Một Phát Một Mạng

Chương 31: Chương 31




Chương 16

Họ đứng im lặng một lúc trong bóng tối ở nơi đậu xe, bên dưới những cửa sổ sáng đèn của Franklin. Rồi Yanni đi lấy chiếc đĩa nhạc của Sheryl Crow trong xe Mustang của mình. Cô đưa nó cho Cash. Cash mở khóa chiếc Humvee và chồm vào trong bỏ chiếc đĩa vào máy CD. Rồi ông đưa chùm chìa khóa cho Franklin. Franklin leo vào ghế tài xế. Cash lên ngồi kế bên ông, gác khẩu M24 ngang trên đầu gối. Reacher, Helen Rodin và Ann Yanni ép sát vào nhau ở băng ghế sau.

Reacher nói, “Mở máy sưởi lên đi.”

Cash chồm qua bên trái mở nhiệt độ lên cao hết cỡ. Franklin nổ máy xe. Lùi xe ra đường. Đánh tay lái và chạy về hướng Tây. Rồi chuyển về hướng Bắc. Máy xe nổ ầm ầm và đường rất gập ghềnh. Máy sưởi hoạt động và quạt thổi mạnh. Bên trong xe ấm dần rồi trở nên nóng. Họ rẽ hướng Tây, rẽ hướng Bắc, rẽ hướng Tây, rẽ hướng Bắc, thẳng hàng với những đường kẻ rồi sẽ chạy xuyên qua các khoảnh ruộng. Chuyến đi là một chuỗi những đoạn đường dài chạy đều đều được đánh dấu bằng những ngã rẽ vuông góc. Rồi họ rẽ lần cuối. Franklin ngồi thẳng người lên sau tay lái và nhấn ga.

Yanni nói, “Đây rồi. Thẳng tưng trước mặt, khoảng ba dặm nữa.”

Reacher nói, “Bật nhạc lên. Chơi bài số tám ấy.”

Cash bấm nút.

Mỗi ngày là một khúc quanh.

Reacher nói, “Mở lớn lên.”

Cash mở lớn lên. Franklin lái tiếp, sáu mươi dặm một giờ.

Yanni báo, “Còn hai dặm.” Rồi “Còn một dặm.”

Franklin lái tiếp. Reacher nhìn chằm chằm ra phía bên phải của mình. Quan sát những khoảnh ruộng vụt qua trong bóng tối. Những vệt sáng đèn xe ngẫu nhiên rọi vào, thắp sáng chúng lên. Những trụ tưới quay quá chậm đến nỗi trông như thể chúng bất động. Sương mù đầy không gian.

Reacher nói lớn, “Đèn pha trên.”

Franklin bật theo lời ông.

Reacher nói, “Vặn nhạc lớn hết cỡ đi.”

Cash vặn lên hết cỡ.

MỖI NGÀY LÀ MỘT KHÚC QUANH.

Yanni la lên, “Nửa dặm nữa.”

Reacher nói lớn, “Hạ các cửa sổ.”

Bốn ngón tay nhấn bốn cái nút và bốn cửa sổ hạ xuống hai phân. Hơi nóng và tiếng nhạc vang to tuôn ra ngoài đêm. Reacher nhìn qua bên phải thấy đường viền tối của ngôi nhà vụt qua, cô độc, cách biệt, vuông vức, đậm chắc, lập lòe ánh đèn bên trong. Quanh nó toàn là đất phẳng. Lối xe vào trải đá, nhợt nhạt, rất dài, thẳng tắp như một mũi tên.

Franklin nhấn mạnh thêm chân ga.

Yanni la lên, “Biển báo dừng còn bốn trăm thước.”

Reacher la lên, “Sẵn sàng. Vào cuộc nào.”

Yanni la lên, “Một trăm thước.”

Reacher thét, “Mở cửa.”

