Một Đời Vui Vẻ

Chương 19: Chương 19: Nói chuyện lúc đêm khuya




Editor: Gà

Hạ Ly chỉ xem như anh nói đùa, cũng không tính toán gì. Hai người chính thức chia tay ở cửa nhà họ Hạ, Tiêu Phượng Nam đưa mắt nhìn Hạ Ly phủi mông đi vào, bóng dáng dần dần biến mất trong bóng râm của cây nhãn lồng hai bên.

Quả thật đến buổi tối, trong lòng Hạ Ly quay cuồng không yên.

Tình yêu Tiêu Phượng Nam trao, có lẽ chính là loại cô muốn ư? Anh lễ độ và thức thời, cầm được buông được, nhưng mà lại ngoan ngoãn nghe lời cô. Anh biết rất nhiều chuyện thú vị, hơn nữa tư tưởng thanh lịch. Một người đàn ông như vậy. . . . . . Yêu thật lòng cũng là chuyện đương nhiên chứ?

Những năm qua đã từng nói khá nhiều chuyện yêu đương lớn nhỏ. Bọn họ không phải yêu tiền của cô, thì là yêu địa vị của cô, hoặc chỉ đơn giản yêu khuôn mặt đẹp của cô. . . . . . Ngay cả cô cũng không tin sẽ có người thích cô lúc cô không tiền không địa vị! Tiêu Phượng Nam không phải người ngu, leo lên nhà họ Hạ đại biểu cho cái gì, anh càng rõ ràng hơn Hạ Ly. . . . . .

Vòi hoa sen phun nước dồn dập, nước ấm cũng khá nóng rồi, tưới vào người cô có chút đau. Hạ Ly lấy sữa tắm theo quán tính, mới phát hiện nhãn hiệu đã bị đổi rồi. Cô hoài nghi cầm những thứ đó trong tay, dự định đi tìm chị Tuyết quản gia hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Đang nghĩ vậy, lại nghe thấy trên ban công vang lên một tiếng ‘ầm’.

Hạ Ly nhất thời ngây người. Kiềm chế trái tim cuồng loạn: người này. . . . . . Thật sự dám đến à?

Cô vội vội vàng vàng quấn khăn tắm quanh người, tóc cũng chưa kịp lau, dùng tay mở cửa phòng tắm ra.

Áo sơ mi của Tiêu Phượng Nam hơi xốc xếch, anh ôm vai hít thở, xem ra đã chạm vào vết thương rồi. Anh Nhìn Hạ Ly rồi đi đến, buồn cười: “Lên sân không hoa lệ, khó xem hơn Romeo nhiều, Hạ đại tiểu thư không nên chê cười.”

Hạ Ly nghiêng đầu nhìn anh, nắm khăn tắm trước ngực, tựa như nữ thần Hy Lạp cổ chỉ khoác một mảnh áo choàng, cao quý dịu dàng.

“Anh đến không đúng lúc. Đã qua mười hai giờ, em nghĩ anh không đến nên đã đi tắm. . . . . . Hallelujah! Đến tột cùng anh vượt qua những máy giám sát và hệ thống cảnh báo thế nào vậy? Give me a break! Như vậy có phải ý nói nhà chúng ta nên đổi một hệ thống an ninh khác rồi chăng?” Hạ Ly có chút cuồng loạn lấy áo ngủ từ tủ quần áo âm tường ra.

Tiêu Phượng Nam cười híp mắt nói: “Anh sẽ không nói cho em biết câu trả lời, trừ khi. . . . . . Em gả cho anh.”

“Xì! Hếch mũi lên mặt.” Hạ Ly lấy một hộp sữa tươi từ tủ lạnh ra đưa cho anh: “Thật sự nghĩ mình là Romeo à, như vậy thì có thể cầu hôn với con gái nhà người ta rồi sao?” Tiêu Phượng Nam không uống sữa tươi, anh nhận lấy rồi đặt trên bàn trang điểm của cô. Lười biếng nằm trên chiếc giường king-sized của cô, áo sơ mi mở ba nút từ trên xuống. . . . . . Dáng vẻ quỷ dị cười với cô. Hạ Ly nhăn mũi, lau tóc: “Anh muốn làm gì? Không được ngủ ở đây!”

