Một Đời Vui Vẻ

Chương 9: Chương 9: Hạ Hứa Tiêu




Lời đồn truyền bá là rất ngắn ngủi, đặc biệt là lời đồn có “chứng cớ xác thực” .

“Phượng Nam đứa nhỏ này không tệ. Người vừa thông minh lại ôn hòa, nếu không phải là Tiểu Ly nhà chúng ta không có tính cách bình tĩnh, đã sớm muốn giới thiệu cho nó rồi.” Hạ tiên sinh nói.

“Nghe nói. . . . . . Cha mẹ hắn làm ăn không đứng đắn, như vậy không sao chứ?” Vân Trinh Uyển xen vào nói: “Tiểu Ly gia thế tốt lại xinh đẹp như vậy, cũng không thể tùy tiện liền gả đi như vậy.”

“Ôi! Có quan hệ gì.” Hạ lão gia tử trước sau như một vui vẻ: “Cha mẹ Tiêu Phượng Nam qua đời sớm, dù là làm ăn không đứng đắn cũng không liên quan đến Phượng Nam mà. Ông nội Phượng Nam ta biết, giáo sư đại học đàng hoàng an phận. Còn nói nữa, Hạ gia chúng ta là gả con gái, cũng không phải là bán con gái. Chỉ cần Tiểu Ly thích, nó muốn gả người nào liền gả người đó. Ha ha, huống chi ánh mắt của Tiểu Ly nhà chúng ta cho tới bây giờ mọc ở trên đỉnh đầu, nhìn người không sai được.”

“Ánh mắt Tiểu Ly không sai được.” Hạ lão phu nhân phụ họa nói.

“Cha, trước đó vài ngày người thấy người con trai đi chung với Tiểu Ly chính là Phượng Nam à?” Hạ tiên sinh nói.

“Ách. . . . . .” Hạ lão gia tử lặng yên.

“Nha đầu chết tiệt!” Hạ tiên sinh thở dài. Đại khái cảm giác mình nuôi dưỡng đứa con gái này thất bại cực kỳ. Dù là hoa hoa công tử cũng ít có kiểu này. . . . . . Mang về nhà làm loạn.

“Khụ khụ, cũng không cần quá trách móc nặng nề chứ.” Hạ lão gia tử nói bản thân cũng cảm thấy chân đứng không vững, hơn nữa nói hùng hồn: “Bây giờ con gái không phải đều như vậy, gặp gỡ vài người một chút, chọn người thích hợp nhất với mình mới phải a. Khụ khụ.”

Rốt cuộc biết kỹ năng phản bác vô lý cường đại đến quỷ dị của Hạ Ly là di truyền từ đâu tới.

“Cha, cha không thể cưng chiều con bé như vậy!” Hạ tiên sinh có chút nhức đầu nhìn về phía phòng con gái mình: “Hạ Ly chúng ta là con gái, là một đứa con gái, cha. Đứa nhỏ hoa tâm như vậy sau này không tìm được nhà chồng. Người không phải cũng đã nói: thà mất tín nhiệm khắp thiên hạ, đừng mất tín nhiệm của hồng nhan. Không được, chờ con bé trở lại phải dạy dỗ thật tốt.”

“Làm sao có thể. Từ lúc Tiểu Ly rảnh rỗi ở nhà, mỗi ngày không phải đều có người đến làm mối sao?” Hạ lão gia tử cưỡng từ đoạt lý: “Tiểu Ly chúng ta nào có hoa tâm chứ? Ta nói qua câu kia không sai, nhưng khi đó nhằm vào đàn ông mà! Đàn ông tuyệt đối không thể mất tín nhiệm của phụ nữ, nhưng Tiểu Ly nhà chúng ta là ncon gái mà. Thỉnh thoảng làm nũng nổi nóng cũng không có gì không được, ai bảo bọn chúng không xứng với Tiểu Ly!”

Cho nên nói, cá tính của Hạ Ly nhất định là nữ vương.

“Con đã về rồi!” Hạ Ly hiển nhiên lại bị trận thế này hù dọa. Liên tưởng phân cảnh kinh diễm trong khuê phòng mình, cô nhắm mắt chạy lên lầu: “Con không ăn cơm, ai cũng đừng tới tìm con! Có chuyện liên lạc điện thoại nội bộ, chỉ là tốt nhất không nên liên lạc!”

“A, xấu hổ rồi.” Hạ lão gia tử tiếp tục vui vẻ.

Thật ra thì Hạ Ly cùng “ chuẩn con rể “ Tiêu Phượng Nam gặp mặt không nhiều lắm. So sánh với Lamia có thể khiến người mất khống chế, Hạ Ly thích ở chung một chỗ với Liễu Nghiêu và Lâm Oánh hơn.

