Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 105: Chương 105: Ông quản gia




Ngày hôm sau, Địch Thu Hạc tự mình tới trường đón mấy người Ngưu Tuấn Kiệt tới, cũng từ Phạm trạch gọi tới dì giống như dì Hứa tới làm trợ thủ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người ở phòng khách ngồi vào chỗ.

Ngưu Tuấn Kiệt nhìn một cái Địch Thu Hạc ở trong phòng bếp cùng mấy bà thím xử lý nguyên liệu nấu ăn, lại nhìn một cái Hạ Bạch làm ổ trước TV chuyên tâm lắp game, xí xí lắc đầu, “24 hiếu 24 hiếu a, hồi đó tôi một chút không nghĩ tới, Địch thiếu gia thoạt nhìn 10 ngón tay không dính xuân thủy này, cuối cùng sẽ bị Tiểu Bạch điều giáo tới nghe lời như vậy.”

“Đây không phải điều giáo, là tình yêu và tôn trọng của Tiểu Bạch.” Trần Kiệt lật cách nướng dê dì Hứa đưa tới, cong cánh tay đụng Vương Hổ bên cạnh, “Lão Đại, cái này cậu biết làm không?”

Vương Hổ đang nhàm chán lật xem album ảnh nghe vậy hoàn hồn, sáp qua liếc một cái, gật đầu, “Biết chứ...... Tôi giúp trong nhà làm qua heo sữa quay, thao tác hẳn không khác với cái này lắm?”

“Vậy thử chút?”

“Đi.”

Vương Hổ để album ảnh xuống, hăng hái bừng bừng cùng Trần Kiệt đi.

Ngưu Tuấn Kiệt bị bỏ rơi mông lung, quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đề cao thanh âm quát, “Các cậu cứ như vậy chạy? Không phải vừa mới ăn xong bữa sáng, sớm như vậy đã đi làm dê nướng, các cậu là lợn sao!”

“Kỳ thực bọn họ lúc này làm vừa vặn.” Hình Thiệu Phong cầm một phần văn kiện từ trên lầu đi xuống cười ngồi vào trên ghế salon, trước giờ quen thuận miệng giải thích, “Dê nướng làm chậm, cộng thêm thời gian ướp, con dê nhỏ đại khái phải nướng 3 tiếng, con lớn chút 5 tiếng, Thu Hạc chuẩn bị hai con, con trưa nay mặc dù khá nhỏ, nhưng tối thiểu phải 3 tiếng mới có thể làm xong.”

Ngưu Tuấn Kiệt nghe tới mông lung, sau đó lập tức từ trên ghế salon bắn lên, đuổi theo hai người Trần Kiệt đi xa, vừa đuổi theo vừa rống, “Không được chạy! Tôi cũng muốn làm! Tiểu Bạch cậu cũng mau lên, hôm nay tôi muốn để cho cậu nếm thử chút tay nghề của tôi!”

Hạ Bạch vừa lắp xong game nghe vậy quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Ngưu Tuấn Kiệt biến mất, nhất thời im lặng, “Thử tay nghề của cậu tôi e là phải trúng độc......” Nói xong thấy Hình Thiệu Phong đang nhìn mình, có chút lúng túng ho khan, giơ giơ tay cầm trò chơi trong tay, hỏi, “Muốn chơi game không? Đua xe.”

Tiếu ý trên mặt Hình Thiệu Phong sâu hơn, hết sức tự nhiên đứng dậy đi tới nhận lấy tay cầm trò chơi trong tay cậu, ngồi vào trên mặt thảm bên cạnh bàn trà, trả lời, “Chơi, bắt đầu đi.”

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, lại không nghĩ rằng nhận được trả lời khẳng định. Hạ Bạch ly kỳ nhìn tư thái lúc này của hắn hoàn toàn không phù hợp với phong cách hành động bình thường, hăng hái bị đốt lên, nhanh chóng cầm lấy tay cầm khác, vừa lựa chọn hình thức vừa nói, “Vậy chúng ta trước chơi bàn căn bản, thích ứng chút, lát nữa nhưng đừng nói tôi bắt nạt anh.”

“Được.” Hình Thiệu Phong gật đầu, bộ dạng loay hoay tay cầm thoạt nhìn giống như game thủ mới thuần khiết.

Mười phút sau, Hạ Bạch đầy mặt xanh xao buông tay cầm xuống.

“Thiệu Phong, không nghĩ tới anh chơi game lợi hại vậy......” Kiếp trước cậu cư nhiên hoàn toàn không phát hiện điểm này......

