Mười Năm Về Sau

Chương 1: Chương 1




Editor: Tiêu Tịch Đại Nhân

Beta: Mặc Quân Tịnh Túc

Mây đen che lấp mặt trời, buổi chiều mưa to tầm tã, Tô Y chờ ở trước cửa Trần Quận Tạ thị dòng chính phủ Trấn Quốc Công, chờ Tạ Trạch người trong lòng nàng

Tạ Trạch ở trong mưa, mở một thanh dù giấy, chậm rãi đến gần Tô Y. Hắn mày kiếm mắt sáng, lớn lên thật tuấn mỹ, rồi lại mang theo khí khái nam nhi. Quan trọng nhất chính là dáng đứng hắn tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ cong.

Hắn nhìn thấy Tô Y, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ mà mỉm cười: “A Đâu, sao nàng lại tới đây?”

Sau lưng Tô Y vì khẩn trương mà hơi hơi phát run, nàng không nghe thấy tiếng nói của mình, chỉ là theo bản năng theo những gì nghĩ lúc trước mà nói: “Trạch ca ca, muội có việc tìm huynh, rất quan trọng, chúng ta đến Yến Nhiên Lặc Công trong đình nói đi.”

Tạ Trạch đời này mộng tưởng lớn nhất chính là có thể thoát khỏi sự kỳ vọng của gia tộc, bỏ bút tòng quân. Cho nên chỗ ở đình, bị hắn đặt tên Yến Nhiên Lặc Công. Bí mật này chỉ có Tô Y mới biết được.

Tạ Trạch không nói gì thêm, chỉ là gật đầu đáp ứng, cứ như vậy cùng Tô Y sóng vai đi tới đình Yến Nhiên Lặc Công. Hai người theo thứ tự ngồi xuống, lúc sau dâng hương rửa tay, dọn xong trà cụ, lúc này mới cho nô bộc lui xuống.

Tô Y ngượng ngùng mặt đỏ bừng, nàng không tự chủ được mà nhìn xem Tạ Trạch, tầm mắt nhìn thẳng hắn, rồi bị hắn phát hiện, trong nháy mắt lập tức dời đi ánh mắt. Thanh thanh giọng nói, Tô Y nếm thử trà rồi mở miệng: “Trạch ca ca……”

Tạ Trạch không có ngăn lời nàng. Chỉ là an tĩnh mà nhìn nàng, nghe nàng nói chuyện. Nhưng mà Tô Y lại không nói nổi nữa. Nàng nhìn ánh mắt hắn, không biết có phải ảo giác hay không, lại cảm thấy bên trong mang theo sự hiểu rõ và chờ mong.

Ánh mắt này ủng hộ nàng, Tô Y cuối cùng nói: “Trạch ca ca, phụ thân muội đã bắt đầu suy xét hôn sự của muội cùng ngũ tỷ.”

“Phải không?” Tạ Trạch bình tĩnh mà uống một ngụm trà, nói trả lời.

Tô Y có chút e lệ, nhưng mà tên đã lên dây, lại không thể không bắn: “Trạch ca ca, muội thích huynh. Nhưng huynh đối với muội có giống vậy không?”

Tạ Trạch rũ xuống mắt, che đậy cảm xúc trong mắt: “Thực xin lỗi, A Đâu, như muội biết, huynh vẫn luôn xem muội như muội muội mà đối đãi.”

Sắc mặt Tô Y dần tái nhợt xuống, nàng nghẹn ngào mà nói: “Muội không biết, Trạch ca ca, muội không biết.”

Tạ Trạch trước sau không có giương mắt, giọng nói hắn hơi hơi phát khô, nhưng mà vẫn tiếp tục nói: “A Đâu, thực xin lỗi. Muội là hậu duệ quý tộc hoàng thất, tự nhiên sẽ có hôn phu tốt, không cần lãng phí thời gian ở trên người huynh. Huynh vẫn luôn xem muội như muội muội, hy vọng về sau muội có thể tìm được nam nhân mình thật sự thích. A Đâu, thực xin lỗi.”

