Một Đời Vui Vẻ

Chương 3: Chương 3: Thanh toán hai sủng




Hạ Ly cười trộm, nhìn bóng lưng bạn tốt. Trong lòng cũng đang chúc phúc cho đoạn nhân duyên này của cô. Thẳng đến khi không nhìn thấy người nữa, cô mới lấy chìa khóa xe ra, đi về chiếc MI¬NI xinh xắn kia của mình. Trong lòng hồi tưởng đoạn đối thoại vừa rồi.

Liễu Nghiêu a. . . . . .

Điều chỉnh âm nhạc xong, cô ngây người nhìn chằm chằm hộp CD. Lúc lái xe là khi Hạ Ly dễ dàng thất thần nhất, mặc dù cô nhất định không chịu thừa nhận.

Mười ba tuổi đối với cô mà nói là một năm kỳ quái, tàn khốc giống như cơn ác mộng. Cha và mẹ trước mặt sau lưng ngọt ngọt ngào ngào ầm ĩ muốn chia tay. Cha thay lòng đổi dạ yêu cô bé lọ lem Vân Trinh Uyển, kỳ lạ hơn chính là cô bé lọ lem chưa đầy ba mươi tuổi đã có một đứa con gái mười tuổi.

Mẹ của Hạ Ly chính trực đang gây dựng sự nghiệp, ít có tâm tư giáo dục bông hoa nhỏ Hạ Ly. Vì vậy, đương nhiên Hạ Ly theo cha cô. Cũng may Hạ Ly có ông bà nội xem cháu gái quan trọng hơn mọi thứ, Hạ Ly cho tới bây giờ đều là tính khí nữ vương, nhờ vậy mới không trở thành một cô bé lọ lem thế hệ mới.

Ngược lại mẹ con Vân Trinh Uyển, bắt đầu từ lúc vào cửa nhà họ Hạ, chưa thấy qua qua sắc mặt tốt.

Nữ vương Hạ Ly đối với mẹ hai cô vẫn coi khinh, ngược lại đối với Vân Yên, không nói rõ địch ý ở đâu. Một năm kia, dường như tất cả đứa bé nhà thân thích cũng ghét nói chuyện với Vân Yên, càng không cần phải nói chơi với cô ta. Hơn nữa Hứa Lâm Tranh, kiên quyết ủng hộ “em họ duy nhất anh thừa nhận” nữ vương Hạ Ly. Cho nên, trong mắt Hạ Ly, Vân Yên nhất định hận chết cô.

Vậy mà. . . . . . Hiện tại ngẫm lại, sở dĩ Hạ Ly là “em họ duy nhất anh thừa nhận” có lẽ có thể lý giải vì —— anh đã sớm không xem Vân Yên là em họ?

Hạ Ly hung hăng ấn còi, hàng dài phía trước làm cô thêm phiền não.

Ký ức có liên quan tới Liễu Nghiêu, cũng là ở tuổi mười ba chết tiệt.

Lời này còn phải nói đến ban đầu.

Nhà họ Hạ đối xử với con cái, vẫn luôn thi hành phương thức là “Cách giáo dục cỏ dạ (1) + gậy gộc ra hiếu tử“. Dĩ nhiên, từ nhỏ Hạ Ly đã xinh đẹp, mềm mại như nước, gậy gộc đan xen là không thể nào. Nhưng mà, chi phí ăn mặc của cô là giản đơn nhất, giống như tất cả đứa trẻ nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ không có thói quen mời gia sư tới nhà dạy học, tất cả mọi người là nhóm người cùng khổ trên đường đi học. Hạ Ly đại tiểu thư làm “người thừa kế” càng quá mức, không có tài xế đưa đón. Cũng may trường học cũng là nhà mình, không xa.

(1): cỏ dại ko cần ai nuôi trồng cũng tự sinh tự dưỡng, bị giẫm đạp cũng vẫn tự vươn lên. Nên cách giáo dục này là để tạo cho con cái tính cách và ý chí kiên cường ko đầu hàng trước khó khăn.

Từ ngày thứ nhất bắt đầu đi học, liền do ông cụ Hạ tự mình đi bộ đưa tới, buổi chiều, bà cụ Hạ lại tự mình đi bộ đưa trở về —— cứ như vậy, còn phô trương hơn Lâm Tranh thiếu gia nhà họ Hứa được Cadillac đưa đón đi đi về về.