“Bình thường bình thường, thật nhiều năm không chơi, có chút ngượng tay.” Hình Thiệu Phong khiêm nhường khoát khoát tay, tầm mắt quét qua vết xanh tím trên mu bàn tay cậu đã sắp tiêu hết, quan tâm rót chén nước đưa tới, hỏi, “Thân thể tốt hơn chưa?”

“Đã sớm triệt để khỏi rồi, là Thu Hạc quá lo lắng.” Hạ Bạch đang cảm thấy có chút khát, thế là cười nói cám ơn nhận lấy nước uống một ngụm, thấy hắn buông tay cầm xuống, đoán hắn là ngược thái (*) ngược tới không hào hứng rồi, liền thuận thế nói sang chuyện khác, hỏi, “Tôi thấy anh vừa tới đã mượn thư phòng đi bận rộn công việc rồi, gần đây rất bận sao? Tôi còn tưởng Thu Hạc gần đây ngày nào cũng ở nhà, không nhận công việc mới, anh sẽ nhẹ nhàng chút.”

((*) ngược thái: từ này dùng trong game online, tiếng anh danh từ là Rookie Defeater, động từ là Defeat the rookies; ngược ởđây trong ngược tâm, thái ởđây là “thái điểu” nghĩa là tay mơ; ngược thái nghĩa làđánh bại tay mơ)

“Không phải chuyện công tác của cậu ấy.” Hình Thiệu Phong đứng dậy ngồi trở lại trên ghế sa lon, cũng rót cho mình chén nước, giải thích, “Là bận rộn chuyện cha An Hy Hy, kế hoạch hiện tại của team là thuyết phục cha An Hy Hy đi ra tố giác vạch trần mấy người Tần gia, sau đó nghĩ biện pháp sớm giành được thông cảm của đối thủ ông ta năm đó hại, tranh thủ xử lý khoan hồng sau khi xử lý. Hiện tại team đang giúp cha An Hy Hy tốn thời gian ở khâu lượng thứ của người bị hại, nếu như hoàn thành cái này, như vậy tự thú cộng thêm tố giác người khác, cha An Hy Hy rất có thể tranh thủ được hình phạt nhẹ.”

Hạ Bạch nghe tới cau mày, cũng ngồi trở lại trên ghế sa lon, không tự chủ túm gối ôm cún nhỏ qua nhét vào trong ngực nói, “Nếu như tôi là người bị hại, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, mặc dù năm đó thuốc kia không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trải qua cuộc sống thống khổ nhiều năm như vậy, cả đời đều phải trải qua, người bị hại phải lòng dạ bao lớn mới có thể tha thứ hung thủ.”

Hình Thiệu Phong thấy cậu cau mày, biết cậu tán gẫu đề tài này không vui, trấn an nói, “Cho nên chúng ta cũng không có nghĩ cách vì cha An Hy Hy thoát tội, mà là thuyết phục ông ấy tự thú, vì sai lầm phạm phải năm đó chuộc tội, tóm lại, người làm chuyện xấu đề sẽ phải chịu trừng phạt, chỉ bất quá hoặc nhẹ hoặc nặng thôi, cậu không cần có gánh nặng trong lòng.”

“Tôi biết.” Hạ Bạch gật đầu, chân mày nhíu lại nới lỏng.

Đối với người bị hại mà nói, biết được hung thủ dù sao cũng tốt hơn cứ chịu khổ không rõ không ràng. Về phần cha An Hy Hy, hiện tại ông chính là bởi vì mình điều tra chuyện năm đó mà bị các tâm phúc khác của Tần gia cùng nhằm vào, cuộc sống trải qua hết sức khó khăn, quả thực từng bước lọt hố, kỳ thực tự thú đối với ông mà nói, coi như là một đường lui bảo toàn bản thân khá tốt.

...... Chỉ bất quá vẫn là cảm thấy không công bằng, người xấu cho dù cuối cùng bị trừng phạt, nhân sinh trước đây của người bị hại cũng đổi lại không được. Giống như là kiếp trước, cuối cùng người Hoàng Đô và Tần gia đều bị thu thập thì thế nào, Thu Hạc và cậu đều......”