“Em yêu, cậu biết tên món điểm tâm ngọt này là có ý gì không?” Cái miệng nhỏ của Lâm Oánh ăn Tiramisu, giống như thục nữ nhai kỹ nuốt chậm.

“Không biết.” Hạ Ly chán ghét nhìn món điểm tâm ngọt bề ngoài lộng lẫy, dáng vẻ đẹp đẽ: “Làm sao cậu lại thích món điểm tâm ngọt của người lớn như vậy rồi hả? Chẳng phải cậu khinh thường phong cách của cô gái nhỏ sao?”

“Người ta nào có đâu!” Lâm Oánh nháy mắt: “Bây giờ món điểm tâm ngọt cũng lưu hành phong cách hoa lệ của Italy, Trình Ngôn nhà chúng mình đã nói: nhìn thục nữ ăn điểm tâm ngọt là một loại hưởng thụ. Đặc biệt là lúc thục nữ và điểm tâm ngọt đều đặc biệt xinh đẹp . . . . . . Hơn nữa, anh ấy còn nói. . . . . . Tiramisu nghĩa là đưa em đi. Ha ha ha ha. . . . . . Anh ấy muốn đưa mình đi rồi.”

“Tiramisu rất xinh đẹp không sai, nhưng em yêu cậu chắc cậu cũng xinh đẹp chứ?” Vẻ mặt Hạ ly càng thêm chánghét: “Thật không hiểu nổi cậu thích bạo long đó chỗ nào, người không đẹp trai tiền không nhiều lắm, tính khí lại không tốt, trong nhà còn kéo một gánh nặng lớn. Quan trọng nhất, người ta thích là thục nữ, thục nữ nha! Hallelujah (cái nảy nghĩa là ca ngợi đức chúa trời, chắc ý HL là ôi trời)!”

“Hiện tại định nghĩa thục nữ không phải rất rộng sao? Có tạp chí vậy mà lại liệt cậu vào thực nữ ư! Hạ Ly cậu cũng có thể được gọi là thùy mị, mình tại sao không thể?” Lâm Oánh không phục nói.

“A ha ha.” Hạ Ly liếc mắt, cười rất thô tục: “Mình rất thục nữ nhé! Tạp chí tạp chí mau viết mình, sau đó bà mai nhà mình sẽ càng tới càng nhiều, a ha ha ha!”

“Đang ở trong phúc mà không biết phúc nha đầu chết tiệt.” Lâm Oánh khuấy cà phê, cái muỗng bị ma sát tạo ra âm thanh quỷ dị chói tai: “Cậu và Liễu Nghiêu tình cũ cháy lại chưa?”

“Không có.” Hạ Ly vẫn chán ghét nhìn bánh ga-tô rừng đen trước mắt mình, đào ra anh đào bên trong, sau đó đẩy cho Lâm Oánh: “Giúp mình ăn hết bọt của bánh ga-tô. Chỉ có viên anh đào này còn nhìn thoải mái.”

“Em yếu, anh đào đỏ tươi đẹp như vậy cậu cũng dám ăn.” Lâm Oánh nuốt hết anh đào cô nhọc nhằn đâm: “Càng xinh đẹp càng ác độc!”

“Khư!” Hạ Ly cười cô.

“Oa, cậu xem đó là ai?” Lâm Oánh nhìn sau lưng Hạ Ly nói: “Oa, người Hạ gia các cậu đều có nguyên liệu lên tạp chí mãnh liệt. Cậu xem một chút.”

Hạ Ly quay đầu lại còn treo nụ cười, đợi nhìn rõ ràng là ai, trên mặt như phủ một tầng sương mù.

“Hạ Ly cậu đừng kích động, chúng ta lại xem một chút, có lẽ không phải như chúng ta tưởng tượng.” Lâm Oánh nắm lấy tay Hạ Ly.

“Cậu yên tâm, mình sẽ không lúng túng ở trước mặt mọi người.” Cô cười lạnh, đầu ngón tay nhỏ dài bị bẻ vang ken két: “Chỉ cần người phụ nữ này dám về nhà, cô ta nhất định phải chết!”

Vậy mà, người phụ nữ Vân Yên nhất định sẽ “chết chắc”, nhưng mà trên mặt lại mang theo hạnh phúc cười tươi. Cô ta ưu nhã ngồi trên ghế người ngam kéo ra cho cô ta, hôn một cái lên mặt người đàn ông thật duyên dáng.

