Mười Năm Về Sau

Chương 2: Chương 2




Editor: Tiêu Tịch Đại Nhân

Beta: Mặc Quân Tịnh Túc

Tạ Trạch rống to: “Huynh vì muội ở Tái Bắc giãy giụa trên chiến trường suốt mười năm! Mười năm! Muội biết huynh làm như thế nào để đứng lên trên vô số xác chết không, sau đó lại lại lần nữa té ngã…… Cầu xin muội, huynh yêu muội mà.”

Tô Y bình tĩnh mà mở miệng: “Ta cũng vì ngươi thống khổ mười năm. Yêu rồi biệt ly, cầu không được…… Ta chẳng lẽ không dứt vọng tưởng sao?”

Tạ Trạch bình tĩnh lại: “Thực xin lỗi, nhưng huynh năm đó là vì suy nghĩ cho muội. Huynh không có năng lực bảo hộ muội, cho nên mới nói với muội như vậy.…… Huynh thật lòng yêu muội.”

Tô Y nhàn nhạt mà cười cười: “Đa tạ ngươi đối tốt với ta, nhưng ta cũng không cần. Nếu ta có thể lựa chọn, ta khẳng định không cần ngươi muốn tốt cho ta. Ta tình nguyện cùng ngươi đi tới Phó Tái Bắc xa xôi, cũng không muốn ở lại Trường An làm thê tử Tạ Hạo. Nhưng bây giờ đều đã qua…… Không có ai có thể giữ lại thời gian. Ta buông xuống, ngươi cũng nên buông xuống.”

Tạ Trạch sờ sờ kiếm của hắn, phảng phất như vậy có thể làm nội tâm hắn giảm bớt thống khổ được một ít.

Hắn cuối cùng chỉ là cười khổ: “Huynh sẽ không buông.”

Tạ Trạch rời phủ công chúa.

Tô Y hỏi Văn Chiêu: “Kính nhi tỉnh rồi sao?”

Văn Chiêu không có trả lời, Tạ Kính bỗng nhiên từ cái bàn bên cạnh bò ra, hô: “Mẫu thân, con ở đây.”

Tô Y sắc mặt đại biến: “Kính nhi, con vừa rồi nghe được cái gì?”

Tám tuổi, Tạ Kính luôn luôn thông tuệ, từ đó tới giờ Tô Y vì hắn thông minh mà kiêu ngạo, hiện tại Tô Y lại cảm thấy bất an.

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Kính tiều tụy: “Mẫu thân, đại bá phụ, ông ấy…… Đại bá phụ ông ấy cùng người là quan hệ gì?”

Sắc mặt Tô Y có chút trắng bệch, nàng thở dài một hơi: “Chuyện này không liên quan với con.”

“Như thế nào là không liên quan?” Tạ Kính gầm nhẹ, “Người là mẫu thân của con, ông ấy là đại bá phụ của con. Chuyện của các người như thế nào lại cùng con không liên quan?”

“Mẫu thân cam đoan với con, vô luận như thế nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến con.” Tô Y nhàn nhạt mà mở miệng.

Tạ Kính càng sinh khí: “Mẫu thân, nhi tử không phải vì mình, con là lo lắng cho người. Nếu chuyện người cùng đại bá phụ bại lộ, người đời sẽ nhìn thế nào về người?”

Tô Y mở miệng nói: “Con cũng nghe thấy rồi, hiện tại là Tạ Trạch hắn dây dưa không thôi, ta có biện pháp nào?”

Tạ Kính nói: “Con chán ghét ông ấy.”

Ngón tay Tô Y chạm nhẹ cái trán hắn một cái: “Con nha, vô luận như thế nào, đó cũng là đại bá phụ của con. Ân oán của mẫu thân và hắn cùng với con không quan hệ.”

Tạ Kính không có phản bác Tô Y, nhưng hắn là nghĩ như thế nào, chỉ sợ chỉ có hắn biết.

