Mục Thần Ký

Chương 16: Chương 16: Bé Gái Trong Miếu




Mặt sau ngọc bội là một đôi tròng mắt sáng sủa, tuy Tần Mục mới chỉ mười một tuổi nhưng cũng biết được rất nhiều chuyện.

Có một lần cậu theo Tư bà bà ra khỏi thôn, ngoài thôn có một sản phụ sắp sinh, việc đỡ đẻ rất thuận lợi, tình cảm thắm thiết của một nhà ba người khiến cho cậu xúc động. Tần Mục liền hỏi Tư bà bà mình được sinh ra như thế nào, cha mẹ mình đang ở đâu, Tư bà bà không có cách nào trả lời được, không thể làm gì hơn là nói cho cậu biết cậu được bà bà nhặt về, lúc nhặt được cậu thì khối ngọc bội này đã được đeo trên người cậu rồi.

Bởi vậy mà Tần Mục rất quý trọng khối ngọc bội này, luôn mong có một ngày có thể dựa vào mảnh ngọc bội này mà tìm được cha mẹ mình, hỏi bọn họ vì sao lại bỏ rơi mình.

Sau một hồi, thiếu niên nhét ngọc bội trở lại chỗ cũ ở trước ngực, khuôn mặt bình tĩnh, sự khác lạ của ngọc bội vừa nãy cậu giấu ở đáy lòng. Ở phía sau lưng cậu, Tư bà bà cũng đã quay trở về phòng.

Ngày thứ hai, bọn người Mã gia, người mù, người què cùng người câm tiếp tục ra ngoài săn bắn, bắt nhiều Tứ Linh thú hơn luyện máu tẩm bổ cho Tần Mục, Tứ Linh thú xung quanh phạm vi mấy trăm dặm cơ bản đã bị bốn đại hung thần này bắt sạch sành sanh, đến mức bốn người không thể không đến chỗ xa hơn để bắt Tứ Linh thú.

Trưởng thôn hành động bất tiện, dược sư thường thường ra ngoài hái thuốc, đồ tể hận đời, thỉnh thoảng phát rồ, người điếc thì chỉ có hứng thú với thư họa, ngày thường có thể làm bạn tu luyện với Tần Mục chỉ còn có Tư bà bà.

Thế nhưng Tư bà bà cũng thường không ở trong thôn, bà là thợ may, cũng là bà đỡ, thôn trang gần bên nhờ bà đến may đồ, lâu lâu cũng sẽ nhờ bà bà đến đỡ đẻ cho sản phụ. Sáng sớm hôm nay Tư bà bà đã đi khỏi, dược sư cũng ra ngoài hái thuốc, đồ tể và người điếc mang trưởng thôn ra ngoài, tựa vào cổng thôn, hai người một người mài đao, một người vẽ tranh.

Tần Mục không có việc gì làm, một mình đi về phía bờ sông, từ khi người phụ nữ bị biến thành bò sữa kia bị người què đâm chết thì cậu chẳng còn việc gì để làm nữa.

Bên bờ sông, thiếu niên hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng tràn khí giống như phồng lên, lồng ngực của cậu càng ngày càng phồng, sau đó vận chuyển nguyên khí khiến lồng ngực lại từ từ xẹp xuống. Cậu vẫn chưa thở ra, mà dùng nguyên khí tưới đều lá phổi, để phổi trở nên cứng cỏi hơn, áp súc không khí trong phổi, từ mười phần thu nhỏ lại còn một phần!

Tần Mục tiếp tục hít không khí vào, lồng ngực vẫn không ngừng nhô lên, mãi đến tận khi đạt đến cực hạn, thiếu niên mới dừng lại, như mũi tên rời cung bước ra một bước! Trên mặt sông, hai luồng sóng nước tách ra hai bên, ở giữa hai luồng sóng, Tần Mục đạp sông mà đi, đi như bão táp!

Đột nhiên, trong sông lóe lên ánh đao, trong lúc chạy cậu rút dao mổ lợn ra, đao lóng lánh, giống như giao long bay lượn lên xuống, đó là đao pháp của đồ tể! Đao pháp như người, đao pháp giết heo của đồ tể hận đời, có một loại ngông cuồng ngang ngược không phục trời không phục đất, ánh đao quay cuồng, từ mặt sông gây sức ép đến những nơi cậu đi qua.

Đột nhiên ánh đao thu lại, Tần Mục tra dao mổ lợn ở phía sau như cũ, chuyển qua sử dụng quyền pháp của Mã gia, nguyên khí truyền thẳng đến hai tay, vận khí vào đầu ngón tay, co ngón tay thành quyền, thân như dòng sông đổ vào biển rộng, mang dòng nước xiết từ trên cao nguyên đánh tan trời cao, liên miên không dứt.

