Mưa Cuối Mùa

Chương 11: Chương 11: Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời




---------Chương 11: Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời--------

Nghiêm Châu

“Cốc, cốc”

“Vào đi”

Vương Kiến Hạo thư thái ngồi ở bàn làm việc, trên tay anh đong đưa một cây bút màu xám, dưới bàn thì chất hàng đống tài liệu đang đợi anh phê duyệt.

La thư kí từ tốn bước vào, đặt một bản hợp đồng xuống trước mặt anh:“Tổng giám đốc, bản hợp đồng này cần ngài kí gấp”

Vương Kiến Hạo nhoài người ngồi thẳng dậy, anh đưa tay ra kí lên một đường chữ vừa nhanh lại vừa sắc sảo, trông như rồng bay phượng múa. Kí xong, anh đặt cây bút xuống, điềm đạm cất giọng:“Sản phẩm chúng ta đang nâng cấp tôi muốn hai tuần nữa phải được tung ra thị trường. Có rất nhiều công ty khác vừa đánh hơi dược loại nâng cấp tân tiến này nên phải gấp rút cho tôi”

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ”

La thư kí nhẹ nhàng lấy lại bản hợp đồng từ trên bàn làm việc của Vương Kiến Hạo, nhưng cô vẫn chưa rời đi, vì khi chưa hết điều căn dặn thì anh sẽ chưa nói cô phải rời đi. Đó là một điêu tất yếu trong công việc của anh.

Vương Kiến Hạo đan hờ ngón tay lại, đôi mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt La thư kí. Cuối cùng giọng anh vẫn trầm thấp cất lên:“Chuyện tôi nhờ cô điều tra ra sao?”

La thư kí có phần giật mình, anh nhìn cô như vậy chỉ làm cô thêm không được tự nhiên:“Vâng, Dương thiếu cùng Cô Đường đã có hôn ước từ trước, nhưng hôn ước ấy lại bị huỷ bỏ, sau đó người thay thế Cô Đường cùng đính hôn với Dương thiếu lại là chị cô ta”

Anh nghe xong, thì chống hai tay lên mép bàn, bàn tay đan lại tuỳ tiện đặt dưới cằm. Ánh mắt người đàn ông sâu hun hút như nước dưới hồ, người nhìn vào rất khó để nhận ra anh đang toan tính điều gì.

“Cô có biết vì sao mà bị đổi từ em thành chị không?” Vương Kiến Hạo đột nhiên đặt một câu hỏi nằm ngoài tầm kiểm soát của La thư kí, khiến cô có chút lúng túng.

“Không ạ”

“Đó là vì tôi” Khoé môi anh cười lên một cách xảo quyệt.

La thư kí nghe thấy nhưng lại không hiểu ý vị trong lời nói của anh, so với tính cách có phần hơi quái đản này cô hiểu rõ như nắm chắc trong lòng bàn tay.

Vương Kiến Hạo xoay ghế đi, anh hướng mắt ra ngoài cửa sổ sát đất, bên dưới là cả một thành phố thu nhỏ lại trong mắt.

Anh trầm lặng suy nghĩ, bỗng khoé miệng anh cười lên rất nhẹ, nụ cười như đại diện cho hàm ý mỉa mai và khinh thường.

Anh biết, Dương Trạch chỉ được chọn một trong hai, một là em, hai là chị. Nhưng anh đã giữ lại cô em thì chẳng phải cô chị sẽ phải thế thân sao? Và danh dự, bộ mặt của Dương gia cao như thế, nào có chấp nhận một cô con dâu là con nuôi?

*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*

Khi Đường Tâm ngủ dậy cũng đã trôi qua hai tiếng. Đường Tử Hân kiên nhẫn ngồi đợi, trong tâm cô còn mong muốn chị ấy ngủ thêm, bởi dù có thế nào cô vẫn sẽ ngồi đợi chị tỉnh dậy.Đường Tâm pha hai tách cafe Lam Sơn rồi cùng Đường Tử Hân tiến lên ban công của công ty.