Ba cánh cửa hé ra vài phân. Franklin đạp mạnh thắng. Dừng ngay trên đường vạch. Reacher, Yanni, Helen và Cash tuôn ra. Franklin không hề ngần ngại. Ông lại vọt xe đi như thể chỉ là một biển báo dừng bình thường trong đêm thẳm. Reacher, Yanni, Cash và Helen phủi bụi trên người, đứng chụm lại với nhau giữa lòng đường và nhìn về hướng Bắc cho tới khi ánh đèn, tiếng máy xe và tiếng nhạc dội chìm mất trong bóng tối xa xăm.

Sokolov bắt được tín hiệu về hơi nóng của chiếc Humvee trên cả hai màn hình hướng Nam và hướng Tây khi nó còn cách ngôi nhà cả nửa dặm. Không thể không bắt được. Một chiếc xe to động cơ rất khỏe, chạy vùn vụt, tuôn ra những luồng hơi nóng hừng hực từ cửa kính mở, làm sao lại bỏ qua được? Trên màn hình, nó trông giống như một chiếc tên lửa hình cái chai đang bay ngang. Rồi hắn nghe thấy tiếng nó xuyên qua những bức tường. Máy xe lớn, nhạc mở to. Vladimir liếc nhìn về phía hắn.

Hắn hỏi, “Người qua đường à?”

Sokolov đáp, “Để tao xem.”

Chiếc xe không chậm lại. Nó phóng thẳng ngang qua ngôi nhà và tiếp tục chạy về hướng Bắc. Trên màn hình nó để lại vệt hơi nóng như một tên lửa rơi lại vào khí quyển. Chúng nghe tiếng nhạc chói tai rồi trầm xuống như còi xe cứu thương khi nó chạy ngang qua.

Sokolov nói, “Người qua đường.”

Vladimir nói, “Một thằng điên nào đó.”

Trên tầng ba Chenko cũng nghe thấy. Hắn đi qua một phòng ngủ trống đến cửa sổ đối mặt hướng Tây, nhìn ra. Thấy một cái bóng to màu đen chạy khoảng sáu mươi dặm một giờ, đèn pha trên, đèn hậu sáng lóa, nhạc đập ầm ầm làm hắn có thể nghe những tấm cửa dội oằn từ khoảng cách hai trăm thước. Nó gầm lên chạy ngang qua. Không giảm tốc độ. Hắn mở cửa sổ chồm ra ngoài, ngóng cổ nhìn vòng sáng theo về hướng Bắc ngoài xa. Nó chạy về phía sau mớ máy móc hỗn độn trong nhà máy nghiền đá. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó, một vệt sáng di chuyển trong không trung. Sau một phần tư dặm vệt sáng đổi màu. Giờ thì màu đỏ, chứ không còn là màu trắng. Đèn thắng, sáng lên khi gặp bảng hiệu dừng xe. Vệt sáng dừng một giây. Rồi màu đỏ tắt đi và vệt sáng trở lại màu trắng mà vọt đi thật nhanh.

The Zec hỏi vọng lên từ tầng dưới. “Có phải hắn không?”

Chenko đáp lớn, “Không phải. Chỉ là thằng nhóc nhà giàu nào đó lái xe đi chơi thôi.”

Reacher dẫn đường qua bóng tối, bốn người đi theo hàng dọc trên rìa đường rải nhựa, có hàng rào dây thép cao của nhà máy đá bên tay trái và những khoảnh ruộng hình tròn thật lớn bên kia đường mé tay phải của họ. Sau tiếng gầm rú của máy xe diesel và tiếng nhạc vang dội, sự lặng yên trở nên rõ rệt. Không nghe thấy âm thanh gì, ngoại trừ tiếng rít của nước tưới. Reacher giơ cao tay ra dấu mọi người dừng lại ở chỗ cái hàng rào ngoặt một góc chín mươi độ và chạy về hướng Đông. Cây trụ ở góc dày gấp đôi và được chống bằng các cọc nghiêng. Bụi cỏ trên lề cao lùm xùm. Ông bước lên và quan sát chung quanh. Ông đang đứng ngay trên đường chéo hoàn hảo nhìn từ góc hướng Tây Bắc của ngôi nhà. Góc nhìn đến mặt tiền hướng Bắc và hướng Tây đều bằng nhau, bốn lăm độ. Vì là đường chéo nên khoảng cách chừng ba trăm thước. Tầm nhìn rất tệ. Chỉ có ánh trăng lờ mờ giữa bóng mây, ngoài ra không còn gì khác.

