Mục Thần Ký

Chương 464: Chương 464: Kiếm Pháp Và Kiếm Thương




Tần Mục ngửa mặt nhìn lên cung điện, nơi đó có thật nhiều nữ tử bay ra và đáp xuống các ngọn núi. Có lẽ Chân Thiên cung đã sớm nhận được tin tức, biết Tần Mục tụ tập mấy đại thế gia đến đây chinh phạt, các nàng sớm có phòng bị.

Ầm ầm!

Đột nhiên núi đá một ngọn núi lớn nổ tung, vô số loạn thạch bay tán loạn và rơi ra khỏi núi. Ngọn núi đang biến hóa kinh người, từ ngọn núi biến thành cự nhân núi nguy nga.

Cự nhân núi ngồi xổm, đột nhiên rút hai cái chân thật lớn ra khỏi lòng đất, chấn động lớn làm mặt đất run run.

Trận sư Hòa Y Y đưa tay, Quân thành cực lớn dừng lại.

Ở giữa dãy núi, cự nhân núi đứng lên, bàn tay khổng lồ lớn hơn trăm mẫu cũng đảo qua không trung. Một cơn gió lớn ập tới, đột nhiên cầm lấy một ngọn núi hình kiếm.

Âm thanh chói tai vang lên, tảng đá hình kiếm trên ngọn núi lại bị cự nhân núi rút ra.

Tên cự nhân núi dùng sức rút mạnh, ngọn núi hình kiếm tróc ra khỏi núi đá. Chờ hắn nhấc lên, tảng đá hình kiếm trên ngọn núi lộ ra bản thể đầy vết rỉ loang lổ.

Đó là ngọn núi to lớn như kiếm!

Vẻ mặt Tần Mục đầy ngưng trọng, hắn ngước đầu nhìn vào cự nhân núi và thanh đại kiếm kia.

Nội tình Chân Thiên cung quá to lớn, thậm chí còn vượt qua Thánh địa Trung Thổ. Bất kể Đạo môn hay Đại Lôi Âm tự, kể cả với Thiên Ma giáo, nơi này có nội tình vô cùng kinh người.

Ầm ầm, ầm ầm!

Từng tiếng nổ lớn vang lên, từng ngọn núi phát sinh biến hóa. Núi rừng biến thành cự nhân cao ngàn trượng đến mấy ngàn trượng, cũng cầm vũ khí khó tưởng tượng trong tay.

Đây chính là thủ hộ giả Chân Thiên cung.

Rất nhiều nữ đệ tử Chân Thiên cung đứng trên vai hoặc đỉnh đầu cự nhân núi, phập phồng theo bước chân của cự nhân núi, trên gương mặt đằng đằng sát khí.

Tần Mục nhìn Mộc Ánh Tuyết. Nếu lúc trước không có Mộc Ánh Tuyết hạ độc Hùng gia, như vậy Ngọc gia rất khó cướp đoạt Chân Thiên cung, cướp đi quyền lực của Hùng gia.

Chỉ dựa vào những cự nhân như ngọn núi kia, đây chính là lực lượng đáng sợ, vượt qua trăm vạn đại quân.

- Bày trận!

Hòa Y Y cao giọng hét một tiếng, nữ tử Hòa gia trong tòa thành lập tức rời khỏi thành. Từng người mang theo rất nhiều trận kỳ, đón gió lay động, rất nhiều linh binh trận pháp lớn nhỏ bay xuống đất.

Nữ tử Hòa gia lắp ráp nhanh chóng, Tần Mục nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rung động. Nữ tử thần thông giả Hòa gia nhanh chóng lắp ráp linh binh tạo thành một chiếc xe bắn đá. Từng xe bắn đá đứng phía sau Quân thành, trục xe xoáy chặt.

Từng nữ thần thông giả Phương gia thôi thúc thần thông, đi theo phía sau từng cự nhân núi của bọn họ. Không ngừng có tảng đá lăn xuống, co lại thành từng tảng đá lớn, tự động lăn vào trong khung của xe bắn đá.