—— Kỳ lạ chính là, người đàn ông không phải là Hứa Lâm Tranh!

“Hạ Ly, vẫn là đừng nhìn cô ta nữa, có được không?” Lâm Oánh tựa như dỗ đứa bé nói: “Nếu như nói cậu là thiên lời, Vân Yên này nhất định là con cóc, hơn nữa còn là con cóc xấu nhất trong các con. Cho nên, cậu cần gì chấp nhặt với cô ta?”

Hạ Ly còn có chút tức sùng máu: “Mình chính là nghĩ không thông, làm sao Hứa Lâm Tranh chọn tới chọn lui lại chọn cô ta?”

“Cho nên mới nói tình yêu là không lý do chứ sao.” Lâm Oánh thở dài: “Tựa như mình thích Trình Ngôn, căn bản là đang làm một chuyện tốn công vô ích. Mình hết lần này tới lần khác ngu ngốc phá lệ bỏ vào. Tựa như một con con ruồi yêu một con ong mật, cho dù là yêu, dù có cơ hội sẽ kêu ong ong, vậy mà con ruồi dù cố gắng thay đổi thế nào cũng không phải ong mật.”

“Cậu đủ rồi! Ví dụ thật đáng ghét.” Hạ Ly nhịn không được cười: “Coi như lấy con ruồi và ong mật làm ví dụ, con ruồi này cũng là Trình Ngôn chứ.”

“Ai. . . . . . Em yêu, chờ cậu thật sự thích một người sẽ hiểu rõ, mặc kệ cậu ưu tú hơn nữa, ở trước mặt hắn cậu vĩnh viễn ăn nói khép nép. Dĩ nhiên, loại ăn nói khép nép này phần lớn là trước mặt nhau, cho nên nữ vương Hạ Ly không cần phải lo lắng mất thể diện.”

“Đi con mẹ nó ăn nói khép nép.” Hạ Ly ngửa mặt lên trời gọi lớn: “Ai dám coi thường tôi thử một chút! Người làm nhục tôi, chịu nhục gấp bội; người khi dễ tôi, bị khi dễ gấp bội; người chèn ép tôi, bị chèn ép gấp bội ; người làm phiền tôi, hung hăng chà đạp!”

Lâm Oánh vùi đầu khổ ăn, coi thường bốn phía cười trộm, làm bộ không biết Hạ Ly: “Quá mất mặt.”

Cho đến lúc xế chiều, Hạ Ly mới nhớ tới nên đi xem Tiêu Phượng Nam bị thương một chút.

Bị thương vừa vặn là tay phải, anh không thể không tạm ngừng công việc yêu cầu động tay. Hạ Ly thế mới biết, thì ra Tiêu Phượng Nam làm ngành nghề mỹ phẩm dưỡng da, Hạ gia ở công ty này cũng có đầu tư phần nhỏ, ngược lại thật có duyên phận. Hạ Ly mượn danh đại tiểu thư Hạ gia một đường xông vào, không có hẹn trước, dù sao cũng chẳng có ai ngăn.

“Còn đau không?” Hạ Ly đặt hòm thuốc lên bàn làm việc của anh. Tiêu Phượng Nam cũng chỉ là tầng giữa nhỏ, phòng làm việc hai người một gian, nói chuyện không tiện vô cùng. Tiêu Phượng Nam vẫn tao nhã lễ độ, ngược lại một người trẻ tuổi khác, niềm nở khiến người ta chán ghét.

“Đã không sao.” Tiêu Phượng Nam lấy một cái ly mới từ trong ngăn kéo ra: “Hạ tiểu thư uống trà gì?”

“Không vội. Để tôi xem anh một chút, lập tức đi ngay.” Hạ Ly đối với không khí phòng làm việc rất bỡ ngỡ. Quả nhiên không thích hợp người nghiêm túc làm việc: “Chờ anh tan việc rồi hãy nói. Chúng ta hẹn ở đâu?”

Tiêu Phượng Nam mỉm cười.

“A, anh còn không đáp ứng lời mời của tôi đấy.” Hạ Ly cũng cười: “À, hôm nay sau khi anh tan việc có rãnh không?”

“Xin lỗi, phải tăng ca.” Tiêu Phượng Nam một bộ dáng vẻ đáng tiếc: “Hơn nữa mấy ngày cuối tháng đều phải làm thêm giờ.”

“Tay bị thương thành như vậy còn làm thêm giờ, đứa bé đáng thương.” Hạ Ly gật đầu một cái: “Chỉ là anh cự tuyệt làm chút áy náy náy còn lại của tôi không còn, mời cũng không cần nữa? Vậy à, Tiêu tiên sinh, hẹn gặp lại.”