Ông bước lui. Chỉ vào Cash, chỉ vào gốc cây cột ở góc.

Ông thì thầm, “Đây là vị trí của anh. Xem xét nó đi.”

Cash tiến tới và quỳ xuống trong vạt cỏ dại. Cách xa chừng sáu bộ là không thấy được ông. Ông bật ống ngắm ban đêm ra và nâng súng lên. Từ từ rà súng từ trái qua phải, từ trên xuống dưới.

Ông thì thào, “Ba tầng và tầng hầm nữa. Mái nhà dốc lợp ván, tường bằng ván gỗ, nhiều cửa sổ, thấy một cửa ra vào ở hướng Tây. Hoàn toàn không che chắn gì ở hướng nào cả. Chúng ủi bằng mọi thứ chung quanh. Không cây cỏ gì mọc. Ở ngoài đó, anh sẽ hiện rõ như một con bọ trên tấm ga trơn.”

“Có máy quay không?”

Khẩu súng rê một đường rất thẳng từ trái qua phải. “Dưới mái chìa. Một cái ở mé Bắc, một ở mé Tây. Chắc hẳn cũng có như vậy ở hai mé còn lại.”

“Chúng chừng bao lớn?”

“Anh muốn chúng lớn chừng nào?”

“Đủ lớn cho anh bắn.”

“Giỡn hoài cha nội. Nếu chúng là máy quay gián điệp gắn trong bật lửa thì tôi vẫn có thể bắn chúng từ chỗ này.”

Reacher thì thầm, “OK, vậy thì nghe này. Chúng ta sẽ làm như thế này nhé. Tôi sẽ vào vị trí xuất phát. Rồi chúng ta sẽ chờ Franklin quay lại nhà thiết lập mạng liên lạc. Rồi tôi sẽ bắt đầu. Nếu tôi cảm thấy không ổn thì tôi sẽ gọi báo anh bắn các máy quay đó. Tôi nói là anh bắn liền. Hai phát, pằng pằng. Việc đó sẽ làm chúng chậm lại, có lẽ mười hay hai mươi giây.”

Cash nói, “Phủ nhận. Tôi khước từ việc bắn vào một công trình bằng gỗ đã được xác nhận có chứa một con tin phi quân sự.”

Reacher nói, “Cô ấy sẽ ở dưới tầng hầm.”

“Hay trên tầng thượng.”

“Anh sẽ bắn vào mái chìa.”

“Đúng vậy. Cô ấy trên tầng thượng, cô nghe tiếng súng, cô nằm xuống sàn nhà, ngay nơi tôi nhắm vào. Trần nhà của người này là sàn nhà của người kia.”

Reacher nói, “Tha cho tôi đi. Phải mạo hiểm thôi.”

“Phủ nhận. Tôi sẽ không làm đâu.”

“Chúa ơi. Trung sĩ, anh là một tay lính thủy quá câu nệ, anh biết điều đó không?”

Cash không trả lời. Reacher lại bước lên nhìn quanh góc hàng rào thật lâu và kỹ, rồi lui lại.

Ông nói, “OK, kế hoạch mới này. Hãy quan sát những cửa sổ ở hướng Tây. Nếu thấy ánh chớp đầu nòng ở đâu, anh hãy bắn trấn áp vào căn phòng đó. Chúng ta có thể tin rằng con tin sẽ không ở cùng phòng với tay bắn tỉa.”