“Anh muốn làm gì?” Mắt hoa đào của Tiêu Phượng Nam nháy: “Đại tiểu thư, em nói xem một người đàn ông nửa đêm leo ba tầng lầu mò đến giường của phụ nữ, là muốn làm gì?”

“Là muốn bị thiến à...!” Hạ Ly nói chuyện đương nhiên: “Chờ em lau tóc xong sẽ đưa anh ra phòng khách! Nè, nè. . . . . . Không được đặt thân thể bẩn thỉu của anh lên giường em!”

“Không phải chưa ngủ à?” Anh đột nhiên đứng dậy, ôm lấy cô từ phía sau. Nụ hôn rơi vào cổ cô: “Hạ Ly đại tiểu thư người trước người sau trời quang trăng sáng, vậy mà nửa đêm thấy đàn ông sẽ đỏ mặt?”

“Đỏ mặt mẹ anh!” Hạ Ly ngưa ngứa trốn tránh nụ hôn của anh: “Thật không nhìn anh chính là kẻ thường xuyên trèo tường?”

“Em thơm quá. . . . . .” Tay của anh luồn vào trong, xuyên qua tầng tầng lớp lớp áo choàng tắm chạm vào eo nhỏ của cô. Cô chợt run lên, hừ ra tiếng.

“Yên tâm. Anh sẽ đợi đến khi em gả cho anh.” Anh buồn cười nhìn dáng vẻ cắn môi của cô, nhưng mà, bụng bị đau, bị đấm một quyền: “Họ Tiêu anh ở đây sò mó gì đó! Quỷ mới gả cho anh! Không, quỷ cũng không gả cho anh!”

“Tiểu Ly à, đã trễ thế này còn chưa ngủ. Vặn nhỏ âm thanh trò chơi xuống một chút đi!” Vân Trinh Uyển lên tiếng.

“Nhà của chúng ta cách âm kém vậy sao?” Hạ Ly lầu bầu đẩy Tiêu Phượng Nam ra: “Nhất định vừa nãy đã núp ở ngoài cửa phòng mình nghe lén, lão vu bà đáng chết!”

“Hừm! Vậy chúng ta nói chuyện nhỏ thôi. Nhưng mà. . . . . . Sợ là không đến phòng khách được rồi.” Tiêu Phượng Nam nở nụ cười.

Nói cách khác, tối nay phải làm phiền Hạ Ly ở chung một phòng với gã đàn ông ‘trèo tường’ này rồi. Dù cho anh có giả vờ giả vịt bàn về nhân sinh học vấn nghệ thuật chăng nữa, tóm lại không thể không lội qua vũng nước đục này! Sáng mai, tất cả người nhà họ Hạ thức dậy, nhìn thấy Tiêu Phượng Nam anh quần áo xốc xếch từ phòng riêng của Hạ Ly vẫn còn buồn ngủ đi ra ngoài, chết là chết, không chết cũng chết!

“Em thật sự bị điên rồi. . . . . . Làm sao trêu chọc đến anh vậy —— ặc, anh hùng không sợ đàn ông!” Hạ Ly ngượng ngùng nói: “A, nhưng đêm dài đằng đẵng, anh phải uống chút gì chứ nhỉ?”

“Tích Lan Hồng Trà.” Tiêu Phượng Nam không chút khách khí nói: “Không thêm sữa tươi, cám ơn.”

“Anh cũng điên rồi. . . . . . Nửa đêm uống Hồng Trà, anh cho rằng mình là Vampire à!” Hạ Ly không nhịn được bật cười: “Ah, em đột nhiên nhớ lại một câu chuyện cũ.”

“Câu chuyện gì?” Tiêu Phượng Nam cầm trà cụ bằng sứ trắng lên suy nghĩ, thở dài đổi thành cái bằng bạc: “Hạ Ly, trà cụ bằng sứ trắng kia của nhà em. . . . . . Vậy mà có lỗ hổng! Cả ngày đề cao em, nhưng mà cũng nghèo thế này.”

