Muôn Vàn Sủng Ái

Chương 12: Chương 12: Người đẹp trong tù 12




Edit: Hyukie Lee

Bình minh xuyên suốt qua ô cửa sổ, một vùng trời xanh thẳm. Triêu Đăng ngồi dậy từ trên giường, xoa xoa huyệt thái dương. Theo động tác của y, cánh tay nào đó vắt bên hông cũng giơ lên theo, người trẻ tuổi bên cạnh mở mắt ra.

“Tỉnh rồi?”

“A.”

Triêu Đăng vừa định bước xuống liền bị một lực mạnh kéo ngã xuống giường. Sở Trì Dự cúi đầu hôn ngay môi y một cái mới nhàn nhạt buông người ra: “Đi thôi.”

Ý muốn khống chế rất mạnh, đồ quỷ xứ hà.

Vừa rửa mặt vừa ngáp, chợt nhận ra ngày hôm qua trước khi ngủ y chỉ tùy tiện mặc cái áo mỏng, cặp chân dài miên man cùng bờ mông được quần lót che phủ đầy hương sắc. Có người bước vào đóng cửa phòng tắm lại, nhìn từ trong gương cũng có thể thấy được đôi mắt đen đầy thâm thúy.

Sở Trì Dự đè Triêu Đăng lại, trong không gian ẩm ướt mạnh mẽ làm một lần, mãi đến khi y liên tục xin tha mới miễn cưỡng chịu dừng lại.

[Cậu đau không?]

[Ông đây rất sảng khoái.] Triêu Đăng vẫn duy trì thần sắc yếu đuối: [Có vẻ hắn thích kiểu này.]

[…]

[Làm hắn vui vẻ, uống thuốc đúng bệnh.] Triêu Đăng lùi lại phía sau: [Ba tháng thôi, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.]

Hệ thống mặc kệ y, cắt đứt hồi âm trong đầu. Triêu Đăng nhìn Sở Trì Dự đang dọn bữa sáng cho mình, khóe môi câu lên độ cong nhàn nhạt.

Quả nhiên đối phương rất hài lòng kiểu này, xoa xoa đầu y, nhẹ giọng hỏi y còn sức ăn sáng hay không. Sau khi trả lời xong, Triêu Đăng bưng bát lên ăn, đôi môi nhỏ nhắn uống hết sữa đậu nành. Phát hiện Sở Trì Dự vẫn luôn nhìn mình, Triêu Đăng liếm môi một cái, đột nhiên ghé người sát vào rồi hôn hắn một cái cực nhanh.

“Dự Dự ~”

Y cười, mặc kệ cổ chân bị dây xích đen ngòm trói buộc.

Sở Trì Dự vẫn bình tĩnh thản nhiên, sau một hồi yên tĩnh dọn dẹp chén đũa rời đi, nhận ra hồi ức lúc nãy vẫn luôn ám ảnh chính mình, hắn thở dài đầy bất đắc dĩ.

Dù cho người nọ làm nhiều chuyện khiến mình tức giận ra sao nhưng chỉ cần một chút ngon ngọt, bản thân hắn luôn cam tâm tình nguyện bị lừa thêm lần nữa.

Cửa đóng lại, khóe thu ba của Triêu Đăng cũng khép hờ.

Trên thực tế, cứ coi như Sở Trì Dự muốn giam cầm y mãi mãi cũng không thể để y ở chủ trạch Sở gia hoài được. Ở đây nhiều người hỗn tạp, Sở Trì Dự chưa chính thức lên cầm quyền Sở gia, thời gian dài khó tránh khỏi bị nói này nói nọ. Sở dĩ đối phương tạm thời khóa y ở chỗ này có lẽ là vì chuyện nhà hắn, để tránh cho hai bên nhìn ngó nên hắn mới bất đắc dĩ nhốt Triêu Đăng ở đây.