Ý thức được mạch suy nghĩ lại thiếu chút nữa bị túm vào mấy chuyện nát bét kiếp trước, cậu đột nhiên hoàn hồn, lắc lắc đầu quẳng mấy suy nghĩ kia ra, túm cái đuôi cún trên gối ổn định tâm thần, nhìn về phía Hình Thiệu Phong nói sang chuyện khác, “Tôi nghe nói ông ngoại đã bắt Tần Lỵ giao cho luật sư của Tăng Bồi Trung, các anh định xử lý bà ta thế nào? Bà ta chính là quả bom hẹn giờ, quá nguy hiểm, các anh tốt nhất đừng để bà ta ra ngoài lắc lư nữa, chỉ phái người nhìn chằm chằm bà ta căn bản vô dụng.”

Hình Thiệu Phong làm bộ không thấy được thất thần của cậu, cười cười trả lời, “Yên tâm, sẽ không, Tần Lỵ hiện tại bởi vì vấn đề nợ nần đã bị hạn chế xuất nhập cảnh, tạm thời chỉ có thể sống ở trong nước, tiền trên người bà ta bị toàn bộ cưỡng chế trả nợ, hiện tại đang thể nghiệm cuộc sống bần cùng của nhân dân cơ sở, đợi bà ta chịu đủ khổ rồi, Địch Hạ Tùng bên kia cũng sắp xếp xong xuôi, bà ta liền sẽ tới chỗ bà ta nên tới, chuộc tội mà bà ta nên chuộc.”

“Địch Hạ Tùng?” Hạ Bạch nghe tới nghi ngờ, hỏi, “Hắn không phải là ngồi tù rồi sao, làm sao còn kéo tới hắn?”

Hình Thiệu Phong cũng nghi ngờ, “Thu Hạc không nói với cậu sao? Phạm lão tiên sinh chuẩn bị để cho Địch Hạ Tùng tố giác năm đó......”

“Hai người đang nói cái gì?”

Địch Thu Hạc đột nhiên xuất hiện cắt đứt đối thoại bọn họ, cười nhìn Hình Thiệu Phong một cái sau đó đi tới trước mặt Hạ Bạch, ngăn trở tầm mắt của cậu, nhẹ nhàng nhu nhu tóc cậu, đem bánh bí đỏ kẹp trên đũa đút tới bên miệng cậu, dụ dỗ nói, “Nếm thử chút, vừa chiên xong, đã thấm dầu, bảo đảm không ngấy.”

Hạ Bạch vừa nhìn thấy anh nghĩ nghĩ tới bộ dáng mình tối qua khóc tới không chút hình tượng nào, lập tức ném đề tài nói chuyện lúc nãy ném ra sau ót, có chút xấu hổ lại có chút biệt nữu nhìn anh một cái, giơ tay lên đè tay anh cầm đũa, “Em biết không ngấy, đợi lát nữa lại ăn, hiện tại còn chưa đói.”

“Chỉ là nếm thử chút, tới, cắn một miếng, xem có phải chiên quá kỹ rồi không.” Địch Thu Hạc túm lấy tay cậu đang chặn ra bên ngoài, thấy lỗ tai cậu hơi phiếm hồng, trong lòng ngứa, đột nhiên thu bánh bí đỏ lại tự mình cắn một miếng, sau đó cúi đầu hôn cậu, thừa dịp lúc cậu ngây người đẩy tới trong miệng cậu, cắn môi cậu một cái, thối lui người cười nói, “Ừm, không ngọt không ngán, mùi vị rất tốt.”

Mùi thơm của bánh bí đỏ tràn ngập ở khoang miệng, Hạ Bạch hoàn hồn, lỗ tai và mặt xoạt một cái toàn bộ đỏ, thẹn quá hóa giận cầm lấy gối ôm nện anh một cái, nghiêng đầu không dám nhìn biểu tình Hình Thiệu Phong lúc này, đứng dậy nhanh chóng nói, “Anh, các anh trước tán gẫu, tôi đi xem dê nướng của đám lão Tam làm thế nào rồi.” Nói xong cất bước bỏ chạy, cũng không quay đầu lại.

Địch Thu Hạc cười nhẹ ra tiếng, cũng không cản cậu, từ trong túi lấy điện thoại ra chụp lại bộ dáng cậu chạy đi, sau đó thu điện thoại lại, nhìn về phía Hình Thiệu Phong cười đến bình tĩnh, ra hiệu phương hướng phòng bếp, “Giúp tôi thử đồ ăn?”

Biết anh là có việc muốn nói, Hình Thiệu Phong vui vẻ đứng dậy, “Rất vui lòng.”