Thức thứ nhất trong Lôi Âm Bát thức, Chích Thân Đông Hải Hiệp Xuân Lôi! Cậu đánh ra hết quyền này tới quyền khác, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng sông lớn cuồn cuộn, tiếng sóng lớn như tiếng sấm, nhảy vào biển rộng, trong lúc vô tình quyền pháp cũng xuất hiện ý cảnh tương tự.

Quả đấm của cậu bỗng xòe ra, năm ngón tay trong lòng bàn tay đột nhiên chấn động, không khí phía trước tay bị ép một cách mạnh mẽ, sau đó như muốn nổ tung lên, mặt sông bị chấn động, nổ thành từng đoá bọt nước văng tung toé.

“Vẫn không được, không thể làm được Chưởng Tâm lôi.” Tần Mục có chút thất vọng, cấp thấp nhất trong Lôi Âm Bát Thức của Mã gia là triển khai được Chưởng Tâm lôi, một quyền một chưởng, bắn ra tiếng sấm vang đùng, không chỉ chấn nhiếp hồn người, uy lực cũng đồng dạng kinh người. Mà tu luyện tới cấp độ thâm hậu thì chính là thần thông, khống chế lôi đình, cấp độ này thì còn lâu cậu mới có thể đạt tới.

Trong lúc lao nhanh cậu lại gỡ từ trên lưng xuống một cây trượng trúc, mũi trượng điểm ra, cũng không phải triển khai côn pháp bình thường, mà là thương pháp. Cậu theo người mù học tập côn pháp, côn pháp của người mù chính là thương pháp, cây thương lớn như con rồng giận dữ cuốn lấy nước sông, xoắn, điểm, đâm, chọc, mỗi một chiêu gậy trúc đều mang theo nước sống bốc lên.

Tần Mục thả gậy trúc ở sau lưng, lại từ trên lưng gỡ xuống một cái chuỳ sắt lớn, sử dụng tới chùy pháp thợ rèn câm truyền thụ, chùy pháp đơn giản vụng về, sức lực vạn cân, nặng vô cùng, cùng Tần Mục đang cấp tốc chạy nhanh chính là hai thái cực!

Một lúc sau, cậu cảm giác được nguyên khí không đủ, thân thể uể oải, khí lực sắp tiêu hao hết, lúc này mới nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đã rời xa Tàn Lão thôn, đi tới hạ du cách đó trăm dặm. “Trong lúc rèn luyện, vậy mà vô tình mình lại chạy đến nơi xa như vậy?”

Tần Mục nhìn thấy giữa dòng sông có một ốc đảo, nước sông mãnh liệt chảy qua hai bên, trong lòng khẽ động, hướng về phía ốc đảo mà đi tới. Sau một hồi, cậu bước chân đạp xuống mặt đất, leo lên ốc đảo.

Ốc đảo không lớn, như một mỏm núi nhỏ nằm giữa dòng sông, bán kính chừng hơn dặm, dựng đứng ngay giữa lòng sông, cao chừng bốn mươi trượng, cây cỏ xanh um. Trong rừng rậm không nghe được bất kỳ tiếng chim nào, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Ngay phía trước cách Tần Mục không xa có một ngôi miếu thờ ẩn trong rừng, lộ ra vách tường tàn tạ.

Tần Mục tiến về phía trước, chỉ thấy miếu thờ khá tồi tàn, đã nhiều năm không được tu sửa, đâu đâu cũng có mạng nhện, tuy nhiên nếu nghỉ chân ở đây thì cũng không tệ.

Cậu dừng lại trước miếu, cửa miếu ngã mất một cánh, bên trong tối tăm, nhưng còn có thể nhìn thấy một vị Đại Phật đứng sững trong miếu, tượng Phật được sơn son thiếp vàng, hiện ra kim quang.

Thế nhưng, đã rất lâu rồi không có ai tới nơi này, giấy thếp vàng tróc ra không ít, lộ ra đồng thai, trên đồng thai viết một ít văn tự kỳ dị, vặn vặn vẹo vẹo nhìn cứ như nòng nọc. Mà trên người tượng Phật còn có những sợi xiềng, sợi xích to lớn, những sợi xích này khóa tượng Phật lại.

Tần Mục phát hiện những sợi xiềng xích này kéo dài từ bên trong tòa miếu nhỏ ra ngoài, thẳng tới bên bờ ốc đảo, đi sâu vào lòng sông. “Kỳ quái, vì sao những sợi xiềng xích lại khóa vị Đại Phật này... Mù gia gia nói vào miếu thì thắp hương, đây là quy củ, mình không mang hương, chỉ có thể nghỉ chân trước miếu.”

Tần Mục hắng giọng một cái, khom người hướng về miếu thờ vái một vái: “Tiểu sinh là người Tàn Lão thôn, nhà ở bên kia bờ sông, đi ngang qua bảo tự, mượn bảo địa nghỉ chân, đã quấy nhiễu chủ nhân nơi đây, trong lòng bất an.” Cậu chần chờ một chút rồi tiếp tục tụng niệm lời người mù dạy cậu, nói: “Tiểu sinh thuở nhỏ thận hư người yếu, nguyên dương sớm tiết, trong miếu nếu là có Thần Tiên tỷ tỷ thì không nên đến hại ta.”