“Đợi chút, Hạ tiểu thư.” Tiêu Phượng Nam nói: “Buổi tối lúc bảy giờ, bản công ty có một tiệc rượu thương nghiệp.”

“Tôi đối với buôn bán không có hứng thú. Chuyện công việc anh có thể tìm cha tôi nói.” Hạ Ly cũng không quay đầu lại.

“Bản công ty nếu như mời tới được Hạ tiểu thư, nhất định vẻ vang cho kẻ hèn này.” Lúc này Tiêu Phượng Nam có chút cò lái và vô lại.

“Thật xin lỗi, nếu như tiệc rượu tư cách cá nhân, tôi nhất định sẽ đi. Huống chi Tiêu tiên sinh. . . . . .” Hạ Ly nheo mắt lại, khóe miệng khinh bỉ cười: “Tôi cũng vậy không cho là quý công ty cần phải mời tôi tham dự.”

“Vậy tôi lấy danh nghĩa cá nhân, muốn mời Hạ tiểu thư làm bạn gái của tôi, có thể không?” Tiêu Phượng Nam nhất quyết không tha. Hạ Ly phát hiện, thật ra thoạt nhìn anh như muốn dây dưa nhiều. Lúc mới bắt đầu còn tưởng rằng anh là loại người không hâm mộ danh lợi, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi ư?

“Có thể. Đến lúc đó xin mời đến Hạ gia đón tôi.” Hạ Ly duy trì lễ phép mỉm cười trước người khác. Trong lòng lại đang cười lạnh.

“Cứ quyết định như vậy.” Tiêu Phượng Nam gật đầu: “Tôi đưa Hạ tiểu thư rời đi.”

“Tiêu Phượng Nam, tôi có phải nên hỏi anh. Câu được tôi công ty của các người sẽ thưởng cho anh bao nhiêu tiền?” Tay Hạ Ly khoác lên cỗ xe MI¬NI xinh xắn của cô, cười híp mắt nhìn anh.

“Vốn là muốn mời không phải Hạ tiểu thư. Nhưng. . . . . . Cá nhân tôi cho là Hạ tiểu thư tham dự sẽ chấn động hơn.” Tiêu Phượng Nam giúp cô mở cửa xe: “Giữa bạn bè lợi dụng lẫn nhau một chút cũng không quá đáng, không phải sao?”

“Tôi con mẹ nó lúc nào thì thành bạn anh?” Hạ Ly cười co rút: “Lamia, anh thật rất giống hoa thủy tiên.”

“Có lẽ vậy.” Tiêu Phượng Nam giúp cô thắt dây an toàn, tay chân không lưu loát, bận rộn một hồi. Hạ Ly tiếp cận nhìn mặt anh như thế. Da bóng loáng, mắt một mí —— không đúng, nhìn gần mới biết là hai, khóe mắt xếch lên, mệnh phạm đào hoa. Con ngươi anh trắng đen phân rõ chuyển động, vừa vặn hướng về ánh mắt say mê của Hạ Ly: “Đẹp mắt sao?”

“Rất đẹp mắt.” Hạ Ly thành khẩn nói: “Anh có thể suy tính nghỉ việc, đi làm mặt bằng người mẫu.”

“Có thời gian sẽ xem xét. Đi đường cẩn thận.” Tiêu Phượng Nam vỗ vỗ đầu cô, giống như vỗ con gái ngoan của anh.

Hạ Ly một chút cũng không kịp phản ứng. Ít khi bị nghiêm túc coi thành con gái nhỏ mà đối đãi. Cha cô bận việc công ty còn bận mẹ kế cô; mẹ cô dùng hết sức làm sự nghiệp, lãng phí thanh xuân hoa lệ, cũng lãng phí thời gian quý báu chung sống với cô. Ai cũng không rõ nhớ Hạ Ly đã từng là trẻ con. Giống như cô sinh ra chính là một nữ vương ánh sáng bắn ra bốn phía.

Vậy mà, kết quả tiệc rượu khiến Hạ Ly rất thất vọng.

Tiêu Phượng Nam làm hết phận sự đi tới Hạ gia đó cô, cùng nhau tiến vào hội trường, lúc Hạ Ly ứng phó tia sáng huỳnh quang và nịnh nọt không ngừng, Tiêu Phượng Nam quay đầu khoác lên một nữ thiên kim nhà giàu khác.

Được lắm. . . . . .

Hạ Ly càng thêm kiên định ý kiến của mình: người này, cũng chỉ là một người đàn khốn kiếp ông mượn phụ nữ leo cao mà thôi!