Đến năm mười ba tuổi này, đã không cần hai người già đưa đón. Hạ Ly có bạn bè của mình, tìm bạn nữ thuận đường cùng nhau về nhà, trên đường nói một vài bí mật giữa con gái. So sánh với những chiếc xe vừa nặng vừa ngớ ngẩn, cứng nhắc, không đáng yêu chút nào kia, cô thích trong nhà cho tự do hơn.

Vậy mà, chút tự do này, thế nhưng suýt nữa tạo thành tổn thương với cô.

Mùa hạ năm mười ba tuổi, có chút nóng bức. Đến phiên Hạ Ly trực nhật. Bạn nam bình thường thích lấy lòng cô cũng chạy đi đá cầu, phòng học to như vậy, quét dọn đến rất muộn. Bạn nữ đợi cô về nhà đã đi trước. Khi Hạ Ly chần chừ ở cửa trường học, đoàn xe xếp thành hàng dài, chiếc xe cuối cùng cũng rời đi.

Bởi vì bình thường đều mặc đồng phục giống nhau, Hạ Ly lại không cố ý trang điểm qua, cho nên, trừ một chút xinh đẹp bên ngoài, cô và tất cả học sinh nữ giống nhau, không nhìn ra dáng vẻ đại tiểu thư. Theo lý thuyết căn bản không cần lo lắng sẽ có người bắt cóc. Vậy mà ——

Cô thật bất hạnh liền tình cờ gặp một đám côn đồ, hay là nói, đám côn đồ kia rất may mắn rốt cuộc chặn Hạ Ly lại.

Đám côn đồ cũng chỉ là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, làm chuyện xấu còn vô cùng non nớt. Vừa bắt đầu lại còn bị khí thế nữ vương của Hạ Ly làm sợ hãi. Nhưng mà, đối với đám côn đồ mà nói chỉ có khí thế là không đủ. Khi ý thức được tiểu nữ sinh cường hãn trước mắt dường như trên thực tế không có lực sát thương thì bắt đầu làm càn tiến gần lên hôn cô, xé rách cặp sách của cô.

Hạ Ly bị đẩy ngã trên mặt đất, cánh tay trầy trụa, chảy máu.

Bọn họ cầm dao ở vẽ vòng vòng trên váy đồng phục của cô, đổ tất cả đồ vật trong cập sách cô ra, rơi đầy đất.

Ngay tại thời điểm cô cho là mình chết chắc, tên Liễu Nghiêu đó xuất hiện.

Cô không thấy hắn đánh ngã ba tên tiểu lưu manh như thế nào. Cô chỉ biết, Liễu Nghiêu đang đem áo mình che trên người cô để biểu hiện bản thân vô cùng quan tâm thì sau lưng bị một tên lưu manh vung mạnh một gậy. Sau đó, hoa lệ lộng lẫy ngã xuống đất không dậy nổi.

Hạ Ly kéo “thi thể” Liễu Nghiêu khi lá chắn, liều mạng di chuyển chân đã mềm hết lui về phía sau. Đột nhiên có chút hận cái tên “anh hùng” từ trên trời giáng xuống này tới cứu cô: nào có như vậy, cứu một nửa liền bất tỉnh, cũng quá kém đi! Không tính là bị hắn đánh ngã ba người, trước mắt còn có ba kẻ địch như hổ rình mồi.

Một đã thiếu kiên nhẫn, kéo “thi thể” Liễu Nghiêu ra. Rất không thương hương tiếc ngọc tóm cổ áo Hạ Ly, Hạ Ly gắt gao nhắm mắt lại. Khi cô cho là mình khó giữ được cái mạng nhỏ này thì trời cao đưa tới một kỳ tích khác——

Một đôi tay, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, thuận tiện tháo bàn tay tóm lấy cổ áo cô ra: “Hạ Ly đúng không? Hứa Lâm Tranh hôm nay có việc bận, tôi đưa em về nhà.”

Hạ Ly ngơ ngác, nhìn hắn rõ ràng có ưu thế chiều cao hôn tên côn đồ, chẳng biết tại sao cảm thấy an toàn.

