Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết

Chương 14: Chương 14: Chương 13: Từ chối từ chối




Editor: phuogot_93

ORZ… Giờ người đang nói chuyện với cô chính là sư huynh phúc hắc nhà mình sao?

Anh ấy lại hỏi cô, có phải muốn tìm con trai không…

Từ bao giờ anh ấy trở nên hài hước như vậy?

Điên rồi điên rồi, run rẩy run rẩy.

Liếc nhìn ổ điện bị cô đá rơi, bạn Tô thở dài không còn cách nào, lại chuẩn bị cho tốt, khởi động máy, đăng nhập trò chơi.

Nhưng cô… đăng nhập bằng tên tài khoản của mình.

Vì sao đăng nhập bằng tài khoản của mình? Không lẽ không sợ Dạ đại xuất hiện lần nữa, đột nhiên tới cầu hôn sao?

Cô sợ.

Sở dĩ cô đăng nhập bằng tài khoản của mình chỉ đơn thuần là vì… theo thói quen…

Vui vẻ đăng nhập trò chơi, lập tức nhận được tin nhắn của người nào đó.

Mặc Phàm nói với bạn: “Sao thế, ngã từ trên ghế xuống.”

Oa~~~

Sư huynh à, anh quá là thần kỳ.

Bạn Tô khó khăn xoa xoa cái mông nhỏ, hậm hực đánh chữ: “Sư huynh thật là sáng suốt hơn người.”

Rất có tố chất đại thần, cái quỷ gì cũng biết.

“Ha ha ha, Tiểu Miêu Miêu đáng yêu quá.” Mái tóc vàng bồng bềnh bay bay, cười híp mắt nhìn chàng trai ngồi trước màn hình.

Chàng trai kia liếc mắt nhìn chàng trai có khuôn mặt trẻ con đứng phía sau, môi mỏng khẽ nhếch: “Cậu rất rảnh rỗi à?”

Ý là, cậu đang nhàm chán đúng không? Ngứa da đúng không?

Chàng trai có gương mặt trẻ con lập tức lắc đầu: “Tớ bận lắm.”

“Vậy thì tốt, ra cửa rẽ phải là phòng của cậu, không tiễn.”

Chàng trai có gương mặt trẻ con cúi cái đầu màu vàng, vẻ mặt đau thương.

Chưa có ai đối xử với mình như vậy, người này còn là bạn nối khố, giờ còn may mắn lên đại học vẫn trở thành hàng xóm ở ký túc xá.

Nhìn lại chàng trai có gương mặt hoàn mỹ kia, cậu lại thấy không công bằng. Rõ ràng là một con hồ ly, lớn lên lại cứ đẹp như vậy, lớn lên đẹp còn chưa tính, lại vẫn chưa thích cô gái nào.

Thật đau lòng ~~~

“Tớ không ngại khiến cậu đau lòng hơn đâu.” Giọng nói dễ nghe vang lên, nhưng lời nói lại thật là ác độc.

Chàng trai có gương mặt trẻ con lập tức thức thời thay đổi đề tài.

“Đúng rồi, cậu không nói với Tiểu Miêu Miêu, ngày hôm trước Tuyết Diễm kia đến nói xin lỗi cô ấy à?”

Vốn là nói tám giờ tối sẽ để người đánh lén Tiểu Ly Miêu, Tuyết Diễm, đến địa điểm đánh lén xin lỗi Tiểu Ly Miêu.

Nhưng lúc đấy lại bị gọi đi ăn cơm, chàng trai kia và anh đều treo máy, không ngồi trước máy tính.

Ai ngờ rằng Tiểu Ly Miêu kia cũng không login.

Sau đó, Tuyết Diễm và Tuyết Yêu vẫn đứng ở chỗ xảy ra chuyện chờ cả tối.

Mãi đến 11 giờ, khi chàng trai nào đó trở lại ký túc xá mới phát hiện Tuyết Yêu liên tục gửi tin nhắn cho anh.

Mặc dù, đại đa phần trong đó đều không liên quan gì đến chuyện xin lỗi.

Chàng trai nào đó vẻ mặt không thay đổi, gửi đi một câu: “Hôm nay Tiểu Ly Miêu không ở đây.”

Tuyết Yêu kia vừa thấy anh nói lại, vội vàng gửi tới thật nhiều icon dấu môi son.

“Mặc đại, anh tới khi nào thế?” Một chàng trai gọi Tiểu Ly Miêu, thật sự là…

Chàng trai nào đó: “Mỗi tối, tám giờ.”

Hả? Mỗi tối, tám giờ? Ý gì thế?

Rõ ràng Tuyết Yêu hoàn toàn không hiểu lời của Mặc đại thần.

Nếu bạn Tô ở đây chắc chắc sẽ tốt bụng nhắc nhở cô ta: Ý tứ của anh ấy là, về sau cô cứ đến đây đúng tám giờ mỗi tối, khi nào xin lỗi đàng hoàng trước mặt tôi thì chuyện này mới tính là xong.