“Em biết chuyện rồi?” Đường Tâm nhẹ nhấp một ngụm cafe, sau đó nhìn thẳng em gái mà hỏi khẽ.

“Vâng, là Dương Trạch cho em biết”

Bây giờ đã chuyển sang tháng mười, gió thổi càng lúc càng lạnh. Mặt Trời dường như cũng mất đi năng lượng, chiếu những tia sáng nhạt nhoà xuống trần gian.

Từng cơn gió thu nhè nhẹ vờn lên mái tóc một ngắn một dài của hai cô gái trẻ, hai người chẳng hác nào những bông anh túc xinh đẹp nở rộ trong nắng sớm.

Bầu không khí im lặng như tờ, chỉ nghe đâu đó tiếng ồn ào của xe cộ di chuyển dưới tầm mắt, tiếng gió lanh lảnh, xì xào bên tai.

“Tử Hân, chị xin lỗi”

“Tại sao chị lại phải xin lỗi? Không một ai có lỗi cả” Đường Tử Hân nhìn chị, ánh mắt thoáng buồn bã, đau lòng.

Đường Tâm im lặng, cô không lên tiếng. Cô đưa lê miệng nhấp một ngụm cafe ấm, sau đó thì tiếp tục im lặng.

“Chị, cho em thời gian được không? Chị chỉ cần cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, em nhất định sẽ mang mọi thứ đặt lại vị trí cũ, em là em, chị là chị, không ai phải thay thế cho nhau cả”

Đường Tâm ngập ngừng bắt đầu nghẹn lời. Ánh mắt cô bị nỗi buồn bủa vây che kín đi mất. Suốt một thời gian qua cô đã phải chịu áp lực từ mọi phía. Ngày nào đi làm về Đường Sâm cũng đang trong tình trạng say mèm mà chửi rủa cô, ông nhất quyết bắt cô phải đính hôn với Dương Trạch. Ông nói nếu trở thành Dương phu nhân không phải sẽ có quyền có tiền hay sao? Nhưng cô phải lấy người cô một chút cũng không có tình cảm thì liệu có hạnh phúc không?

Câu trả lời là không!

Từ đó, đêm nào cô cũng chìm trong biển rượu, cô không đi làm, nhà thì chưa một ngày nào quay về. Thời gian đó đới với cô như một bế tắc, giống như bị rơi vào mê cung tối tăm vô thức không thể tìm được lối thoát.

Đường Tâm vốn đã không muốn nói với Đường Tử Hân, cô không muốn em gái phải chịu thêm áy náy về phía mình.

“Được, bao nhiêu thời gian cũng chẳng là gì cả. Nếu ta không thể cố nữa thì không sao cả, chị sẽ đính hôn với Dương Trạch, điều đó cũng tốt mà phải không?” Đường Tâm giương lên một nụ cười bất đắc dĩ.

“Không, em sẽ làm được” Đường Tử Hân đặt tách cafe xuống phần lang cang, cô đưa tay nắm lấy bàn tay kia của chị, cô bỗng thấy tay chị thật lạnh, hơi lạnh cũng lấn chiếm cả trái tim cô.

“Cả hai chị em mình sẽ không ai phải đính hôn với anh ta, em không được là vì thân phận của em, còn chị thì vì chính tương lai chị sau này. Nên như thế lỗi sẽ chẳng phải là của ai” Đường Tâm nắm chắc lấy bàn tay của em gái, cô mỉm cười nhẹ. Thời gian bình yên này cô như muốn nó dừng lại mãi mãi, sẽ không bao giờ trôi đi nữa.

Đường Tử Hân gật đầu:“Nhưng em cũng có thể đính hôn với Dương Trạch mà, tình yêu anh ấy dành cho em là thật lòng”

“Nhưng còn Vương Kiến Hạo?”

Ba chữ Vương Kiến Hạo khiến trong lòng cô bỗng xuất hiện một tảng đá đè nặng. Phải, vẫn còn một nhân vật như thế nữa. Nếu cứ một ngày cô ở bên cạnh Vương Kiến Hạo thì sẽ thêm một ngày cô và Dương Trạch khó khăn hơn. Và điều ấy càng thôi thúc cô phải rời xa Vương Kiến Hạo càng nhanh càng tốt.

