Mục Thần Ký

Chương 17: Chương 17: Phá Linh Thai Bích




Sắc mặt Tiên Thanh Nhi chuyển biến, trong chốc lát trở nên cực kỳ dữ tợn xấu xí, thân thể cô gái nhỏ này bắt đầu phồng lên, thân thể bên dưới vang lên từng tiếng xì xì, từng cái khớp xương dưới đôi chân gầy như que củi đâm thủng váy của nàng, đâm vào mặt đất nghe leng keng, thân thể trở nên vừa to vừa dài, như một con rết to lớn được tạo thành từ xương cốt!

Sau lưng nàng còn có lớp vỏ cứng bằng xương nhô lên cao vút khiến thân thể nàng khòm xuống, từng cánh tay do xương cốt tạo thành mở ra, ngón tay như những cái vuốt sắc, vô cùng sắc bén!

Sau đầu của nàng mọc ra từng cây gai tựa như sừng hươu uốn lượn, trên mặt dày đặc nếp nhăn, đáng sợ đến không nói nên lời, trong miệng phát ra âm thanh sắc bén đến cực điểm, tựa như tiếng kêu của vô số nữ nhân vỡ giọng hòa lẫn vào nhau, lạnh lùng nói: “Ngươi vào đây cho ta!”

Tần Mục ngẩng đầu đánh giá con rết cái mọc đầy xương cốt này, lắc đầu nói: “Không vào.”

Quái vật trong miếu tức giận gào thét liên tục, từng cái chân một nhanh chóng đi vòng quanh trong miếu, một vòng lại thêm một vòng, đột nhiên đánh về phía cửa miếu, lúc này lại nghe thấy được tiếng ào ào vang đến, ốc đảo này chấn động, từng cái xiềng xích thô to không ngừng lay động.

Tần Mục vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một đầu của những sợi xiềng xích này chìm trong sông, dây xích quấn quanh tượng Phật vàng lớn đứng sững trong miếu kia, một đầu khác thì lại trói trên người quái vật. Trên người quái vật kia mang rất nhiều vòng vàng, xiềng xích chính là móc vào trên những chiếc vòng vàng này, khi nàng muốn lao ra cửa miếu thờ liền bị xiềng xích kéo trở lại.

Quái vật kia giương nanh múa vuốt, nhưng vẫn không có cách nào có thể đi ra khỏi cửa miếu nửa bước. Tần Mục dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, tiếp tục điều tiết hơi thở, tu luyện “Bá thể Tam Đan công”, khôi phục thể năng.

Sau một lát, phía sau cậu yên tĩnh trở lại, quái vật kia không cách nào thoát khỏi xiềng xích, đột nhiên đổi hướng, nhằm Kim Phật phía trong miếu, kêu lên: “Lão trọc Thiên Sát, trấn áp lão nương! Ngươi muốn lão nương chết đói sao? Tên nhóc này không dâng hương cho ngươi, vì sao ngươi không cho ta ăn hắn?” Tượng Phật bị nó xúc phạm, lù lù bất động, quái vật kia nổi giận, vòng tới vòng lui chung quanh tượng Phật, đánh bay không biết bao nhiêu bộ xương trắng sau lưng tượng Phật.

Tần Mục quay đầu nhìn lại, trong lòng khẽ giật mình, xương trắng ở nơi đó đều là xương người, không biết có bao nhiêu người đã chết trong ngôi miếu nhỏ đổ nát này! Lại không lâu sau đó, quái vật trong miếu kia yên tĩnh lại, nhặt lại từng khúc xương trắng, giấu vào phía sau lưng Kim Phật, trừng cặp mắt vằn vện tia máu gắt gao nhìn Tần Mục ngoài miếu.

“Lừa trọc, thịt đưa tới cửa, thịt đưa tới cửa rồi đó... “ Nó lại đi tới sau cửa miếu, nhìn chằm chằm sau gáy Tần Mục, nước bọt như dòng suối không ngừng chảy ra. Chốc lát, nó lại biến thành dáng dấp bé gái Tiên Thanh Nhi, quần áo hở hang, cười hì hì nói: “Thiếu niên, đến cùng xấu hổ đi...”