Đáng tiếc, không phải người nào cũng hiểu suy nghĩ của Mặc đại là như vậy.

Ít nhất cô gái Tuyết Yêu không phải là người đó.

Phản ứng đầu tiên của cô ta là mỗi tối tám giờ, không lẽ Mặc đại hẹn với cô ta?

Ah ah ah, nghe nói Mặc đại trong trò chơi chưa từng cưới vợ, cô ta có cơ hội không?

Có người thật là hoang tưởng.

Tuyết Yêu kích động đến nỗi bản thân họ gì rồi.

“Mặc đại, người ta về sau mỗi ngày đến đây có thể tìm anh sao?” Đôi môi đỏ mọng mấp máy rõ ràng là lại không tự lượng sức muốn quyến rũ anh.

Đáng tiếc chàng trai đã sớm miễn dịch với các chiêu này, căn bản không muốn nhắc lại lần nữa với cô ta, lạnh lùng logout, tắt máy.

Tuyết Yêu lại sửng sốt, không hổ là đại thần, nói xong đã logout.

Tất nhiên, nếu không cô cho rằng đại thần ai cũng có thể làm à?

Hoa Địa Vi Lao biết chuyện này, là vì sau khi bạn Tô bị đánh lén, lúc Tuyết Yêu tìm chàng trai kia, đúng lúc anh cũng có mặt ở trong phòng.

Nguyên nhân anh nhớ đến là bởi vì… Anh muốn biết chàng trai nào đó sau khi bị một tiểu sư muội ở trước mặt mọi người nói muốn tấn công thì rốt cuộc sẽ làm gì…

Nhưng thật đáng tiếc, chàng trai kia ra khỏi quán ăn với vẻ mặt rất bình tĩnh, hoàn toàn không để cho anh phát hiện ra sự vui vẻ.

Haizz, thật là thất vọng quá.

Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, vì sao chàng trai kia lại nhấn mạnh việc phải đến địa điểm đánh lén để xin lỗi đây?

Căn cứ theo như tính cách đặc trưng thâm sâu khó dò, làm sao có thể đơn giản chỉ nói một câu xin lỗi là xong chuyện.

Nghĩ đến đây, anh lại đến gần chàng trai hỏi rõ lý do.

Chàng trai kia mặt không thay đổi nói: “Không có lý do gì. Cô ấy theo tớ đương nhiên không thể để cô ấy chịu thiệt thòi được.”



Đi theo cậu ta?

Chàng trai có gương mặt trẻ con 囧.

Còn nói cậu ấy không có ý gì với Tiểu Miêu Miêu, không tin được không tin được.

Không có ý gì mà lại cưỡng ép một MM nhỏ đáng yêu trở thành sư đệ của mình?

Tiểu Miêu Miêu thật đáng thương~~~

Bạn học Hoa Địa à, bạn Tô chỉ là bị chàng trai nào đó sửa lại giới tính thôi, cưỡng ép… Cách hình dung này có hơi quá chăng?

Bạn Tô đang muốn vớt vát lại một chút mặt mũi trước mặt sư huynh nhà mình, ví dụ như vừa rồi thật ra không phải cô ngã từ trên ghế xuống.

Còn chưa nghĩ ra phải nói như nào thì hắt xì hai cái liên tiếp.

Kỳ lạ, ai đang nói xấu cô thế?

Quay đầu, cô sửng sốt.

Bởi vì không biết từ lúc nào mà chàng trai áo đen đã chạy tới cạnh cô.

Tay áo của anh bị gió thổi, trên người có một cây đao to màu tím nhạt phát ra ánh sáng, thật là một cây đao tốt, dù sao người ta cũng là một cao thủ phải không?

Nhưng bạn Tô lại không có cảm giác gì với người ta, chỉ coi như Phật tổ đã phái một người ngưỡng mộ cô tới.

Cô không thích cũng không ghét.

Cho dù là vậy, trong tiềm thức cô vẫn lùi một bước nhỏ về phía sau.

Bởi vì, cây đao kia… So với cây đàn của cô thì mạnh hơn nhiều.

Ngộ nhỡ bởi vì cầu hôn không thành, anh tức giận, coi cô như Boss Gà con để chém thì cô biết làm thế nào?

Hơn nữa vừa rồi cô gặp anh và cái cô gái áo xanh tên là Hoa Hồng gì đó đang nói chuyện sôi nổi theo kiểu Quỳnh Dao thì lại càng không thể đứng gần anh được.

Ngộ nhỡ bị dính vào cái tên Tiểu Tam, cô sẽ bị khinh bỉ, không được không được.

Tô Tiểu Ly, xem ra cô phải ra tay trước để chiếm lợi thế thôi.

Dạ Thất Huyền nào biết bạn Tô nghĩ nhiều như vậy.

Anh vừa nói kết hôn xong, cô gái áo trắng bên cạnh đã logout rồi.