Sự tình phát sinh trong mấy ngày sau đã chứng minh suy đoán của Triêu Đăng là đúng, buổi trưa nọ khi mặt trời lên đỉnh, y đang mơ mơ màng màng dựa vào đầu giường ngủ gật, đột nhiên có thanh niên hung hăng xông vào, tầm mắt xẹt qua vết yêu hồng uốn lượn và dây xích trên chân y, không thể kiềm chế mà cười to một trận.

Triêu Đăng nhíu mày.

“Tiểu mỹ nhân, em rất đẹp đó.” Thanh niên tóc đen đến gần giường, trên tay kẹp một tấm thẻ vạn năng, một tay khác thò vào túi quần móc điện thoại ra: “Người mê hoặc đại thiếu gia chúng ta đến mức thần hồn điên đảo vậy mà lại là một thằng đàn ông, chuyện như vậy truyền đi xem xem hắn lấy tư cách gì ngồi lên vị trí đương gia.”

Tóc đen mắt đen, thân hình cao to, lớn lên cũng xem như anh tuấn, chắc là dòng nhánh của Sở gia, dạo gần đây Sở Trì Dự bận rộn có lẽ là vì những chuyện này.

Không đợi thanh niên bấm nút camera thì Triêu Đăng đã cong môi với gã, cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, móng tay như nụ hồng nhỏ, gân xanh từng luồng, tựa hồ tầm nhìn đang bị cánh tay ấy mê hoặc, thanh niên sững sờ nhìn nhất cử nhất động của Triêu Đăng, theo đó, nụ cười càng sâu thêm: “Anh là ai? Chưa từng gặp.”

“… Tôi là Sở Tụng.” Âm cuối của thanh niên đầy run rẩy, đối diện và trò chuyện với mỹ nhân quỷ mị như vậy khiến toàn thân gã không ngừng bị kích thích: “Cậu là… Có, có thể cho tôi biết tên cậu được không?”

“Không muốn, anh làm hành động đó với tôi, đáng ghét.”

Triêu Đăng nhấc cằm, thanh niên ném điện thoại xuống đất không chút do dự, mong đợi nhìn y. Triêu Đăng chỉ cười mà không nói lời nào, thanh niên ấp úng mở miệng nói: “Không nói cho tôi cũng không sao, tôi cứu cậu ra ngoài, được không? Là tên khốn Sở Trì Dự nhốt cậu ở đây, đừng sợ, tôi mang cậu đi, chúng ta đi cùng nhau —-“ Vừa nói gã vừa tiến lên muốn nắm tay Triêu Đăng: “Cậu yên tâm, Sở Trì Dự đã bị người của tôi bao vây, tất cả đều là đao thật súng thật, chắc mấy phút trước hắn đã chết rồi, sẽ không có ai hành hạ cậu nữa, đi với tôi, cậu muốn cái gì tôi cũng cho…”

“Thật không?”

Hàng mi dày khẽ run, Triêu Đăng tinh tế né tránh khỏi bàn tay đối phương, không cẩn thận lộ ra lệ chí khiến thanh niên say mê điên cuồng: “Thật mà, đi với tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm cậu đau, không đối xử thô bạo với cậu như hắn đâu… Đi theo tôi đi! Tôi yêu cậu…!”

“Vậy, tôi muốn mạng của anh.”

Nụ cười lúc này còn diễm lệ ma mị hơn lúc nãy, Sở Tụng ngơ ngác nhìn vẻ đẹp mê người ấy, thần trí không rõ: “Cậu muốn… Mạng của tôi? Cậu không muốn đi với tôi?”

“Muốn chứ.” Triêu Đăng chậm rãi xoay người, thanh niên si mê nhìn theo cánh tay trắng tựa tuyết: “Anh chết, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“—- Tại sao!! Tại sao tại sao tại sao!” Sở Tụng gào to đầy tức giận: “Cậu muốn ở đây? Dù bị hắn giam cầm như súc sinh cũng muốn ở đây?!”