Người mù là một người từng trải, lời của ông Tần Mục đương nhiên là tin tưởng tuyệt đối, người mù dạy cậu nói thế nào thì cậu liền nói như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Cầu nguyện một lúc, Tần Mục ngồi ở trên thềm đá, cởi giày sắt trên chân, mở thỏi sắt buộc ở trên bắp chân ra, bắt đầu điều tiết thân thể, khôi phục thể lực.

Suốt chặn đường này, chân cậu luôn mang giày sắt, bắp chân cột thỏi sắt chạy nhanh trên sông, giày sắt, thỏi sắt là được thợ rèn câm chế tạo cho cậu lần nữa, nặng hơn cả lần trước.

Đột nhiên, bên trong miếu thờ sau lưng cậu truyền đến một tiếng cười nhẹ của nữ hài, giòn tan: “Ngươi nói chuyện rất thú vị, thôi được, ta sẽ không ăn ngươi.” Tần Mục vội vàng xoay người, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào có một cô bé ngồi trên bàn tay tượng Phật kia, tuổi chắc cũng tầm cỡ cậu, cũng khoảng mười một mười hai tuổi, tóc tết thành ba bím, hai bím tóc nhỏ buông xuống trước ngực, bím tóc to thì xõa xuống sau lưng, đang lắc chân nhìn cậu cười hì hì.

Răng cô bé gái kia sáng loáng, vòng vàng nơi mắt cá chân chạm qua chạm lại, vang lên tiếng leng keng khiến nụ cười của nàng tựa hồ cũng biến thành ánh nắng mùa xuân long lanh.

Tần Mục vội vàng đứng lên, nói: “Vị Thần Tiên tỷ tỷ này...”

“Thần Tiên tỷ tỷ ở nơi nào?” Cô bé kia nhảy khỏi tay tượng Phật, cười nắc nẻ, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: “Ta tên Tiên Thanh Nhi, ở gần đây, ta chưa bao giờ thấy qua Thần Tiên tỷ tỷ. Ngươi tên là gì?”

Tần Mục thấy nàng cười xán lạn, không giống như người xấu, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta tên Tần Mục, ý tứ chính là đứa bé chăn bò họ Tần. Ta vốn có một con bò, bà bà và gia gia trong thôn đều để ta đi chăn bò.”

Tiên Thanh Nhi đi tới sau cánh cửa miếu, mở ra một cánh cửa khác, nhìn cậu từ trên xuống dưới, lại nhìn phía sau cậu một chút, đột nhiên cười hì hì nói: “Bò của ngươi đâu?”

Tần Mục chần chờ một lát, nói: “Bò đã biến thành nữ nhân, giờ đã không còn bò rồi.”

Tiên Thanh Nhi kinh ngạc, nhảy nhót nói: “Còn có chuyện chơi vui như thế hả? Làm sao biến thành bò được? Ngươi có thể biến được không?”

Tần Mục lắc đầu nói: “Hiện giờ ta còn chưa biết rõ, nhưng bà bà ta biết.”

Tiên Thanh Nhi có chút thất vọng, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi cũng biết. Ngươi còn có chuyện gì chơi vui, mau vào nói cho ta một ít đi!”

Tần Mục nhấc chân lên, đang muốn đi vào cổ miếu, đột nhiên ánh mắt của cậu lướt qua Tiên Thanh Nhi, chỉ thấy đằng sau tượng Phật trong cổ miếu đổ nát kia lộ ra mấy cây xương trắng, trong lòng không khỏi giật thót, bước chân lơ lửng giữa không trung, không hạ xuống, chần chờ nói: “Mù gia gia nói vào miếu phải dâng hương, đầu tiên phải cúi đầu vái Phật trong miếu, ta không có mang hương, có lẽ không nên đi vào.”

“Vào đi mà!” Tiên Thanh Nhi cười ngọt ngào nói.

Tần Mục hấp háy mắt, rút cái chân đang lơ lửng trên không trung về, cười chất phác hơn cả người què: “Có lẽ không nên vào, ngươi ra đây, ta kể ngươi nghe một số chuyện vui là được.”

Ánh mắt Tiên Thanh Nhi lấp lóe, hàm răng cắn vào môi đỏ, cười ha ha nói: “Ta biết một số chuyện tốt hơi xấu hổ mà chỉ con trai và con gái mới có thể chơi, ngươi vào đây, ta dạy cho ngươi.” Hơi thở nàng thơm như lan, trong âm thanh mang theo sự mê hoặc, vừa nãy nàng xinh đẹp hồn nhiên, nhưng bây giờ lại có thêm chút quyến rũ động lòng người.

Tần Mục đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng nói: “Ta thuở nhỏ thận hư...”

“Ngươi đi vào đây ngay!” Từ miệng bé gái truyền đến tiếng rống giận dữ như sấm nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.