“Chỉ là mau chóng rời khỏi anh ta thôi” Đường Tử Hân thấp giọng nói. Bỗng trong tâm trí cô bỗng xẹt qua hình ảnh của tối hôm đó, Dương Trạch ôm cô chặt cứng, ở bên tai cô thủ thỉ những lời nói ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chân thật. Từng lời nói cũng như câu chữ đều khiến tim cô phải rung động, anh chính là người đàn ông đầu tiên mang cho cô những cảm giác sâu sắc như thế.

Cô bất giác mỉm cười và hình ảnh ấy đều được thu gọn vào tầm mắt của Đường Tâm.

“Chị, em có thể cảm nhận được tình cảm của Dương Trạch dành cho em là thật, anh ấy chưa từng đùa giỡn”

Ngừng lại một lát, Đường Tử Hân điềm đạm kể tiếp.

“Ngày hôm đó, ngoài sông Hậu Hải, Dương Trạch đã nói cho em thời gian, anh ấy còn nói với em rằng sẽ cho em hạnh phúc mà em muốn, em biết ngay khoảng khắc đó em đã rung động. Từ bé đến giờ em luôn chưa từng tin vào tình yêu nam nữ, em nghĩ em rất bảo thủ. Từ những ngày đi học, em chỉ biết vùi đầu vào học hành, kì nào cũng đứng nhất trường nhất khối, và em cũng bất giác quên đi thứ được gọi là tình yêu, không được chạm vào nên cảm giác cũng nhanh chóng nhạt nhoà. Khi lên những năm đại học, em gặp Dương Trạch, anh ấy đối xử với em vô cùng tốt, anh ấy là tiền bối nên luôn chỉ dạy em những cách làm một kiến trúc sư giỏi, anh ấy còn mua rất nhiều đồ ăn ngon cho em mỗi khi em vào thư viện đọc sách, những khi em nổi hững tắm mưa thì anh ấy là người duy nhất mang khăn đến lau khô tóc cho em, anh ấy đã làm cho em tất cả, ngay cả bây giờ anh ấy cũng đang vì em. Nhưng bây giờ và năm đó em chưa từng thích anh ấy như nam nữ bình đẳng, em nghĩ em đã mất khả năng yêu. Những vào tối hôm dó, em đã rung động, em có niềm tin nhiều hơn, em cảm nhận được một chút được gọi là yêu, em muốn bắt đầu, em muốn yêu một lần”

Khi tình yêu nào đó chạy đến gõ cửa trái tim bạn, thì điều tốt nhất bạn nên làm đó chính là mở cửa, dù cho đó là tình yêu chân thành, tình yêu hờ hững, tình yêu xinh đẹp hay tình yêu xấu xí. Nếu bạn cứ thế mà đóng cửa, thì tình yêu đang đứng đợi bạn ngoài cửa kia sẽ theo năm tháng mà bỏ đi mất. Nhưng bất chợt vào một ngày nắng nhạt nhoà, bạn mở cửa, bạn ngạc nhiên, một tình yêu nào đó vẫn còn đợi bạn ở đây, nhưng chỉ là tình yêu đó không còn đủ sức lực để bước vào trái tim bạn.

Trong mắt Đường Tử Hân dâng trào lên cảm xúc mãnh liệt, cô cũng không còn cảm thấy đau buồn như trước, dường như niềm vui đang vây quanh cô.

Cô bỗng sực nhớ, đã lâu rồi cô chưa tâm sự với Đường Tâm, lần trước cô nhớ không lầm là một năm trước, khi đó hai chị em ngẫu hứng nói chuyện với nhau rất lâu.

Đường Tâm nghe em gái nói ra như thế trong lòng cô nhẹ nhõm biết nhường nào, nếu cô không hạnh phúc thì Đường Tử Hân nhất định phải hạnh phúc, không phải hạnh phúc ít mà phải hạnh phúc nhiều, nhiều hơn những hạnh phúc mà cô đã từng có.