……

“A Đâu, Tạ Trạch sẽ không cưới con. Hắn là đích trưởng tử, là hy vọng trăm năm của dòng chính Trần Quận Tạ thị, thân là gia chủ tương lai của gia tộc. Làm Phò mã, đối người khác mà nói là dễ dàng chấp nhận để hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng với hắn thì không phải. Hắn vốn là hài tử lớn lên trong sự vinh hoa phú quý, hắn căn bản khinh thường đi làm Phò mã. Nếu làm Phò mã, hắn ở trong triều sẽ không được đảm nhiệm chức vị quan trọng, hắn làm sao sẽ nguyện ý khát vọng cả đời đều đổ sông đổ biển? Nếu như hắn nguyện ý thì người trong tộc hắn cũng sẽ không nguyện ý.” Hoàng Hậu nhìn nữ nhi của mình mà nói.

A Đâu là công chúa thứ sáu của hoàng thất, nhũ danh Tô Y. Giờ phút này nàng đang ngồi quỳ ở bên cạnh bàn, cùng mẫu thân nói chuyện. Váy áo nàng tứ tán nằm trên mặt đất, giống như một đóa đang nở rộ. Giờ phút này nàng rũ mắt, một mảnh trầm mặc.

Nàng rất đẹp. Xương cốt mềm mại, phong tư yểu điệu, khí chất thanh lãnh, khuôn mặt tinh xảo kiều diễm, rất câu hồn đoạt phách. Mi nàng như núi xa không điểm mà lớn, lông mi đĩnh kiều, hai mắt sở sở sinh tình, mũi cao thẳng, môi như chu sa không điểm mà đỏ, là tuyệt hảo mỹ nhân. Bây giờ nàng không nói một lời, cũng đủ để cho người kinh diễm.

Thấy nữ nhi không nói lời nào, Hoàng Hậu thở dài một hơi:

“Nếu con thích Tạ Trạch, không ngại nhìn xem đệ đệ Tạ Hạo của hắn? Phụ hoàng con coi trọng hắn, đã dò hỏi qua ý tứ nhà bọn họ, Tạ phu nhân hôm qua tiến cung, cùng mẫu hậu nói chuyện, có ý tứ muốn cưới con cho Tạ Hạo.”

Tô Y rốt cuộc lên tiếng, nàng ngẩng đầu, không dám tin tưởng mà nói: “Tạ Hạo? Cái tên hại chết mẫu thân Trạch ca ca cũng muốn cưới ta? Hắn xứng sao? Mẫu hậu cho rằng con không biết hắn bị mẫu thân hắn nuôi không dính khói lửa phàm tục, dù ở trong triều làm quan thì người trong nhà đều sợ gây hoạ, lúc này mới nghĩ để hắn mượn tên tuổi Phò mã một đời áo cơm vô ưu?”

Hoàng Hậu nhíu mày: “Tạ gia năm đó xác thật không phúc hậu, hôn nhân vốn là kết hai họ tốt đẹp, cuối cùng lại nháo thành như vậy. Nhưng Tạ Hạo dù là con vợ kế sinh ra nhưng cũng là con vợ cả dòng chính Tạ gia. Như vậy, hắn cũng là đệ tử do thế gia tôn quý giáo dưỡng, sẽ không kém. Con là công chúa, con xuất giá là ra hàng, ngươi vì quân thần bọn họ. Nếu con chán ghét bà bà (mẹ chồng), không để ý tới là được, nàng cũng không dám làm gì con cả.”

Tô Y phiết quá mức đi: “Con không muốn gả, trừ bỏ Trạch ca ca, ai con cũng không gả.”

Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, sau đó tức muốn hộc máu mà mở miệng: “Trừ bỏ Tạ Trạch ai con cũng không gả? Con đem thân phận công chúa coi như là gì? Con cho rằng con hưởng thụ vinh hoa phú quý không cần trả giá sao? Phụ thân con là ngôi cửu ngũ, còn muốn dựa hôn sự của con duy trì hoà bình trong triều, hôn sự của con chính là ân điển cho thần tử không phải ai cũng có, huống chi là con?”