Cash không nói gì.

Reacher hỏi, “Ít ra anh sẽ làm điều đó chứ?”

“Anh có thể đã vào trong rồi.”

“Tôi sẽ liều. Chấp nhận mạo hiểm một cách tự nguyện, được chưa? Helen có thể làm chứng cho sự đồng ý của tôi. Cô ấy là luật sư.”

Cash không nói gì.

Reacher nói, “Chẳng lạ gì việc anh chỉ đoạt giải ba. Anh cần được động viên tinh thần.”

Cash nói, “OK. Nếu thấy đạn từ phía địch, tôi sẽ bắn trả.”

“Anh sẽ chỉ thấy mỗi đạn của địch thôi, anh không nghĩ vậy sao? Vì anh chỉ trao tôi mỗi con dao khốn kiếp?”

Cash nói, “Đám lục quân. Luôn luôn chê bai một thứ gì đó.”

Helen hỏi, “Tôi làm gì đây?”

Reacher nói, “Kế hoạch mới.” Ông áp lòng bàn tay vào hàng rào. “Cúi người thấp, đi theo cái hàng rào quanh góc, dừng lại ở chỗ đối diện ngôi nhà. Ẩn mình thấp xuống ở đó. Chúng sẽ không tóm cô ở đó đâu. Xa quá. Hãy nghe điện thoại di động. Nếu tôi cần người đánh lạc hướng, tôi sẽ nhờ cô chạy một đoạn ngắn về phía ngôi nhà rồi chạy trở lại. Chạy zíc zắc hay chạy theo vòng tròn. Chạy ra rồi trở lại. Thật nhanh. Chỉ đủ để lóe lên trên màn hình của chúng thôi. Không nguy hiểm đâu. Khi chúng kịp rê súng lên thì cô đã trở lại hàng rào rồi.”

Cô gật đầu. Không nói gì.

Ann Yanni hỏi, “Còn tôi thì sao?”

“Cô ở lại với Cash. Cô là người trông nom nguyên tắc. Hắn mà rụt lại không muốn giúp tôi, cô cứ việc đá đít hắn, được chưa?”

Không ai nói gì.

Reacher hỏi, “Tất cả hiểu rõ chưa?”

Mọi người lần lượt trả lời, “Hiểu.”

Reacher bỏ đi vào bóng tối phía bên kia con đường.

Ông tiếp tục đi, ra khỏi đường trải nhựa, băng ngang vệ đường, băng ngang rìa trải sỏi của khoảnh ruộng, lên phía trước, thẳng vào khoảnh ruộng, đi mãi vào giữa đám cây trồng ướt đẫm. Ông chờ cho tới khi cột tưới từ từ xoay quanh và bắt kịp ông. Rồi ông quay chín mươi độ và đi về hướng Nam với nó, ngay bên dưới nó, giữ đúng nhịp, để cho dòng nước không ngừng phun xuống làm ướt đẫm mình mẩy áo quần. Cột tưới đi ra xa theo quỹ đạo tròn của nó và Reacher vẫn đi thẳng trên đường tiếp tuyến vào khoảnh ruộng kế tiếp. Chờ cột tưới bắt kịp ông một lần nữa, rồi bước vào bên dưới nó, di chuyển cùng một tốc độ với nó, giơ cao và dang rộng tay để được tưới ướt đẫm người. Rồi cột tưới đó xoay đi chỗ khác và ông đi tìm cột tưới kế tiếp. Rồi cứ thế, hết cột tưới này đến cột tưới khác. Sau cùng, khi đối diện với lối xe vào, ông chỉ bước theo một vòng tròn, dưới cột tưới cuối cùng, chờ cho chiếc điện thoại di động của mình rung lên, như một người kẹt trong cơn bão.