“Phải, em phải biết yêu chứ. Dù thế nào chị vẫn sẽ ủng hộ em, tất cả vì em là em của chị”

Cuộc tâm sự cứ thế trôi xa đi, ai cũng đều thoải mái, họ đã buông thoả lòng mình, kể cho nhau nghe có lẽ sẽ tốt hơn là phải cất giấu như kho báu trong lòng.

*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*_*

Dương gia

“Ba, xin ba chấp thuận cho con được lấy Tử Hân là vợ” Dương Trạch cêt lên một giọng nói kiên định nhưng điềm đạm.

Dương Chuẩn đang ngồi trên ghế sofa, ông nghe vậy thì nhíu mày, trong lòng ông cũng sắp nổi lên cơn bão lớn:“Đừng nhai đi nhai lại cái câu đó với ta!”

“Ba muốn ra sao cũng được, nếu không phải là cô ấy thì có chết con cũng không kết hôn” Trong đôi đồng tử của anh bắn lên tia ương ngạnh, cứng đầu. Ngày nào cũng phải đôi co với ba anh như thế này anh cũng phải mệt mỏi lắm chứ, nhưng nếu anh bỏ cuộc thì mọi chuyện sẽ còn trôi đi đâu? Đường Tử Hân đã cho anh thời gian, đã cho anh cơ hội nên anh phải nắm thật chắc, một giây một phút cũng không thể để vuột mất. 

Anh nhất thời nhớ về thời gian trước, anh đã phải quỳ xuống xin ba anh, bỏ nhà đi đến gần năm tháng, bị ba đánh, bị hạ nhục, và nhất là phải từ bỏ đi nghề nghiệp kiến trúc sư mà anh thích để điều hành Cửu Thương thay ba. Cuối cùng cơn giông đi qua, Mặt Trời hiện lên, anh được chấp thuận đính hôn với Đường Tử Hân, đó cũng chính là điều khiến anh hạnh phúc nhất.

Dương Chuẩn giận đến xanh mặt, ông đứng dậy chỉ thẳng vào mặt anh rồi quát ầm lên:“Người phụ nữ đó có gì tốt đẹp? Hả, tốt đẹp ở đâu?!”

“Phải, cô ấy không quyền không thế, và cũng chỉ là một người con nuôi, nhưng con yêu cô ấy, còn phải để ý những điều đấy sao?”

Dương phu nhân thấy hai cha con ngày càng to tiếng, bà chạy tới, kéo tay Dương Chuẩn ra, rồi quay sang cầu khẩn Dương Trạch:“Con, đừng như vậy, đừng cứng đầu nữa”

Dương Trạch đẩy nhẹ bà ra, anh không muốn nghe lời ai hết, để được sự đồng ý, anh bất chấp làm mọi việc.

“Ngươi thích loại phụ nữ như vậy sao? Chẳng phải ta đang cố gắng cho ngươi và Đường Tâm đính hôn hay sao?” 

“Ba nghĩ con tin điều đó? Bốn năm trước Đường Sâm là cổ đông lớn của Nghiêm Châu, điều đó người trong giới thượng lưu chưa một người nào quên, khi rút khỏi đó ông ta mang theo bên mình một nửa cổ phần của Nghiêm Châu. Và chẳng phải ba muốn con kết hôn với Đường Tâm là do ba hứng thú với số cổ phần đó?” Dương Trạch cười, khoé môi anh hiện lên như thật như ảo.

“Im miệng! Ngươi thì biết cái gì?!” Dương Chuẩn dơ tay, giáng xuống mặt anh một cái bạt tai nảy lửa. Đôi mắt ông hằn lên tia máu đáng sợ.

Cái tát như vang rộng cả căn biệt thự, tiếng kêu như sấm gầm nổi lên. Dương Trạch nhìn ông, trong mắt anh chỉ là một xúc cảm điềm nhiên, không một chút gợn sóng. Cái tát này thì thấm vào đâu trong mọi hình phạt mà ông ban cho anh? 