Tô Y cười nhạo: “Ngài rốt cuộc kéo ra tầng tâm tư kia. Cái gì mà thế gia đệ tử nhân tài tuấn kiệt, là phụ hoàng một hai phải lợi dụng ta đưa tới ân điển cho Tạ gia đi. Mà ngài thì sao? Ta ngẫm lại, ngài cứ vội vã giới thiệu Tạ Hạo cho ta là ngóng trông cho Thái tử ca ca có thêm một phần trợ lực của Tạ gia đi.”

Hoàng Hậu cúi đầu, sau đó lại nâng lên. Nàng miễn cưỡng mỉm cười nói: “A Đâu, mẫu hậu dưỡng dục con nhiều năm như vậy, mẫu hậu tự nhận không thẹn với tâm.”

Tô Y cũng nở nụ cười: “Con sẽ gả, nhưng không phải vì ngài, cũng không phải vì Thái tử ca ca, mà là vì thịnh thế thái bình. Ngài nói rất đúng, con là công chúa, con có trách nhiệm của con. Con hưởng thụ mười sáu năm vinh hoa phú quý, cũng nên vì bá tánh làm chút cái gì. Nếu một hồi hôn nhân của con có thể đổi lấy quốc gia thanh bình, con như thế nào sẽ không muốn?”

Gả cho Tạ Trạch là gả, gả cho Tạ Hạo cũng là gả, huống chi Tạ Hạo cũng không phải cái yêu ma quỷ quái gì. Hơn nữa nàng là công chúa, vô luận như thế nào, nàng đều không cần nén giận.

Chỉ là nghĩ đến về sau phải làm đệ muội (em dâu) của Tạ Trạch, Tô Y che lại ngực, có điểm đau. Bất quá như vậy cũng tốt, Tạ Trạch vốn là đối nàng vô tình. Hiện giờ gả cho Tạ Hạo, nàng cũng sẽ hết hy vọng.

……

Ngồi ở trong kiệu hôn, nghe bên ngoài tiếng bá tánh nghị luận, Tô Y cũng có thể tưởng tượng ra buổi hôn lễ này long trọng. Tuy rằng không phải nàng chờ mong tân lang, nhưng là cả đời khả năng cũng chỉ có một lần hôn lễ có thể làm long trọng như vậy, Tô Y cũng thực thỏa mãn.

Cứ như vậy đi, nàng nghĩ đến, sở hữu tình ti (tình yêu), cũng nên chặt đứt.

Tô Y được thị nữ nâng hoàn thành nghi thức, đã được đưa đến tân phòng. Tân phòng ở phủ công chúa, công chúa sau khi xuất giá đều có thể sở hữu phủ công chúa xây dựng ở ngoài cung. Tạ Hạo còn ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa, Tô Y liền một người an tĩnh mà ngồi ở trên giường.

Nàng cầm cái khăn voan, thấy không rõ phòng, nhưng cũng biết căn phòng này nhất định bố trí cực kỳ long trọng. Nàng tưởng tượng thấy phòng hẳn là phải có bố trí như thế nào, bất tri bất giác thời gian cũng liền đi qua.

Tạ Hạo say khướt mà vào cửa lúc sau, bọn họ hoàn thành nghi thức cuối cùng, liền cho nô bộc lui xuống, đóng cửa lại.

Tô Y đánh giá Tạ Hạo. Hắn lớn lên thực mỹ, mang theo chút nữ khí, không bằng Tạ Trạch tuấn mỹ anh khí. Lưng hắn cũng không cong, chính là lại không có thẳng Tạ Trạch như vậy.

Tô Y vẫn luôn cảm thấy, một người nam nhân nếu lưng cũng không thẳng được, hắn cũng phế luôn đi.

Tạ Hạo miễn cưỡng làm nàng vừa lòng.

Nàng vươn tay, bắt đầu thay Tạ Hạo cởi bỏ quần áo. Mà Tạ Hạo mặc dù có chút say rượu, nhưng vẫn là vâng theo bản năng nam nhân bắt đầu cởi bỏ xiêm y Tô Y.