Định lực của Tần Mục rất mạnh, mắt điếc tai ngơ, cuối cùng cũng xem như khôi phục lại khí lực, nguyên khí cũng đạt trở lại mức cao nhất, chỉ cảm thấy trải qua một ngày khổ tu này thì nguyên khí lại tiến bộ không ít. Trong lòng cậu khẽ động, dứt khoát thúc giục nguyên khí, đọc thầm Ma âm, lần thứ hai xung kích Linh Thai bích. “Kỳ khả đa, tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da...”

Nguyên khí của cậu vừa nhằm về phía Linh Thai bích thì đột nhiên bên trong cổ miếu truyền đến từng tiếng nổ vang, hoa văn kỳ lạ bên dưới vị Kim Phật sơn son thiếp vàng này vậy mà có từng vệt hào quang màu máu lưu chuyển, huyết quang bị giấy thếp vàng bao phủ, giấy thếp vàng vậy mà cũng phát ra ánh vàng xán lạn!

Ầm ầm…

Bỗng xuất hiện một trận rung động dữ dội, vốn dĩ chỉ là tượng Phật bằng đồng mạ vàng vậy mà lại có thể mở mắt, bắn ra khí thế ngập trời, trong tai Tần Mục lập tức truyền đến một tiếng thét uy nghiêm: “Tà ma ngoại đạo! Dám to gan làm càn trước mặt bổn tọa, tụng niệm chân ngôn Ma thần, coi trời bằng vung! Ta lấy chân ngôn Phật môn hàng phục ngươi!”

Sắc mặt quái vật trong miếu kịch biến, chỉ thấy vị Kim Phật này thế nhưng lại giơ tay nắm lấy xiềng xích, kéo quái vật kia đến độ không trụ nổi được thân mình, không tự chủ được bị kéo tới trước tượng Phật.

Phù phù...

Quái vật kia bị oai nghiêm của Kim Phật ép tới quỳ rạp dưới đất, vừa vặn quỳ gối trước tượng Phật, không thể động đậy. “Án ma ni bát di hồng! Án ma ni bát di hồng! Án ma ni bát di hồng...” Vị Kim Phật này há mồm, phát ra từng đoạn Phạn âm, giống như một vị Phật đà chân chính đang tụng niệm chân ngôn, quái vật kia nghe thấy Phật âm thì dường như bị sức mạnh vô hình nghiền ép linh hồn, đau đến kêu khàn thảm thiết.

Ở ngoài miếu, Tần Mục bị chân ngôn của Phật môn kia oanh kích, tâm thần đại loạn, nhưng vào lúc này nguyên khí của cậu vừa vặn vọt tới trước Linh Thai bích, từng đoạn Thần âm như từ chín tầng trời truyền đến, tựa như Thần linh ngụ trên tầng trời cao đang tụng kinh. Thần âm gặp phải Phật âm trong miếu, lập tức trở nên vang dội lên, chống lại Phật âm, áp lực đè nén lên nguyên khí của cậu giảm đi rất nhiều.

“Cơ hội tốt!” Tần Mục không chút nghĩ ngợi, trong miệng phát ra âm thanh, tụng niệm Ma âm, cao giọng nói: “Kỳ khả đa tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da! Kỳ khả đa tát ma da, bàn nhược bàn nhược tát ma da, kỳ khả đa bàn nhược tát ma da!” Phật âm trong miếu càng mãnh liệt: “Án ma ni bát di hồng! Án ma ni bát di hồng!” Cùng lúc đó, trong mi tâm của Tần Mục Thần âm truyền từ chín tầng mây cũng tự động cao vút lên: “Quan, minh, đoan, tĩnh, vô, tư, giang, do! Thiên, thì, đỗi, hề, uy, linh, nộ!” Ba loại âm thanh hòa vào nhau xông về phía mi tâm cậu, vách ngăn nơi Linh Thai bích lập tức biến mất! Tần Mục thừa thế xông lên, khống chế “Bá thể Tam Đan công”, thúc giục tất cả nguyên khí phóng về Linh Thai bích!

Rầm…

Nước sông cuồn cuộn dâng trào, sóng lớn vỗ nứt bờ, lúc sóng vỗ vào trên bờ thì Linh Thai bích của Tần Mục cũng phát ra một tiếng vang thật lớn, ầm ầm đổ nát, khiến nguyên khí mênh mông cuồn cuộn của cậu nhảy vào Linh Thai Thần tàng! Sau đó, nguyên khí càng điên cuồng từ trong Linh Thai Thần tàng của cậu dâng trào ra, chỉ một lát đã tỏa ra khắp toàn thân, thậm chí ngay cả trong chân tóc của cậu nguyên khí cũng tràn đến như nước vỡ bờ, từng sợi tóc dựng thẳng lên! Linh Thai bích, không còn sót lại một chút gì!