Bởi vì định chính là ăn lẩu, cho nên món ăn chân chính phải làm cũng không nhiều, hiện tại chuẩn bị đều là chút điểm tâm ngọt, nếm thử hết sức hưởng thụ.

Thử miếng rau trộn ngẫm nghĩ, Hình Thiệu Phong đặt đũa xuống, nhìn một cái Địch Thu Hạc mặc tạp dề tựa vào một bên lật thực đơn, nói, “Tại sao không nói với Hạ Bạch an bài của cậu với Tần gia? Lúc trước những chuyện này cậu nhưng chưa từng né tránh cậu ấy.”

Địch Thu Hạc thu lại thực đơn, nhìn hắn một cái, trả lời, “Em ấy gần đây áp lực tâm lý quá lớn, mấy chuyện bực mình này vẫn là không quá tốt với tai cậu ấy, anh sau này cũng hơi chú ý chút, đừng có dùng chuyện Tần gia phiền em ấy, chờ chuyện có kết quả, tôi sẽ nói với em ấy, hiện tại tôi chỉ hi vọng em ấy có thể đặt lực chú ý ở trên chuyện mình thích.”

“Chẳng hạn chụp ảnh?”

“Ừ, còn có kết bạn.”

Hình Thiệu Phong nhớ tới vừa rồi Hạ Bạch sau khi nghe thấy sự kiện cha An Hy Hy lập tức biến hóa cảm xúc, hiểu rõ gật đầu, đáp một tiếng sau đó hỏi, “Địch Hạ Tùng bên kia thuyết phục tới thế nào rồi? Vừa rồi Hạ Bạch nói hi vọng Tần Lỵ không nên lại ra ngoài lắc lư, tựa hồ là có chút để ý.”

Địch Thu Hạc sửng sốt, dò hỏi, “Tiểu Bạch là nói như vậy?”

Hình Thiệu Phong gật đầu.

Có thể làm cho tiểu cẩu tử luôn luôn mềm lòng tính khí tốt nói ra lời như vậy xem ra hành động lần này của Tần Lỵ còn có mộng cảnh kia thật sự dọa tới cậu.

Địch Thu Hạc rũ mắt, trong đầu hiện lên dáng vẻ Hạ Bạch tối qua khóc đến đáng thương, cau mày, lạnh xuống thanh âm trả lời, “Vậy thì đừng để cho bà ta lắc lư nữa, tiễn bà ta đi gặp mặt với con gái bà ta đi, Địch Hạ Tùng bên kia còn đang do dự, tôi sẽ cho người tăng thêm chút áp lực.”

Khí tức trên người anh thay đổi quá rõ ràng, Hình Thiệu Phong trên dưới đánh giá anh một chút, như có điều suy nghĩ — Tần gia đây là lại làm cái chết tiệt gì, Địch Thu Hạc hiện tại làm sao một bộ dáng đáng sợ muốn giết người ăn thịt.

Dê nướng cuối cùng dưới sự hỗ trợ hợp lực của bảo tiêu và các dì, rốt cục thuận lợi lên bàn.

Mọi người nhiệt nhiệt nháo nháo vây thành một bàn ăn cơm, buổi chiều xem phim, chơi game, đánh bài, triệt để thả lỏng tâm tình, sau đó hăng hái ngẩng cao bắt đầu lăn qua lăn lại bữa tiệc buổi tối.

Màn đêm buông xuống, nhờ qua tay các dì, con dê to nướng so với buổi trưa thoạt nhìn thơm hơn ngon hơn lên bàn, dẫn tới mọi người reo hò.

Địch Thu Hạc ngồi ở bên cạnh Hạ Bạch, nhìn dáng vẻ cậu cùng bạn cùng phòng chơi tới hưng phấn, cười giơ tay lên sờ sờ tóc cậu, đứng dậy đem món ăn nóng hổi thả vào trong chén cậu, tri kỷ giúp cậu chỉnh lại một chút đĩa tương trước mặt.

Hạ Bạch tranh thủ nghiêng đầu nhìn anh một cái, tầm mắt đụng vào trong ánh mắt ôn nhu bao dung của anh, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên nghiêng người hôn anh một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người, tiếp tục cùng các bạn cùng phòng lăn qua lăn lại.

Mùi thơm thức ăn ở không trung phiêu tán, Địch Thu Hạc hoàn hồn, sờ sờ má mình bị hôn đầy miệng đầu, nhịn không được cúi đầu cười khẽ mấy tiếng, nhìn về phía Hạ Bạch đưa lưng về phía mình cùng Ngưu Tuấn Kiệt chơi đoán số, đưa tay níu lấy vạt áo cậu, híp mắt cười tới thỏa mãn.