Cứ như vậy, một đêm điên đảo gối chăn.

Ngày hôm sau, Tô Y dậy thực muộn. Nương tử vốn dĩ hẳn là dậy sớm đi bái kiến cha mẹ phu quân, nhưng Tô Y là người nào? Nàng là công chúa. Nàng là quân, cha mẹ phu quân là thần, tự nhiên không tới phiên nàng đi bái kiến cha mẹ phu quân.

Cho nên Tô Y chậm chạp rời giường, sau đó mới đi Tạ phủ. Tạ phủ mọi người hành lễ với Tô Y, Tô Y chỉ là nâng Tạ Thừa tướng, miễn lễ hắn.

Tạ phu nhân sắc mặt không được tốt lắm, nhưng lại không phát tác được, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười đối Tô Y hỏi phu thê mới tân hôn vài câu. Lúc này bên cạnh Tạ phu nhân đã có thị nữ đi tới, ở bên tai nàng nói nhỏ, sắc mặt Tạ phu nhân lập tức trở nên cực kỳ vui sướng.

Sau đó Tạ Hạo liền ở Tạ phủ, Tô Y một mình trở lại phủ công chúa.

Nàng hỏi tì nữ đi theo nàng từ trong cung vào phủ công chúa:

“Hôm nay ta cảm thấy tất cả thiếu cái gì?”

Kỳ thật Tô Y biết thiếu cái gì, nhưng nàng vẫn là chờ tỳ nữ trả lời.

Tỳ nữ quả nhiên đáp: “Công chúa, là đại công tử Tạ gia không ở đó.”

Tô Y nói: “Ngươi đi tra Trạch ca ca…… Đại ca đi đâu.”

Hiện tại nàng là thê tử Tạ Hạo, cũng nên theo hắn kêu Tạ Trạch đại ca. Tô Y cười khổ, nàng thật sự nên buông xuống.

Thực mau liền có đáp án.

Tạ Trạch đêm qua để lại một phong thư, rời nhà đi ra ngoài. Tuy rằng không có tra được thư từ Tạ Trạch viết cái gì, nhưng hắn tựa hồ đối với sự an bài hôn sự gia tộc cảm thấy bất mãn, không muốn lại chịu sự khống chế của gia tộc, vì thế tới Phó Tái Bắc.

Tô Y thở dài, hắn cho tới nay mộng tưởng muốn thực hiện, rốt cuộc chính là…… Trách không được Tạ phu nhân cao hứng như vậy.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu là Tạ Trạch một không cẩn thận táng thân Tái Bắc, vậy Trần Quận Tạ thị trăm năm vinh quang đều sẽ đem cho Tạ Hạo.

……

Mười năm lúc sau, phủ công chúa Gia Mẫn.

Tô Y ngồi ở ghế trên, vẫy tay gọi nhi tử Tạ Kính: “Kính nhi, theo mẫu thân tới nơi này.”

Tạ Kính tám tuổi theo lời đi qua, bị mẫu thân ôm chặt. Tô Y ôm chặt lấy Tạ Kính, như là từ trong cái ôm này hấp thu lực lượng.

Nàng nói: “Đại bá phụ Tạ Trạch của con về rồi.”

“Đại bá phụ?” Tạ Kính hoang mang hỏi.

“Đúng rồi,” Tô Y nói, “Năm đó ở Trường An là đứng đầu tứ quân tử. Ngày xưa mẫu thân thành hôn khi đại ca rời đi Trường An, tới Phó Tái Bắc. Hắn hiện giờ là Phiêu Kị tướng quân, lập tức phải trở lại.”

“Phiêu Kị tướng quân là cái quan chức gì?” Tạ Kính hoàn toàn không có cảm nhận được cảm xúc của mẫu thân, hỏi.

“Địa vị dưới Đại tướng quân, hàng tâm phẩm.”

Tô Y nhẹ giọng đáp.

“Mẫu thân,” Tạ Kính rốt cuộc phát hiện, “Người phát run?”