Nam sinh vung quả đấm sưng đỏ, hướng về tên côn đồ chạy thoát nhướng lông mày. Hắn đá một cước vào trên lưng Liễu Nghiêu, người phía sau một hồi kêu rên bò dậy. Mê mang híp mắt nhìn khắp nơi.

Không biết vì sao, Hạ Ly lại có thể vì lần đầu tiên gặp mặt Liễu Nghiêu cảm thấy xấu hổ.

Cô còn nhớ, thiếu niên ngay cả tên cũng không biết đưa lưng về phía cô, phất tay một cái: “A, xem ra có người đưa em về nhà rồi. Tôi đi trước.”

Đưa lưng về phía cô, vẫy vẫy tay. . . . . .

Vẫy vẫy tay. . . . . .

Cảm giác rất quen thuộc.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Này, tiểu thư! Cô rốt cuộc có biết lái xe hay không!”

Ngoài cửa xe ông chú thô tục dùng khẩu hình đang nói. Hạ Ly chợt hồi hồn, nhìn kính chiếu hậu, đằng sau đuôi xe phía sau đã có xu hướng xếp thành hàng dài. Cô cắn đầu lưỡi mỉm cười, hạ cửa kính xuống tới: “Xin lỗi. . . . . .”

Mục đích vội vã như vậy kỳ thật chính là có hẹn giúp Lâm Tranh chọn nhẫn cưới.

Hẹn gặp với người đàn ông khác, Hạ Ly theo thói quen sẽ đến trễ; mà với Lâm Tranh cho dù là gặp mặt nho nhỏ, cô cũng luôn luôn đến sớm. Con gái tùy tiện đối đãi với người trong lòng cũng đặc biệt khác nhau. Hạ Ly tự mình lý giải là “không tự trọng”, hơn nữa thường tự khinh bỉ mình.

Mặc kệ Hạ Ly đến sớm thế nào, Hứa Lâm Tranh cũng sẽ không để cô đợi. Với tư cách là người đàn ông tốt —— cho dù có hẹn không phải là Hạ Ly, mà là bà lão hơn tám mươi tuổi, Hứa Lâm Tranh tuyệt đối cũng sẽ không để cho đối phương đợi.

“Tiểu Ly, bên này!” Hứa Lâm Tranh hơi cao giọng thành công lôi kéo sự chú ý của mấy cặp tình nhân đang chọn nhẫn, bọn họ nhìn về phía Hạ Ly, trên mặt là hạnh phúc và nụ cười thân thiện. Hạ Ly tránh né ánh mắt mập mờ, kéo anh đi vào phòng khách quý. Quản lý mở miệng gọi một tiếng Hứa phu nhân, Hạ Ly xanh mặt cười lạnh: Làm không tốt, mọi người ở đây nhìn đến bọn họ đều cho là muốn cùng Hứa Lâm Tranh kết hôn là Hạ Ly cô đấy.

“Hạ tiểu thư, người nhìn xem kiểu dáng này.” Tiểu quản lý không dám gọi Hứa phu nhân nữa, vẫn là gọi cô Hạ tiểu thư.

“Anh để đó, tự tôi xem.” Hạ Ly đeo một cái nhẫn bạch kim vào ngón giữa của mình: “Cả đời cũng chỉ kết hôn một lần, không gọi vợ anh tới tự mình chọn, vợ anh đâu?”

“Ngón tay của cô ấy không khác em lắm, chỉ cần hơi lớn hơn một số là được.” Hứa Lâm Tranh nói lảng ra chuyện khác, “Chọn vật này, ánh mắt của người nào có thể tốt hơn Hạ Ly nhà chúng ta chứ!”

“Ánh mắt tốt có tác dụng gì, cũng không phải là mua cho em.” Hạ Ly đùa giỡn một bộ trang sức kim cương trong khay vàng: “Em cũng muốn nhẫn mà!”

“Được thôi. Em từ từ chọn, nhìn trúng cái nào mua cho em.” Hứa Lâm Tranh có chút không yên lòng.

Hạ Ly cắn môi, nhìn mặt anh.

Anh cũng không phải là diện mạo rất hấp dẫn người: Làn da màu trà đặc biệt nhẵn nhụi, mắt hai mí hơi sâu, đôi môi mỏng, cằm sạch sẽ. Vậy mà, Hạ Ly lại yêu anh vô cùng. Thật là quỷ cũng không nói rõ được.