……

Qua mấy ngày về sau, vào một buổi sáng, Tô Y bị Văn Chiêu vội vã đánh thức. Tô Y kỳ quái, Văn Chiêu luôn luôn biết nàng buổi sáng ngủ dậy muộn, như thế nào lại đánh thức nàng?

Văn Chiêu là chạy về, gấp đến độ đầy mặt đỏ bừng: “Tiểu công tử cùng Tạ Nghị đánh nhau rồi!”

Tô Y kinh ngạc, hỏi: “Tạ Nghị là người nào?”

Văn Chiêu đáp: “Con nuôi của công tử Tạ Trạch.”

Tô Y lập tức hiểu rõ, sau đó đó là tức giận: “Trang điểm cho ta, ta tự mình đi phủ Trấn Quốc Công.”

Chờ tới khi Tô Y đến phủ Trấn Quốc Công, thì nghe thấy một trận ầm ĩ.

Đứng bên cạnh Tạ Kính là một nam hài người Hồ có cái mũi cao và một con mắt thâm, hẳn là là Tạ Nghị.

Tạ Kính ở nơi đó ngửa đầu nói: “Ta không xin lỗi, ta không sai. Hắn vốn dĩ không có mẹ nuôi dưỡng, ta nói sai cái gì?”

Tô Y vừa vào cửa liền nghe được lời này, không có do dự, một cái bàn tay đánh qua.

Tiếng bàn tay thanh thuý vang vọng thính đường, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Ai không biết Gia Mẫn công chúa cưng chiều nhi tử, ngậm trong miệng thì sợ tan, một năm ngay cả người ở phủ Trấn Quốc Công cũng không thấy được Tạ Kính vài lần. Mẫu thân như vậy, vậy mà sẽ đánh nhi tử?

Tô Y cười lạnh đối Tạ Kính nói: “Bà ngoại ngươi mấy năm trước cũng đã chết, mẫu thân ngươi chẳng phải cũng là không mẹ nuôi dưỡng?”

Tạ Kính cúi đầu, không nói một lời.

Nhưng mà Tô Y như cũ không thuận theo buông tha: “Khác loài? Thiên hạ này ai mà không được cha sinh nuôi dưỡng, thì sẽ bị kêu là dã loại? Cho dù hắn là người Hồ thì bây giờ cũng là huynh đệ của ngươi. Nhưng ngươi rất có bản lĩnh, đối với huynh đệ cũng động thủ. Ta là dạy ngươi như thế nào, ân oán của người lớn không có quan hệ gì với ngươi, yêu cầu ngươi ở chỗ này giáo huấn người khác sao?”

Ân oán người lớn? Mọi người trong phủ Trấn Quốc Công nghĩ tới Tạ Hạo bao dưỡng nữ nhân bên ngoài. Chẳng lẽ Tạ Kính là vì chuyện này phát hỏa? Nhưng mọi người phủ Trấn Quốc Công cũng không dám đi hỏi Gia Mẫn công chúa.

Tạ Kính rốt cuộc ngẩng đầu, mắt hắn đỏ bừng: “Con không sai. Mẫu thân người dựa vào cái gì mà giáo huấn con? Con chính là muốn đánh hắn, có bản lĩnh thì kêu phụ thân hắn tới!”

Tô Y tức giận công tâm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Mà lúc này đúng lúc này Tạ Trạch đi đến, thấy Tô Y lảo đảo về phía sau, vội vàng tiếp được nàng.

Hắn vừa định nhìn kỹ mặt nàng nhưng lại bị Tạ Kính đẩy. Đương nhiên, Tạ Kính không có thể đẩy được hắn, ngược lại lảo đảo về phía sau vài bước.

Tạ Trạch vốn đang lo lắng thân thể Tô Y, thế nhưng lại cười ra tiếng, nói: “Ta mang mẫu thân con đi xem đại phu, con cũng đuổi theo đi.”

Tạ Trạch đối với Tạ Kính có cảm tình kỳ thật thực phức tạp.