Tô Y run rẩy nói: “Kính nhi, mẫu thân hôm nay mệt mỏi, không bằng con đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Tạ Kính lo lắng mà nhìn nhìn Tô Y: “Được, vậy mẫu thân con đi trước.”

Đãi Tạ Kính đi rồi, Tô Y phảng phất cả người mất đi sức lực, nằm liệt ngồi ở ghế trên. Đối với việc giữ lễ nghi công chúa mà nói, đây là biểu hiện độ mỏi mệt của nàng.

Nữ quan Văn Chiêu bên cạnh Tô Y đau lòng mà nhìn nhìn, mở miệng nói: “Công chúa, người nếu là không muốn đi liền không cần phải đi, hoàng gia cũng sẽ hiểu cho ngài, sẽ không trách tội.”

“Bọn họ là không dám trách tội. Ta không phải muốn không đi, ta chỉ là……” Tô Y không nói tiếp nữa, mà là thay đổi đề tài, “Lần này nghe nói đại ca mang theo đứa con nuôi trở về. Nói là con nuôi, chỉ sợ là hắn ở Tái Bắc cùng nữ nhân vô môi tằng tịu với nhau sinh hạ đi.”

“Công chúa……” Văn Chiêu thở dài.

Tính tình Tô Y công chúa, nếu không phải sinh khí, thì làm sao sẽ nói từ vô môi tằng tịu với nhau như vậy đâu.

Tô Y cũng đã nhận ra chính mình tức giận, nàng bỗng nhiên an tĩnh lại, dùng tay che lại mặt: “Chung quy là hài tử của hắn. Ta tưởng ta còn là không đủ yêu hắn, nếu không ta sẽ yêu ai yêu cả đường đi.”

Văn Chiêu nói: “Công chúa, ngài cùng hắn hiện giờ là quan hệ đại ca cùng đệ muội, nếu ngài muốn tốt a. Hiện giờ ngài phải vì tiểu công tử tính toán a, nếu ngài nháo xảy ra chuyện gì ……”

Tô Y bình tĩnh mà nói: “Ngươi nói rất đúng. Ta nên buông xuống.”

Tô Y nói chính là thật sự, nàng hiện giờ là mẫu thân, không có gì quan trọng hơn so với nhi tử. Đó là chuyện cũ năm xưa, nàng thật sự cần thiết muốn quên mất.

Ngày hôm sau, người Tạ gia sớm tụ tập ở phủ Trấn Quốc Công. Chỉ là chờ thời điểm Tạ Trạch đến, Tô Y không có tới.

Tạ Trạch ở Tái Bắc này mười năm, biến hóa thật sự rất lớn. Hắn từ một công tử thế gia, biến thành tướng quân đi ra thây sơn biển máu.

Hắn vừa đến nhà liền đảo qua mọi người, sau đó phát hiện Tô Y không ở đây.

A Đâu đi nơi nào?

Nhưng hắn biết hiện tại không phải thời điểm hỏi, chỉ phải kiềm chế không phát.

Cùng phụ thân nói xong chuyện cũ, không cùng mẹ kế nói chuyện, trong nhà không có huynh đệ tỷ muội và mẫu thân (ruột) của hắn nên hắn cùng bọn họ đều không thân cận.

Hắn trở lại phòng mình, liền hỏi trung phó bên người:

“A Đâu…… Gia Mẫn công chúa đi đâu?”

Tạ Trạch vẫn là không muốn xưng hô với nàng thành đệ muội, phảng phất làm như vậy thì có thể lưu lại khoảng thời gian đã mất.

Nô bộc hồi bẩm nói: “Gia Mẫn công chúa ở trong phủ công chúa bồi tiểu công tử, hôm nay không có tới Tạ phủ.”

Sắc mặt Tạ Trạch biến đổi, hắn bình tĩnh hỏi: “Tiểu công tử?”

Trong thanh âm hắn bình tĩnh tràn đầy khí thế mưa gió sắp đến sơn mãn lâu.

“Đúng vậy. Gia mẫn công chúa sau hai năm ngài đi rồi sinh hạ Tạ Kính tiểu công tử, nàng tự mình lấy tên.” Nô bộc đáp.

