Mr Đà Điểu Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Cô Nàng Bốn Cân Rưỡi




Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Bàng Sảnh cũng không ngồi yên được nữa. Vương Đình Đình quay lại gọi cô: “Cua ơi Cua! Ra ngoài nghịch tuyết đi!”

“Cua” là biệt danh của Bàng Sảnh. Tất cả mọi người trong lớp ngoài Cố Minh Tịch đều gọi cô như vậy.

Vậy Cố Minh Tịch gọi cô là gì? Gọi thẳng tên chăng?

Dĩ nhiên là không.

Bàng Sảnh cuống quýt đẩy sách giáo khoa ra, đứng phắt dậy chạy theo Vương Đình Đình ra cửa lớp, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, cô quay lại hỏi Cố Minh Tịch: “Anh có đi cùng không?”

Cố Minh Tịch vẫn ngồi im ở bàn học, ngoảnh đầu ngoài cửa sổ rồi quay sang nhìn Bàng Sảnh, cuối cùng lắc đầu: “Anh không đi đâu.”

Bàng Sảnh nhoẻn miệng cười với cậu rồi nắm tay Vương Đình Đình chạy ra khỏi lớp học.

Tuy thành phố E thuộc miền Nam nhưng mùa đông năm nào cũng có tuyết rơi, nhưng nhiều khi chỉ là những trận tuyết nhỏ, chỉ rơi trong khoảng mấy tiếng đồng hồ làm tầng băng kết lại dưới mặt đất còn chưa dày đến vài milimet. Tuyết rơi lớn như năm nay khiến người lớn lo ngại rau củ tăng giá, đường đi trơn trượt, còn đối với trẻ con thì lại là cơ hội ngàn năm có một.

Thời gian nghỉ giải lao giữa các tiết chỉ có mười phút vậy mà gần như toàn bộ học sinh trong trường đều ùa ra sân thể dục, đuổi bắt, đánh lộn, cười nói rôm rả, người thì đắp tuyết, người thì ném tuyết. Bàng Sảnh dẫn theo nhóm con gái chiến đấu với tụi con trai, trái cầu tuyết bay qua bay lại, quần áo và đôi bàn tay của tất cả lũ trẻ đều ướt nhẹp nhưng không ai bận tâm.

Cố Minh Tịch vẫn đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân thể dục bên dưới. Bất giác cậu sẽ kiếm tìm bóng dáng các bạn cùng lớp của mình trong đám trẻ con đông đúc, rồi dễ dàng tìm ra Bàng Sảnh giữa đám người.

Cô mặc bộ đồ màu đỏ bắt mắt, chạy nhảy trông thật hoạt bát. Cách xa thế mà Cố Minh Tinh gần như vẫn có thể nghe thấy thấy tiếng cười giòn giã của Bàng Sảnh.

Sắp đến tiết học kế tiếp, lũ trẻ lưu luyến quay về lớp.

Bàng Sảnh ngồi xuống cạnh Cố Minh Tịch trong tiếng thở hổn hển và mái tóc ướt nhẹp, khuôn mặt đỏ bừng thấp thoáng vẻ lém lỉnh. Cố Minh Tịch hỏi: “Vui không?”

“Không, tuyết bẩn, đen sì.” Bàng Sảnh chớp mắt nói: “Em muốn đắp người tuyết nhưng chẳng có tuyết gì cả, bị người khác chơi hết rồi.”

“Ừm.” Thấy Bàng Sảnh cắm cúi bí mật làm gì đó, Cố Minh Tịch tò mò ngó sang hỏi: “Em làm gì đó?”

Tranh thủ giây phút giáo viên dạy môn tiếp theo bước vào lớp, Bàng Sảnh bất ngờ giơ tay lên cao ném quả cầu tuyết giấu trong tay về phía Cố Minh Tịch.

Cố Minh Tịch nào kịp tránh, thế là quả cầu tuyết rơi thẳng vào giữa trán, không chệch một ly.

Cơ thể cậu chuyển động, bàn chân trần chạm xuống nền nhà, ngay cả ghế ngồi cũng bị va đổ kêu loảng xoảng. Giáo viên đứng trên bục giảng bị giật mình, tụi học sinh thì nhất loạt quay đầu lại, nhìn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Bàng Sảnh che miệng bò ra mặt bàn mà cười, Cố Minh Tịch thì đứng bên cạnh bàn học, sau một thoáng xuất thần với gương mặt không thể hiện cảm xúc, cậu dùng chân dựng ghế lên rồi bình tĩnh ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.

Những người khác quay lên, giáo viên cũng chuẩn bị bắt đầu bài học.

Trán Cố Minh Tịch hình như vẫn còn dính vụn tuyết, nước lạnh sau khi tuyết tan chảy xuống theo cặp má nhưng cậu không lấy làm bận tâm, chỉ khom lưng xuống mở sách bằng chân, còn chân phải thì kẹp bút.

Lát sau, tay áo bị Bàng Sảnh ngồi cạnh giật khẽ nhưng cậu làm lơ. Bàng Sảnh bèn chuyển sang dùng bút chọc vào eo, vào lưng cậu, thậm chí chọc vào cả đùi trái cậu, Cố Minh Tịch lắc người nhưng không tránh được bèn quay sang lườm cô một cái, khẽ nói: “Đừng nghịch nữa.”

Bàng Sảnh mím môi, xấu hổ thu bút lại rồi lẩm bẩm: “Đồ hẹp hòi!”

Lúc tan học thì tuyết đã ngừng rơi, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng đi về nhà.

Đi qua cổng chính của nhà máy công ty kim khí, Cố Minh Tịch nhanh mắt trông thấy một lớp tuyết đọng dày vẫn còn nguyên vẹn gần khu vực trồng cây xanh.