Tạ Kính là chài tử của đệ đệ mà hắn chán ghét, hắn vốn nên chán ghét Tạ Kính. Nhưng Tạ Kính lại là hài tử của nữ nhân mà hắn yêu nhất, hắn có lẽ nên yêu thương Tạ Kính. Nhưng nữ nhân hắn yêu và đệ đệ hắn chán ghét cùng nhau sinh hài tử, cái thân phận này luôn là lớn nhất trong lòng Tạ Trạch. Nhìn Tạ Kính, hắn phảng phất thấy năm đó mình bất lực như thế nào.

Nhưng cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện, hắn vẫn là yêu thích Tạ Kính, rốt cuộc, trong người Tạ Kính vẫn đang chảy dòng máu của nữ nhân mà hắn yêu nhất.

Tạ Trạch đem Tô Y đưa vào trong phòng Tạ Hạo, Tạ Hạo lúc này không ở nhà.

Đại phu rất nhanh thì đến, xem xong liền nói: “Phu nhân trong khoảng thời gian này chỉ sợ ưu tư quá nặng, thân thể vốn là mệt nhọc, hiện nay tức giận công tâm, lúc này mới ngất. Ta viết một phương thuốc, điều dưỡng thật tốt thì sẽ chóng ổn.”

Lúc này trong phòng có không ít người của phủ Trấn Quốc Công, Tạ Kính biết nặng nhẹ, cũng không thể mắng Tạ Trạch, cho nên hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng trừng mắt Tạ Trạch.

Tạ Trạch lại không đem phẫn hận trong mắt hắn để trong lòng, bởi vì hắn giờ phút này đã rất khổ sở.

Hắn đã trở lại, hắn vốn tưởng rằng có thể mang cho Tô Y hạnh phúc, không nghĩ tới lại làm nàng ưu tư quá nặng. Có lẽ hắn thật sự cần phải đi Tái Bắc, đó mới là hắn nơi cuối cùng hắn nên ở.……

Chính là Hoàng Thượng chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy thả hắn – thần tử công cao hơn chủ này rời đi.

Chỉ chốc lát sau, Tô Y liền tỉnh lại, nhìn đến mình ở trên giường Tạ Hạo, nhớ tới Tạ Hạo phong lưu, nàng cảm thấy một trận ghê tởm. Nàng vội vàng xuống giường, lại thiếu chút nữa té ngã.

Nói là thiếu chút nữa, là bởi vì Tạ Trạch đem thuốc tiến vào đỡ nàng.

Tô Y nhìn đến hắn, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Đại ca……”

Nàng còn chưa nói lời nói, Tạ Trạch liền đánh gãy lời nàng nói:

“Muội yên tâm đi, không ai phát hiện huynh đối với muội…… A Đâu, muội sẽ không ảnh hưởng đến Tạ Kính. Nhưng thật ra Tạ Kính, hắn vừa mới nói tạ tội, còn ở ngoài cửa chờ, muội muốn gặp hắn không?”

Tô Y mím môi: “Trước để ta nghỉ mấy khắc đi.”

Nàng ủy khuất mà nhìn nhìn Tạ Trạch, bọn họ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư cũng không quá. Có không ít chuyện, nàng đều nói cùng hắn. Cuối cùng Tô Y vẫn là không có nhịn xuống, nàng thở dài, sau đó nhẹ giọng nói: “Đâu biết là sẽ biến thành như vậy đâu? Ta muốn dành cho đứa nhỏ này những thứ tốt nhất, lại đem hắn nuông chiều, dưỡng thành cái tính cách như vậy.”

Tạ Trạch không nói chuyện, Tô Y liền tiếp tục mở miệng: “Lúc trước ta sinh đứa nhỏ này, thời điểm khó sinh, Tạ Hạo ở bên ngoài ngoạn nhạc (vui chơi), không có trở về. Ta một người gian nan sinh hạ đứa nhỏ này. Ta biết Tạ Hạo không yêu đứa con trai này, cho nên ta tìm mọi cách muốn đền bù tình thương của cha mà Kính nhi thiếu hụt. Nhưng ta yêu thương Kính nhi thì đổi lấy cái gì? Hắn thế nhưng kêu một đứa hài tử cùng tuổi là dã loại. Giáo dưỡng của hắn tại sao lại như vậy…… Ta chưa bao giờ có ở trước mặt hắn nói qua cái này từ mà!”