Đợi cô login lại, thì đúng lúc có cái tài khoản phụ ở gần cô.

Vì thế dùng tài khoản chính chạy ngay tới đây rồi.

Chưa kể, còn chưa kịp đứng vững.

Cô gái áo trắng đột nhiên làm động tác hất đầu.

Sau đó, trên kênh phụ cận xuất hiện câu sau:

Tiểu Ly Miêu: “Thí chủ, lão nạp rất trong sáng.”

Anh… Còn chưa nói gì mà…

“Không cần phải nói tôi cũng hiểu.” Bạn Tô rất bình tĩnh giải thích cho anh.

Chắc chắn anh thấy cô xuất hiện ở hiện trường, trong lúc cấp bách đã lấy cô ra làm bia đỡ đạn.

Dạ Thất Huyền không khỏi sửng sốt, sao cô biết?

Nếu cô thông minh như vậy, sao có thể hiểu lầm ngày đó anh cho 15 vàng… làm… sính lễ đây?

Bạn Tô đắc ý nhìn màn hình nhún vai cười haha hai cái, tất nhiên rồi, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, cô đã đọc biết bao nhiêu sách, đối với các loại tình cảm có chuyện gì xảy ra cô đều hiểu rất rõ ràng và kĩ lưỡng.

Ai nói cô có tinh thần hi sinh của đời sau gia đình cách mạng, không sao, cô không tính toán chuyện này.

Người này, người được gọi là Dạ đại – Huyền gia có chút run rẩy.

Anh rất muốn nói, 15 vàng kia thật sự không phải giống như tưởng tượng của cô đâu…

Anh anh, anh thu hồi lại câu nói kia, cô rất chất phát, ừ, rất chất phác.

Nói xong, cô gái áo trắng lại định rời đi.

Kết quả trước mắt vút một cái, Dạ Thất Huyền lại chắn trước mặt cô.

Bạn Tô không khỏi sửng sốt một chút, nhưng lập tức nở nụ cười với màn hình.

Chắc chắn Dạ đại sợ cô nói cho người khác biết rồi?

Tiểu Ly Miêu: “Thí chủ, người yên tâm, lão nạp sẽ không nói ra ngoài.” Cô cái gì cũng không thấy, không thấy.

Dạ Thất Huyền im lặng.

Gió to đột nhiên thôi tới, áo choàng của bạn Tô lại bắt đầu bay.

Hơn nữa, mí mắt trái của cô tự nhiên giật giật.

Ngay khi dùng tay xoa nhẹ lên mắt trái của mình, hệ thống thông báo: [Dạ Thất Huyền tặng hoa cho bạn, có nhận không?]

Ặc, không phải đã nói không cần sao, vì sao vẫn tặng?

Bạn Tô thuận tay bấm từ chối.

Kênh Thế giới đồng thời cũng hiện: [Tiểu Ly Miêu từ chối hoa của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền đau lòng gần chết, không muốn sống!]

Trải qua sự kiện lần trước, cô biết rõ nhận hoa là để chuẩn bị kết hôn, hơn nữa sau khi nhận hoa còn tăng mức độ bạn bè, có thể sử dụng một số động tác thân mật như người yêu.

Là một cô gái chưa mở bao bì, cả thể xác và tinh thần đều là một cô gái hoàn hảo, Tô Tiểu Ly từ chối nhận hoa.

“Không cần tặng hoa.” Dạ đại vì sao lại đặc biệt như thế?

Dạ Thất Huyền im lặng, tiếp tục kiên trì gửi hoa, hi vọng cô nhận.

Vì thế trên kênh Thế giới không ngừng xuất hiện:

[Tiểu Ly Miêu từ chối hoa của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền đau lòng gần chết, không muốn sống!]

[Tiểu Ly Miêu từ chối hoa của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền đau lòng gần chết, không muốn sống!]

[Tiểu Ly Miêu từ chối hoa của Dạ Thất Huyền, Dạ Thất Huyền đau lòng gần chết, không muốn sống!]

Được rồi… Sự việc đã phát triển đến mức để cho những người chơi khác chú ý đến việc Huyền gia bị từ chối.

Chưa nói đến những nhân vật quần chúng, nói đến chàng trai nào đó trước đã.

Trên Thế giới vừa phát ra tin tức bạn Tô từ chối Huyền gia, con ngươi đen như ngọc kia lóe lên một sự kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, trên môi anh lại nở một nụ cười rất nhẹ.

Khi tin tức từ chối hiện đến lần thứ N, chàng trai ngồi ở màn hình bên kia, rốt cuộc trong con ngươi nghiền ngẫm cũng lộ vẻ thích thú.

Xem ra, anh cũng có thể tham gia chuyện này một chút rồi.

Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, trên Thế giới lại có một cái Thiên lý truyền âm rất hoa lệ:

Thiên lý truyền âm [Tiểu Ly Miêu, đến giờ về nhà ăn cơm rồi.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.