Vô số nữ thần thông giả Hi gia tung ra hạt giống cỏ, cỏ cây sinh trưởng khắp núi đồi, sau lưng các nàng hình thành biển màu xanh lục. Từng cự nhân cây không ngừng tiến lên phía trước.

La gia kiếm sư La Doãn Ngọc cầm theo kiếm, xoạt xoạt xoạt, phía sau nàng có hàng vạn nữ tử La gia cũng cầm theo kiếm. Trên người bọn họ tỏa ra khí khái hào hùng.

- Phúc gia tỷ tỷ!

Mộc Ánh Tuyết kêu lớn.

Phúc Vân Hi ra lệnh một tiếng, thần thông giả Phúc gia gọi mây đen. Đám mây đen nghịt nối thành biển mây bao phủ trăm ngàn dặm, sấm sét vang dội. Từng vòi rồng to lớn và sấm sét thô to xuất hiện trong tầng mây, vòi rồng vặn chuyển động thân thể nhưng không tiến lên, mà là bị thần thông giả Phúc gia khống chế.

Mộc Ánh Tuyết mang theo thần thông giả Mộc gia Lôi Sơn thành tiến lên, bản thân vùi các loại kịch độc vào trong gió. Vòi rồng kịt độc hút vào trong mây đen, chúng biến thành màu đen và màu xanh lục kỳ dị.

Cho dù lôi đình ẩn hiện cũng tỏa ra màu xanh lục.

Toàn bộ tầng mây bị kịch độc của Mộc gia bao phủ.

Một cơn gió lớn vọt tới phía sau Tần Mục, lay động quần áo thiếu niên trên cổng thành, cũng tung bay về phía trước.

Gió thật lạnh, mang đi nhiệt lượng thừa trên người hắn.

Máu của hắn quá nóng.

Nữ thần thông giả Tây Thổ thể hiện phong thái chiến trường khác biệt với Duyên Khang, nhưng tương tự cũng làm người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Bậc cân quắc không thua đấng mày râu, những nữ tử này quyến rũ động lòng người trong mắt nam nhân nhưng khi lên chiến trường, các nàng chính là chiến sĩ cường đại nhất.

Khắc nghiệt.

Phía trước Chân Thiên cung tràn ngập khí tức tiêu điều, mây đen ép thành. Thành như bị phá vỡ chỉ có tiếng gió, không có thanh âm nào khác, áp lực làm người ta phát cuồng.

Nhưng vào lúc này, một người bay ra khỏi cung điện trên biển mây, cũng bay qua từng cự nhân núi, những cự nhân núi làm như không thấy hắn.

- Bá Cẩu!

Sắc mặt đám người Hòa Y Y, Mộc Ánh Tuyết, Phúc Vân Hi khiếp sợ. Các nàng đối mặt cự nhân núi thủ hộ Chân Thiên cung cũng không đổi sắc nhưng đối mặt với bóng người đang bay tới, vẻ mặt không thể không thay đổi.

Hòa Y Y khẽ quát một tiếng, Quân thành lập tức phát sinh dị biến. Quân thành chia rẽ, vô số hòn đá lơ lửng nhanh chóng tạo thành một đại trận phòng ngự, cũng bảo hộ con cháu Hòa gia bên trong.

Một tảng đá nâng nàng bay lên, cũng tiến vào trong trận pháp.

Đột nhiên, bên người nàng xuất hiện thêm một người, Hòa Y Y nghiêng đầu nhìn sang. Lại là Tần Mục, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.

- Kiếm linh bày thiên binh!

La Doãn Ngọc hét to, hàng vạn nữ tử thần thông giả La gia cùng lấy khí ngự kiếm. Vô số lưỡi phi kiếm phát ra tiếng keng keng keng, nổi giữa không trung, hóa thành kiếm trận khổng lồ. Vô số lưỡi phi kiếm phi hành xen kẽ trên cao, mặc dù nhiều nhưng không rối loạn.

La Doãn Ngọc phiêu phù trong kiếm trận, nàng cầm một thanh kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn vào người tới.

- Bát Trụ Thiên!