Tạ Trạch nghe được Tô Y khó sinh, Tạ Hạo lại đối đãi nàng như vậy, nắm chặt nắm tay.

Hắn cảm thấy hận chính mình, nhưng hắn không thể không an ủi nàng nói: “Tạ Nghị có huyết thống người Hồ, trong phủ Trấn Quốc Công, Tạ Kính không ngừng mắng quá hắn dã loại. Chỉ là Tạ Kính cùng hắn đánh nhau, lúc này mới bị mọi người biết.”

Tô Y không tiếng động mà nước mắt chảy xuống: “Nhưng hắn cảm thấy chính mình không sai. Hắn chán ghét ngươi, cho nên ghét ai ghét cả tông chi họ hàng nên cảm thấy Tạ Nghị cũng chán ghét.”

Đôi mắt Tô Y thực đẹp, luôn là ẩn ẩn mang tình. Thời điểm nàng khóc càng là ánh sáng hút hồn, tựa hồ như chứa đựng muôn vàn sao trời.

Tạ Trạch sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó rũ mắt xuống.

Che dấu ở trong mắt hắn là dã tâm bừng bừng, hắn muốn nàng.

Tạ Trạch gian nan mà nói: “Hắn còn nhỏ.”

Nói, Tạ Trạch thay Tô Y lau nước mắt.

Tô Y lúc này mới phản ứng lại, nam nhân trước mặt đã không phải là thiếu niên năm đó nghe nàng kể khổ, hiện giờ hắn đã là một nam nhân thành thục, hơn nữa đối nàng có tâm gây rối.

Tô Y ngượng ngùng mà quay đầu sang một bên, tránh đi tay hắn, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ngươi nhìn ta, nói lung tung. Đại ca ngươi không cần để ý, coi như không nghe được đi.”

Tạ Trạch buông tay, tràn đầy tiếc nuối.

Nhưng mà hắn nói không nên lời cái gì êm tai nói, chỉ có thể nói:

“Muội nghỉ ngơi một chút, huynh đi tìm Tạ Kính nói chuyện.”

……

Lúc Hoàng Thượng triệu Tô Y vào cung, Tô Y còn cảm thấy có chút kỳ quái. Tình cảm của phụ hoàng với nữ nhi luôn không sâu, vậy tại sao lại bỗng dưng muốn tìm nàng ôn chuyện? Nhưng mà quân mệnh khó trái, nàng không thể không từ.

Tiến cung, Hoàng Thượng để cho Tô Y ngồi xuống, nói với nàng: “A Đâu à, phụ hoàng hôm nay tới là tìm con có việc.”

Trong lòng Tô Y cười lạnh, trước kia hắn đều kêu nàng là Gia Mẫn, hiện giờ lại kêu nàng A Đâu, nguyên lai là có việc muốn nhờ.

Nhưng mà trên mặt nàng vẫn là cung kính mà mở miệng: “Việc mà phụ hoàng phân phó, nhi thần nhất định làm theo.”

Hoàng Thượng vừa lòng mà cười cười: “Phiêu Kị tướng quân Tạ Trạch con quen biết đúng không? Các con là từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiện giờ lại là đại ca cùng đệ muội, hẳn là là rất quen thuộc mới đúng không.”

Tô Y không biết phụ hoàng nàng suy nghĩ cái gì, vì thế đáp: “Đúng vậy, đại ca thật sự là cùng nhi thần có chút giao tình.”

Hoàng Thượng thở dài: “Ta luôn luôn đem Tạ Thừa tướng coi như huynh đệ mà đối đãi, đối với Tạ Trạch thì xem là nhi tử của ta. Năm nay hắn gần ba mươi còn chưa thành hôn, nghe nói bên người một nữ nhân hầu hạ cũng không có. Người phủ Trấn Quốc Công đều không lo lắng sao?”