“Tôi yêu Dự Dự.” Tựa hồ xấu hổ, y cười cười: “Nhờ có mấy người các anh tôi mới biết hắn thích tôi tới mức nào thì những thứ này có là gì, ngược lại, tôi không thích anh, phiền anh chết đi dùm tôi được không?”

“…”

Thanh niên không thể tin mà nhìn y, rồi như thằng điên mà xông thẳng về phía Triêu Đăng. Tiếng súng vang lên, máu tươi tung tóe, thanh niên kêu gào thảm thiết ôm chân quỵ xuống, gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Sở Trì Dự hiện ra: “Triêu Đăng, lời nói lúc nãy có ý gì?”

Nam sinh bị gọi tên lóe lên nét bối rối, đôi mắt chớp chớp, bàn tay xoắn xuýt nắm chặt chăn.

[Diễn sâu.]

[Ừ.] Triêu Đăng mặt không cảm xúc: [Đăng Đăng dạy mi cách làm người.]

“Xử lý gã trước đi?” Bỗng nhiên người nọ nở nụ cười với hắn, khác hẳn với nụ cười qua loa lạnh nhạt ban nãy, nụ xuân này khiến cả khóe mắt đuôi mày đều dính ý cười: “Sau đó sẽ nói cho anh.”

Sở Trì Dự ra lệnh cho cấp dưới, ngay lập tức liền có người lôi Sở Tụng đi, bọn họ hành động nhanh gọn, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu nhìn Triêu Đăng lấy một cái.

“Nói.”

Người trẻ tuổi cất bước đến mép giường, cảm giác áp bách mạnh mẽ truyền đến khác bất đồng với cảm giác kiên cường thời cấp ba. Đó là mùi vị khi đã trải qua lễ rửa tội bằng xương bằng máu, tại nơi mà Triêu Đăng không nhìn được, Sở Trì Dự dùng tốc độ cực nhanh để trưởng thành.

Đồ đẹp trai cặn bã, muốn lăn giường quá.

Y chần chờ một lúc, có chút ấp úng mà mở miệng: “Em chỉ yêu mỗi anh, chưa từng nói những lời này với bất kì ai, chưa từng chạm vào người khác, lúc đầu em biết tính anh lạnh nhạt nên cũng không để ý lắm.”

“… Nhưng anh luôn bận rộn, nghỉ hè thì đi quân đội, đi học thì không thấy người, ở nhà chỉ cần một cú điện thoại là đi mất, em cảm giác không an toàn, anh sẽ yêu em trong bao lâu đây? Anh hoàn mỹ như vậy, còn em, căn bản không có tư cách đứng chung, từ giới tính hay gia thế đều không có tư cách…”

Như bức tranh thủy mặc được vầng sáng mơ hồ bao lấy, đôi môi đóng đóng mở mở, mí mắt nửa khép đẹp một cách lạ lùng.

“Nếu em đi tìm người khác, nhìn anh giận dữ cũng giúp em có cảm giác an toàn, dù anh muốn làm thế nào.” Triêu Đăng lắc lắc cổ chân bị dây xích trói buộc khiến nó leng keng leng keng: “Cũng không sao cả.”

“Vô cùng yêu anh.” Y đưa tay về phía Sở Trì Dự, xoa xoa gò má trăng trắng của hắn: “Xóa kí ức sẽ rửa trôi hết những năm tháng thời cấp ba, em không muốn quên… Dự Dự.”

[Đổi trắng thay đen, không tồi.]

[Đâu có đâu có, thống ca nói chí phải.]

Người nọ chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt hờ hững như hồ nước, đường nét tuấn lãng, nếu như không phải mi mắt ấy vẫn luôn khẽ run, không ai có thể nhìn thấu nội tâm đang biến ảo ngàn vạn cảm xúc kia.

