi cô mẫu nhất định phải, Dục Ca Nhi từng gặp người ở trong mơ, những con bướm này cũng từng xuất hiện trong mơ, đều là tới bảo vệ tiên nữ.”

Thẩm Họa dở khóc dở cười, biết tranh luận tiếp với một đứa bé nữa cũng không có kết quả, còn có thể làm tan vỡ đi sự hồn nhiên của cậu, hỏi dò nguyên do tại sao Dục Ca lại cảm giác mình là tiên nữ.

Thế mới biết từ nhỏ Tiểu Kỳ Lân đã mơ nhiều lần, nằm mơ thấy cậu nằm ở trong nôi, có một nữ nhân dịu dàng như tiên nữ vừa ngâm nga điệu hát dân gian em tai vừa nhẹ nhàng lắc nôi.

Tiểu Kỳ Lân bèn nằm ở nơi đó trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, có bươm bướm uyển chuyển bay lượn ở chung quanh nữ nhân đó, Tiểu Kỳ Lân cười khanh khách trong lòng vô cùng yêu thích.

Nữ nhân kia ngâm nga xong điệu hát dân ca, cũng cười với cậu, ôm cậu vào trong ngực, Tiểu Kỳ Lân sẽ lại vuốt túi mềm mại này mơ màng an tâm ngủ thiếp đi, nhưng tỉnh lại thì không nhớ rõ lắm bộ dáng tiên nữ này, nhưng lại nhớ tới ngửi được mùi thơm.

“Giống như đúc với mùi thơm trên người Họa cô mẫu đấy, còn có bươm bướm, Họa Nhi cô mẫu nhất định là tiên nữ trong mơ của Dục Ca Nhi, phụ thân nói chỉ cần ta đừng nói cho bất kỳ kẻ nào giấc mơ này, tiên nữ sẽ tới bên cạnh Dục Ca Nhi. Phụ thân không có nói láo.” Cậu vỗ tay rất kích động đây.

Thẩm Họa đơn giản là trầm ngâm một chút, nôi? Nữ tử?

Nàng to gan suy đoán, trong mơ của Dục Ca Nhi chắc là mẫu thân đã qua đời của cậu.

Dục Ca Nhi cũng đáng thương, từ nhỏ mất đi mẫu thân, không trách được cậu lưu luyến cái ôm của mình như thế, nghĩ đến hôm qua Tiêu Dịch nói Dục Ca Nhi thích mình, hiện tại cũng không nghi ngờ rồi, siết chặt cánh tay ôm Tiểu Kỳ Lân đáng thương này, có điều móng vuốt của tiểu Kỳ Lân cậu không đàng hoàng như vậy, nhìn thế nào cũng quá giống với phụ thân cậu.

Thôi, đây chẳng qua là đứa bé nhớ nhung mẫu thân.

Nhưng tiếp đó, lời của Tiểu Kỳ Lân lại làm cho Thẩm Họa mở to hai mắt, kinh hãi không ngừng, “Lúc con len lén chơi, đã từng thấy chân dung của Họa cô mẫu được giấu riêng bên trong của phụ thân và nhị thúc, có phải Họa cô mẫu thường cũng đi vào trong mơ của phụ thân và nhị thúc hay không, hừ, Tiểu Kỳ Lân không muốn Họa cô mẫu đi trong mơ của nhị thúc, chỉ cho phép cùng một chỗ với con và phụ thân.

Nhị thúc đã cưới tiểu thẩm thẩm, còn cầm bức hoạ hôn nhẹ Họa cô mẫu, hơn nữa nhị thúc đưa tay xuống sờ gà trống nhỏ của mình đi tiểu một chút, khổ sở rên rỉ không ngừng, rên xong không rửa tay thì lại sờ gương mặt của Họa cô mẫu, mắc cỡ thẹn thùng.”

Dục Ca Nhi không hiểu đó là ý gì, Thẩm Họa có lẽ là có chút hiểu, đồng ngôn vô kị thẳng thừng như vậy, Thẩm Họa ửng đỏ mặt, bảo cậu sau này không được nói đoạn này cho người khác nghe nữa.

Tiểu Kỳ Lân vâng lời gật đầu.

“Dục Ca xác định chân dung kia là ta sao? Không phải không nhớ ra được tiên nữ trong mơ sao?” Thẩm Họa hỏi nghiêm túc.

Tiểu Kỳ Lân dường như bị lây nhiễm, lại nghiêm túc suy nghĩ một chút mới nặng nề gật đầu, “Tuy là Dục Ca Nhi không nhớ bộ dáng lắm, nhưng gặp Họa cô mẫu một cái liền biết là tiên nữ trong mơ Dục Ca Nhi, trong bức tranh trong lòng bàn tay cô còn cầm bươm bướm đấy, giống như trong bình này.”

Thẩm Họa khẽ nhếch lên môi xinh đẹp, có chút khiếp sợ lắm, nếu nàng đoán không lầm, nữ tử trong mơ của Dục Ca Nhi thật sự là mẫu thân của cậu, chính là An thị, chính thê đã qua đời của Tiêu Dịch.

Tiêu tướng quân giữ lại chân dung An thị cũng dễ hiểu, nhưng Thế tử Tiêu Thụy cũng giữ lại chân dung của An thị còn lén lút làm ra cử chỉ càn rỡ không thể gặp người kia, thì khiến người nghĩ lại rồi!

Tiểu thúc (em chồng) thầm mến tẩu tẩu (chị dâu) thật là thế tục không thể tha thứ. Càng khiến Thẩm Họa giật mình là nghe ý của Tiểu Kỳ Lân, mình và nữ nhân trong bức họa kia cực kỳ giống nhau, điều này có ý nghĩ gì? Trang #ddlqd# bubble Ngàn vạn sợi tơ nghi ngờ không có chút đầu mối nào, ở trong lòng của nàng đốt lên tia sáng giống như đốm lửa nhỏ cháy lan đồng cỏ loại.

Thẩm Họa quyết định nhất định phải tìm cách coi trộm một chút bức họa kia, chứng thật điểm nghi ngờ trong lòng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.