Bị ánh mắt không chuẩn của mình kích thích, Hạ Ly nhất thời mất kiên nhẫn đối với đàn ông .

Lần đầu ở nhà ngẩn ngơ cả một tháng, không có ước hẹn với công tử nhà nào, “bạn nam giới” của cô sắp gấp chết.

Càng ngày càng nhiều lời đồn đãi liên quan đến cô và Tiêu Phượng Nam, người ngoài nói thế nào ngược lại không đáng để ý. Vậy mà, thái độ người trong nhà còn khoa trương hơn người ngoài, giống như hận không để Tiêu Phượng Nam lập tức dọn vào Hạ gia. Làm cho Hạ Ly vừa về nhà liền buồn bực.

Thật buồn bực chính là, Hứa Lâm Tranh vậy mà lại chờ ở nhà cô.

Hạ Ly nhắm mắt chào hỏi, mặt giả dối thân thiện cười. Mặt cười đến đau.

“Hạ Ly em vào đây, anh có lời muối nói với em.” Giọng điệu kiểu mệnh lệnh hiếm có, Hạ Ly không giải thích được lại liên tưởng đến cái cảm giác cường hôn đó. Tự biết đuối lý, không nói tiếng nào vào phòng với anh

“Em và Tiêu Phượng Nam rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Sắc mặc Hứa Lâm Tranh nhìn không tốt: “Hạ Ly, em chưa bao giờ là cô gái không biết có chừng mực. Vậy mà lại đi tham gia tiệc rượu thương nghiệp gì đó với anh ta, lúng ta lúng túng!”

“Anh nghe nói là phiên bản nào?” Hạ Ly làm bộ như chẳng hề để ý, ngước đầu, bày tới bày lui tất cả đồ trang sức lớn nhỏ trên bàn trang điểm.

“Anh nghe chính miệng Tiêu Phượng Nam nói, “ Hứa Lâm Tranh hít sâu một cái: “Em thích như vậy sao? Hôn xong bỏ chạy, mấy ngày nữa lại đáp lên người khác?”

Hạ Ly trong lòng lo sợ. Cô sợ nhất anh lấy chuyện này tới lên án. Vậy mà ——

“Tiêu Phượng Nam nói với anh cái gì?” Cô cảnh giác hỏi. Nếu như anh ấy lấy trong sạch của hai người để che giấu sự thật Hạ gia có người muốn mưu hại của cô, chắc chắn là giảm bớt nguy hiểm cho cô, lại bảo vệ danh tiếng Hạ gia. Cô căn bản không có lý do trách anh ấy —— thật là người đàn ông cường hãn, cô làm sao lại không phát hiện anh ấy thì ra là gian trá như vậy!

“Hạ Ly. Em nhất định phải làm ra thái độ loại cuộc sống chơi đùa này sao?” Hứa Lâm Tranh nói: “Thôi, đạo lý em đều hiểu. Tiêu Phượng Nam là một người đàn ông rất tốt, em đối với cậu ấy tốt một chút. Yêu cầu của anh cũng không hơn.”

“Vậy sao. . . . . .” Hạ Ly cười lạnh: “Em sẽ thương yêu anh ấy thật tốt, anh nghỉ ngơi đi.”

“Hạ Ly!” Hứa Lâm Tranh một quyền đánh lên bàn trang điểm của cô.

“Thật là kỳ quái, anh kêu em đối với anh ấy thật tốt, em đồng ý anh...anh lại nổi nóng.” Hạ Ly siết quả đấm: “Hứa Lâm Tranh, anh đừng cho là em thích anh, anh có thể càn rỡ với em! Anh đánh nó làm cái gì, còn không bằng tới đánh em!”

Hứa Lâm Tranh không nói lời nào.

“Nếu như anh là tới lấy giáo điều cuộc đời của anh tới giáo dục của em, rất không cần phải phí tâm. Em lớn như vậy, cho tới bây giờ chính là như vậy, anh xem không quen thì cút ngay đi!”

“Anh đi trước.” Hứa Lâm Tranh ôm cô: “Chỉ cần em vui vẻ là được rồi. Vừa rồi anh xúc động, cũng không có ý muốn giáo huấn em. Tiểu Ly, anh. . . . . . Thật xin lỗi.”

Mười năm này của cô, chính là vẫn luôn chờ đợi câu thật xin lỗi này.

“Không sao.” Hạ Ly khoát khoát tay: “Anh đi đi, em mệt buồn ngủ.”

Hứa Lâm Tranh giật giật đầu ngón tay, rốt cuộc nhịn xuống không đến nắm tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.