Tạ Trạch bắt tay đặt ở trên thân kiếm. Tư thế này khiến cho hắn tùy thời có thể rút kiếm ra khỏi vỏ, luôn có thể cho hắn cảm giác an toàn. Bây giờ hắn khổ sở, hắn không tự chủ được mà làm ra tư thế như vậy.

Hắn nói với nô bộc: “Thay ta đệ bái thiếp, ta muốn gặp Gia Mẫn công chúa.”

……

Mười ngày sau, phủ công chúa Gia Mẫn.

“Tướng quân, thỉnh.” Văn Chiêu nói.

Nàng là cố ý tới cửa tới đón tiếp Tạ Trạch, Tạ Trạch là trọng thần trong triều, không thể tùy ý đối đãi.

Văn Chiêu hầu hạ Tô Y nhiều năm, Tạ Trạch và nàng cũng có chút quen thuộc. Hắn mở miệng hỏi: “Ta trở về ngày ấy, A Đâu tại sao lại không có tới phủ Trấn Quốc Công?”

Văn Chiêu cười lạnh một tiếng: “Cái kia thì phải hỏi đệ đệ ngài. Nếu không phải chuyện hắn bao nuôi ngoại thất (nuôi tình nhân) bị công chúa phát hiện, công chúa như thế nào sẽ không đi?”

Tạ Trạch nghe được lời này, lại là khổ sở, lại là vui sướng. Hắn khổ sở là nữ nhân hắn yêu nhất không có được đến, rồi lại ti tiện cảm thấy vui sướng là vì nàng không có cùng nam nhân khác bên nhau lâu dài.

Tạ Trạch rũ mắt xuống, không tiết lộ ra chút nào cảm xúc: “Ta quay về sẽ giáo huấn hắn, để A Đâu không cần sinh khí.”

Văn Chiêu cười nhạo: “Công chúa ngày hôm trước đi tìm Tạ Thừa tướng, hắn cũng là nói như vậy, nhưng đến nay đều không có tin tức.”

Tạ Trạch biết Văn Chiêu không vui, cũng không hề nói thêm cái gì.

Tạ Trạch nhìn thấy Tô Y, hắn thế nhưng lập tức sững sờ ở tại chỗ. Tô Y năm nay hai mươi sáu tuổi, tuy rằng là mẫu thân một hài tử, nhưng là vẫn cứ thực mỹ. Nàng mỹ ở chỗ nàng tinh xảo, nàng lãnh đạm, khí chất nàng sống trong nhung lụa.

Cách xa nhau mười năm, Tạ Trạch từng trong thời gian mười năm vô số lần ở trong đầu miêu tả khuôn mặt nàng. Mỗi lần hắn nhớ tới tâm đều sẽ vô cùng đau đớn mà bây giờ nữ nhân này cứ như vậy đứng ở trước mặt hắn. Hắn vốn tưởng rằng mười năm thời gian sẽ làm hắn thành thục, nhưng nhìn thấy nàng trước mặt, hắn vẫn là cái xúc động mao đầu tiểu tử. (đứa trẻ con hay xúc động, bốc đồng)

Hắn thở dài, vô luận bao nhiêu lần, hắn sẽ như cũ vì nàng từ bỏ vinh hoa phú quý của mình, xúc động rời nhà tới Phó Tái Bắc.

Mà Tô Y lại không có nghĩ Tạ Trạch có nhiều ý tưởng như vậy, nàng bình tĩnh mà nhìn Tạ Trạch: “Đã lâu không thấy, đại ca.”

Cái xưng hô này làm tâm Tạ Trạch đau đớn.

Nhưng mà hắn vẫn là cười với nàng, ánh mắt luyến tiếc mảy may dời đi.

Hắn đối nàng nói: “Trước kia nàng đều kêu ta Trạch ca ca, sao hiện giờ kêu ta là đại ca?”

Hắn kỳ thật biết vì cái gì, nhưng hắn tình nguyện làm bộ không biết, hy vọng nàng vì hắn giả ngu mà không thay đổi xưng hô lúc trước.