Cuối cùng, âm thanh đặc hữu của người trẻ tuổi tuấn mỹ vang lên, nhẹ nhàng: “Em nói thật?”

Đáp lại hắn là vòng tay ôm ấp và những nụ hôn ngọt ngào.

Ngày đông đến dần, tuyết mịn theo gió rơi lả tả đầy trời, phủ kín tòa kiến trúc trang nghiêm dưới ánh tà dương trong làn sương mờ ảo. Sau khi xác nhận là không còn quên gì ở phòng thi, Triêu Đăng ôm cặp sách ra khỏi trường học.

Vừa ra khỏi hành lang đã thấy người nọ đút hai tay vào túi đang chờ y, dù cho mùa đông năm nay lạnh hơn mười năm trước, tại thời điểm mà tất cả mọi người đều mặc đồ dày cộm như trái banh thì hắn vẫn ăn mặc phong phanh như trước, áo khóa đen, kiểu dáng rộng rãi thoải mái. Sở Trì Dự đeo tay nghe, mét chín đứng trong đống người lổn ngổn đang bận rụt cổ vô cùng bắt mắt. Triêu Đăng hai ba bước chạy tới, đu đeo cả người lên người hắn.

“Quá đẹp trai!”

Sở Trì Dự cười rộ lên, hắn cười làm cho khí thế lạnh lùng bức người giảm đi rất nhiều: “Thi được không?”

“Nát rồi, miễn cưỡng chắc cũng được.” Triêu Đăng thấy người nọ đưa một tai nghe cho mình, phối hợp nhận lấy: “[Counting Stars]? Lâu rồi không thấy anh nghe, em cũng thích bài này.”

“Thích là được.” Sở Trì Dự nghiêng đầu nhìn y, mấy giây sau đột nhiên hỏi: “Muốn đi nghe live không?”

“Hả.”

Triêu Đăng hơi run.

Từ lần nọ tới giờ, quan hệ giữa y và Sở Trì Dự như trở về năm 12 lúc chưa xảy ra chuyện gì, y không rõ Sở Trì Dự hoàn toàn tin lời giải thích ấy hay chỉ là giả vờ câm điếc. Lời giải thích của y cho cả hai một bước lùi, nhưng người nọ tình nguyện chịu thương tổn cũng không muốn bắt đầu lại một lần nữa.

Chỉ còn một tháng.

“Đi Mỹ hoặc châu Âu, bên đó có rất nhiều buổi biểu diễn.” Bọn họ cùng nhau xuống lầu, hoa tuyết nhẹ nhàng trôi nổi giữa trời đất: “Ba mẹ em cũng ở bên đó? Tết không về thì coi như ăn tết sớm đi.”

“Ý của anh là…”

“Đi du lịch, sao?”

Tại sao lại lãng mạn như vậy, mi làm thế khiến ông không nỡ đi đó, Dự ca ca à.

“Được thôi.” Y cười rộ lên: “Anh bao mà, đi đi đi, sao lại không đi.”

Dù chỉ mới quyết định nhưng Sở Trì Dự lại lợi dụng quan hệ, sau khi ngày thi cuối cùng kết thúc là lấy được thị thực nhập cảnh. Hai người tốn một buổi tối soạn đồ soạn đạc, mỗi người một va ly bước lên máy bay. Nhớ tới những chuyện đã trải qua trong hai tháng trước, theo bản năng Triêu Đăng liếc Sở Trì Dự một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn y, tầm mắt giao nhau, vô cùng ăn ý.

Có những chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, chỉ có thể chắp vá tu bổ chứ vết sẹo không thể xóa sạch, có lẽ nhiều năm về sau chuyện này không đáng nhắc đến, nhưng hiện tại nó vẫn là vết rách méo mó bị y và Sở Trì Dự tạm thời giấu đi.