Phương Thải Điệp quát thật lớn, đột nhiên cự nhân núi sau lưng va chạm và hóa thành từng cây cột cực lớn, đỉnh thiên lập địa, tròn vo. Tám cự nhân núi tiến lên, cũng rút cột ra gánh lên đầu vai, đằng đằng sát khí.

Các gia tộc khác cũng thi triển thủ đoạn, bọn họ khẩn trương nhìn người tới. Cho dù là mẫu tử Liễu gia Liễu Như Nhân và Liễu Chân Khanh cũng khẩn trương không ngớt. Các nàng đi tới trước thần quang hoàng kim, tùy thời chuẩn bị mở phong ấn thả thần thi.

Tần Mục trong lòng chấn động, vị này Bá Cẩu chỉ là một mình đến đây, liền suýt nữa để Tây Thổ các đại thế gia lấy ra thủ đoạn cuối cùng, không thể không nói vị này Bá Cẩu oai phong lẫm liệt.

- Nam tử học Ngọc tới từ Thượng Thương, tại sao lại làm các gia tộc Tây Thổ cẩn thận như vậy, như lâm đại địch?

Trong lòng hắn buồn bực, các môn phái Tây Thổ không nhiều bằng Duyên Khang quốc, chủ yếu là thế gia khống chế. Mười đại thế gia, mỗi một thế gia đều có thực lực không thể xem thường, hơn nữa người nào cũng có sở trường riêng, bản lĩnh phi phàm. Đừng nói khách tới từ Thượng Thương, cho dù thần linh Thượng Thương hạ giới cũng chưa chắc làm các nàng cẩn thận như vậy.

Xem ra Bá Cẩu không chỉ là khách tới từ Thượng Thương đơn giản như vậy.

Nhưng chờ bóng người tới trước mặt, hắn mới phát hiện vị Bá Cẩu kia cũng không phải hung thần ác sát như mình tưởng tượng. Ngược lại hắn là một nam tử tướng mạo không tầm thường, thân thể cao lớn, vạm vỡ, rất anh tuấn.

Hắn mặc quần áo không biết dùng vật liệu gì vệt thành, vải vóc rất bóng mượt. Dường như mỗi sợi tơ là phù văn hình thành, thỉnh thoảng trên mỗi sợi tơ sẽ phát ra ánh sáng rất nhỏ.

Quần áo rất vừa vặn, tạo cho người ta cảm giác hắn không có mỡ thừa.

Trang phục của hắn là trang phục nam tử Tây Thổ, trên đầu quấn vải trắng. Vải trắng có màu vàng đỏ giao nhau nhưng không giống nam tử khác, trên người hắn có rất ít trang sức.

Mũi hắn rất cao, ánh mắt ôn nhuận, chỉ nhìn thoáng qua sẽ làm cho người ta có hảo cảm.

Tần Mục nhìn sơ qua kẻ này, lại cảm thấy dung mạo của hắn có mấy phần tương tự Thượng Thương Ngọc quân. Tần Mục đã từng chiêm ngưỡng thi thể Ngọc quân, Ngọc quân có thể nói là nam tử hoàn mỹ, cho dù bị Duyên Phong Đế bắn chết nhưng di dung không tầm thường.

- Khí chất của hắn có phần tương tự Hư Sinh Hoa.

Tần Mục quan sát người tới, hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn còn cảm thấy vị Bá Cẩu này có phong thái tương tự với Duyên Khang quốc sư.

Khí chất của Hư Sinh Hoa là mọi việc không liên quan gì đến ta, ta từ thiên ngoại vào phàm trần, hồng trần cuồn cuộn không dính vào người. Việc này liên quan đến công pháp hắn tu luyện. Mặc dù Tần Mục kéo Hư Sinh Hoa vào phàm trần nhưng hồng trần cuồn cuộn cũng khó sửa đổi nam tử xuất sắc đó, hắn tùy thời có thể vứt bỏ hồng trần mà đi.

Mặc dù Duyên Khang quốc sư có vẻ lạnh lùng, ăn nói có ý tứ, nhưng đó là khí phách vô địch và tầm mắt bao quát non sông sau khi đã đạt tới đỉnh cao.