“Nhìn anh làm gì? Nhìn chiếc nhẫn.” Hứa Lâm Tranh cười nói.

Hạ Ly bĩu môi: Khi ở cùng người khác thì là người đàn ông tốt ôn nhu, chỉ đối với một mình Hạ Ly cô là dữ như vậy.

Cô liếc mắt một cái nhìn trúng là một con chiếc nhẫn phục cổ bạch kim kim cương. Ánh mắt quản lý sáng lên, vội lại gần: “Ngài cũng cảm thấy chiếc nhẫn cưới kiểu dáng phục cổ này nhìn qua hết sức tinh xảo chứ? Ha ha, áp dụng chính là công nghệ cắt kim loại của châu Âu cổ xưa, cách thức điêu khắc hoa văn tinh xảo, viên kim cương cực nhỏ vây quanh cùng với công nghệ hoa ti (2) ven chiếc nhẫn đều tràn đầy tinh điêu tế trác (3). . . . . . Quả nhiên thích hợp với Hạ tiểu thư cao quý lịch sự tao nhã.”

(2): Công nghệ hoa ti, có thể gọi là công nghệ tế kim , công nghệ rũ tơ, là đem vàng, bạc, đồng kéo thành sợi tơ nhỏ, dùng kỹ xảo và phương pháp đan chúng chồng lên nhau. Khảm nạm chính là đem vàng bạc cắt lát mỏng đánh thành dụng cụ, sau đó khắc ra hoa văn, hoặc dùng dụng cụ hình cung chạm trổ ra hoa văn, và khảm nạm đá quý mà thành. Đời Minh công nghệ tế kim chia thành bốn loại: Công nghệ hoa ti, công nghệ khắc hoa, công nghệ đánh khuôn, công nghệ khảm nạm. Cong nghệ hoa ti, là quá trình chế tác đem hoa ti tiến hành gia công lại gọi là công nghệ hoa ti, tức: Kháp (giống như ngắt hoa), điền (Ðồ đạc gì đã chạm trổ hoa ) , ghép, hàn, xếp chồng, xây, dệt, đan, tô màu xanh biếc. Hơi giống nghệ thuật đậu bạc ở Việt Nam mình, hoa ti là chỉ nhị là cuống nhỏ của nhị hoa

(3): điêu khắc tỉ mỉ, mài giũa tinh vi

D

“Anh có nghe hay không, anh ấy nói thích hợp với em.” Bàn tay trắng nhỏ bé của Hạ Ly lắc lắc trước mắt anh “Cao quý tao nhã, không hề thích hợp với cô vợ nhà anh nha!”

Đ

“Vậy thì mua cái này. Chúng ta thỏa thuận rồi, năm nay quà sinh nhật của em cũng chưa có, không được bày trò!” Hứa Lâm Tranh cười nói.

L

“Ha, quả nhiên là Hứa thiếu gia có tiền.” Hạ Ly cầm lấy một cái: “Cái này mới xứng với cô ta, lấp lánh nha, có vẻ rất đắt.”

Q

“Ánh mắt Hạ tiểu thư thật tốt!” Tiểu quản lý vui vẻ lật chuyển. Loại nhẫn kim cương đắt muốn chết này cũng chỉ có người nhà họ Hứa mới có thể mua: “Loại nhẫn khảm nạm đầy kim cương này năm nay rất thịnh hành! Ở trên nhẫn bạch kim phủ kín kim cương vỡ cực nhỏ, thế cho tới nhìn không ra nhẫn kim loại, công nghệ khảm chiếc nhẫn kim cương này rất cao, cho nên rất có chất lượng, đặc biệt có khí phái!”

Đ

“Có khí thế, ha ha.” Hạ Ly che miệng cười: “A, hai cái này, em mang trước! Chờ thời điểm anh kết hôn sẽ trả lại cho cô vợ “có khí phái” của anh.”

“. . . . . .” Hứa Lâm Tranh yên lặng.