Tô Y rốt cuộc minh bạch.

Trần Quận Tạ gia đang bước lên đỉnh cao, lại có một người như Tạ Trạch là trọng thần khống chế binh quyền, phụ hoàng nàng không yên tâm. Phương diện khác muốn dùng phương thức tứ hôn để thay thế việc thăng quan cho Tạ Trạch, lại phương diện khác muốn ban cho một người tín nhiệm để giám thị Tạ Trạch.

Nhưng này cùng nàng có quan hệ gì? Nàng mới không thể không nghĩ kỹ chuyện này.

Tô Y bỗng nhiên mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ, kỳ thật nhi thần cũng không phải cùng đại ca rất quen thuộc……”

Lời Tô Y còn nói chưa xong, Hoàng Thượng đã ngắt lời:

“Con là nữ nhi của ta, ta còn không hiểu biết con sao? Lúc trước con thành hôn, đã nháo phải gả cho Tạ Trạch, đến ta còn biết.”

Sắc mặt Tô Y khẽ biến, Hoàng Thượng như thế nào biết chuyện này?

Hoàng Thượng thở dài một hơi: “Là mẫu hậu ngươi nói. Nếu không phải nàng nói, ta còn không biết con cùng Tạ Trạch từng có một đoạn thời gian như vậy.”

Tô Y vội vàng quỳ trên mặt đất: “Phụ hoàng, nhi thần đã không còn là đứa trẻ ngây thơ, một ít chuyện vụn vặt năm xưa, hiện giờ nghĩ lại đều là chê cười. Nhi thần là thê tử Tạ Hạo, sẽ không cùng Tạ Trạch có liên hệ gì. Nhi thần……”

Hoàng Thượng yêu thương mà sờ sờ đầu nàng, lại lần nữa ngắt lời nói:

“Có lẽ con buông xuống, nhưng Tạ Trạch còn chưa có buông đi?”

Ám vệ đáng chết, Tô Y mắng ở trong lòng, như thế nào mỗi ngày đều chú ý bát quái nhà người khác!

Tô Y không có trả lời, Hoàng Thượng liền tiếp tục nói: “Hôm nay ta triệu con tiến cung không phải vì quở trách chuyện con và Tạ Trạch…… Ta là muốn, nếu là con nguyện ý, không bằng tái giá đi. Chúng ta lúc trước khi bước lên ngôi hoàng đế, cũng là con gái của thảo nguyên, trên thảo nguyên có truyền thống anh chết em kế thừa.”

Tô Y ngây dại, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy cuối cùng chúng ta vẫn dùng phương thức nhà Hán để thống trị thiên hạ, giờ cách làm của con gái thảo nguyên, không cần noi theo nữa.”

Hoàng Thượng cười ra tiếng tới: “Nhưng ta lúc trước đã hỏi qua Tạ Trạch, hắn đã đáp ứng rồi.”

Tô Y tức muốn hộc máu: “Hắn đáp ứng là chuyện của hắn, nhi thần không muốn chính là không muốn.”

Hoàng Thượng thở dài: “Tốt đi, nếu con không muốn, vậy thì thôi.”

Tô Y trở về phủ công chúa, trong lòng vẫn cứ có chút lo sợ bất an.

Ngày hôm sau, như nàng dự liệu, thật sự đã xảy ra chuyện.

Tạ Hạo đã chết.

Tô Y nghĩ tới có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ cùng Tạ Hạo hòa li, nhưng nàng chưa từng dự đoán được nàng sẽ trở thành quả phụ.

Nhưng mà nàng lo lắng nhất, vẫn là hiện giờ Tạ Kính mất đi phụ thân. Không nói đến Tạ Kính rốt cuộc không chiếm được tình thương của cha, lấy tính tình được nuông chiều hiện giờ của Tạ Kính, nếu là không có phụ thân quản giáo, nên làm cái gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.