Điện thoại di động của Cash rung lên bên hông, ông lấy nó ra và mở lên. Nghe thấy giọng của Franklin, lặng lẽ và thận trọng vang lên bên tai.

“Xin xác nhận.”

Cash nghe Helen đáp, “Nghe đây.”

Yanni nói, “Nghe đây,“ sau lưng ông cách ba bộ.

Cash nói, “Tôi nghe.”

Rồi ông nghe tiếng Reacher, “Tôi nghe.”

Franklin nói, “OK, tất cả mọi người đều nghe rõ, bóng đã vào sân rồi đấy.”

Cash nghe Reacher nói, “Trung sĩ, anh kiểm tra ngôi nhà xem.”

Cash nhấc khẩu súng lên và rê từ trái qua phải. “Không có gì khác lạ.”

Reacher nói, “Tôi hành động đây.”

Rồi im lặng. Mười giây trôi qua. Hai mươi giây. Ba mươi giây. Một phút. Hai phút.

Cash nghe Reacher hỏi, “Trung sĩ, anh có thấy tôi không?”

Cash lại nhấc súng lên quét qua suốt chiều dài của lối xe vào, từ đầu đường đến tận ngôi nhà. “Không. Tôi không thấy anh. Anh đang ở đâu?”

“Vào khoảng ba mươi thước.”

Cash di chuyển khẩu súng. Ước lượng chừng ba mươi thước tính từ con đường, rồi chăm chú nhìn vào ống ngắm. Không thấy gì cả. Hoàn toàn không thấy gì. “Giỏi lắm, cậu lính. Tiếp tục đi.”

Yanni bò lên. Thì thầm vào tai Cash. “Vì sao anh không thấy anh ấy?”

“Vì hắn đã phát rồ.”

“Không, giải thích cho tôi đi. Anh có ống ngắm dùng ban đêm, phải không?”

Cash đáp, “Thứ tốt nhất mà ta có thể mua. Và nó hoạt động nhờ nhiệt độ, như máy quay của chúng vậy.” Rồi ông chỉ tay về phía bên phải. “Nhưng tôi đoán là Reacher đã đi xuyên qua các đám ruộng. Tự làm mình ướt đẫm. Nước đó lấy thẳng từ các suối ngầm, lạnh cóng. Do đó lúc này thân nhiệt của anh ta gần với nhiệt độ chung quanh. Tôi không thể thấy anh ta thì chúng cũng không thể thấy.”

Yanni nói, “Khôn ngoan thật.”

Cash nói, “Can đảm. Nhưng cực kỳ ngu ngốc. Vì anh ta khô dần theo từng bước đi. Và ấm người lên.”

* * *

Reacher đi xuyên qua bóng tối đường đất cách mười bộ hướng Nam từ lối xe vào. Không nhanh, không chậm. Giày của ông sũng nước và dính lẹp nhẹp bùn. Gần muốn tuột ra. Ông lạnh cóng, run cầm cập. Điều này thật tệ. Run là phản ứng sinh lý để làm ấm cơ thể đang lạnh cóng thật nhanh. Và ông không muốn ấm. Chưa phải lúc này.

Vladimir xử sự theo nhịp điệu. Hắn chăm chú nhìn màn hình hướng Đông bốn giây, rồi cái hướng Bắc ba giây. Đông, hai, ba, bốn, Bắc, hai, ba. Đông, hai, ba, bốn, Bắc, hai, ba. Hắn không xê dịch chiếc ghế. Chỉ nghiêng người một chút bên này, rồi trở qua bên kia. Cạnh hắn là Sokolov, cũng làm y như thế với màn hình hướng Nam và hướng Tây. Chỉ hơi khác về thời khoảng. Không hoàn toàn xảy ra đồng bộ. Nhưng cũng tốt bằng vậy, Vladimir nghĩ thế. Có lẽ thậm chí còn tốt hơn. Sokolov đã có khá nhiều kinh nghiệm giám sát rồi.