“Ặc. . . . . .” Hạ Ly lau khô tóc: “Hỏng thì hỏng chứ sao, vốn không thích bộ này rồi. Nếu đổi mới rồi không tránh được còn bị tiểu vu bà cướp mất. Câu chuyện đó. . . . . . Không biết anh có hay đọc tiểu thuyết không, nếu không đọc, nói anh nghe anh cũng không hiểu đâu.”

“Em nói xem.” Tiêu Phượng Nam thích thấy dáng vẻ cô ngụy biện lúc ngượng ngùng, vô cùng thông minh.

“Là tiểu thuyết của Trương Ái Linh. Trầm Hương vụn —— đệ nhất lô hương.” Hạ Ly tự giễu cười: “Bên trong cũng có gã nam nhân rất thích trèo tường, rất anh tuấn rất hấp dẫn —— nhưng chàng ta không thương nàng.”

“. . . . . .” Tiêu Phượng Nam lặng yên.

Hạ Ly cười hư hỏng nói: “À, nữ chính là một nữ tử lụy tình, điển hình cho dạng yêu hoa hoa công tử. Rõ ràng còn cho rằng có tình yêu của nàng thì chàng ta có thể quay đầu! Chàng ta yêu dung mạo hay sự thuần khiết của nàng? Tóm lại vẫn chỉ phá hủy nàng thôi. Chàng ta vì nàng có thể nhịn để lấy tiền cho chàng ta, nên cưới nàng. Chậc chậc. . . . . . Cho nên hôm nay nhìn thấy anh trèo tường như làm việc nghĩa không chùn bước, nên em bị hù sợ. Em không muốn làm nữ chính lụy tình!”

“Làm ơn đừng cứ nói trèo tường trèo tường suốt như thế.” Tiêu Phượng Nam cười khổ: “Đây không phải vì phụ nữ các em muốn lãng mạn sao?”

“Hàaa...! Đây chính là do đàn ông lấy cớ!” Hạ Ly che miệng cười: “Ah, kỹ thuật pha trà của anh rất tốt! Rất thơm! Cho đến hôm này còn chưa nhìn thấy màu sắc Hồng Trà ngăm thành như vậy.”

“Quá khen.” Tiêu Phượng Nam nói: “Đầu tiên là so sánh anh với ‘tiểu bạch kiểm’ thích dựa vào phụ nữ, sau đó lại khen tài pha trà của anh. Điển hình cho việc đánh một cái tát cho một cục đường.”

“Ha ha ha ha! Thì ra anh cũng đọc sách này à!” Hạ Ly vỗ vỗ mặt anh: “Chờ em đi thay áo ngủ xong, sau đó dẫn anh đến phòng khách ngủ. Ách, lầu ba bị tiểu vu bà Vân Yên chiếm cứ rồi, chúng ta chỉ có thể đi lầu hai. Anh phải ngoan nha!”

“Chúng ta không cần cầm đuốc soi đêm tối sao?” Tiêu Phượng Nam dở khóc dở cười.

“Ặc. . . . . . Được. Chúng ta đến phòng khách rồi nói tiếp!” Hạ Ly giảo hoạt cười: “Em không thích tâm sự với người khác ở phòng ngủ đâu, ha ha!”

Cô dẫn anh xuống lầu vào phòng khách, bất chợt bắt gặp ngài Hạ.

“Hạ Ly. . . . . . Đây là sao? Hạ Ly!” Hạ Ly không thấy cha gầm thét, đẩy Tiêu Phượng Nam vào.

“Cha, đã trễ thế này còn chưa ngủ. Có phải bị Vân Trinh Uyển đá ra ngoài rồi không?” Hạ Ly bất nhã ngoáy tai: “À, con muốn nói chuyện với anh ——Tiêu về cuộc sống triết học, cha có muốn nghe không?”

Ông Hạ nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là con gái của ông sao? Hay là nói ông đã nuôi ra một nữ vương rồi?

“Ngủ ngon nha...!” Hạ Ly không đợi ông Hạ kịp phản ứng, lập tức trốn vào phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.