Nhưng mà Tô Y không có như hắn mong muốn.

Tô Y bình tĩnh như cũ mà nói: “Ta hiện tại là thê tử Tạ Hạo, là đệ muội của ngươi, tự nhiên nên theo hắn kêu ngươi một tiếng đại ca.”

Tạ Trạch ở thời điểm không thể khống chế được biểu tình thì cúi đầu xuống, phảng phất vẫn là mang theo ý cười nói: “ Được, đại ca thì đại ca.”

Tô Y không nói gì, bằng vào nhiều năm ở chung, nàng đương nhiên biết Tạ Trạch còn chưa có nói xong. Nàng chờ hắn mở miệng. Chính là, nàng có một loại dự cảm không rõ.

Tạ Trạch nói: “Muội năm đó còn nói ít sao? Muội nói muội yêu huynh.”

Có lẽ là đoán được câu trả lời Tô Y, không đợi Tô Y mở miệng, Tạ Trạch tiếp tục nói: “Năm đó gia tộc an bài Tạ Hạo làm Phò mã của muội, bọn họ không cho phép huynh đem tiền đồ lãng phí ở trên người của muội. Huynh khi đó không thể phản kháng bọn họ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của bọn họ. Nhưng huynh thật sự không cam lòng, cho nên ở buổi tối đại hôn của muội, huynh căm phẫn mà ra đi, tới Phó Tái Bắc. Năm đó huynh không có năng lực yêu muội, hiện tại huynh đã trở về, không phải năm đó huynh……”

Tô Y đánh gãy lời hắn nói, nói: “Chuyện đó giờ cùng ta không quan hệ, chuyện đã cũ rồi.”

Tạ Trạch sắc mặt khẽ biến, nhưng mà hắn vẫn như cũ nói tiếp:

“Huynh yêu muội. Năm đó huynh không có năng lực cho ngươi hạnh phúc, cho nên huynh tới Phó Tái Bắc, hiện giờ huynh có thể cho muội hạnh phúc quyền lực…… Huynh không để bụng muội hiện tại là thê tử của ai, huynh chỉ nghĩ……”

“Ngươi không để bụng, ta để ý.” Tô Y lại lần nữa đánh gãy hắn, “Ta để ý Kính nhi bởi vì ta chịu ủy khuất. Nghe nói ngươi cũng có một người con nuôi, ngươi không vì hắn mà suy xét sao?”

Tạ Trạch rốt cuộc không nhịn xuống, ở nàng trước mặt hắn vĩnh viễn sẽ không thành thực: “Con nuôi ta, hắn sẽ có cha đẻ vì hắn suy xét, A Đâu, huynh chỉ để ý muội.”

Tô Y bình tĩnh mà nói: “Cám ơn ngươi để ý ta, nhưng thực xin lỗi, ta không yêu ngươi, hiện tại ta chỉ đem ngươi như ca ca. Nếu ngươi không muốn như vậy thì làm huynh muội cũng không thể, vậy tiếp tục nói đi.”

Tạ Trạch xoa xoa thái dương, thống khổ mà nói: “A Đâu, muội thật sự không cần huynh?”

Tô Y thở dài: “Thực xin lỗi, ta không cần ngươi.”

=================

Vào fanpage Mặc Quân Tịnh Túc để theo dõi thêm nhiều truyện khác.

Có người sẽ thắc mắc cách xưng hô của 2 nhân vật ở 10 năm về sau, tại nam chính xưng hô huynh – muội, còn nữ chính xưng hô ta – ngươi?

Để giải thích: Do nam chính vẫn còn lưu luyến với nữ chính, muốn níu lại tình xưa, nên xưng hô huynh – muội, theo 1 cách nói nào đấy là cố chấp, không muốn chấp nhận sự thật rằng hai người đã không thể trở về như trước Còn nữ chính đã quyết tâm dứt bỏ tình cảm với nam chính, không yêu nam chính nữa, và nữ chính là công chúa - quân, nam chính là tướng quân – thần, mà địa vị nam chính cao nên nữ chính xưng hô ta - ngươi là đúng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.