Hắn là đại tông sư có thành tựu phi phàm, trong lòng của hắn chỉ có cải cách, chỉ có biến pháp. Tất cả đạo lí đối nhân xử thế đều bị hắn dứt bỏ, bất kỳ người nào ngăn cản cải cách biến pháp của hắn đều là chướng ngại. Hắn sẽ thi triển thủ đoạn lôi đình trừ bỏ chướng ngại.

Vị Bá Cẩu tới từ Thượng Thương lại có phong thái và khí chất của Hư Sinh Hoa và Duyên Khang quốc sư.

- Hòa tộc trưởng.

Nam tử quấn lụa trắng đi tới, hắn hành lễ với đám người Hòa Y Y:

- Mộc tộc trưởng, Liễu tộc trưởng, Phương tộc trưởng...

Mặc dù mọi người là kẻ địch nhưng lại đáp lễ, nói:

- Bá Cẩu.

Nam tử đầu quấn lụa trắng mỉm cười, nhìn về phía Tần Mục, hắn lại tươi cười và chào hỏi:

- Tần Nhân Hoàng.

Nội tâm Tần Mục hơi động, hoàn lễ và nói:

- Bá Cẩu. Xin hỏi Bá Cẩu làm thế nào biết đến tồn tại nho nhỏ như ta?

- Tần Nhân Hoàng không cần tự xem nhẹ mình.

Nam tử đầu quấn lụa trắng nói:

- Lịch đại Nhân Hoàng, ta đều chú ý tới. Ta còn tự mình hạ giới gặp qua Nhân Hoàng đời trước. Tứ chi của hắn, ngươi đã thấy chưa?

Hắn giương tay vỗ một cái, một nữ tử Mộc gia thân bất do kỷ lăng không bay tới dừng trước mặt hắn hai trượng, muốn đấu tranh nhưng không thể động đậy.

Nam tử kia vung tay lên, một cánh tay cụt rơi xuống.

Hắn nhẹ nhàng xua tay, cánh tay cụt bay về phía Tần Mục, mỉm cười nói:

- Tần Nhân Hoàng mời xem.

Khóe mắt Tần Mục co giật, nguyên khí tuôn ra, cẩn thận nhìn chăm chú vết thương trên cánh tay cụt. Khóe mắt lại run rẩy dữ dội, giọng nói khàn khàn:

- Kiếm thương giống nhau.

- Chính là ta.

Nam tử quấn lụa trắng mỉm cười ấm áp:

- Nhận ra kiếm thương trên người hắn, hắn cũng không có giấu diếm ngươi.

Phía sau các đại thế gia, Duyên Khang quốc sư và Hùng Tích Vũ quan sát từ đằng xa, cũng không tới gần. Đột nhiên Duyên Khang quốc sư nhìn thấy nam tử đầu quấn lụa trắng xuất kiếm, sắc mặt hắn biến hóa, mất đi thần thái ung dung:

- Nguy rồi! Ta đã biết lai lịch của Bá Cẩu kia! Nhanh bảo các đại thế gia Tây Thổ trở về!

Hùng Tích Vũ lắc đầu nói:

- Tên đã lên dây, không phát không được, bây giờ muốn lui cũng lui không được. Vì sao tâm thần quốc sư đại loạn?

Duyên Khang quốc sư hít một hơi thật dài, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía:

- Ta nhận ra kiếm pháp này, loại kiếm đạo này! Đó là kiếm pháp chặt đứt tứ chi của lão Nhân Hoàng, người đến không phải người Ngọc gia Thượng Thương, mà là một Chân Thần từ thượng giới xuống.

Trước trận, đột nhiên Tần Mục trấn tĩnh lại. Hắn tươi cười, hoàn toàn không có ý khẩn trương, thản nhiên nói:

- Ngươi không có khả năng dùng chân thân hạ giới, nếu là bản thân ngươi hạ giới, còn có thể ở chung với bè lũ xu nịnh Tây Thổ? Không phải chân thân hạ giới...

Hắn ưỡn ngực, lộ ra tư thế hổ lang, ánh mắt sắc bén:

- Đánh chết ngươi cũng không khó khăn cỡ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.