Một Triệu Lần Yêu Em

Chương 41: Chương 41: Dật Hiên.




Mùa thu vào tháng 8, Dật Hiên chào đời trước sự chứng kiến của Thiên Phong, lên năm 4 tuổi Dật Hiên đã biết về thanh nhạc, đúng là rất giỏi.

Giống như ba mẹ của mình Dật Hiên từ nhỏ được giáo viên thanh nhạc chăm sóc kỹ lưỡng, cho đến một hôm nọ cậu bé chạy về nhà Thiên Phong với một bộ mặt buồn bã, cậu nói với ba nuôi của mình:

Ba nuôi, các bạn học chê con không có ba mẹ!

Thiên Phong đang cầm laptop để lo vụ hợp đồng bên Lãm Dật thì vội vã nhìn lên đứa con trai bé bỏng, hắn xoa lấy đầu của cậu bé mà hỏi:

Là ai nói con như thế, ba sẽ đuổi học cậu ta.

Dật Hiên lắc đầu, cậu bé không nhẫn tâm thấy bạn của mình bị đuổi học. Cậu bé chỉ cúi mặt: Thôi không sao, ba nuôi làm việc đi.

Dật Hiên chạy đi, rời khỏi phòng làm việc của Thiên Phong với bộ dạng yếu đuối.

Thiên Phong đậy laptop lại, hắn đứng dậy rời khỏi ghế ngồi của mình bước lại gần tấm ảnh chụp của Nghiên Mịch và Dật Thương:

Hai người yên tâm, con trai của hai người vẫn sống rất tốt.

Điều duy nhất hắn làm được là chăm sóc cho Dật Hiên đến bây giờ. Hắn vẫn còn yêu Nghiên Mịch rất nhiều, và coi trọng Dật Thương, hắn quyết định ở góa nuôi Dật Hiên cho đến lớn, và quản công ty Lãm Dật.

Về phần ông nội của Dật Hiên, sau khi biết chuyện của ba mẹ nó đã không nói gì, chỉ lặng lẽ chăm sóc, mỗi lần sinh nhật Dật Hiên lại về thăm cậu bé, mua cho cậu bé rất nhiều quà. Bởi vì nhìn Dật Hiên, ông nhận ra được dáng vẻ hiền từ của con trai mình. Con trai ông rất có dũng khí, dám hy sinh cùng chết với người mình yêu, còn ông lại không dám... đó là điều duy nhất ông nể nang Dật Thương, và cũng không dám trách cứ con vì đã làm như vậy.

Cuộc sống có lẽ chỉ là như thế.

Thiên Phong cầm một chiếc đĩa đã cũ, trên mặt đĩa có xước một ít, hắn bật bản nhạc vào mấy năm trước mà bọn họ đóng phim cùng hát, rồi ngồi xuống chiếc ghế ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Giai điệu của bài hát vang lên nhẹ nhàng êm tai vô cùng.

Thiên đường của em khắc tên anh.

Thiên đường của anh khắc tên em.

Chúng ta bên nhau, một kiếp không rời...

Hạnh phúc chỉ đơn giản là khi ở cạnh nhau, thế thôi.

Cộc cộc!

Tiếng bước chân của đứa bé nghịch ngợm là Dật Hiên lại vọng vào.

Dật Hiên một lát đi vô phòng, cậu bé kéo tay Thiên Phong xuống dưới lầu, chỉ ra xe ô tô nói nhỏ với Thiên Phong:

Ba nuôi, hôm nay con muốn đi thăm ba mẹ.

Thiên Phong lưỡng lự một lát rồi gật đầu:

Được, ba đưa con đi.

Thiên Phong chở bé Dật Hiên đến mộ của Dật Thương và Nghiên Mịch, hắn đặt trước mộ một bó hoa hồng trắng mà Nghiên Mịch yêu thích.

Thiên Phong cúi người, hắn lẩm bẩm trong miệng:

Hai người ở trên đó phải sống thật tốt, kiếp sau hy vọng chúng ta sẽ gặp lại lần nữa.

Dật Hiên chạy tới ôm lấy tấm bia mộ, cậu xoa xoa phần mộ nói nhỏ:

Mẹ, con sống rất tốt, ba nuôi không ngược đãi con.

Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ, và ba nữa.

Mẹ, mẹ bảo trọng.

Dật Hiên mỉm cười, sau đó đứng dậy, cậu ngước mắt lên trời, nhìn thấy một đám mây nhỏ như một thiên thần áo trắng mang tên mẹ hiện ra.

Mẹ, mẹ phải hạnh phúc nhé!

Mùa xuân thời tiết vô cùng đẹp, Thiên Phong bế Dật Hiên lên xoay một vòng: Hôm nay ba đưa con đi biển nhé, có muốn không?

_________________________

Lời tác giả:

Vậy là truyện đã đi đến hồi kết rồi.

Có lẽ nhiều người sẽ trách Dật Thương ngu ngốc dại khờ bỏ đi mạng sống, nhưng để cho chúng ta cảm nhận được tình yêu chân thật, hy sinh thì Dật Thương nhất định phải chết.

Truyện đã hoàn khi tôi gần lên lớp 10, truyện sau tôi sẽ đổi bút danh lần thứ 3, hy vọng tất cả khi đọc xong truyện có thể cảm thấy nhẹ nhàng như một cơn gió...

Tình yêu của Dật Thương với Nghiên Mịch rất mong manh nhưng không dễ vỡ.

Tạm biệt các bạn <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.