“Dù ba có đánh chết  con cũng được, con vẫn muốn đính hôn với Tử Hân” Giọng anh trầm trầm, như là cái tát vừa nãy chưa hề xuất hiện.”Câm miệng!” Dương Chuẩn gầm vào mặt anh, ánh mắt ông như hổ đầu đàn đang bị trêu tức. Ông cũng không biết đứa con trai duy nhất này của ông bị điên hay bỏ bùa nữa.

Dương phu nhân đứng gần đó mà nước mắt ngắn nước dài. Bà nắm chặt lấy tay anh, miệng mếu máo đang ra sức nài nỉ:“Mẹ xin con, mẹ xin con đó Trạch! Đừng nói gì nữa, đừng nói nữa!”

Dương Trạch thấy bà phải rơi nước mắt vì anh, trong lòng anh bỗng xẹt qua tia đau như dao cắt:“Mẹ, con xin lỗi! Mẹ đừng khóc”

Anh nhìn về phía người cha của mình mà như loé lên lửa nóng. Sau đó anh cất giọng vô cùng điềm đạm, cũng không có vẻ gì là mất không chế:“Nếu ba không cho đính hôn với Tử Hân, con cũng không muốn điều hành Cửu Thương nữa”

Trong mắt Dương Chuẩn bùng len phẫn nộ, ông chưa từng thấy một đứa con nào ngang bướng như vậy, nếu anh không phải đứa con trai nỗi dõi duy nhất nhà Đường thì ông đã sớm tống anh ra nước ngoài, không cho trở về nữa.

“Đồ trời đánh! Phụ nữ ở ngoài thì thiếu gì? Tại sao nhất quyết phải là cô ta? Hai mắt ngươi mù rồi sao?”

“Phụ nữ không thiếu chỉ là họ thiếu một tình yêu chân thật”

Trước khi ông cất giọng thì anh lại chen lời nói tiếp:“Chẳng phải ngày trước do ba yêu mẹ nên mới cưới sao? Giống như ba yêu mẹ mà chưa từng mong lợi nhuận từ gia đình mẹ”

“Bốp” một cái bạt tai thứ hai rơi xuống khuôn mặt anh.

Nhưng lại phát ra từ chính người mẹ đang đau khổ lồng lộn vì anh từ nãy đến giờ.

“Trạch! Ai cho phép con nói ra câu đó?!”

Hai mắt bà đỏ au nhìn anh, trong mắt chỉ trực tràn đau thương ngấm vào từng giọt nước mắt mà rơi xuống. Nhưng những giọt nước mắt ấy bị bà thẳng tay gạt phăng đi. Khi anh nói ra câu đó giống như là chưa từng xem bà là mẹ, và bà cũng nhận ra được bà đang vô cùng thất vọng về anh.

“Con..” Dương Trạch nhìn bà chăm chăm, đáy mắt anh lộ rõ vẻ không tin. Từ lúc sinh ra anh chưa từng bị bà la mắng dù cho một câu nhưng hôm nay bà lại có thể ra tay đánh anh như vậy. Anh đưa tay lên sờ má, làn da anh nóng hổi, còn có đau rát, nhưng đau rát thế nào thì sao có thể đau bằng trong tim? So với cái bạt tai của ba trước đó, so với cái bạt tai này thì có hề gì?

Dương phu nhân quay người đi, tấm lưng nhỏ của bà dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh.

“Thằng bất hiếu! Ngươi xem đi, ngươi đã làm gì?” Dương Chuẩn đứng bên không khỏi tức giận, sau đó ông quát thật to vào mặt anh:“Vì một con phụ nữ không danh không phận, như thế có đáng không?”

“Vậy con hỏi ba, con vì đang muốn có được hạnh phúc của bản thân, ba mẹ ngăn cản con, như vậy có đáng không?”

Dương Chuẩn chỉ tay xuống đất sau đó quát:“Quỳ xuống!”

Thần sắc Dương Trạch không thay đổi, anh vẫn rất điềm nhiên. Anh nhẹ hạ mình sau đó đặ đầu gối xuống.