Trước tiên là đến vùng đất quanh năm ấm áp như xuân, Địa Trung Hải – thánh địa của những cô nàng mắt to eo nhỏ làm du khách mê mẩn cuồng si. Nghỉ lại trên hòn đảo Sicilian trong truyền thuyết, đi thăm quan nhà thờ Connie – nơi được đoàn làm phim [Cha đỡ đầu] quay chụp, nhưng tới rồi mới biết nó cũng chỉ là một nhà thờ bình thường như bao nhà thờ khác. Triêu Đăng mỉm cười từ chối mỹ nữ người Italia quyến rũ bên kia, kéo ghế ngồi xuống với Sở Trì Dự dưới cây dù nhiều màu.

“ ‘Người vĩ đại không vĩ đại từ nhỏ mà là đặc biệt hơn tất cả những người còn lại trong quá trình trưởng thành.’” Triêu Đăng nhấp một hớp Latte, chống cằm nói: “Hồi trước xem [Cha đỡ đầu] ấn tượng nhất câu đó.”

“Lời thoại trong Malone Brandt?”

“Chính xác.” Người đối diện Sở Trì Dự cong cong khóe mắt, mặt nhiễm sắc hoa, con ngươi long lanh, âm thanh không nặng không nhẹ: “Em thấy anh rất giống câu này.”

“Khen anh?”

Triêu Đăng gật đầu.

Sở Trì Dự cũng gật đầu: “Nổ rất tốt.”

“… Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Y không thể kiềm chế thoải mái cười ra tiếng, dương quang rực rỡ của Địa Trung Hải chiếu rọi gương mặt non nớt, mặc cho mùa đông lạnh giá, sức sống tràn trề của tuổi trẻ vẫn như trước khiến người rung động.

Vì không có lịch trình nên mỗi đêm trước khi ngủ, đại thiếu gia theo chủ nghĩa hoàn mỹ đều cưỡng bức Triêu Đăng cùng nhau lên kế hoạch ngày mai đi chơi, cứ vậy đi một đường theo cảm tính. Đến bận về vô tình đi vòng lại thành phố đã qua những hai lần. Bọn họ gặp được cha mẹ Triêu Đăng ở bến cảng Norway vẫn chưa đóng băng, vừa vặn làm sao đêm đó lại được tận mắt chứng kiến cực quang huyền ảo, từ bến bờ xa xôi kéo dài đầy rực rỡ đến tận tầm mắt. Khi gặp được con trai và con rể soái ca cỡ này, mẹ Triêu Đăng vô cùng phấn khích, còn ba Triêu Đăng cũng gắng gượng nói lời chúc phúc. Mẹ Triêu Đăng uống liền mấy hớp Whisky, vỗ vai Sở Trì Dự một cái thật mạnh: “Chăm sóc tốt Triêu Đăng hộ dì! Thấy nó phiền quá thì mặc kệ luôn cũng được, chưa bao giờ dì chăm sóc nó hết ha ha ha ha!

===

Cực quang:

===

“Vâng.” Sở Trì Dự bất đắc dĩ nhỏ giọng đáp ứng khi Triêu Đăng đứng đối diện: “Không phiền.”

“…”

Càng lúc càng không muốn đi, Dự Dự của em hu hu hu hu.

Tạm biệt ba mẹ Triêu Đăng xong, Sở Trì Dự mang Triêu Đăng đi xem mấy buổi biểu diễn, khán giả rất nhiệt tình, xem live mà cứ như đang nghe trong phòng thu, bàn phím hòa theo nhịp trống tạo nên những âm sắc rực rỡ không thể phai nhòa, điên cuồng gào thét cùng fan hâm mộ, tất cả đều là hồi ức đáng nhớ. Khi về nước, vừa vặn cách giao thừa đúng một tuần, hai người lại đi Lhasa chơi, dù thời tiết lạnh lẽo đến mức đóng băng, dù dòng người tấp nập nhưng vẫn thấy được cung điện Potala trang nghiêm thần thánh. Sau khi xếp hàng gần một canh giờ mới được vào trong, Triêu Đăng lén lút kéo tay Sở Trì Dự nhìn qua bên kia, nói nhỏ: “Hòa thượng bên kia vừa đọc kinh vừa ngủ, có người đọc vị đó mới đọc theo.”