Phá bích thành công!

Tần Mục ngẩn ngơ, ngừng tụng niệm Ma âm, mà Thần âm kia cũng đột nhiên biến mất, bên trong miếu thờ, Phật âm của vị Kim Phật này không còn đối thủ, cũng ngừng lại, tượng Phật lại khôi phục như bình thường, không hề nhúc nhích, chỉ có quái vật dưới chân tượng Phật kia bị Phật âm thuyết ra, không biết sống chết ra sao, nằm sấp ở đó không nhúc nhích.

Trong mi tâm Tần Mục, hàng rào vô hình ngăn cản cậu mở ra Linh Thai Thần tàng cuối cùng cũng biến mất, Linh Thai Thần tàng rốt cục hiện ra, không còn bất kỳ trở ngại gì!

“Mình thật sự phá được bích rồi?” Trong lòng Tần Mục không kiềm chế được, mừng như điên, ở trước miếu reo hò. Cậu đã uống không biết bao nhiêu Tứ Linh huyết, lại chậm chạp không thể thức tỉnh Bá thể, mà hiện tại, chỉ dựa vào ba loại âm thanh Thần Ma Phật tranh đấu lẫn nhau mà phá bích, lồng ngực nho nhỏ của cậu lập tức bị cảm giác thành công lấp đầy.

Không lâu sau, Tần Mục mới bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ: “Linh Thai bích, Linh Thai Thần tàng, nếu là thần tàng thì trong đó nhất định có bảo bối của Thần lưu lại cho mình...”

Cậu nhắm mắt lại, “nhìn” ánh sáng vàng rực giữa mi tâm, ý thức của cậu cẩn thận từng li từng tí một “tiến vào” Thần tàng thần bí này, chỉ thấy Linh Thai Thần tàng là một cái không gian kỳ dị, bên trong đâu đâu cũng có ánh sáng màu vàng rực rỡ, như là động thiên phúc địa vô cùng cổ xưa.

Ý thức của cậu chui vào, Linh Thai Thần tàng thật giống như một biển ánh sáng, ánh sáng khắp nơi, giống như Tiên cảnh, ý thức được ánh sáng tưới tắm, rất là thư thái. Ý thức của cậu bay trong vùng biển rực rỡ ánh sáng này không biết bao lâu, vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì.

“Không phải nói là Linh Thai Thần tàng sao? Sao bên trong không có thứ gì? Lẽ nào Thần lấy bảo bối của mình đi rồi?” Tần Mục buồn bực, Linh Thai Thần tàng đã bị mở ra, thế nhưng Thần tàng nằm ở đâu?

Đột nhiên, cậu nhìn thấy trong biển ánh sáng còn có một bức tượng đá, đứng lẻ loi trong biển ánh sáng, rất trơ trọi.

“Bên trong Linh Thai Thần tàng tại sao có một tượng đá? Lẽ nào đây chính là Thần Tàng?” Tần Mục vô cùng kinh ngạc, ý thức bay lượn quanh tượng đá, nhìn từ trên xuống dưới, lúc này cậu mới phát hiện chỗ quái dị, tượng đá chỉ là ảo giác của cậu, cũng không phải là được điêu khắc từ tảng đá. “Tượng đá” này tựa như ngọc mà không phải ngọc, tựa như đá nhưng cũng không phải đá, sáng lấp lánh, nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác mềm mại.

Kỳ lạ nhất chính là, dáng dấp của “tượng đá” lại có vài phần giống cậu, hơn nữa càng nhìn càng giống như Tần Mục lúc mới hai, ba tuổi!

“Bên trong Linh Thai Thần tàng là pho tượng của mình? Lẽ nào Thần biết được dáng dấp của mình rồi làm tượng và đặt trong Linh Thai Thần tàng?” Tần Mục buồn bực, ý thức của cậu nhẹ nhàng đụng vào tượng đá, đột nhiên ý thức không thể khống chế được chảy vào trong tượng đá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.