“Người đâu, mang roi mây Vĩnh Cửu ra đây”

Người làm từ trong phòng riêng của Dương Chuẩn mà lật đật chạy ra. Trong tay cô giúp việc là roi mây được lưu truyền từ mấy đời nay của Dương gia, dùng để xử phạt những kẻ có tội đồ trong dòng tộc.

Dương Chuẩn cầm lấy roi mây cổ trong tay, ánh mắt ông bỗng trở nên lạnh lẽo, ác hiểm.

Cây roi mây này chỉ nhỏ bằng ngón áp út thôi nhưng tính sát thương lại rất cao. Dương Trạch đã từng bị đánh nên rất hiểu cảm giác đau đớn đó, anh phải mất gần một tháng mới có thể bình phục.

Dương Chuẩn đứng trước mặt anh, ông cất lên một giọng nói to lớn hào hùng:“Để xem hôm nay ta trừng phạt ngươi ra sao!”

Anh hướng mắt về một khoảng không vô định, sắc mặt anh tuy vẫn khá bình thản, ung dung, nhưng chỉ có trời mới biết anh đang phải cố gắng nhẫn nhịn như thế nào.

“Từ bỏ người phụ nữ đó! Nói mau!” Tiếng quát lớn của Dương Chuẩn vang rộng cả căn biệt thự, đập thẳng vào màng nhĩ của Dương Trạch.

“Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời con!” Anh biết, anh phải chịu đựng, anh vẫn luôn mơ ước cho Tử Hân một hạnh phúc mà cô muốn, anh đã nói với cô như vậy nên anh phải thực hiện.

“Bụp!” Một roi quất thẳng vào tấm lưng rắn rỏi của người đàn ông.

Cảm giác đau buốt, tê tái đến tận tim gan anh còn cảm nhận được. Dương Trạch khẽ mím môi rồi sau đó nhanh nhả ra, anh không rên lên một tiếng nào, chỉ có vẻ mặt điềm nhiên của anh được giữ vững.

Dương Chuẩn như Diêm Vương phẫn nộ, sự tức tối của ông bây giờ có thể giết người. Ông lại một lần nữa cất vang giọng:“Từ bỏ người phụ nữ đó, nói!”

“Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời con!” 

Lại thêm một roi nữa được quất xuống.

“Từ bỏ người phụ nữ đó!” 

“Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời con!”

Một roi nữa mạnh mẽ vung xuống.

Cứ thế thời gian chầm chậm trôi qua, loáng cái đã hơn ba mươi phút.

Dương Chuẩn vẫn tiếp tục giáng xuống những cây roi hung hăng, tàn bạo, chỉ với câu nói day nhất được phát ra từ miệng ông 'Từ bỏ người phụ nữ đó!'

Dương Trạch vẫn giữ thái độ không chịu khuất phục. Anh chưa từng bỏ cuộc, anh chưa từng rên rỉ, cũng chưa từng cầu xin, chỉ có duy nhất một câu nói được anh phát ra suốt hơn ba mươi phút này 'Cho cô ấy hạnh phúc là bổn phận cả cuộc đời con!'.

Anh vẫn luôn chịu đựng, chưa từng bỏ cuộc, chỉ cần được sự chấp thuận, dù có phải cưa mất một bàn tay, anh vẫn nguyện cam nhịn.

Mọi tri giác trên người Dương Trạch dường như mất hết cảm giác, anh cảm thấy như mọi thứ bộ phận trên người anh đã hoàn toàn biến mất, không còn của anh.

Áo sơ mi trắng của Dương Trạch bị máu cùng mồ hôi làm cho nát bấy. Từng mảnh vải rách dính bết lại trên vết thương loang lổ máu của anh, cứ thế cứ thế anh cảm giác như có hàng triệu mũi kim đang may vá trên người mình.

Dương Chuẩn dừng tay, ông thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn lại tấm lưng của con trai, bỗng tim ông bất giác như vỡ vụn. Ông vất roi mấy xuống trước mặt anh, ông quay người bỏ đi. Và chỉ còn mình anh quỳ tại nơi đó, bi thương, cô độc, tế ngắt, mọi giác cảm trên đời đều đổ dồn về.

---------------------------- HẾT CHƯƠNG 11 ----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.