Cậu gọi Bàng Sảnh đang liêu xiêu đi đằng trước lại, nói: “Em bảo muốn đắp người tuyết đúng không, tuyết ở đây đủ đắp một người tuyết nè.”

Bàng Sảnh quay lại nhìn một lát rồi đáp: “Thôi, có mình em chơi chán lắm.”

Cố Minh Tịch tỏ vẻ không vui: “Chẳng lẽ anh không phải là người?”

Xưa nay Bàng Sảnh không bao giờ biết dè dặt trước mặt cậu: “Nhưng anh làm gì có tay, sao mà đắp được?”

Cố Minh Tịch ấm ức nói: “Đắp bằng chân cũng được mà.”

Nói đoạn, cậu đã bước chân đi về phía khu vực trồng cây xanh đó.

Cậu mặc áo khoác bông màu nâu xám, đeo cặp sách trên lưng, hai ống tay áo bằng bông dày trống không lắc qua lắc lại theo chuyển động cơ thể. Bàng Sảnh đứng sau thẫn thờ nhìn cậu rồi bất ngờ bị Cố Minh Tịch ngoái lại gọi to: “Qua đây đi béo ú, rốt cuộc em có muốn đắp không hả?”

Bàng Sảnh nổi cơn tam bành ngay tức khắc, dậm chân nói: “Đã bảo không được gọi em là béo ú rồi mà!”

Cố Minh Tịch nhếch miệng nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, đáp trả: “Anh cứ gọi đấy! Béo ú, béo ú, béo ú…”

Bàng Sảnh chán nản đuổi theo làm bộ muốn đánh cậu, Cố Minh Tịch quay đầu chạy thục mạng, khi chạy, hai bên tay áo trống không của cậu càng phấp phới mạnh hơn, trông hệt như đôi cánh bé nhỏ. Lúc hai đứa trẻ chạy đến bên đụn tuyết, Bàng Sảnh đưa tay túm lấy cặp sách của Cố Minh Tịch làm cậu chao đảo rồi ngã sóng xoài xuống mặt đất phủ đầy tuyết.

Cậu ngã ngửa, cơ thể lún sâu trong lớp tuyết, hương vị đặc trưng của mùa đông quanh quẩn bên mũi, nhẹ nhàng nhưng không kém phần gấp gáp. Bàng Sảnh ném hai chiếc cặp sách sang một bên, hai tay vỗ vào nhau, một chân gác lên bồn hoa, đứng từ trên cao nói với Cố Minh Tịch, ra dáng chẳng khác gì tác phong của một bậc Nữ Vương: “Bây giờ em không còn béo nữa rồi! Từ sau anh không được phép gọi em là béo ú nữa!”

Cố Minh Tịch nhoẻn miệng cười, đôi mắt trong trẻo ngời sáng, biếng nhác lên tiếng: “Ai bảo em họ Bàng, hay là từ giờ trở đi anh gọi em là Bàng Bàng(1)?”

(1) Bàng Bàng trong tiếng Trung đồng âm với Béo ú.

Chính xác, trước đây Bàng Sảnh rất “có da có thịt”.

Còn Cố Minh Tịch, trước khi lên sáu, cũng là một cậu bé hoàn toàn khỏe mạnh.

Không những khỏe mạnh, cậu còn thông minh, ưa nhìn, hoạt bát, là một đứa trẻ rất được lòng người lớn.

Điều này hoàn toàn trái ngược với Bàng Sảnh.

Một buổi chiều tháng tám năm 1985, thời tiết vô cùng nóng nực, tại bệnh viện phụ sản thành phố E, sau khi chịu đựng cơn đau bụng hành hạ suốt một ngày một đêm mà vẫn không thể cho đứa trẻ ra đời một cách tự nhiên, cuối cùng Kim Ái Hoa được chuyển vào phòng phẫu thuật, bắt buộc phải sinh mổ.

Lần đầu tiên nhìn thấy con gái, Bàng Thủy Sinh không khỏi bị sốc, con gái anh mũm mĩm hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, tóc vừa đen vừa dày, gương mặt tròn trịa đỏ phừng phừng, da căng bóng không một nếp nhăn. Cô bé cao 51 cm, nặng 4,6 kg, là đứa bé giành giải nhất tháng của bệnh viện phụ sản, được ca tụng là “bé gái bốn cân rưỡi”.

Cố Quốc Tường cùng vợ con đến bệnh viện đúng lúc Bàng Thủy Sinh đang đi dạo bộ trên hành lang cùng cô con gái bốn cân rưỡi trên tay. Thấy đứa trẻ mũm mĩm trong lòng Bàng Thủy Sinh, Lý Hàm cười híp cả mắt, trêu cậu con trai vừa tròn một tuổi trên tay mình: “Minh Tịch, Minh Tịch, vợ con đây nè.”

Đôi mắt to tròn của Cố Minh Tịch rực sáng, nhìn đứa trẻ sơ sinh mập mạp còn đang quấn tã như một món đồ chơi thú vị. Cậu vừa cười khanh khách vừa rướn người về phía đó, đôi tay nhỏ bé cứ vẫy liên tục.

Bé gái bốn cân rưỡi đang ngủ say chợt hé mắt, mở to miệng ngáp một cái thật dài, hơi chun mũi lại, chân đạp một cái rồi bất ngờ khóc oe oe, tiếng khóc vang dội như lay chuyển trời đất.

Cố Minh Tịch nhìn cô bé bằng ánh mắt khó hiểu, một lát sau thì chau mày lùi vào lòng mẹ.

Mẹ ơi! Cô vợ này đáng sợ quá đi mất! Con trả hàng được không?

>0

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.