Reacher đi tiếp. Không nhanh không chậm. Trên bản đồ, lối xe vào dài khoảng hai trăm thước. Trên mặt đất ông cảm thấy nó như là một đường băng sân bay. Thẳng tắp. Rộng. Và dài thật dài. Ông đã bước đến cả thế kỷ rồi. Mà ông vẫn chỉ được chưa đến nửa đường tới ngôi nhà. Ông đi tiếp. Cứ tiếp tục bước. Nhìn phía trước trên mỗi bước chân, quan sát những cửa sổ tối om ngoài xa phía trước mặt.

Ông nhận ra tóc mình không còn nhỏ nước nữa.

Ông lấy tay này sờ lên tay kia. Khô ráo. Không ấm, nhưng không còn lạnh nữa.

Ông bước tiếp. Ông rất muốn chạy. Chạy sẽ làm ông đến đó nhanh hơn. Nhưng chạy sẽ làm người ông nóng người lên. Ông đang tiến đến điểm không thể quay trở lại. Ông ở ngay khu vực không người. Và ông không run rẩy. Ông nhấc điện thoại lên.

Ông thì thầm, “Helen, tôi cần cô đánh lạc hướng.”

Helen cởi giày ra và đặt chúng gọn gàng bên nhau ở chân hàng rào. Trong một thoáng kỳ dị, cô có cảm giác mình đang dồn đống tất cả áo quần lại trên bãi biển trước khi đi xuống biển cho chết đuối. Rồi cô áp hai lòng bàn tay xuống đất như một vận động viên nước rút ở điểm khởi hành và phóng tới trước. Cứ chạy như điên, hai mươi bộ, ba mươi, bốn mươi, rồi cô dừng phắt lại và đứng yên đối mặt với ngôi nhà, hai tay dang rộng ra như một cái bia. Bắn đi, cô nghĩ. Bắn tao đi. Rồi cô hoảng sợ với ý nghĩ có lẽ mình thật sự mong như vậy và quay lưng chạy ngược trở lại theo một vòng zíc-zắc rộng. Nhoài người xuống đất và lại bò dọc theo cái hàng rào cho tới khi tìm thấy đôi giày của mình.

Vladimir nhìn thấy cô trên màn hình hướng Bắc. Không thể nhận dạng được là cái gì. Chỉ thấy một ánh lóe ngắn mà kỹ thuật phốt-pho đã làm cho nhòa đi và hơi chậm so với thời gian thực. Nhưng hắn cũng cúi sát xuống xem kỹ cái dư ảnh. Một giây, hai giây. Sokolov cảm thấy sự gián đoạn trong nhịp điệu của hắn nên liếc qua. Ba giây, bốn giây.

Vladimir nói, “Cáo chăng?”

Sokolov nói, “Tao không thấy nó. Nhưng chắc là vậy.”

“Nó lại chạy đi rồi.”

Sokolov quay lại với hai chiếc màn hình của mình, “OK, để xem.” Nhìn vào hướng Tây, kiểm tra hướng Nam, rồi trở lại nhịp điệu thông thường của hắn.

Cash có nhịp điệu của riêng mình. Ông rê chậm chiếc ống ngắm ban đêm của mình theo tốc độ mà ông đoán là tương đương một người đang đi bộ. Nhưng cứ mỗi năm giây thì ông lại quét nhanh tới trước rồi trở lại ngừa trường hợp sự ước lượng của mình sai trật. Trong một trong những lần lướt ngang qua đó, ông ghi nhận được một cái bóng nhợt nhạt màu xanh lá cây.

Ông thì thào, “Reacher này, tôi có thể thấy anh. Anh lộ ra rồi đấy, anh lính ạ.”

Giọng của Reacher đáp lại, “Anh có loại ống ngắm gì thế?”

Cash nói, “Hiệu Litton.”

“Đắt lắm phải không?”

“Ba nghìn bảy trăm đô la.”