Hạ Bạch giống như phát giác xoay đầu qua, nhìn một cái tay anh níu lấy vạt áo mình, mím môi cười cười, lén lút đưa một cái tay qua, câu ngón tay anh.

Địch Thu Hạc cười đến càng thêm ôn nhu, nhẹ nhàng câu lại ngón tay cậu, thấp giọng mở miệng, “Anh yêu em.”

“Cái gì?” Hạ Bạch có chút nghe không rõ tỏ tình vô cùng nhỏ tiếng của anh.

Địch Thu Hạc lắc đầu, thò tay niết niết mặt cậu, “Không có gì, chơi đi, không được uống quá nhiều rượu.”

“Ông quản gia.” Những lời này Hạ Bạch nghe rõ ràng, nhịn không được liếc mắt, cười thu tay lại, vỗ đầu anh, “Yên tâm, em uống là đồ uống, đám Tuấn Kiệt có chừng mực.”

“Em là bà quản gia, anh là ông quản gia, hai ta trời sinh một đôi.” Địch Thu Hạc kéo tay cậu xuống, khiêu mi trả lời.

Hạ Bạch tức giận hừ một tiếng, rút tay về, “Anh mới là bà quản gia! Không biết nói chuyện thì đừng nói chuyện!”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt đối thoại không dinh dưỡng của hai người, Địch Thu Hạc lấy điện thoại ra nhìn một cái, thấy là điện thoại Phạm trạch gọi tới, nhanh chóng niết niết tay Hạ Bạch ra hiệu một chút, Hạ Bạch cũng nhìn thấy báo gọi tới, ghét bỏ xua tay, xoay người tiếp tục chơi với bạn cùng phòng.

Địch Thu Hạc cười cười, đứng dậy cầm lấy điện thoại di động đi tới góc khá an tĩnh bên cạnh cửa sổ sát đất, nhận điện thoại.

“Đã theo yêu cầu của cháu an bài Tần Lỵ tới trại an dưỡng làm lao công rồi, các cháu bên kia thế nào?”

“Tiểu Bạch chơi rất vui vẻ.” Địch Thu Hạc trả lời, tựa vào trên cửa sổ, nhìn về phía mọi người ngồi vây thành một vòng, cười đến vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, “Tay nghề của dì Hứa thật tốt, mọi người rất thích.”

“Thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút.” Thanh âm Hồ Triệu mang theo tiếu ý.

Hạ Bạch bên kia chơi đang hứng đột nhiên dừng lại động tác từ trong túi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình một cái sau đó nghiêng đầu nhìn sang, khua điện thoại cao giọng hô, “Thu Hạc, Tú Văn gọi điện tới, hẳn là tới rồi!”

Địch Thu Hạc nhanh chóng che ống nghe cao giọng đáp một tiếng, sau đó sau khi nói khẽ với Hồ Triệu hai câu cúp điện thoại, sải bước nghênh đón, cười hỏi, “Muốn cùng anh đi đón cậu ta không?”

“Muốn.” Hạ Bạch gật đầu, bước ra ngoài kéo tay anh, vừa dắt anh đi tới huyền quan vừa nói, “Tú Văn hôm nay bận rộn một ngày, trễ như thế còn chạy tới, khẳng định đã rất mệt rồi, anh lát nữa không được chọc tức anh ấy, nghe chưa?”

“Nghe rồi.” Địch Thu Hạc nghe lời trả lời, nhìn một cái tay cậu kéo mình, lại nhìn một cái tay cậu đi tới trước mắc áo huyền quan trước một bước giúp mình cầm áo khoác, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp bộ dáng lúc này của cậu, sau đó tiến lên ôm lấy cậu, hôn lỗ tai cậu, thấp giọng nói, “Tiểu cẩu tử, cám ơn em.”

“Ít nị oai!” Hạ Bạch ghét bỏ đẩy anh ra, đem áo khoác và khăn quàng cổ chất đống lên người anh, cúi đầu thay giày, “Anh trước gọi lại cho Tú Văn, em vừa chỉ lo nói với anh, quên nhận điện thoại của anh ấy rồi.”