Một bàn tay mang hai chiếc nhẫn kim cương hoa lệ lộng lẫy lấp lánh, Hạ Ly tẩu lộ sinh phong (4). Giày cao gót màu đỏ bạc của cô gõ “cộc cộc” trên sàn nhà, bản thân côgiống như một viên kim cương đặc biệt lớn sáng chói. Hạ Ly sáng chói nhưng mà trong lòng lại lành lạnh: biết rõ chiếc nhẫn là chọn cho người khác, coi như mình đeo cũng không thay đổi được cái gì; biết rõ coi như mình xinh đẹp hơn người nhường nào, cũng sẽ không nhận được tình yêu của anh; biết rõ hào phóng của anh đều là cưng chiều đối với em gái. . . . . . Tại sao, chỉ cần có thể nhận được quà anh tặng, từ dưới đáy lòng vẫn có thể vui mừng trở lại?

(4): mô tả việc bước đi rất nhanh

Tâm trí của cô đơn giản như vậy, anh cũng không biết cô thích anh, anh ấy còn có thể xem là người đàn ông thông minh sao?

“Tiểu Ly, cẩn thận!”

Hạ Ly nghi hoặc quay đầu lại, ngốc nghếch đụng vào người khác. May mà được người ta đỡ cánh tay, mới không có hoa lệ lộng lẫy té xuống.

“Làm cái gì chứ! Muốn kết hôn thì giỏi lắm à!” Đụng vào là một người đàn ông tính khí cực kỳ bạo phát sao? Hạ Ly định hung hăng trừng hắn, sử dụng ánh mắt giết chết hắn! Vậy mà ——

. . . . . . . . . . . .

“Ngày hôm qua gặp Liễu Nghiêu. Hắn còn hỏi đến cậu. . . . . .”

“ Năm mười ba tuổi ấy, lôi kéo tay của người ta khoe khoang khắp nơi. Một đám nữ sinh hâm mộ thề muốn làm thịt cậu!

. . . . . . . . . . . .

Hắn thật trở lại? Người đàn ông này là Liễu Nghiêu không sai chứ?

“Công chúa. . . . . . Hạ Ly?” Dường như răng khểnh của người đàn ông “tính khí cực kỳ bạo phát” chợt hiện, sáng rỡ cười: “Ô, muốn kết hôn, chúc mừng!”

“Chúc mừng tôi ——” Khóe miệng Hạ Ly co quắp, xuất ra một nụ cười kiểu nữ vương Hạ Ly: “Tôi với anh ấy giống như là dáng vẻ muốn kết hôn sao?” Hạ Ly đi hai bước, không cam lòng: “Coi như ngày nào đó muốn kết hôn, tôi cũng không chấp nhận lời chúc phúc của người chẳng biết tại sao chơi trò mất tích! Còn nữa, cầu xin anh! Không cần gọi tôi công chúa nữa! Người lớn như vậy, không phải không biết ‘ công chúa ’ là có ý gì chứ! Thôi, lười phải nói với anh, bye bye!”

“Aha, nữ vương Hạ Ly khí chất cao quý tức giận rồi.” Liễu Nghiêu nhìn bóng lưng Hạ Ly, lưu manh cười.

“Xin chào, là Liễu Nghiêu sao?” Hứa Lâm Tranh thân thiện đưa tay ra: “Tôi là anh họ của Hạ Ly, Hứa Lâm Tranh.”

“Ha ha, vẫn là ‘ anh họ ’ à?” Liễu Nghiêu coi nhẹ anh đưa tay ra, đặt tay vào trong túi quần: “Hạ Ly cũng thiệt là, lại có thể nhịn anh lâu như vậy.”

“Có ý gì?” Hứa Lâm Tranh duy trì nụ cười, không chút để ý thu tay lại, hai tay nắm lại.

“Nghĩ cái gì thì nói cái đó thôi, anh họ mà, không cần quá để ý.” Liễu Nghiêu gật đầu một cái: “Không có dặn dò tôi liền đi trước một bước, tôi đi làm đây.”

“Không quấy rầy.” Hứa Lâm Tranh nói nhìn anh ta một thân đồng phục bảo an, mỉm cười: “Có rãnh tới nhà tìm Hạ Ly chơi, em ấy rất thích cậu.”

Bên trong đôi mắt đào hoa của Liễu Nghiêu là nụ cười trêu tức “Các anh là nhà người có tiền, tôi không dám tùy tiện vào.”

Đây là địch ý.

Dù là Hứa Lâm Tranh thoải mái rộng lượng, cũng nhăn mày lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.