“Nó hẳn là tốt hơn một máy quay tầm nhiệt dởm.”

Cash không trả lời.

Reacher nói, “Dù sao đi nữa, tôi hy vọng là vậy.”

Ông đi tiếp. Chắc hẳn điều khác thường nhất mà một người có thể bắt mình phải làm là bước từ từ và chắc chắn về hướng một tòa nhà rất có khả năng có một họng súng đang nhắm thẳng vào mình. Nếu Chenko có chút khôn ngoan thì hắn sẽ đợi, và đợi, và đợi tiếp, cho tới khi cái bia của hắn đến thật gần. Và dường như Chenko rất khôn ngoan. Năm mươi thước là tốt rồi. Hay ba mươi lăm, như tầm bắn của Chenko ngoài bãi đậu xe. Chenko rất giỏi ở tầm bắn ba mươi lăm thước. Điều đó đã được chứng thực rõ ràng rồi.

Ông đi tiếp. Lấy con dao ra khỏi túi và rút ra khỏi vỏ, cầm thấp và thoải mái bên tay phải. Chuyển chiếc điện thoại di động qua tay trái và giữ nó bên tai. Nghe Cash nói, “Lính ơi, giờ thì anh đã lộ hẳn ra rồi. Anh đang sáng rực như sao Bắc đẩu. Trông anh như đang cháy lên vậy.”

Còn bốn mươi thước nữa.

Ba mươi chín.

Ba mươi tám.

Ông nói, “Helen? Làm lại đi.”

Ông nghe giọng của cô, “OK.”

Ông bước tiếp. Nín thở.

Ba mươi lăm thước.

Ba mươi tư.

Ba mươi ba.

Ông thở ra. Ông lì lợm bước tiếp. Còn ba mươi thước nữa. Ông nghe tiếng thở hổn hển trong tai. Helen, đang chạy. Ông nghe Yanni hỏi xa xa, “Anh ấy gần đến chưa?” Nghe Cash đáp, “Chưa đủ.”

Vladimir chồm lên nói, “Lại nó nữa kìa.” Hắn chỉ đầu ngón tay lên chiếc màn hình, như thể chạm vào nó thì có thể biết được một điều gì đó. Sokolov liếc nhìn qua. Sokolov đã ngồi trông chừng các màn hình lâu hơn Vladimir. Ban đầu, việc giám sát là việc của hắn. Của hắn, và của Raskin.

Hắn nói, “Không phải cáo. Nó to lắm.”

Hắn quan sát thêm năm giây nữa. Chiếc bóng chạy hết qua trái rồi qua phải ở ngay giới hạn của tầm nhìn của máy quay. Kích cỡ nhận biết được, hình thù nhận biết được, chuyển động không thể giải thích được. Hắn đứng dậy bước ra cửa. Bám vào khung cửa và thò người ra ngoài hành lang.

Hắn la lớn, “Chenko! Hướng Bắc!”

Sau lưng hắn, trên màn hình hướng Tây một hình thù lớn bằng ngón tay cái hiện ra càng lúc càng to dần. Nó trông giống như một bức tranh cho trẻ con tập tô được tô bằng màu huỳnh quang. Xanh vàng chanh bên ngoài, rồi đến một dải vàng kim, có lõi màu đỏ rực.

Chenko bước qua căn phòng ngủ để trống và mở cửa sổ cao hết cỡ. Rồi hắn bước lui vào trong tối. Làm như thế hắn sẽ không thể bị nhìn thấy từ bên dưới và không thể bị tấn công, ngoại trừ từ tầng thứ ba của một tòa nhà sát bên, nhưng không có tòa nhà nào nằm sát bên cả. Hắn mở ống ngắm ban đêm và nâng khẩu súng lên. Chia tư khoảng đất trống hai trăm thước bên ngoài, lên và xuống, trái và phải.

Hắn thấy một người đàn bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.