Địch Thu Hạc mỉm cười, mặc xong áo khoác đeo xong khăn quàng cổ, nhanh chóng thay giày, sau đó lấy xuống một cái khăn quàng cổ khác vây quanh cậu, đột nhiên khom lưng ôm lấy cậu trực tiếp mở cửa xông ra ngoài, cười nói, “Không gọi điện thoại, chúng ta đi dọa cậu ta chút.”

Hạ Bạch sợ tới kinh hô một tiếng, vội vàng giãy dụa vỗ vai anh, tức giận nói, “Cửa lớn còn chưa có đóng! Anh thả em xuống, bọn họ nhìn thấy sẽ chê cười, mau thả em xuống!”

“Không thả!” Địch Thu Hạc chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng, chơi xấu ôm chặt cậu, cười ra tiếng, “Em là bảo bối của anh, phải luôn ôm lấy, nếu không sẽ lạc mất.”

“Gà cay anh lại phát điên cái gì! Nói chuyện bình thường chút!” Hạ Bạch vừa thẹn vừa tức, xa xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ hướng cửa nam đi tới, gấp đến độ càng dùng sức mà vỗ vai anh, hạ giọng uy hiếp nói, “Em nhìn thấy Tú Văn rồi, mau thả em xuống! Nếu không em đánh anh a, em thật sự đánh anh.”

Địch Thu Hạc khiêu mi, nghe lời dừng bước thả cậu xuống.

Chân rơi xuống đất, Hạ Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giơ tay lên chỉnh lại khăn quàng cổ và áo khoác, lật mắt trắng với anh nói, “Coi như anh thức thời, lát nữa lại thu thập...... Ưm ưm ưm!”

Địch Thu Hạc ôm lấy cậu liền gặm, kích tình bắn bốn phía.

Hạ Bạch giận đến dùng sức nện anh.

Khương Tú Văn vừa mới đến gần: “......” Hắn hiện tại xoay người rời đi vẫn còn kịp chứ?

Sau bữa tối, weibo.

Bạch lại Bạch: Nhà và người nhà tui.【Hình ảnh 】

Từ sau khi bọn cậu công khai các fan vẫn luôn chờ đường chờ tới sắp tuyệt vọng sau khi xoát được weibo này dụi dụi mắt, liên tục xác định mình không phải là xuất hiện ảo giác, trầm mặc vài giây, sau đó thét chói tai nổ tung — Đệt mợ a a a, phát đường rồi phát đường rồi! Chính chủ xuất hiện phát đường rồi! Ảnh bóng lưng dắt tay max điểm! Đồ ở nhà max điểm! Huyền quan ấm áp không khí gia đình max điểm! Tóm lại max điểm max điểm max điểm!

Còn không đợi bọn họ tạc xong, lại một cái Weibo phát ra.

Bạch lại Bạch: Trung tuần sang năm cử hành hôn lễ, Tiểu Bạch nhà tui rất đáng yêu.

Các fan sửng sốt, sau đó càng kích động nổ tung — cái đệt đệt đệt đệt đệt! Kết hôn quả nhiên là show ân ái cường đại nhất! Max điểm max điểm max điểm! Đường hôm nay rất đủ! Tụi tui ăn tới rất vui vẻ! Mời chính chủ tiếp tục phát đường đừng có ngừng! Tụi tui chịu được!

Khương Tú Văn ăn cơm xong ngồi liệt trên ghế salon uống trà đặt điện thoại xuống, vẻ mặt tang thương nhìn thấu thế sự, kéo lên khóe miệng cười lạnh: Các fan ngu ngốc, chỉ mong các thím sau khi phát hiện bản chất cuồng khoe chồng của Địch Thu Hạc, còn có thể giống như bây giờ ăn lương cẩu tới vui vẻ hay không.

“Tú Văn, sư huynh tôi đào được cho tôi một cuốn album cũ, anh muốn xem không?” Hạ Bạch sáp tới hỏi thăm.

Khương Tú Văn vội vàng thu hồi điện thoại di động, nhìn một cái khuôn mặt không chút biết chuyện của cậu, não bổ một chút phản ứng của đối phương sau khi phát hiện Địch Thu Hạc ở trên weibo làm mờ ám, vui vẻ cười, gật đầu, “Xem, đương nhiên muốn xem.” Náo nhiệt của bạn tốt, không xem thì phí.

Trong phòng ăn, Địch Thu Hạc hài lòng thu hồi điện thoại, nhìn về phía đám người trong phòng khách ôn tình cười đùa, lộ ra một nụ cười thỏa mãn — Nhà, người yêu, bạn tốt, những thứ kiếp này anh cầu, đã toàn bộ nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.