“Bọn họ gọi là Lạt Ma, không gọi là hòa thượng.” Sở Trì Dự cũng nhỏ giọng nhắc nhở, đồng thời kêu Triêu Đăng nhìn về phía trước: “Lạt Ma bên kia đang ôm con mèo trên đùi kìa.”

Lạt Ma: thầy tu ở Tây Tạng, cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt-ma ở Tây Tạng, Trung Quốc.

“Dự Dự.”

Bỗng nhiên Triêu Đăng gọi tên của hắn.

“Hử?”

“Em rất yêu anh ~”

Dường như Sở Trì Dự muốn nói cái gì, một vị Lạt Ma đi đến yêu cầu du khách giữ trật tự, cuối cùng hắn cũng không trả lời, yên lặng nắm tay Triêu Đăng dắt đi.

Vì ba mẹ không ở nhà nên đại thiếu gia yêu cầu y về chủ trạch Sở gia đón giao thừa, ngẫm lại khoảng cách đến lúc xuyên không chỉ còn ba ngày, có thể qua năm mới là được rồi, Triêu Đăng đồng ý.

Ngoài ý muốn, ông nội Sở Trì Dự rất thích bạn học Triêu Đăng, cho y một bao lì xì y như Sở Trì Dự, còn được ngồi chung đám người nhà dùng bữa cơm đoàn viên. Ba mẹ Sở Trì Dự đã biết rõ quan hệ hai người, ba Sở Trì Dự cười cười chúc rượu xong cũng không còn bất mãn, còn mẹ hắn thì từ đầu tới cuối đều rất vui vẻ.

“Trì Dự nhà chúng ta không thích nói chuyện cho lắm, tính cách cũng khó ở.” Mẹ Sở Trì Dự vừa uống rượu vừa cười nói: “Tiểu Đăng phải thông cảm nha.”

“Vâng ạ, con nhất định —“

[Còn lại ba tiếng.]

[Thật hả?! Còn chưa coi được chương trình cuối năm mà?!]

“—- Sẽ đối xử tốt với anh ấy.”

Triêu Đăng duy trì nụ cười không đổi, ngồi xuống uống rượu.

Bàn tay nắm chặt rồi buông ra, tầm mắt không tiêu cự, hiển nhiên đang thất thần.

[Phải tiếp tục đi về phía trước, Triêu Đăng.] Giọng nói từ tính ngày xưa mà giờ nghe lại không có tình người: [Thời gian càng lâu thì tính ổn định của những mảnh vỡ khác càng tệ, do dự sẽ hại chết tất cả.]

[… Được rồi.]

Y cúi đầu, khi ngẩng lên chỉ còn lại nụ cười biếng nhác nở rộ. Hiếm khi hệ thống nói nhiều với y như vậy, thật là không đi không được.

Chỉ còn 2h 55’ nữa là qua năm mới, lần đầu tiên đón giao thừa với đại thiếu gia mà lỡ hẹn là rất khốn nạn đó.

Trong đêm giao thừa, tuyết lớn bao phủ mái hiên một lớp dày cộm, cây cối đều bị đông cứng. Triêu Đăng, Sở Trì Dự cùng mấy người anh em khác chơi ném tuyết, chơi xong hai người sức cùng lực kiệt, tắm rửa rồi ra hành lang ngồi uống trà. Triêu Đăng nâng chén sứ nóng hổi, thấy tóc Sở Trì Dự vẫn còn nhỏ nước, y cười cười: “Hồi nãy sung lắm mà, không thương hoa tiếc ngọc chi hết, bị anh chọi cái choáng váng luôn.”

“Vậy người vừa cười vừa bỏ tuyết vô áo anh là rất thương hoa tiếc ngọc?” Sở Trì Dự nhíu mày: “Anh ghim.”

“Hứ, đồ thù dai.” Triêu Đăng bỏ chén trà xuống, sờ sờ bàn gỗ lê được chạm trổ hoa văn, bỗng nhiên mở miệng đầy nghiêm túc: “Nếu như em đi, anh…?”

Trầm mặc, tại lúc Triêu Đăng cho rằng hắn sẽ không trả lời, Sở Trì Dự vươn tay kéo y vào lồng ngực, trên sô pha rộng rãi, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, ra hiệu Triêu Đăng nhìn ra vùng trời tuyết trắng đang uể oải rơi xuống.

“Lúc anh sinh ra cũng là mùa đông như vậy, tuyết vẫn luôn rơi.” Âm thanh Sở Trì Dự chìm vào trời đêm đen tối: “Khi đó thân thể rất yếu ớt, bác sĩ nói khó sống được, anh không khát vọng trường thọ, anh không nắm giữ được thứ gì, anh không chấp nhận được, sau này khi đã sở hữu được tất cả nhưng vẫn chưa thỏa mãn.”

Trần thế giả tạo, ba ngàn thế giới, nhân sinh làm người, thời điểm quỳ xuống y có dục vọng, khi đứng dậy cũng chưa từng biến mất, nghèo hèn đuổi theo vinh hoa phú quý, trở thành kẻ cầm quyền trong giấc mộng năm xưa, người phàm yêu mỹ nhân, kẻ nhu nhược cũng thành anh hùng cái thế.

Vì dục vọng ấy, hệ thống mới giao cho y năng lực này.

“Mãi đến lúc nhìn thấy em.” Sở Trì Dự tựa đầu lên tấm lưng gầy gò của Triêu Đăng: “Em là điều mà anh khát khao nhất trên cõi đời, cho nên, sẽ không để em đi.”

[Một phút.]

“Oa, cảm động quá.” Triêu Đăng dừng một chút, trong âm thanh mang đầy ý cười: “Nói cho anh một chuyện.”

[Năm mươi giây.]

Y đứng lên, đối diện Sở Trì Dự, lùi từng bước từng bước ra hành lang.

“Còn nhớ lần tỏ tình năm cấp ba hay không?”

Thiếu niên tóc đen dùng mắt dò hỏi.

“Vì anh nên em mới đến thế giới này, nên trong toàn thế giới, em thích anh nhất.” Người nọ nỉ non: “Đó không phải khoác lác, một chữ cũng không phải.”

[Hai mươi giây, sinh ly tử biệt?]

[Để lại ấn tượng tốt.] Triêu Đăng vui đùa: [Hẹn gặp lại.]

Dường như nhận ra điều gì, Sở Trì Dự biến sắc đi qua ôm Triêu Đăng, Triêu Đăng mặc kệ đối phương kéo tay mình, người nọ dùng sức rất mạnh, tựa hồ máu huyết đều bị tắc nghẽn ở một chỗ. Mặc cho tay phải bị ôm tới gãy, Triêu Đăng vẫn cười cười nhìn qua, ánh mắt người đối diện càng ngày càng tối,thống khổ và kinh hoảng khi gặp lại phản bội lần thứ hai đều biến thành ác ý điên cuồng, không ngừng truyền qua nơi bàn tay đang nắm lấy nhau.

Lúc này ông không có đùa đâu, còn như vậy nữa sao ông nỡ đi thế giới tiếp theo đây.

“Em chờ anh trong tương lai.”

Sở Trì Dự thấy nụ cười người nọ nở rộ, chói lọi rực rỡ như đào hoa, cái tay còn lại nâng lên xoa xoa đầu hắn.

[Năm giây.]

“Sống tốt, hẹn gặp lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.